Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

BỈ NGẠN HỮU YÊU 2.4

Chương 2:: Cái chết của ngươi đa tình như thế [ tứ ]

Khổng Tử Viết kêu thảm thiết một tiếng, chỗ cổ tay máu tươi như trút!

Cô mắt thấy cô gái áo tím khóe môi lộ ý cười, hai cánh tay mở rộng, thân thể ngửa ra sau, giống như một cái diều vẽ bằng mực đậm bay vào trong "Châu Thai Trì".

Cùng lúc đó, Diêm Vương gia đứng ở chỗ cao nhìn chung quanh, cảm giác thấy ngực đau đớn khác thường, vội đưa mắt đi nhìn, chỉ thấy mây mù vương vấn một nữ tử thướt tha cạnh "Châu Thai Trì". Trong mông lung, chỉ thấy nàng đang một tay ôm cánh tay đứt, vừa nhìn xa xa vào đáy "Châu Thai Trì".

Cảm giác quen thuộc khó hiểu kia làm cho tinh thần Diêm Vương gia lâm vào rung động, trong mắt nháy mắt bốc cháy lên ngọn lửa nóng rực.

Dựa vào tuyệt thế võ công, Diêm Vương gia dùng mũi chân nhẹ nhàng điểm trên mặt đất, thân thể giống như một con vũ yến uyển chuyển, xuyên qua mây mù dày đặc, nghênh phong phá lãng bay tới chỗ Khổng Tử Viết.

Gần, gần, ngài rốt cục sắp nhìn thấy rõ mặt của Khổng Tử Viết rồi!

Đó là dung nhan ngài mong nhớ ngày đêm, đó là chấp niệm ngàn năm qua của ngài! Ngài vì tìm được nàng, đau khổ canh giữ ở địa phủ hơn một ngàn năm, vì chính là tìm được nàng!

Ngài còn nhớ rõ, ngài từng nhỏ một giọt máu tim ở chỗ mi tâm của nàng, để kiếp sau có thể tìm được nàng. Nhưng mà, địa phủ lạnh lẽo, biển người mênh mông, cho dù ngài chưởng quản địa phủ nhiều năm, lại cho tới bây giờ cũng chưa từng tìm thấy nàng. Nàng dường như bị ai cố ý giấu đi, hoàn toàn biến mất ngoài Ngũ Hành, làm cho ngài không cách nào cảm nhận được sự tồn tại của nàng!

Hôm nay, ngài liên tiếp hai lần đau lòng như thắt, nói vậy nhất định là nàng gặp phải bất hạnh, thân thể đã chịu đựng đau đớn rất lớn, cho nên ngài mới có thể tìm được nàng!

Kỳ thật, Diêm Vương gia đoán không sai.

Khổng Tử Viết quả thật là bị người khác làm "Tàng Hồn Chú", niêm phong tất cả hơi thở của cô trong Thiên Linh. Nếu không phải cô lại bị sét đánh trúng Thiên Linh, bổ "Tàng Hồn Chú" kia ra một khe hở như có như không, Diêm Vương gia vẫn sẽ không tìm thấy Khổng Tử Viết.

Cái gọi là cơ duyên xảo hợp, có lẽ chính là ý nghĩa này đây .

Nay, Diêm Vương gia đã tìm được Khổng Tử Viết, tất nhiên sẽ hết sức quý trọng, sẽ không lại ngàn năm nữa bỏ lỡ nhau nữa.

Cả đời này của ngài, rốt cuộc có bao nhiêu cái ngàn năm, ngài không biết. Ngài chỉ biết là, ngài quen biết nàng sớm nhất, lại luôn không đuổi kịp bước chân của nàng, vĩnh viễn phải rớt lại phía sau người khác nửa nhịp. Lần này, ngài muốn ôm chặt nàng, sẽ không cho nàng rời xa mình nữa! Lần này, ngài muốn lớn tiếng nói cho nàng, ngài yêu nàng!

Vô vàn suy nghĩ , kì thực chỉ trong nháy mắt.

Theo sương mù màu xanh tím dày đặc thưa dần, người làm ngài mong nhớ ngày đêm đau khổ tìm kiếm, sắp xuất hiện ở trước mắt!

Diêm Vương gia kích động khó có thể tự kiềm chế, thân thể cùng thần kinh đều hồi hộp đến nỗi bắt đầu run run. Ngài theo bản năng vươn đôi cánh tay ra, muốn ôm Khổng Tử Viết vào trong lòng, chặt chẽ, không bao giờ buông ra nữa!

Nhưng mà, vận mệnh cũng là một thanh niên đang trong thời kỳ nổi loạn, luôn thích phát triển sự tương phản của những dự tính tốt đẹp.

Khi Diêm Vương gia sắp bay tới trước mặt Khổng Tử Viết, chỉ thấy Khổng Tử Viết một tay ôm cánh tay đứt máu tươi như trút, khuôn mặt to khủng bố dữ tợn vì đau đớn cùng phẫn hận đan vào nhau, mở ra cái miệng bồn máu do ba múi tạo thành, hướng về phía nữ tử áo tím đã rơi vào "Châu Thai Trì" hét lớn: "Chết tiệt! Cô cũng không sợ mọc ra ba cánh tay! Tôi phi!"

Khổng Tử Viết gào ra những lời này, chẳng những bị cô gái áo tím nghe thấy được, còn gào vào mặt Diêm Vương gia đang bay tới!

Nước miếng của Khổng Tử Viết hàm lượng phong phú, trực tiếp phun đầy mặt Diêm Vương gia những chấm nhỏ nước miếng.

Cho dù Diêm Vương gia duyệt quỷ vô số, nhưng vẫn bị Khổng Tử Viết dọa tới mức thần kinh thất thường, trong tình huống hoàn toàn không có sự chuẩn bị tâm lý, đột nhiên hít một ngụm khí lạnh, khí tách rời đan điền, khiến thân thể trầm xuống, cả người "a a" một tiếng rơi xuống đáy hồ "Châu Thai Trì".

Bởi vậy, ánh mắt đau đớn tột cùng của Diêm Vương gia liền trở thành điểm cuối cùng của lần gặp lại này.

Thật là thê lương không bao giờ nói hết.

Đợi chút, đợi chút, hình ảnh còn đang tiếp tục.

Cô gái áo tím cùng Diêm Vương gia lần lượt rơi vào "Châu Thai Trì", đóa hoa Bỉ Ngạn Khổng Tử Viết giấu trong ngực kia cũng rung rinh rơi ra ngoài, sau khi vạch ra trong sương mù màu xanh tím một đường cong khiến người ta kinh diễm, trực tiếp rơi vào trong "Châu Thai Trì", lặng yên biến mất ở đáy hồ.

Quỷ nha dịch nhìn thấy tất cả mọi thứ xảy ra đã hoàn toàn choáng váng, sau khi cái đầu xoay hơn một trăm lần, vẫn bị vây trong trạng thái chết máy.

Sau khi Âm Dương Phán Quan tạm thời mang chức vị của Diêm Vương gia chớp mắt hai mươi sáu cái, rốt cục đã đưa tay chỉ vào Khổng Tử Viết, quát to:"Xấu nữ to gan, ngươi thế mà dám dọa Diêm Vương gia rơi vào 'Châu Thai Trì'! Vả lại tự mình hái Quỷ Vực Bỉ Ngạn hoa, ném vào trong 'Châu Thai Trì', quả thực là muốn phá hoại Nhân Đạo!" Lập tức hô to một tiếng,"Bay đâu, bắt nữ nhân xấu xí này lại cho bản quan! Đá đến mười tám tầng địa ngục, chiên xốp giòn cho bản quan!" =))

Hai quỷ nha dịch ùa lên, một trái một phải vặn cánh tay Khổng Tử Viết, kéo cô đi tới cửa vào mười tám tầng địa ngục.

Đúng lúc này, một con quỷ nha dịch lắc lư chạy đến bên cạnh Âm Dương Phán Quan, cung kính nói:"Phán Quan đại nhân, thượng tiên yêu cầu video cùng ngài, nói là có chuyện quan trọng thương lượng."

Âm Dương Phán Quan run rẩy quan bào, bàn tay to vung lên, "Mau trình laptop lên đây."

Quỷ nha dịch hai tay nâng, mang ra một cái laptop siêu mỏng kiểu mới nhất, đưa lên trước mặt Âm Dương Phán Quan.

Âm Dương Phán Quan đeo tai nghe, lập tức nhe ra tám cái răng đúng chuẩn, cung kính hỏi: "Thượng tiên, ngài có chỉ thị gì ạ?"

Thượng tiên trả lời: "Phán Quan, bản tiên có một đồ nhi ngoài ý muốn mà rơi xuống địa phủ, bản tiên muốn mang nó đi, chẳng biết có tiện hay không?"

Âm Dương Phán Quan khó xử nói:"Cái này...... quả thật rất là khó xử......"

Thượng tiên lại nói:"Năm nay trong Thiên Cung sát hạch chiến tích, nói muốn luận công ban thưởng, bản tiên chuẩn bị bỏ một phiếu cho Phán Quan!"

Âm Dương Phán Quan chắp tay nói:"Hạ quan đã gửi giấy thông hành địa phủ qua email cho ngài, kính mời thượng tiên tới đón đồ nhi ngoài ý muốn mà rơi xuống địa phủ của ngài trở về Thiên Đình."

Theo bưu kiện gửi đi, không cần đến một lát, một vị thượng tiên râu bạc tiên phong đạo cốt chân đạp mây bay lướt tới.

Thượng tiên mặc y phục lụa trắng, mềm nhẹ mà mỏng, tầng tầng lớp lớp theo gió tung nhẹ, càng thể hiện khí phách tiên gia. Thượng tiên đỉnh đầu tóc bạc, dưới có râu bạc trắng, cho dù tuổi tác đã cao, vẫn không dấu được lịch sự tao nhã phong lưu.

Một vị thượng tiên như thế xuất hiện ở địa phủ, tự nhiên khiến cho bọn ngưu quỷ xà thần tranh nhau nhìn, khen phong thái của tiên nhân.

Thượng tiên mắt chứa ý cười khẽ quét mắt một vòng, lấy tư thế lãnh đạo thị sát công việc khẽ gật đầu, chỉ còn thiếu vung cánh tay hô to: Các đồng chí địa phủ, các ngươi vất vả rồi!

Âm Dương Phán Quan vội vội vàng vàng đi đến trước mặt thượng tiên, chắp tay nói:"Thượng tiên vất vả."

Thượng tiên thân thiết vỗ vỗ vai Âm Dương Phán Quan, "Làm tốt lắm, tương lai phát triển vô hạn á." Ngược lại từ trong tay phất ra một sợi dây trắng, trực tiếp kéo Khổng Tử Viết đầu óc không tỉnh táo từ trong tay hai vị quỷ nha dịch về. Ngài vốn định nhẹ nhẹ nhàng nhàng bắt lấy Khổng Tử Viết về trong tay, nhưng ngón tay giật giật, lại không tìm được chỗ sạch sẽ có thể ra tay bắt người, vì thế vung dây thừng, lại vứt Khổng Tử Viết trên mặt đất, ngã phịch một tiếng ra đất, hoàn toàn ném cô hôn mê luôn .

Thượng tiên nhìn Khổng Tử Viết than nhẹ một tiếng, "Ai...... Thật là thê thảm mà." Quay mặt về hướng Âm Dương Phán Quan, "Phán Quan, đó là đồ nhi không chịu thua kém ai của bản tiên, bây giờ đã tìm được nó, bản tiên đi đây."

Âm Dương Phán Quan vội ngăn Thượng tiên lại, "Con quỷ đó đã phạm vào trọng tội, sợ là......"

Không đợi Âm Dương Phán Quan nói hết câu, thượng tiên đã xách một đầu dây thừng, kéo Khổng Tử Viết nhanh chóng rời khỏi địa phủ. Tốc độ cực nhanh, không thể so sánh nổi với lúc đến.

Âm Dương Phán Quan chỉ nhìn thấy bóng dáng của Khổng Tử Viết vẽ ra một đường parabol trong không trung, nháy mắt biến mất trên bầu trời mờ mịt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: