Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 91


Ngủ đêm trên núi thực sự là một trải nghiệm chẳng mấy tốt đẹp gì với Hàn Thần Tâm. Đêm đến, nhiệt độ ở đây giảm xuống rất nhiều. May là họ đã chuẩn bị đồ đạc đầy đủ và bên cạnh cũng có Tôn Triết Dương. Đối với Hàn Thần Tâm, chỉ cần được Tôn Triết Dương ôm là cậu có thể ngủ ngon rồi.

Sáng sớm súc miệng bên một dòng suối nhỏ, Hàn Thần Tâm cảm thấy dường như răng môi mình lạnh cóng đến muốn tê liệt luôn.

Cậu chạy lại lều, chờ Tôn Triết Dương thức dậy rồi nói: "Hay là hai ta về trước đi."

Tôn Triết Dương ngoắc ngoắc tay với cậu, "Lại đây!"

Hàn Thần Tâm đi tới, Tôn Triết Dương dùng hai tay áp vào mặt cậu, ngay lập tức Hàn Thần Tâm cảm thấy ấm áp hẳn lên.

"Nhớ con rồi hả?" Tôn Triết Dương hỏi cậu.

Hàn Thần Tâm lắc đầu, "Em chỉ cảm thấy mình không thể leo trèo gì được nữa."

Tôn Triết Dương xì một cái: "Chẳng có tiền đồ gì hết!".

Đợi mọi người lục tục thức giấc, rửa mặt ăn sáng xong xuôi thì bắt đầu dọn dẹp lều bạt, tiếp tục xuất phát.

Trương Viện cố tình chờ Tôn Triết Dương, đi cùng với bọn họ. Tôn Triết Dương không nói gì, nhưng vẫn giúp cô mang một ít đồ này nọ.

Tôn Triết Dương và Hàn Thần Tâm vẫn đi ở phía sau cùng như trước. Nhưng vì có Trương Viện đi chung, nên cũng không thuận lợi để hai người chuyện trò nhiều.

Đi tới trưa thì nghe phía trước có hai người đang cãi nhau.

Tôn Triết Dương và Hàn Thần Tâm dừng lại, nghe bọn họ lời qua tiếng lại thì biết hóa ra là do Trương Viện. Trương Viện là do một người trong đoàn quen qua mạng internet, rủ tới tham gia cùng. Nhưng người kia chê Trương Viện vướng bận, làm chậm trễ tốc độ của đoàn, nên làm rùm beng với người này.

Hai người càng cãi càng hăng, mặc kệ người khác khuyên giải như thế nào cũng không có tác dụng. Trương Viện đanh mặt lại, nói: "Giờ tôi sẽ tự mình xuống núi, mọi người cứ tiếp tục đi, tôi không làm liên lụy mọi người nữa!"

Cô gái này cũng một người cứng đầu, nói xong dứt khoát đi xuống, không nhìn lại một lần nào.

Người quen của cô nhanh chóng đuổi theo, kéo cô lại nói: "Một mình em làm sao xuống núi được? Lỡ xảy ra chuyện gì thì làm sao?"

Trương Viện nổi nóng, hất tay người đàn ông kia ra, nói: "Anh yên tâm, chuyện không liên quan tới anh, một mình tôi cũng sẽ không có chuyện gì."

Người nọ vẫn đang kéo cô, lúc Trương Viện tránh anh ta đứng không được vững, cả người chới với muốn ngã xuống.

Tôn Triết Dương là người ở gần cô nhất nên đưa tay kéo lại.

Rốt cuộc Trương Viện lại không ngã xuống. Có điều, lớp đất Tôn Triết Dương đang đứng đột nhiên bị lở, cơ thể anh ngay lập tức trượt xuống sườn núi.

Hàn Thần Tâm xông tới, đưa tay muốn kéo anh lại nhưng thành công. May là sườn núi không có quá gồ ghề, thân thể Tôn Triết Dương trượt theo sườn núi gần hai mươi mét thì tóm lấy một cành cây dừng lại.

Trương Viện cũng hoảng sợ kêu lên một tiếng rồi nhào tới nhìn.

Hàn Thần Tâm có chút cuống lên, đẩy cô ta một cái nói: "Lùi ra đi!", sau đó cởi balo ra ném xuống đất, từ bên hông trèo xuống.

Những người khác đều chạy tới đây, người thì bảo cẩn thận một chút, người thì sốt sắng lấy dây thừng ra.

Hàn Thần Tâm chật vật leo về phía Tôn Triết Dương. Khoảng cách cũng không quá xa, nhưng quá trình leo xuống cũng không dễ dàng chút nào, cả đường cậu bị trợt đến mấy lần.

Sau đó, cậu trèo đến gần chỗ Tôn Triết Dương, Tôn Triết Dương bắt lấy tay cậu kéo lại gần mình.

Hàn Thần Tâm lo lắng hỏi: "Anh không sao chứ?"

Tôn Triết Dương lắc đầu, giúp cậu lau đi bụi đất và cỏ trên mặt rồi mới lên tiếng, "Anh bị trật cổ chân rồi!"

Hàn Thần Tâm lập tức ngồi chồm hỗm xuống, nhưng chỗ này quá chật, ngồi kiểu này không tiện chút nào. Cậu dứt khoát quỳ trên mặt đất, cởi giày leo núi của Tôn Triết Dương, thấy mắt cá chân anh rõ ràng đã bắt đầu sưng đỏ lên.

Hàn Thần Tâm ngẩng đầu lên, đau lòng nói: "Có thể đi được không?"

Tôn Triết Dương đưa tay ra sờ sờ đầu cậu, nói: "Không sao đâu, nhưng leo lên thì hơi khó khăn một chút."

Hàn Thần Tâm nói: "Chúng ta sẽ không đi đâu hết!".

Tôn Triết Dương nghe vậy thì cười, "Đã như vầy còn đi kiểu gì nữa! Muốn đi cũng đi không được đâu. Em gọi điện cho chú Viên đi!"

Lúc này, có người ở phía trên thò đầu ra hỏi tình hình dưới này.

Hàn Thần Tâm bảo Tôn Triết Dương bị trật cổ chân, không đi được.

Bọn họ thảo luận một lát rồi thả sợi dây thừng xuống, nửa kéo nửa đẩy một hồi cũng lôi được Tôn Triết Dương lên.

Hàn Thần Tâm và Tôn Triết Dương đều bảo không đi nữa, ở đây gọi người tới cứu hộ.

Mấy người này cũng tính là có tình có nghĩa, nhìn nhau vài lần, cuối cùng người dẫn đầu đứng ra nói bọn họ cũng không đi tiếp. Bọn họ sẽ nghĩ cách đưa Tôn Triết Dương xuống núi, ít nhất là tới bãi đậu xe.

Tôn Triết Dương cũng không từ chối. Đây là một tai nạn bất ngờ, nhưng nếu bọn họ không ầm ĩ cãi nhau, thì làm sao anh lại bị thương như thế này được.

Balo của Hàn Thần Tâm và Tôn Triết Dương được giao cho người khác mang giùm, Hàn Thần Tâm thì cõng Tôn Triết Dương trên lưng, bắt đầu xuống núi.

Lúc này, từ một người dân địa phương, bọn họ đã hỏi thăm được một con đường tương đối bằng phẳng, đi xuống cũng đỡ vất vả hơn một chút.

Mặc dù vậy, sau khi đi được một đoạn, Tôn Triết Dương nghe được tiếng thở dốc của Hàn Thần Tâm, liền biết là cậu mệt rồi.

Đối với Hàn Thần Tâm, thử thách thể lực này gần như đã là cực hạn với cậu. Tự nhiên, cậu nhớ lại cuộc thi chạy 800 mét hồi học trung học, đã thở hồng hộc, mỗi bước chân đều di chuyển rất khó khăn, nhưng vẫn không thể dừng lại. Bởi một khi dừng lại, kết quả nhận được chỉ là một con số không tròn trĩnh.

Mà bây giờ, Hàn Thần Tâm rất không muốn để cho Tôn Triết Dương biết mình đang mệt mỏi, mặc dù cậu đã không kìm nén được hơi thở nặng nề của mình.

Tôn Triết Dương đưa quẹt trên cổ cậu, thấy toàn là mồ hôi, nên nói: "Nghỉ một chút đi."

"Không sao," Hàn Thần Tâm nói, "Phải tranh thủ đến bãi đậu xe trước khi trời tối."

Tôn Triết Dương sờ tóc cậu, phát hiện cũng toàn là mồ hôi, nên chỉ có thể nói: "Uống nhiều nước một chút."

"Ừ," Hàn Thần Tâm đáp một tiếng.

Trên đường xuống núi, Trương Viện đi lại gần, nói: "Xin lỗi, cảm ơn anh."

Tôn Triết Dương nói: "Không có gì, chuyện cũng không liên quan tới cô."

Thực ra, Trương Viện có chút để ý tới Hàn Thần Tâm. Lúc nãy, Hàn Thần Tâm làm hung làm dữ với cô, khiến cô cảm thấy có lẽ mình đã làm gì đó chọc giận cậu rồi.

Trương Viện nói với Hàn Thần Tâm: "Anh có muốn uống nước không? Em giúp anh đi lấy."

Hàn Thần Tâm rất ít khi dùng kiểu thái độ như lúc này với phụ nữ. Khi đó cậu quá nôn nóng, giờ nhớ lại cũng không phải do đối phương cố ý, không nên nổi nóng làm gì, vì vậy nói: "Không cần, cảm ơn cô."

Trương Viện cảm thấy hẳn là cậu vẫn còn giận nên chủ động đi lấy một chai nước khoáng, mở nắp ra đưa cho Hàn Thần Tâm.

Hàn Thần Tâm từ chối ngay, "Thực sự tôi không cần."

Tôn Triết Dương đưa tay lấy chai nước Trương Viện đưa, nói: "Đưa cho tôi." Sau đó đưa chai nước tới miệng Hàn Thần Tâm, nói: "Uống một chút đi!"

Hàn Thần Tâm nghe lời, há miệng uống.

Chờ Hàn Thần Tâm uống xong, Tôn Triết Dương lấy chai nước và uống nốt phần còn lại.

Giữa đường có người chủ động bảo với Hàn Thần Tâm để anh ta cõng giúp cậu một đoạn nhưng Hàn Thần Tâm đều từ chối.

Tôn Triết Dương thở dài, "Ngốc vừa vừa thôi chứ!"

Hàn Thần Tâm nói: "Em vẫn được, không cần người khác giúp."

Cậu nói được liền làm được, cắn răng gồng mình cõng Tôn Triết Dương suốt cả đường xuống núi. Mãi đến tối, rốt cuộc bọn họ đã về tới bãi đậu xe.

Lúc vừa đi, Tôn Triết Dương còn nói đùa với cậu. Sau đó, Tôn Triết Dương cũng trở nên trầm mặc, không nói gì nữa.

Khi tới bãi đậu xe, tài xế Viên Chương phái tới đón bọn họ cũng đã đến, nên cũng không định ở lại thêm, lái xe trở về thành phố ngay trong đêm.

Nhóm bạn đồng hành giữa đường mới gặp kia cũng coi như là tạm biệt nhau ở đây.

Trương Viện muốn xin số điện thoại của Tôn Triết Dương, bảo sau khi trở về sẽ tới thăm anh. Tôn Triết Dương cũng không từ chối, đưa số cho cô.

Sau đó, Tôn Triết Dương và Hàn Thần Tâm ngồi vào ghế sau, tài xế bắt đầu lái ra khỏi bãi đậu xe.

Hàn Thần Tâm cúi người cởi giày, trên mu bàn chân có hai cái bọng nước lớn, mà lòng bàn tay vì vẫn nâng Tôn Triết Dương nên vết thương bị mài đến chảy máu.

Tôn Triết Dương để tay lên vai cậu, kéo cậu tựa vào người mình, nói: "Ngủ chút đi!"

Hàn Thần Tâm gật đầu, dựa vào vai Tôn Triết Dương, chắc là vì cậu quá mệt mỏi, nhắm mắt liền ngủ thiếp đi.

Xe băng băng chạy trên đường cao tốc, về đến thành phố đã là nửa đêm. Đầu tiên, tài xế đưa bọn họ đến bệnh viện để Tôn Triết Dương khám cái cổ chân bị trật. Khi đến bệnh viện, lúc xuống xe, chân Hàn Thần Tâm đã sưng đến mức không thể mang giày vào được.

Tôn Triết Dương bảo cậu ở lại trên xe chờ, để tài xế giúp đưa mình vào. Sau khi chụp X quang, bác sĩ xác định chỉ bị bong gân thông thường, không có thương tổn đến xương, cho thuốc thoa xong liền nói có thể về nhà, nghỉ ngơi mấy ngày là ổn.

Trở lại xe, Tôn Triết Dương thấy Hàn Thần Tâm vẫn nằm nhoài ngủ ở ghế sau. Anh không nhẫn tâm đánh thức cậu, nên ngồi ở ghế cạnh tài xế.

Cuối cùng, về được tới nhà cũng đã bốn giờ sáng. Hàn Thần Tâm không đi giày được nên dứt khoát để chân trần đi vào nhà. Tôn Triết Dương một chân bị què, được cậu đỡ lên tầng hai.

Người trong nhà đều đã ngủ say, ngoại trừ Viên Chương lớn tuổi ngủ không được yên ổn, nghe được tiếng cửa mở phát ra, những người khác đều không ai thức dậy.

Hàn Thần Tâm đỡ Tôn Triết Dương về phòng, sau đó đến phòng trẻ em nhìn qua Tôn Thần Văn và Tôn Thần Dụ. Còn Tôn Thần Tư, vì đang ở với bảo mẫu nên cậu không tiện qua.

Lúc Hàn Thần Tâm trở về phòng, Tôn Triết Dương đang ở trên giường chờ cậu, vẫy tay nói: "Lại đây đi!"

Hàn Thần Tâm đi qua ngồi xuống, Tôn Triết Dương vỗ nhẹ vào chân, để cậu nhấc chân lên.

"Chờ một chút," Hàn Thần Tâm nói, "Để em đi tắm đã, cả buổi đi chân trần, bẩn lắm!"

Tôn Triết Dương lại nói: "Không sao, đến đây đi!"

Anh để Hàn Thần Tâm nhấc chân lên, nhẹ nhàng giúp cậu xoa bóp.

Hàn Thần Tâm đột nhiên nắm lấy cánh tay anh, nói: "Sau này đừng như vậy nữa!"

"Sao?" Tôn Triết Dương hỏi lại.

Hàn Thần Tâm nói: "Anh không biết là hôm nay anh làm em sợ đến mức nào đâu. Sau này em sẽ không theo anh đi leo núi gì đó nữa!"

Tôn Triết Dương cười cười, nói: "Được, nghe lời em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro