Lặng lẽ một mình em - Chương 1
Hôm nay trời lại mưa anh à. Cơn mưa đầu mùa đang gột rửa đất trời oi ngạt, em chơi vơi lạc lõng trong tiếng mưa rơi, trong âm thanh ồn òa của tiếng sấm đì đoàng. Anh giờ đang làm gì?
***
Ngày anh đi, cô tự hỏi mình đã làm gì sai? Nhìn giọt mưa rơi đều từng hạt mà lòng Hạ Thu như ướt đẫm. Mí mắt căng phồng cũng nhập nhòe nước. Khuôn mặt dịu dàng, đôi mắt sâu hút vẫn nhìn xuyên qua màng mưa, cằm hơi nghiêng, tựa lên cánh cửa sổ. Ánh sáng mờ ảo làm một nửa khuôn mặt của cô chìm vào bóng tối. Một nửa còn lại vô hồn như chơi vơi, mất mát. Đôi bàn tay xương xương, móng tay sơn màu đỏ ánh lên sắc tím khẽ vờn quanh khung kiếng mờ ảo. Đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve giọt nước lăn cong vẹo không theo hình thù, để lại vệt nước dài rồi lại có giọt nước khác theo con đường đó rơi xuống, ngón tay cô lại đuổi theo giọt nước mới. Có lẽ... trái tim anh cũng như thế, giờ đây cô chỉ là giọt nước đi qua đời anh, bị dẫm đạp lên và chỉ còn là quá khứ.
Chợt có bàn tay lần theo bâu áo sơ mi xanh nhạt, khẽ vén lên lộ ra chiếc quần lót xanh đậm hơn, vuốt ve bờ mông tròn của cô. Tựu khẽ kéo cằm Hạ Thu xoay vào đối diện đôi mắt dài của anh ta. Nghiên đầu cắn mút bờ môi căng đầy của cô, khẽ gầm gừ, trong khoảng hở giữa quảng nghĩ trong cái hôn triền miên: "Em không thể thôi nhìn mưa à?" Hạ Thu nhếch môi, có lẽ đó là một nụ cười. Uốn thân mình đầy đặn quấn chặt vào cơ thể trơn khỏe của Tựu, Hạ Thu nhanh chóng làm anh ta như ngạt thở bởi cái lưỡi thuần thục của mình. Căn phòng nhanh chóng ngập trong mùi vị của dục vọng chỉ còn lại tiếng thở dốc. Ngoài kia mưa vẫn rơi, lại thêm một giọt nước lăn trên ô của kính.
***
Hôm nay như mọi ngày, Thả cho bộ váy đỏ rơi xuống rồi với tay lấy chiếc váy ren xòe trên gối, thắt nơ quanh eo. Hạ Thu lôi miếng khăn tẩm nước hoa hồng lau lên đôi môi đỏ mọng, lau thật kỹ càng rồi ném mảnh khăn vào cái thùng rác. Có chút bất cần, cô với tay lấy một cây son màu hồng nhạt, tô lên đôi môi không còn vẻ ướt át sexy mà thay vào đó là sự nhẹ nhàng thanh khiết. Khéo léo gỡ những chiếc ghim kẹp ra khỏi mái tóc, thả rơi những lọn tóc ánh lên màu nâu dịu dàng. Cô thay đôi giày cao gót màu hồng, nghiêng mình trong gương trong hai giây rồi mở cửa bước ra, bên ngoài có một cậu trai đang chờ cô.
***
"A lo, Hạ Thu nghe" - Hạ Thu bắt máy điện thoại, mặt không biểu hiện gì.
"Em đừng bỏ rơi anh mà, anh xin lỗi, đáng lẽ hôm qua anh không nên nhút nhát thế. Anh sẽ không thế nữa, anh sẽ không lôi kéo em vào đám đông khi em không đồng ý. Hạ Thu? Alo? Alo? Alo?"
Hạ Thu ngồi nhìn vào chiếc điện thoại đang nằm lăn trên bàn, chợt cô tự hỏi: "Mình đang làm gì nhỉ?"
"Thu, em book vé đi Malay giúp anh nha."
"Dạ" - Cô nhanh chóng điện thoại cho hãng hàng không như thường ngày. Công việc của cô chỉ đơn giản thế. Book vé và rót nước pha trà, như những quyển tiểu thuyết rẻ tiền, cô là một bình hoa.
Bước đi trên đôi giày cao gót, trên con đường quen thuộc từ công ty về nhà, từ nhà đến công ty, trên tay xách chiếc túi nilong căng nặng, vài ngọn cần, ngò ló ra khỏi bao, Hạ Thu chợt dừng lại chỉnh chỉnh quai nilong cho dễ cầm rồi bước tiếp về nhà. Con đường rải nắng chiều quanh chiếc bóng xiên xiên của cô. Cuối cùng cô cũng mở được cửa phòng, bước vào, tháo giày, bỏ túi nilong xuống chiếc bàn gỗ. Rồi nhanh chóng cởi bỏ chiếc áo khoát blazer màu xanh biển, móc lên giá treo đồ. Hạ Thu xoay người lấy đồ trong cái tủ nhựa rồi đi nhanh vào nhà tắm. Tiếng vòi sen đánh thức người trên giường, anh khẽ trở mình, rên rỉ... ngáp dài rồi ngồi dậy.
"Hạ Thu, e về rồi hả?" - Anh ta gọi.
"Hạ Thu" - Anh ta lại gọi tiếp, đi đến nhà vệ sinh, cởi chiếc quần cọc ra, rồi nhanh chóng đẩy cửa bước vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro