Chương 80
Đứa nhỏ Hàn Thần Tâm đang bế vậy mà không hề báo trước gì khóc toáng lên. Cậu bất ngờ quá nên không biết làm gì, vẻ mặt mờ mịt nhìn nhìn thằng nhỏ oa oa trên tay mình.
Bảo mẫu bên ngoài đang gõ cửa.
Tôn Triết Dương mở cửa cho cô vào, sau đó ôm đứa nhỏ trong lòng Hàn Thần Tâm đưa cho cô.
Bảo mẫu đung đưa dỗ đứa nhỏ, chuẩn bị cho nó bú sữa.
Tôn Triết Dương nói với Hàn Thần Tâm: "Chúng ta ra ngoài nói chuyện chút đi."
Hàn Thần Tâm không trả lời, nhưng vẫn theo Tôn Triết Dương ra ngoài.
Hai người đi tới vườn hoa nhỏ dưới lầu, xung quanh không có bất kỳ người nào. Người giúp việc mang hai tách trà đặt trên bàn nhỏ trong vườn rồi rời đi.
Khi chỉ còn lại hai người, Tôn Triết Dương nói: "Vẫn còn giận anh hả?"
Trong phút chốc Hàn Thần Tâm thật sự không biết nói gì, cậu nhìn thảm cỏ phía trước, đáp lời: "Anh thật vô trách nhiệm khi làm vậy."
"Anh biết chứ!", Tôn Triết Dương châm một điếu thuốc rồi cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía trước.
Hàn Thần Tâm lắc lắc đầu, "Em vẫn không hiểu tại sao anh phải làm như thế."
Tôn Triết Dương bảo: "Anh vẫn luôn nghĩ về Vương Linh Tú, không biết đó là người phụ nữ như thế nào. Anh có hai người mẹ, mẹ ruột thì trước sinh khi sinh anh đã bị đàn ông bỏ rơi, người mẹ nuôi anh lớn lên cũng bị chồng mình phụ bạc. Anh cảm thấy cả hai người ấy đều thật vĩ đại, nhưng anh vẫn không đồng ý với cách làm của họ."
Hàn Thần Tâm nhẹ giọng nói: "Vậy anh cảm thấy hai người ấy nên làm như thế nào?"
Tôn Triết Dương chậm rãi nhả một hơi khói, sau đó nói: "Nếu là Vương Linh Tú, anh tuyệt đối sẽ không sinh con ra. Còn nếu là Tôn Văn Song, anh sẽ ngay lập tức rời bỏ Hàn Trung, đi tìm hạnh phúc của mình thay vì phải chịu đựng đau khổ nuôi dưỡng một đứa trẻ."
"Nhưng anh là con trai của hai người họ mà!"
"Đúng vậy", Tôn Triết Dương thở dài nói: "Vậy nên anh nói hai người họ thật vĩ đại. Anh thật tâm biết ơn hai người họ."
Hàn Thần Tâm yên lặng lắng nghe những lời anh bộc bạch.
Tôn Triết Dương nói tiếp: "Nói tới chuyện bọn nhỏ, thực ra ban đầu anh có chút muốn trả thù Tôn Trọng Đình. Hơn nữa, anh rất hy vọng em có con của mình."
Hàn Thần Tâm nhìn sang anh.
Tôn Triết Dương đột nhiên bật cười: "Có phải em cảm thấy chỉ có bản thân là bất an và lo lắng trong mối quan hệ của hai đứa mình không? Thực ra anh cũng có chứ! Em là một người đẹp trai và ưu tú, ai ai cũng thấy điều này cả. Người như vậy không phải là nên tìm một cô gái kết hôn, sinh con sao? Làm sao có khả năng em sẽ bên anh cả đời chứ!"
Hàn Thần Tâm đang muốn phủ nhận thì Tôn Triết Dương ngăn cậu lại, "Thực ra mẹ em vẫn luôn có suy nghĩ như vậy phải không? Thời gian dần trôi qua, hai người đàn ông làm sao có tương lai được, sớm muộn gì cũng phải chia tay nhau thôi."
Hàn Thần Tâm không có cách nào phủ nhận câu nói này, bởi thật sự Hứa Gia Di vẫn luôn cho là như vậy.
Tôn Triết Dương nói: "Vì vậy nên khi Tôn Trọng Đình nói với anh chuyện con cái, anh liền nghĩ để em có con đi. Bằng việc này, chúng ta có thể sẽ gặp nhiều rắc rối về sau nhưng ít nhất sẽ không cảm thấy bất an nữa!"
Những lời này là Hàn Thần Tâm lần đầu tiên nghe Tôn Triết Dương nói ra.
Trong mối quan hệ của hai người họ, thậm chí chính Hàn Thần Tâm cũng cho rằng tình cảm hai bên bỏ ra là không cân bằng nhau. Cậu cảm thấy mình là người đơn phương theo đuổi Tôn Triết Dương. Còn Tôn Triết Dương chính là vì bị mình dây dưa không dứt mới thỏa hiệp dẫn đến kết quả như hiện tại. Cậu trước nay chưa từng suy nghĩ Tôn Triết Dương đến cùng là coi trọng tình cảm này ở mức nào.
Thì ra, khi cậu lo sợ đến một lúc nào đó Tôn Triết Dương sẽ rời bỏ mình thì Tôn Triết Dương cũng có chung nỗi bất an như vậy.
Tuy Hàn Thần Tâm không đồng ý với cách làm của Tôn Triết Dương. Nhưng cậu cũng đã từng có ý nghĩ, với tình thế của bọn họ, việc có một đứa con có thể sẽ làm mối quan hệ của hai người họ bền vững hơn. Tuy nhiên, Hàn Thần Tâm chưa bao nghĩ đó sẽ là con của mình, cậu vẫn luôn nghĩ đó nên là con của Tôn Triết Dương.
Nếu như từ đầu Tôn Triết Dương bàn bạc với cậu thì chưa chắc cậu sẽ phản đối đến cùng, chỉ cần đó là mong muốn của anh. Nhưng Tôn Triết Dương lại chọn cách giấu diếm cậu.
Hàn Thần Tâm hỏi: "Tại sao anh không muốn có con?"
Tôn Triết Dương đột nhiên nhìn lên bầu trời và mỉm cười: "Anh trước giờ chưa bao giờ muốn có con. Lúc nhỏ thấy mẹ anh cãi nhau với Hàn Trung xong sẽ lén lút trốn ờ nhà bếp khóc, anh thật sự thấy bọn họ rất đáng ghét. Bọn họ tại sao phải sinh con ra rồi để cho nó thấy những cảnh này? Nếu hôn nhân không hạnh phúc thì sinh con để làm gì?"
Hàn Thần Tâm nói: "Vậy em thì có thể sao?"
Tôn Triết Dương quay lại nhìn cậu, rồi nhấc chân đạp lên cái ghế mình đang ngồi giống bộ dạng tên giang hồ cát đãng mà Hàn Thần Tâm lần đầu nhìn thấy anh, nói: "Ở bên em một thời gian, anh có thể hiểu được tại sao mọi người đều muốn có con. Có lẽ là khi yêu một người, tự nhiên ta sẽ có mong muốn sinh một đứa con với người đó. Sở dĩ là em mà không phải anh, bởi vì anh cảm thấy như vậy anh sẽ có lý do yêu thương đứa nhỏ nhiều hơn."
Hàn Thần Tâm im lặng, không nói gì.
Tôn Triết Dương lại nói tiếp: "Thực ra, khi biết người phụ nữ kia thụ thai thành công, anh đã có một chút do dự. Anh không biết mình làm như vậy có đúng không. Nhưng đến khi đứa nhỏ được sinh ra, anh lại không hối hận một chút nào. Anh tin tưởng chúng ta có thể cho bọn nhỏ lớn lên trong một điều kiện tốt và có cuộc sống hạnh phúc."
Hàn Thần Tâm hít sâu một hơi, nói: "Nhưng anh có nghĩ tới việc mình dùng hai đứa nhỏ lừa gạt Tôn Trọng Đình sẽ làm ông ấy tức chết không?"
Tôn Triết Dương gật đầu, "Ừ, anh biết chứ! Vậy nên đến giờ anh cái gì cũng không nói. Ông ấy chắc là không sống lâu được, cũng không biết là qua được năm nay hay không. Mỗi lần nhìn ông ấy ôm bọn nhỏ, anh lại không khỏi cảm thấy chột dạ một chút."
"Đừng nói nữa," Hàn Thần Tâm nói, "Chỉ cần anh không nói thì sẽ không ai biết chuyện này, hai đứa nhỏ vẫn là con của anh."
Tôn Triết Dương không có đồng ý cũng không từ chối cậu, anh đứng dậy, vươn vai một cái rồi thở dài một cách lười biếng, "Nói nhiều thiệt là mệt chết người mà."
Hàn Thần Tâm cũng đứng lên theo anh. Cậu vẫn chưa hoàn toàn tiêu hóa được chuyện này. Hai đứa nhỏ là hai sinh mệnh sống, chúng sẽ lớn lên, từ từ trở thành một cá nhân độc lập và hoàn chỉnh. Một khi chúng được sinh ra, đó là trách nhiệm cả cuộc đời mà không có cách nào chối bỏ được.
Tôn Triết Dương hỏi cậu: "Còn muốn đi nhìn con nữa không?"
Hàn Thần Tâm hơi do dự một chút rồi gật đầu đồng ý.
Trong phòng, hai đứa nhỏ đã ăn no và cũng đã đi ngủ. Hàn Thần ngồi xổm bên nôi, hết dùng ngón tay chạm vào khuôn mặt be bé, lại véo véo tay nhỏ của nó. Cậu thấy đứa nhỏ này đáng yêu như búp bê vậy, thật khó để tìm được cảm giác chân thực mà.
Đứa nhỏ tuy nhắm mắt nhưng tay nhỏ lại vững vàng nắm chặt một ngón tay của Hàn Thần Tâm.
Hàn Thần Tâm không nhịn được mà cười một hồi.
Bây giờ cậu vẫn không phân biệt được đứa nào là anh, đứa nào là em. Mặc dù hai đứa nhỏ không phải là hoàn toàn giống nhau, nhưng cậu vẫn chưa có năng lực này.
Đây đều là con trai cậu, và cũng thật giống con trai của Tôn Triết Dương.
Cậu không biết sao lại có cảm giác này, nhưng trong lòng lại không ngừng nghĩ tới. Có lẽ là do ban đầu cậu chưa từng hoài nghi gì, vẫn luôn luôn nghĩ hai đứa nhỏ là con của Tôn Triết Dương.
Ngày hôm sau là đầy tháng của bọn nhỏ, Hàn Thần Tâm cũng không tới tham dự.
Nhà họ Tôn từ trong ra ngoài đều rất bận rộn. Tôn Trọng Đình cố ý mặc một bộ Đường trang đẹp, để Viên Chương giúp mang ông từ lầu hai xuống.
Thời tiết hôm nay rất tốt, từng tia nắng ấm áp soi rọi lên mọi thứ. Tôn Trọng Đình ngồi trong sân, xe nôi hai đứa nhỏ cũng được đẩy đến cạnh. Mọi người đều chen chúc tới gần nhìn cặp sinh đôi. Sau đó là không ngớt những lời xuýt xoa, khen ngợi. Những lời này nói ra cũng không thẹn với lương tâm chút nào bởi bọn nhỏ đều vô cùng xinh đẹp.
Tất nhiên liên quan đến nguồn gốc của bọn nhỏ, đương nhiên sẽ không có người nào hỏi ngay trước mặt Tôn Trọng Đình. Nhưng sau lưng cũng đã thì thầm lan truyền là Tôn Trọng Đình tìm người sinh con cho Tôn Triết Dương.
Và tất nhiên rồi, trong số này không bao gồm Tôn Triết Đường.
Tôn Triết Đường đi về phía Tôn Trọng Đình, trên mặt luôn treo nụ cười đến khi đứng cạnh xe nôi, hắn đặt một đôi khóa vàng nhỏ lên đầu bọn nhỏ. Hắn nói với Tôn Trọng Đình: "Đây là quà đầy tháng mẹ cháu chuẩn bị cho hai đứa nhỏ."
Tôn Trọng Đình gật gật đầu, nói với hắn: "Có lòng rồi, ngồi đi."
Tôn Triết Đường ngồi xuống cách chỗ Tôn Trọng Đình không xa mấy. Hắn thấy Tôn Triết Dương liếc nhìn về phía bên này nhưng không đến đây.
Tôn Trọng Đình cũng không chuyện trò gì cùng Tôn Triết Đường. Bởi sức khỏe ông rõ ràng là không tốt. Không biết có phải ở bên ngoài bị gió thổi lạnh hay không mà nhìn cả người không có tinh thần gì.
Tôn Triết Đường thấy được Tôn Trọng Đình không được thoải mái, nên nhẹ nhàng nói: "Chú hai, người về phòng nghỉ ngơi một chút đi."
Tôn Trọng Đình lắc lắc đầu. Lúc có người lại đây chúc mừng, ông ta cười cười, trò chuyện đôi câu với họ. Sau đó đưa tay kéo xe nôi lại gần người, giúp bọn nhỏ đắp kín chăn.
Lúc ông ta làm những chuyện này, Tôn Triết Dương đang ở xa nhìn về bên này. Tôn Triết Dương nhìn động tác run rẩy của Tôn Trọng Đình và vẻ mặt yêu thương vô bờ khi nhìn bọn trẻ, rốt cuộc không thể không dời tầm mắt mình đi.
Thực ra, gần đây đầu óc Tôn Trọng Đình có chút không còn được minh mẫn nữa. Rõ ràng không phải là kiểu người chu đáo như vậy. Chắc là do bệnh tật dằn vặt, nên ông ta đã bắt đầu lo hậu sự cho mình rồi.
Nói ra thì quan hệ của Tôn Triết Dương và Tôn Trọng Đình không phải là quá sâu sắc. Lúc đầu anh chỉ coi ông là ông chủ, sau đó được nhận làm con nuôi cũng chỉ cảm thấy thụ sủng nhược kinh, không có cái gì gọi là hổ phụ thâm tình gì cả. Hơn nữa, sau cái chết của Đàm Khiếu, Tôn Triết Dương chỉ muốn tránh xa Tôn Trọng Đình. Mà sau này vì để bảo vệ Hàn Thần Tâm nên mới lần nữa về bên cạnh ông ta.
Nếu như Tôn Trọng Đình không phải là cha ruột anh, có lẽ anh sẽ thật tâm tôn trọng ông ta, bởi dù sao thì ông ta đối đãi với anh rất tốt. Hơn nữa Tôn Triết Dương là người một khi đã chịu ơn của ai thì sẽ dốc lòng như muốn trả lại gấp đôi cho họ.
Nhưng Tôn Trọng Đình cố tình lại là cha ruột anh, hơn nữa quá khứ có qua lại với Vương Linh Tú. Tuy rằng Tôn Triết Dương không thể nào từ người cậu Vương Bưu kia hỏi thăm được có phải Vương Linh Tú đã bị bỏ rơi và trở về với cái thai trong bụng hay không; thế nhưng muốn anh vui vui vẻ vẻ chấp nhận Tôn Trọng Đình là việc không thể nào.
Tôn Triết Dương đem tàn thuốc dụi tắt, ném vào trong thùng rác, rồi đi về phía Tôn Trọng Đình. Anh khoát một tay lên xe lăn, hơi cong người xuống nói với Tôn Trọng Đình: "Bố, bên ngoài gió lớn rồi, bố và bọn nhỏ đều vào phòng khách ngồi đi, cẩn thận kẻo bọn nhỏ bị cảm lạnh."
Tôn Trọng Đình nghe vậy liền vội vã đồng ý.
Bấy giờ Tôn Triết Dương mới đẩy xe lăn, bảo mẫu thì đẩy xe nôi, mọi người cùng nhau trở vào phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro