Vấn duyên
" Gặp gỡ nhau trong cảnh muộn màng
Khi yêu vẫn biết lắm gian nan
Tình chung chẳng dám thềm hay hứa
Bởi lẻ sợ hai tiếng bẽ bãng
Trích " Duyên phận" tác giả: Lê Hương.
∘₊✧──────✧₊∘
Một ngày trôi qua thật nhanh, chớp cái, buổi trưa đã lại đến. Không khí nóng bắt đầu ùa về và cái nắng chói chang của mùa hè làm cho cả thành phố như được nhuộm vàng, sáng rực như được tạc. Khác hẳn với cái không khí lành lạnh khi đêm về.
Họ rời đi khi trời bắt đầu dịu nắng, khi cánh cửa căn hộ nhỏ của cô đã đóng lại, tiếng lách cách của ổ khóa và lúc cô đã khoác lên mình một trang phục mới, bình dị và dễ thở hơn hẳn. Hôm nay cô đáng yêu lắm! Phong cách trẻ trung, cổ điển nhưng lại hiện đại. Là sự pha trộn giữa quần yếm và một chiếc áo phông rộng . Đơn giản nhưng vẫn xinh. Sự dễ thương càng được tô điển hơn khi cô đi cùng một đôi giày thể thao, một chiếc mũ lưỡi trai đơn giản....Tất cả như khiến cậu chợn tròn đôi mắt mà nghĩ rằng: "còn nhiều thứ chưa biết về cô ấy thật".
- " Đây! Của cậu! " - Shiho ném chiếc mũ bảo hiểm về phía cậu.
- " Hửm? Chúng ta sẽ đi xe hả? "
- " Đúng! Bằng ghệ nhỏ của tôi!.... "
Rời xa thành phố cao tầng đồ xộ, luớt nhanh qua trên những con phố nóng rực, chiếc xe Harley từ từ đến với sự thanh bình, thoáng đãng của làng quê. Những đồng cỏ với những khóm hoa vàng hiện ra, bầu trời trong xanh, những âm thanh yên bình của cuộc sống bỗng hiện lên trước mắt.
-" Không thể hiểu được tại sao anh làm cảnh sát lại không biết đi xe chứ? "- Shiho.
-" Kệ chứ, biết sao giờ. Tôi chỉ biết đi xe ô tô thôi. "- Shinichi ngồi phía sau cô ngại ngùng đáp.
-" Anh tự tin nhỉ. Mới ban đầu tưởng cảnh sát như thế nào? anh làm tôi khá bất ngờ đấy. Một tên cảnh sát đi vào nhà thổ à? "
-" Thì ai chẳng có lúc dại. Chính ra tôi bị ép đi, nhưng ai ngờ... Mà tôi mới học năm hai thôi. Những công việc ấy chỉ là thực tập... "- khuôn mặt anh nhăn nhó, khó chịu pha trộn với một chút ngượng ngùng. " Mà đi chậm thôi, cẩn thận đăng trước có vách ngăn kìa.... "
- " Không chết đâu mà sợ"
Chưa chịp dứt lời, cô đã nhanh tay bẻ lái, tiếng bánh xe phanh gấp vang vọng cả một khung đường, chiếc xe nhanh chóng ghé vào một con phố nhỏ và dừng chân nơi một cô nhi viện.
- " Phù! Cuối cùng cũng đã đến nơi. "
Cô thong rong trên đường đi vào con đường mòn dẫn tới căn nhà đối diện. Bỏ anh ở lại phía sau với sự ngơ ngác vì cú bẻ lái vừa rồi. Đến tận lúc ấy anh vẫn không thể tin được một cô gái với thân hình thanh mảnh đi kèm với bộ quần áo đáng yêu, nhẹ nhàng uyển chuyển truớc mặt. Trước đấy đã vặn ga, đá phanh, bẻ lái...như thế...
- " Đến nơi? "
Trước mắt cậu là một cô nhi viện rộng lớn và trông có vẻ lâu đời...nhưng đã có phần xuống cấp . Kể đến những lớp sơn mốc đã có phần bong chóc và có dấu hiệu của việc đã đươc tu sử lại nhiều lần, những bãi đất rộng lỗ chỗ những nơi lõm xuống, màu sơn của căn nhà đã xỉn đi sau nhiều năm giông bão... Nhưng thứ khiến anh ấn tượng và lưu giữ trong tâm trí đến tận bây giờ đó là hình ảnh những đứa trẻ đang vui đùa, chạy nhảy, cười nói về những câu chuyện phiếm.
∘₊✧──────✧₊∘
Trước cổng cô nhi viện có một đám nhóc đang đứng trực chờ sẵn, một đứa trong nhóm khi nhìn thấy Shiho liền la lớn. Nó chạy vào sân rồi kêu rằng:" Chị Shiho kìa mọi người ơi”. Rồi lũ trẻ cũng từ lúc ấy mà nhao nhao chạy lại, như một cái chợ bị vỡ. Đứa nào cũng muốn được gặp cô, đứa thì muốn ôm, hôn, tặng cho cô những món quà mà chúng có. Duy chỉ có một thằng nhóc, đứng cách xa đám trẻ và nhìn chằm chằm vào cậu.
-" Anh...là bạn trai chị ấy hả? "- Nó vẫn đứng yên đấy và đưa ngón tay chỉ vào cậu, khuôn mặt nó bắt đầu đỏ ửng, hai lông mày nheo lại, gằn giọng nói với cậu.
- " Mitsuhide! Em không đươc nói vậy với người lớn."- Shiho.
- " Không! Chị đã nói sẽ chờ em lớn để cưới chị mà... Còn anh nữa...đừng mong tôi sẽ bỏ cuộc".- Khuôn mặt nó đỏ bừng, tức giận, dậm chân xuống đất rồi chạy vội đi vào một góc khuất.
- " Ồ! Cái số em cũng thú vị nhỉ"- Shinichi.
- " Im mồm. "- cô gằn giọng, quay về phía cậu và lườm, gằn giọng mà nói . Thế rồi cô nhìn lũ trẻ mà nói :" Ái chà! Đuợc rồi nhé! Mấy đứa có muốn đươc chỉ bài không nè? Cái anh kia ấy, học rất giỏi luôn... - khuôn mặt cô bắt đầu thay đổi,và giọng điệu như phá tan bầu không khí khi nãy. Sự chú ý đang dồn về phía đám trẻ mà nói. Mỗi câu cô đều kéo dài khiến cậu có phần bất an.-" Nên là... Nhất định phải hỏi hết đấy... "
Sau câu nói ấy, cả đám trẻ đều chuyển ánh mắt về phía cậu với những ánh mắt to tròn, kỳ vọng. Sau cùng cả đám đồng loạt dắt cậu về phía giảng đường mà liên tục hỏi về những bài toán, câu chữ mà lâu rồi mới đụng đến.... Thật là hoài niệm và chất chứa đầy kỷ niệm nhưng điều ấy thì cậu mệt lắm...
∘₊✧──────✧₊∘
Sau khi kết thúc buổi dạy cho đám trẻ thì trời cũng đã bắt đầu tắt nắng, khi những tỉa nắng còn đm sót lại và để cho bầu trời một thứ màu như lửa cháy và không khí cũng bắt đầu lạnh dần. Việc đầu tiên cậu muốn làm đó chính là đi tìm cô ấy và đuợc biết cô đang ở phía sau cô nhi viện. Ở đây cậu nghe đâu có tiếng róc rách chảy của suối đứng từ đây nhìn ra xa thấy một con suối chảy thành dòng, trắng xoá một vệt từ ngọn đồi cao tưởng như thác. Độc chảy giữa rừng già với những hàng cây cổ thụ cao lớn, dòng suối trong ngần, xanh vắt và mát rượi. Ánh hoàng hôn chiếu suống như nhuộm vàng cho dòng chảy. Thỉnh thoảng lại có tiếng cá quẫy nước, bơi...Tất cả như tạo nên một khung cảnh êm đềm và thanh bình đến lạ. Sự thanh bình ấy, ngày một rõ hơn khi tới gần con suối... Tại sao lại có nơi yên bình đến thế?
- "Của cậu đây. "- tiếng cô gọi cậu từ phía sau làm cậu giật mình.
Hình như đây chẳng phải thật... Nhưng sao chân thực quá... Cô đang đứng truớc mặt anh, nhẹ nhàng và hiền dịu. Trái tim anh như vì cô mà dao động thêm lần nữa.
- " Đây là gì vậy? "
- " Quà cảm ơn, thầy giáo ạ! "
- " Thầy giáo gì chứ... "
Anh đưa ánh mắt về phía bọc lá truớc mặt, đôi tay nhẹ nhàng bóc từng lớp lá ra,ấy là một chút quà của vùng quê. Chỉ là hai năm cơm thịt nhưng lại ấm lòng đến lạ. Họ dẫn nhau đi dọc con suối và dừng chân tại một gốc cây cổ thủ, cùng ngồi xuống và thưởng thức món ăn. Có lẽ vì thấy cô lạnh nên anh đã khóac lên người Shiho chiếc áo của mình.
- " Chỗ này thanh bình nhỉ"- cô vươn người, để cho cơ thể ngả xuống thân cây đằng sau lưng mình.
- " Đúng vậy! Tại sao em tìm thấy chỗ này chứ? "
- " Đây là một câu chuyện dài lắm, chỉ đơn giản rằng tôi muốn đi ...đi về phương đông, về phía tây, dừng chân bên bắc tớ phía nam và vô tình đến chỗ này... "
- " Nhưng mà em không về sao? Chõ ấy..."
- " Thường tôi sẽ nghỉ xả sau khi làm xong nhiệm vụ... Còn cậu thì sao? Xin lỗi vì để cậu đi cùng tôi nhé."
- " Không sao đâu... Về nhà thì cũng chả có ai đợi"
- " Hả? Nếu có gì thì tôi xin lỗi nhé! "
- " Không! không! Thật ra thì người nhà tôi không sao cả nhưng có lẽ họ khá bận...tôi đã ra ở riêng từ khi vào cấp 3. Mà... Cô biết chữ hả?
- " Một chút... Sao cậu biết? "
- " Đám trẻ nói vậy. Chúng kể rằng cô còn dạy chúng hóa nữa. Nhưng hiếm thật đấy, thờ này thường con gái không được cho đi học. "
- " Ha ha! "- Cô cười lớn, cũng từ ấy mà nhổm người dậy. Hai tay cô ôm chặt đầu gối, che mặt đi rồi cười lớn. Đoạn cô quay lại nhìn cậu-" Chắc do tôi hay lấy sách làm gối đầu đấy".
Mặc dù nói là vậy, nhưng trước đây cô học cũng khá giỏi. Khi ở nhà dì vì bảo vệ danh tiếng nên cũng cho cô học khá đầy đủ. Chưa kể đến việc cô cũng là một con mọt sách. Bằng chứng cô luôn là người đứng đầu bảng :"những người mươn sách nhiều nhất" trong thư viện. Nhưng điều đấy cũng khá khác lạ so với thời đại bấy giờ. Những cô gái ở tuổi cô thường xem thường việc học mà đi lấy chồng. Mọi người đều xem cô là kẻ kỳ dị, nhưng họ không biết được chìm đắm trong thế giới riêng tuyệt vời như thế nào. Xung quanh cô chỉ tòan những suy nghĩ lạc hậu. Cho đến khi cô bị lừa bán vào nhà thổ. Người dì nghiễm nhiên nói với mọi người rằng cô đã bỏ nhà đi vì tình . Và cái triết lý chỉ có trong nhà thổ:" phải tỏ ra là một người ngu ngốc ". Đã khiến cô thay đổi...
- " Cậu biết gì không! Này tôi đã có một cuộc nói chuyện khá thú vị. Và tôi quyết định sẽ tự chuộc bản thân ra khỏi khu dịch vụ ấy. Vậy...nếu được cậu có chờ tôi chứ? "
Đầu cô bắt đầu nhớ về cuộc hội thoại với những người cao tuổi trong cô nhi viện khi cậu đang bận dạy những đứa trẻ học. Trong ấy có một người bà mà cô luôn để tâm, luôn dành sự yêu thương nhất định với bà. Bởi đây là người đầu tiên dẫn cô vào đây để gặp mọi người, khi cô còn đang lảng vảng không biết điểm dừng. Trước đây bà ấy khỏe lắm, nhưng dạo nay vì tuổi già và tai nạn, đôi mắt bà đã mờ và không thể nhìn được nữa.Và như những lần tới đây, cô sẽ luôn ngồi bên cạnh giường bệnh, nói những chuyện tám nhảm với bà.
- " Bà sờ tay cháu được chứ? "
- " Dạ được bà ơi. "
- " Nghe nói rằng hôm nay cháu đến với một chàng trai hả? Tốt quá rồi! Cho bà hỏi nhé! "
- " Dạ bà hỏi đi! "
- " Trước đây cháu nói rằng mình là giáo viên và những câu chuyện trái khoáy về xã hội khi mình khác biệt với mọi người? Nhưng tất cả là nói dối đúng chứ?
Câu nói của bà khiến cô như trầm lặng, khóe môi nãy còn cười nói giờ như đã ngừng hẳn.
- " Cháu đang buồn đúng chứ? Bà luôn muốn sờ tay cháu để kiểm chúng một thứ. Cháu không có vết trai tay do cầm bút."
- " Bà nói gì vậy. Cháu là giáo viên mà... "
- " Không! Bà muốn hỏi lâu rồi lại thôi. Nhưng lần này có cậu ấy...Bà muốn khuyên con nên chọn con đường đúng đắn. Cháu là một đứa trẻ tốt, nhưbg không ai nhìn vào trong mà chỉ đánh giá vẻ bề ngoài thôi. Trước đây bà cũng đã nhiều lần thấy cháu trong tình trạng người trày sước. Cho đến khi đôi mắt này không nhìn thấy thì những việc ấy cũng chẳng hết... Bà sợ cháu là người như vậy... "
- " Bà ơi! " - cô gục xuống giường bệnh, khóc thút thít và nói rằng cô thực sự sợ và mệt.
...
- " Anh sẽ chờ... "
Tiếng cậu nói kéo cô về với thực tại. Đu ngắn nhưng lại khiến cô thâdy ấm lòng. Một điểm tựa như đươc dựng lên, có lẽ cô sẽ có thể dựa vào...
Họ nhìn nhau, trao nhau ánh mắt đầy yêu thương. Trong thoáng chôc cô thấy tim mình đập mạnh, hồi hộp và khó thở đến lạ. Cô cảm nhận thấy tay anh đang ôm lấy mình Rồi môi cô bỗng có thứ mềm mềm, nhẹ nhàng đặt lên, rồi bỗng áp sát làm cô giật thót. Đôi mắt cô mở to vì bất ngờ nhưng cũng dần vì sự ấm nóng mà từ từ khép lại. Đôi tay cô cũng từ ấy mà chéo cổ áo sơ mi của cậu để kéo gần khoảng cách. Trong thoáng chốc con suối trở nên thơ mộng và lãng mạn đến lạ kỳ...
∘₊✧──────✧₊∘
Họ ra về khi ánh trăng bắt đầu sói sáng. Màn đêm bao phủ mọi thứ một màu đen huyền bí.
- " Lần sau có gì... Chúng ta cùng đến đây nữa nhé"
- " Ừ! Nếu cậu vẫn muốn dạy nữa...yên tâm đi ở đây có 142 trẻ em lận... "
- "Hả? "
- " Nói xem nào nhà cậu ở đâu? Tôi sẽ đưa cậu về"- cô leo lên chiếc xe của mình và quay về phía cậu hỏi.
- " Ừm... Chắc quận 7 gần với quận 8 nhỉ? "
- " Cái gì cơ? Cậu bị mù đường hả, đi từ quận 8 đến quận 7 cũng phải đi đến 2 quận nữa đấy. Biết vậy cho cậu nghỉ rồi..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro