Tối.
Đám cưới của bố mẹ cậu diễn ra trong sự ghẻ lạnh của phía nhà ngoại. Bởi bố cậu là một tên nhân viên...một thợ học việc quèn...chẳng phải một " tổng tài" hay con của một nhà quan chức. Tất cả đều đè nặng lên bốn chữ " môn đăng hộ đối". Nhưng có lẽ ngay từ lúc bé hay đến tận bây giờ cậu vẫn ng ương mộ một tình yêu đẹp như thế. Mẹ như đã từ bỏ mọi quyền lợi để đến với bố. Và bố đã thực sự cố gắng đến nhường nào? Điển hình là sự già đi nhanh chóng, cơ nghiệp cũng ngày một ổn định.... Song hành với đó là sự đối đãi rất mực thương yêu của ông bà, cô dì họ nội mặc cho bất lực trong việc không giúp được gì cả. Còn nhà ngoại thì có giúp đỡ nhưng trên cương vị là giúp mẹ hay là người con trong gia đình.
Cậu được sinh ra trong hoàn cảnh ấy, trong tình thương của bố và mẹ. Nhưng đến năm 2 tuổi ở cái tuổi còn chưa biết cái chết là gì? Nó đau đớn thế nào thì mẹ bắt đầu đổ bệnh nặng và mẹ mất. Ngày mẹ mất, trên giường bệnh mẹ nói với cậu bằng giọng thều thào rằng:
-" Mẹ sẽ không sao đâu con à! Đây chỉ là một giấc ngủ, mẹ nghĩ mẹ sẽ mơ nhiều lắm. Trong đấy chắc sẽ có cả con nữa, chứng tỏ mẹ luôn yêu con... Mẹ sẽ luôn ở đây...trong tim con...trong tim bố. Con nghe chứ? "
Đến ngày mẹ mất, còn chưa kịp đưa tang. Mọi nguời đã kéo nhau, túm năm tụm ba lại, đổ dồn về bố. Nghe nói rằng họ cãi nhau về việc tranh chấp tài sản và muốn thu hồi lại mọi đồ đạc và khoản nợ của gia đình đã vay truớc ấy, không tính tiền chữa bệnh cho mẹ... Lúc bấy giờ cậu vẫn chẳng thể hiểu nổi tại sao họ lại mắng bố nhiều đến vậy? Họ là đồ xấu... Thật tệ... Ngồi truớc di ảnh mẹ và nhìn trân trân vào nó mà lòng cậu vẫn chẳng thể rung động... Nhưng chỉ khi đưa tang mẹ thì những dòng nuớc mắt mới trực trào. Cậu muốn chạy theo nhưng bị bố giữ lại. Nhưng bố lại tệ lắm, tay vẫn lau đi nuớc mắt nhưng mồm thì lại quát: "Để yên cho mẹ đi con". Nhưng lúc ấy cậu vẫn cứ cố nhoài người ra trong tay bố để với theo mẹ. Chỉ khi đã thấm mệt và bị bố bế vào nhà thì mới dừng khóc hẳn. Chỉ có những tiếng thút thít nhẹ vẫn còn văng vẳng trong nhà.
Từ ngày mẹ mất, mọi người trong nhà đều trở nên buồn hẳn. Bố chẳng còn nói chuyện, cười đùa và chơi máy bay với cậu nữa... Thay vào ấy bố đi công tác suốt, đầu tắt mặt tối, chẳng quan tâm gì đến cậu cả. Những bác giúp việc cũng từ ấy mà dần phải thôi việc, dần dần chẳng có ai nghe cậu nói, hỏi hay chào cậu cả. Nhưng điều đáng ngạc nhiên mà bố không hề biết đến là sự thông minh của cậu ngay một lộ rõ. Bằng chứng là cậu diễn đạt câu từ rất trôi chảy và hoạt bát, những suy nghĩ thực sự nhanh nhạy. Nhưng chính vì thiếu đi người dạy dỗ và dẫn dắt. Sự thông minh đã trở thành nóng vội và có phần sai lệch với quy chuẩn của mộ đứa trẻ ngoan. Cậu luôn tò mò và nghịch ngợm và những điều ấy dẫn tới việc cậu là một "thằng quỷ" trong mắt mọi người. Đặc biệt là cả bố nữa.
Những năm sau khi tầm cậu 5 tuổi thì công việc của bố lại như diều gặp gió, sự thăng tiến trong công việc như thay đổi hẳn ngôi nhà. Nhà cửa lại khang trang, quần áo, giày dép rồi đồ chơi có khi còn nhiều hơn đợt trước.... Tuy là thế nhưng cậu lại buồn lắm, chảng có ai chơi cùng. Vui nhất là những ngày bà ngoại đến thăm. Một người bà hiền và rất đỗi ngọt ngào. Lúc ấy cậu chỉ muốn khẳng định rẵn:" Cậu chính là người hạnh phúc nhất! Ai không có bà quả là một điều đ sáng buồn".
Chân bà yếu lắm, không đi lại được nên phải ngồi xe lăn. Cậu nhớ mãi nhưng buổi chiều ngồi chơi cùng bà, bà hay kể về mẹ . Mọi thứ sẽ chẳng đáng là gì khi bố đã đặt mua một bức tranh của mẹ và treo trong phòng khách. Căn phòng làm việc ngày truớc của mẹ đươc bài trí lại như cũ, những tấm ảnh về kỷ niệm gia đình hay chữ viết của mẹ... Khiến những ký ức về mẹ, bóng dáng mẹ như ngày một mở ra và hằn in trong suy nghĩ cậu. Và cậu thèm cái cảm giác được mẹ dắt tay đi trên những con đuờng đầy nắng. Hay nhữbg món ăn của mẹ trong chuyến dã ngoại... Hay giống với những đứa bạn của cậu luôn có mẹ mà làm nũng.
Đúng lúc ấy thì mẹ kế xuất hiện. Bố lấy vợ mới và cậu có mẹ nhưng cũng bắt đầu từ khi ấy mà nhà ngoại cũng không còn hay sang thăm nữa. Mẹ kế yếu quý cậu lắm, hay chơi với cậu và coi cậu như là một món quà quý giá. Cậu nhớ như in ngày đầu gặp mẹ, bà hiền hậu và cười đùa:
-" Thằng bé đáng yêu quá anh nhỉ? "
-" Ừ! Nó có nhiều nét đẹp từ mẹ nó đấy!"
Rồi sau đấy là những chiếc ôm, hôn từ mẹ kế.
Nhưng chắc chỉ có mình anh nghĩ vậy, bởi khi mẹ đẻ em bé mới thì mọi thứ như khác hẳn. Mẹ không còn quan tâm tới cậu nữa và bắt đầu có nhữbg hành động kỳ lạ.
Có lần khi đâng chơi bên cửa sổ vì mải chơi mà ngã may mắn thay lại bám đuợc vào cửa. Mặc dù có mẹ kế ở đấy nhưng lại chẳng làm gì cả. Cậu gọi mẹ: " Mẹ ơi! Cứu con với! Mẹ..." Chỉ cho đến khi tay cậu mỏi và rơi xuống thì mẹ mới kêu cứu và gọi người đến cứu. Kết quả cậu rơi vào người của một bác giúp việc khiến bác gãy tay. Còn cậu thì vắt đầu có những trận đòn roi về cả thể xác lẫn tinh thần. Và bị gắn mắc là "thangfw quỷ" Nếu ngày bé ta có thể nghĩ Aya chỉ là những sự ghen tị vì đứa em đã cuóqp đi sự yêu thuơng của mẹ. Nhưng cho đến giờ mớ thấy mẹ kế chẳng yêu thương gì cậu cả.
Hay như những lần đi trên phố, mẹ sẽ luôn cố để quên cậu. Rồi khi về sẽ luôn khóc như một kẻ bị hại. Kết quả là những đòn roi, mắng từ bố. Thành thử, bây giờ nghĩ tớ cũbg chỉ cúi đầu rồi thở dài một tiếng.
Cho đến năm cậu mười tám đã có một quyết định táo bạo là chuyển tới sống ở nơi khác. Tách biệt hẳn với căn nhà này.
Hôm nay cậu về, mọi thứ trong căn nhà đều đã thay đổi hẳn duy chỉ có tấm hình của mẹ và gia đình cũ của cậu thì vẫn vậy. Những tấm hình gia đình không có cậu cũng tự nhiên nhiều lên. Trong ảnh mọi người vui vẻ như cậu không thuộc về nơi này. Căn phòng của mẹ giờ đã thành phòng của người em cậu.
- " Con về rồi à? Bố đang trong cơn nguy kịch lắm đấy có thể sẽ chẳng qua khỏi nữa"
- " Dạ mẹ con biết rồi, hôm trước bác trợ lý của bố con có gọi về. Nên con đã sắp xếp mọi công việc mà về ạ. "
- " nếu đã về thì ở lại mấy hôm nữa đi chứ bố con không sống đuợc lâu nữa rồi, nãy bác sĩ mới bảo có khi chỉ sống được mấy hôm nữa và đã được đưa về nhà mình rồi. Con vào thăm bố đi"
Vào phòng bệnh, cậu thấy khuôn mặt bố đã tái nhợt. Những trang thiết bị y tế như máy thở đang được sử dụng để níu kéo sự sống. Cậu nhìn thấy vậy cũng thuơng và sót lắm. Tay bố lạnh và hai mắt thì nhắm nghiền, hơi hở nặng trĩu. Nhưng không hiểu sao lại chẳng thể mở lời và khóc được. Đành ngồi canh bên đầu giường nà sờ vào trán, cầm tay như sự tri ân tới bố. Hai hôm sau thì bố mất hẳn, cậu nhận ra rằng cậu đã đi quá thờ gian đã định. Nhưng vẫn tiếp tục ở lại mà làm đáng tang cho bố.
Sau đám tang người mẹ kế như lạnh nhạt hẳn. Chẳng nói lời gì cả và có vẻ như bà ta có tình nhân bên ngoài. Cũng may bà ta cũng có chuyên môn trong công ty của bố nữa nên chắc mọi thứ sẽ ổn.
- " Mẹ à! Con mong mẹ sẽ là một tấm gương sáng! "
- " Tấm gương sáng? "- bà ta đang chuẩn bị uống rượu trắng thì bỗng khựng lại và nhìn về phía cậu, rồi từ từ đi về phía cửa sổ. -" Cái tấm gương ấy nó vỡ lâu lắm rồi".
Cậu nén tiếng thở dài:
-" Chỉ là con muốn bố con được sống chọn vẹn một chút thôi. "
-" Chọn vẹn?... Nếu vậy thì thiệt ta quá nhỉ. Để ta kể cho con nghe một cậu chuỵên nhé. Truyện kể rằng... Một cô gái nhỏ luôn khao khát tìm kiếm chân ái cho cuộc đời mình... Vì vậy đã nỗ lực học hành và thành đạt... Rồi yêu một gã đã góa vợ có một đứa con thơ... Cô ta đã hứa với bản thân rằng... Sẽ luôn là một người mẹ đáng kính... Nhưng chấp niệm về người vợ cũ của ông chồng thì sao chứ? Tấm ảnh người vợ, phòng làm việc, hình dáng, hành động thân mật rồi... Ngày cả thói quen... Chưa lần nào ông ta nghĩ về người kia cả... Chẳng phải ông ta luôn đeo đẳng mãi sao?... Chỉ khi cô ấy có con với người chồng mình, cô mới cằng thực sự suy nghĩ về quyền lợi của con mình... Và tiếp đến thì con biết sao rồi đấy... Bây giờ thì ông ấy đã mất, ta đã có nhân tình cho dù điều ấy ông ta đã biết... Còn con sẽ làm gì chứ? Con chẳng còn gì cả? Đau buồn quá nhỉ... Hì..."- Bà ta nhìn cậu và cười thầm...
Làm đám tang xong việc đầu tiên cậu làm là viết giấy xin từ chối nhận tài sản. Để lại mọi thứ và rời đi như truớc đây cậu đã làm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro