Gặp gỡ
Giữa chốn phồn hoa ấy, có những người cô đơn... Cho dù họ bên cạnh nhiều người.
∘₊✧──────✧₊∘
Ánh chiều tà dần biến mất, để dành chỗ cho bóng tối bao phủ. Nhưng không vì vậy mà mọi thứ bị chìm trong cái biển đen ấy. Mà vẫn len lỏi những đốm sáng từ nhũng tòa nhà cao tầng, dòng người nhộn nbịp,.... và cả những ánh sáng mờ ảo của những chiếc đèn lồng phát ra từ khu phố đỏ...
Không biết có tự bao giờ nhưng họ vẫn coi nơi này như một chốn dừng chân, một nơi thác loạn và rũ bỏ lớp mặt nạ thường ngày.
Khu dịch vụ "xxx" là một nơi như vậy, cũng giống như bao chỗ khác ở chốn này. Nhộn nhịp và chớp nhoáng.
Trước mắt cậu là những khuôn mặt xinh đẹp, nhưng cơ thể nóng bỏng và tươi trẻ của những cô gái mới lớn. Nhưng cậu lại chẳng hề hứng thú, cậu nhấp chén rượu và tự hỏi: " tại sao lại lạc giữa chốn này? ".
Ngay sau ấy đầu cậu bỗng nhớ về ngày hôm ấy... Cái ngày tối đen như mực, nhưng lại khiến cậu nhớ mãi và không thể quên được.
Ngày hôm ấy thật trong xanh và mát lành, cậu tan làm về với sự mệt mỏi của công việc. Nhưng mọi thứ hôm ấy thật khác... Không còn bóng dáng của cô ấy nữa. Chỉ có tờ giấy ghi rằng cô đã quá chán phải chờ cậu về một tương lai mập mờ và không muốn ở thêm nữa. Cậu tìm khắp mọi nơi, gọi cho cô với hy vọng cô sẽ quay về. Nhưng mọi thứ như nhát dao đâm vào tim, máu riêng ra từng chút...Cậu ngồi khóc trên cầu vắng, không ngừng trách bản thân đã tồi tệ đến thế nào... Cậu muốn tự tử... Nhưng ngay lúc ấy, "cô ấy" đã đến, nắm chặt tay cậu để giữ cậu lại.
-" Này định tự tử à? Đừng phá cảnh đẹp chứ? "
Cậu quay đầu lại, một cô gái có mái tóc màu trà cắt ngắn ẩn hiện trong màn đêm tối. Chiếc váy đen ngắn quá đầu gối cùng trang sức khiến cậu nghĩ tới những cô gái làng chơi của khu phố đỏ.-" Cô nói quái gì vậy?"- cậu hét lớn và hất cánh tay cô ra.
-" Ồ! Gì đây? Một tên công tử bột? Tự tử vì thất tình sao? " - vừa nói cô vừa lấy ra một điếu thuốc châm ngòi rồi từ từ đưa lên miệng...
Khói thuốc lá của cô khiến cậu cay mũi. Khuôn mặt cậu bỗng chốc đỏ bừng không biết do xấu hổ hay tức giận.
- " Tôi cũng đang buồn... Cậu có thể nói chuyện với tôi chứ? "
- "Nói chuyện?... Tại sao tôi phải nghe lời cô chứ? "
-" Tùy cậu"
Mặc dù là vậy, nhưng cậu vẫn đi theo cô ngoan ngoãn. Họ đến một chiếc ghế và lặng lẽ ngồi xuống. Ban đầu cả hai chẳng nói gì cả, họ ngồi cạnh nhau, nhưng cảm tưởng họ như được an ủi.
- " Nói đi! Sao cậu lại muốn tự tử? "
- " Cô ấy... Người tôi yêu đã đi rồi... "
- " Tại sao? "
- " Có lẽ... Do tôi cuồng công việc sao? "
-" Cuồng công việc? Cậu nói gì vậy? "- đôi mắt cô to tròn, nhìn cậu với vẻ mặt đầy bất ngờ.
-" Không... Thật đấy... Tôi còn dự định muốn cầu hôn cô ấy nữa... Nhưng có lẽ không thể... "- Shinichi.
- " Hmm cậu có thể làm gì được nữa không? "
-" Tôi nghĩ là không... "
- " Xem nào... Có vẻ cậu đã chải qua một chuyện buồn nhỉ. Nhưng chỉ vì vậy mà cậu muốn tự tử sao? Cậu trẻ con thật đấy? "
- " Trẻ con? "- Shinichi.
- " Đúng vậy, cậu trẻ con lắm. Có biết mạng sống của mình đáng giá lắm không hả? Cậu nghĩ rằng chỉ có bản thân mình chịu khổ thôi à? Không đâu, có nhưng người ngay cả khi phá sản, họ vẫn vui vẻ mà khởi nghiệp lại. Giống như hoa dại, hãy học cách sinh tồn trong mọi hoàn cảnh khắc nghiệt nhất, ngay cả khi người đời cho rằng bạn không thể. Vì ngày mai lại là một ngày nắng đẹp. "
-" Này cô là hoa à? "- Shinichi.
-" phải, một đóa hoa dại của phố làng chơi"
-" Cô tên là gì? - Shinichi.
-" Sao giờ nhỉ? Luật của ông chủ không cho tôi được nói ra tên thật của mình... "
- " Hả? Tại sao? "
-" Sherry... Đó là bí danh của tôi" - cô khẽ đưa tay vén tóc qua tai, hướng ánh nát đầy bí hiểm nhìn cậu. -" Thôi tạm biệt nhé. Tôi đu đây".
Và cứ thế, cuộc hội thoại giữa cô và cậu kết thúc. Khu phố vẫn vâyh, yên lạng và đầy sương. Dáng cô mờ dần, khuất lấp sau nhũng ngôi nhà sáng đèn. Một lúc sau, khi những nỗi muồn đã dần được an ủi cậu nén tiếng thở dài rồi bước đi hướng ngược lại. Đường chia hai ngả.
∘₊✧──────✧₊∘
Đã 1 năm kể từ đêm hôm ấy, cậu cũng chẳng còn nhớ rõ cô ấy nữa. Lần này đến đây cũng chỉ là tình cờ do đồng nghiệp rủ cậu đi cùng. Nhưng hôm nay cậu đã gặp lại cô ấy? Sherry? Cô gái bí ẩn ?
Mái tóc ngắn màu trà, khuôn người gợi cảm, điệu bộ ung dung... Nổi bật giữa đám cỏ dại...
-" Nói đi! Nếu uống thắng cô sẽ làm mọi thứ ta muốn chứ? "- một người đàn ông có dáng người mập mạp có phần lớn tuổi cầm cốc rượu và cười khẩy về phía cô...-" Nếu cô thắng, ta sẽ tặng cô số tiền này, coi như công tiếp rượu? - hắn bỏ trong túi một cộp tiền dày, đặt truớc mặt cô với vẻ tự đắc.
-" Ái chà! Tôi lại có vinh dự như vậy sao? "- Sherry.
Rồi học thay phiên nhau uống 1 ly, 2 ly...đến 1 chai...Cho đến khi gã đàn ông đã say mèm. Hắn gục trên bàn nhậu. Kết thúc màn đấu rượu cô từ từ cầm lấy tiền rồi nói-" Có vẻ tối nay tôi tháng rồi nhỉ? "- mọi người đều trầm trồ bởi tửu lượng hiếm có ấy. Nhưng mọi người đâu biết rằng cô cũng đang chấp choáng, đầu óc quay mòng, nhưng cô vẫn đang giữ cho mình sự tỉnh táo và ung dung cô vẫn có.
Vừa nhìn thấy cảnh ấy, cậu liền nhìn quay ra và hỏi người cấp trên của mình. Rằng:" Cô ta là ai? ". Và biết được rằng cô ấy là 1 tiếp rượu có tiếng kênh kiệu, nhưng lại luôn được những tên giàu có săn đón. Chiếm được cô ta như một món hời vậy. Nghe rằng cô ta được xem như " đứa con cưng" của ông chủ khu dịch vụ này. Và khuyên cậu không nên đến gần cô ấy.
Nhưng đến đoạn cô bước tới gần cậu. Cái cơ thể nóng bỏng ấy khiến cậu không rời mắt được. Ánh mắt họ giao nhau chợt như quyến luyến mà dừng lại. Trong chốc lát mà họ nhận ra nhau...nhưng tại sao lại trong tình thế này? Muốn tiến đến mà không dám...Cậu xin mọi người về nhưng thực chất lại tìm đến cô. Cậu buớc tới, bắt lấy tay cô rồi kéo đi nhanh chóng, khuất dần trong màn đêm lập lòe những ánh sáng của những chiếc đèn lồng đang sáng.
-" Này cậu đưa tôi đi đâu vậy? "
-" Đi tâm sự... "
Cứ thế họ tránh xa hội trường ồn ào, ghé vào phòng khách sạn của khu dịch vụ mà quyến luyến với nhau.
- " Là em đúng không? Sherry? "- Shinichi.
- " Đúng tôi là Sherry, có thể chúng ta đã gặp nhau và khiến cậu nhớ. Nhưng xin lỗi, tôi quên rồi. "- Sherry.
- " Em nói dối đúng không? " - Đóng cửa và chốt lại, để cô dựa lưng vào nó. Cậu vừa nói và cầm lấy cổ tay cô mà bảo- " Em nhớ tôi đúng chứ? tim em đang đập nhanh này. "- khóe môi cậu nhếch lên, đắc ý rằng đã nắm thóp đuợc cô. Cái khuôn mặt kênh kiệu ấy đã khiến cô đỏ mặt, chỉ biết quay đầu đi.
-" Chỉ là rượu thôi"
∘₊✧──────✧₊∘
Cậu khiến cô nhớ đến ngày hôm ấy. Cái hôm cô bị làm nhục bởi những vị khách lỗ mãng. Cô đã cố che đậy mọi thứ... Rằng cô vẫn ổn. Tự khóac cho mình chiếc váy đẹp, mùi nước hoa thơm dịu. Tô chút son và đánh ít phấn. Ngoài ra trang sức và túi sách là thứ không thể thiếu. Mười tám tuổi với nghề mạt hạn. Mười tám tuổi làm bông hoa dại trong chốn đen tối này. Cô đã quá quen rồi....
Bấy giờ là mười hai giờ đúng, cô bỏ đi khỏi nỏi ấy, tận hưởng không gian yên lặng, mát mẻ của ngày hè. Đứng trên đỉnh cầu và nhìn xuống dòng sông với những toà nhà luôn là nơi cô thích nhất. Nơi ấy cô đã gặp anh ta? Người đã sẵn sàng ngồi ngắm thành phố với cô khi đêm xuống. Cô không biết tên anh ta nữa... Chỉ nhớ rằng dưới ánh đèn đường. Anh ta có một chút phong lưu, một chút bồng bột của tuổi trẻ. Dáng anh cao, mái tóc đen óng nhưng ánh mắt lại u buồn và anh ta muốn tự tự?
Cuộc hội thoại với anh ta chớp nhoáng ... Về việc gì cô cũng chẳng thể nhớ. Trong một năm trời khi phải cố bám chạt với cái nghề này đã khiến cô như chai sạn. Việc của cô là ngồi đấy như một bình hoa di động. Nếu có khách thì sẽ tiếp, còn không sẽ đi ngủ. Số câu chuyện cô đuợc nghe nhiều đến nỗi không nhớ nổi. Nhưng chủ yếu chỉ toàn về những thứ lố bịch. Về những câu thô tục, dẻ mạt... Nó khiến cô buồn... Cô ghét chiếc mặt nạ mà cô đáng có. Và chỉ mong rằng lúc ấy thời gian ngừng lại. Nhưng cô đã phải về và ngày mai lại sáng. Công việc ấy lại tiếp diễn và cô quay cuồng trong tuyệt vọng.
∘₊✧──────✧₊∘
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro