Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 78


Lúc đứng trước phòng Tôn Trọng Đình, Tôn Triết Dương nói với Hàn Thần Tâm: "Dù ông ấy có nói gì, em cũng không được đồng ý, cứ giao mọi việc cho anh."

Hàn Thần Tâm gật gật đầu.

Tránh được Tôn Triết Đường, cuối cùng Tôn Trọng Đình cũng có thể yên ổn trò chuyện cùng Hàn Thần Tâm.

Tuy nhiên, lúc này Tôn Triết Đường cũng biết là Tôn Trọng Đình đang cố ý tách mình ra. Bạch Mai thì vẫn không hiểu tại sao Tôn Trọng Đình lại xem trọng đứa con nuôi này như vậy, so với cháu ruột của mình thì còn quan tâm hơn. Nhưng Tôn Triết Đường vậy mà hiểu nguyên nhân.

Hắn ta biết Tôn Triết Dương là con ruột của Tôn Trọng Đình, biết mình không có cách nào tranh giành được cái gì. Hắn ta chỉ hi vọng Tôn Trọng Đình có thể nghĩ đến em trai mình, sẽ đối xử không quá tuyệt tình với hắn. Nhưng bây giờ hắn ta đã có thể chắc chắn, Tôn Trọng Đình không những không muốn giúp đỡ chuyện làm ăn kinh doanh của hắn, mà còn sẵn sàng từ bỏ một phần sự nghiệp của ông ta vì Tôn Triết Dương.

Thực sự phải đi nước cờ cuối cùng kia rồi sao?

Tôn Triết Đường do dự không quyết định được. Bởi nếu đi nước cờ này mà không thành công, Tôn Trọng Đình nhất định sẽ không tha cho anh ta.

Bên cạnh phòng của Tôn Trọng Đình chính là thư phòng. Ông ta mời Hàn Thần Tâm vào đây, còn đặc biệt sai người mang một bình trà ngon tới.

Tôn Trọng Đình và Hàn Thần Tâm chuyện trò đôi câu, nhìn thấy Tôn Triết Dương ngồi hút thuốc bên cạnh liền nói: "Nếu anh muốn hút thuốc thì ra ngoài kia, còn nếu muốn ở lại thì dập nó đi."

Tôn Triết nghe vậy thì đem điếu thuốc dập đi.

Tôn Trọng Đình nói với Hàn Thần Tâm: "Cháu xem đó, nó lớn như vậy rồi nhưng vẫn là không hiểu chuyện gì cả."

Nghe Tôn Trọng Đình nói vậy, Hàn Thần Tâm thật sự không biết phải tiếp tục câu chuyện như thế nào.

Tôn Trọng Đình lại nói tiếp: "Vì vậy nên ta mới nó với nó, đàn ông phải có con thì mới trưởng thành lên được."

Hàn Thần Tâm sững sờ, suy nghĩ đầu tiên của cậu chính là Tôn Trọng Đình đang hối thúc Tôn Triết Dương kết hôn.

Tôn Triết Dương hiểu suy nghĩ của cậu, nên nói: "Có một số người có không ít con cái, nhưng lại chưa bao giờ làm tròn trách nhiệm."

Câu này nói ra giống như là đang ám chỉ Hàn Trung và Tôn Trọng Đình.

Tôn Trọng Đình cũng không phản bác điều gì, chỉ tiếp tục trò chuyện với Hàn Thần Tâm: "Ta cảm thấy chuyện kết hôn không cần phải vội. Tuy ta già cả, nhưng hiểu được việc tìm một người thích hợp để kết hôn là rất quan trọng. Ta cũng không muốn sau này nó vì chuyện này mà oán hận ta. Nhưng chuyện con cái, ta thấy có thể bắt đầu nghĩ tới được rồi. Ta giờ không còn khỏe mạnh như trước. Chắc chỉ khoảng thêm hai năm nữa thôi, sợ là ngay cả cháu mình ta cũng không thể thấy mặt nó được. Tiểu Hàn, cháu thấy thế nào?"

Hàn Thần Tâm không thể không trả lời ông ta. Tuy rằng cậu không muốn nói nhưng vẫn cân nhắc một chút, "Cháu cảm thấy chuyện này tốt nhất vẫn là để anh ấy tự quyết định. Một cuộc hôn nhân mà không có tình yêu thì rất bất hạnh, cùng với một người hoàn toàn xa lạ sinh con cái không phải cũng rất bất hạnh sao?"

Tôn Trọng Đình đột nhiên thở dài một cái: "Tiểu Hàn, vậy thì ta cũng nói thẳng luôn, hai đứa có thể chia tay nhau không?"

Hàn Thần Tâm chút nữa là buột miệng nói ra "Không thể nào!"

Nhưng trước khi cậu trả lời, Tôn Triết Dương đã giành nói trước: "Chuyện này bố hỏi em ấy thì có giải quyết được gì?"

Tôn Trọng Đình nhìn sang anh: "Sao không giải quyết được gì? Nếu hai đứa không chịu chia tay, vậy hai đứa có thể cùng nhau sinh con sao? Một lão già sắp chết muốn được ôm cháu như ta đây không phải là đang mơ hão rồi sao?"

"Chuyện này không liên quan đến em ấy!" Tôn Triết Dương nói, "Em ấy luôn nghe tôi, bố không nên đòi hỏi gì từ em ấy hết!"

Tôn Trọng Đình nói với Hàn Thần Tâm: "Tiểu Hàn, ta chỉ muốn hỏi, rốt cuộc cháu có suy nghĩ gì về chuyện này?"

Tôn Trọng Đình đã nói tới mức này rồi, Hàn Thần Tâm cảm thấy mình không thể không đối mặt với vấn đề này. Thực ra Tôn Triết Dương nói không sai, đây là quyết định của riêng anh. Chỉ cần là anh quyết định, cậu cũng sẽ không phản đối.

Thực tâm mà nói, cậu cũng không nguyện ý để Tôn Triết Dương có con. Đây không phải là vì cậu không muốn Tôn Triết Dương có một đứa con của riêng mình. Mặc dù chỉ là thụ tinh ống nghiệm, nhưng cậu nghĩ tới đó là con của Tôn Triết Dương và một người phụ nữ khác thì lại cảm thấy khó chịu trong lòng. Tuy nhiên nếu nhìn ở một góc độ khác, cậu cũng sẽ nghĩ đây là con của Tôn Triết Dương, trong người chảy dòng máu của anh thì lại không nhịn được có chút mong chờ. Như Tôn Trọng Đình cũng đã nói, hai người họ vĩnh viễn sẽ không thể có con của chính mình; chỉ có một cách để duy trì đời sau mà mọi người đều có thể chấp nhận được mà thôi!

Vì vậy, Hàn Thần Tâm nói: "Tôi sẽ đồng ý tất cả những quyết định của anh ấy."

Tôn Triết Dương nghe cậu nói, không nhịn được đưa tay ra nắm lấy tay Hàn Thần Tâm. Hành động này cứ tự nhiên diễn ra trước mắt Tôn Trọng Đình, giống như chẳng có gì là không thích hợp cả.

Tôn Trọng Đình nghe câu trả lời của Hàn Thần Tâm, liền bảo: "Đã như vậy, ta cũng không cần thiết phải nói thêm gì nữa!"

Tôn Triết Dương hỏi Tôn Trọng Đình: "Em ấy có thể đi được rồi chứ?"

Tôn Trọng Đình là nhìn Hàn Thần Tâm, "Ta hi vọng cháu có thể giúp ta khuyên bảo nó một chút."

Hàn Thần Tâm vẫn trước sau một ý, "Tôi sẽ tôn trọng quyết định của anh ấy."

Tôn Trọng Đình có hơi mệt mỏi, đứng lên nói: "Tối về cẩn thận một chút. Ta hơi mệt nên sẽ không tiễn hai đứa."

Trước khi rời đi, Tôn Trọng Đình cũng nói với Tôn Triết Dương: "Nếu con muốn hai đứa vẫn có thể ở bên nhau thì cũng nên nghiêm túc suy nghĩ về chuyện này đi!"

Tôn Triết Dương nghe hiểu được ý Tôn Trọng Đình muốn dùng Hàn Thần Tâm để uy hiếp mình. Nhưng ở trước mặt Hàn Thần Tâm, anh cũng không nói gì, chỉ bảo mình sẽ suy nghĩ kỹ càng.

Kể từ ngày đó, Tôn Triết Dương giống như thật sự để tâm suy nghĩ về việc này. Sau hai tuần, anh nói với Tôn Trọng Đình mình đồng ý. Nhưng tạm thời anh không muốn để cho Hàn Thần Tâm biết.

Tôn Trọng Đình không có ý kiến gì. Chỉ cần không quá quá đáng, Tôn Trọng Đình đều sẽ đồng ý với yêu cầu của anh.

Như ông ta đã nói trước đây, chỉ cần Tôn Triết Dương cung cấp tinh trùng. Còn chuyện tìm người cho trứng và người mang thai hộ, từ đầu đến cuối họ đều không cần phải ra mặt.

Biết được chuyện Tôn Trọng Đình tìm người sinh con trai cho Tôn Triết Dương, Bạch Mai vô cùng kinh sợ. Bà ta không hiểu tại sao Tôn Trọng Đình lại bất ngờ làm việc này.

Bạch Mai tìm Tôn Triết Đường hỏi nhiều lần. Cuối cùng Tôn Triết Đường cũng không kìm được nóng nảy mà nói: "Tại sao hả? Bởi vì Tôn Triết Dương chính là con trai ruột của ông ta."

Trong nháy mắt Bạch Mai mà ngây ngẩn cả người, "Con trai ruột? Con nói cái gì?"

Tôn Triết Đường lạnh lùng nói: "Lúc trước Diệp Tự Thăng đã tìm người điều tra thân thế của Tôn Triết Dương. Mẹ nghĩ vì sao ông ta lại nhận nó làm con nuôi? Bởi vì nó chính là đứa con ngoài giá thú của ông ta với một người phụ nữ."

Bạch Mai vẫn không hết ngơ ngác, "Vậy không phải là..."

Tôn Triết Đường đặt tay lên vai bà ta, ra hiệu bà bình tĩnh một chút, "Mẹ đừng lo, chúng ta sẽ tìm ra cách."

"Còn tìm cách gì nữa chứ?"Bạch Mai giọng the thé hỏi

Tôn Triết Đường nói với bà ta: "Đã nói mẹ phải bình tĩnh lại!"

Bạch Mai miễn cưỡng bình tĩnh lại, hỏi: "Con có cách nào không?"

Tôn Triết Đường trầm giọng nói: "Trừ khi Tôn Triết Dương chết trước Tôn Trọng Đình."

Thực ra bà ta cũng có ý này nhưng là không dám nói ra miệng. Sau khi nghe những lời này của Tôn Triết Dương, bà ta bảo: "Với sự khôn ngoan của ông ta, nếu Tôn Triết Dương chết, nhất định sẽ nghi ngờ con đầu tiên."

"Đúng thế!", Tôn Triết Đường nói tiếp, "Vì vậy cần phải vô cùng cẩn thận."

Anh ta muốn chờ thêm một thời gian, lúc bệnh tình của Tôn Trọng Đình vào giai đoạn cuối. Khi đó ông ta sẽ nằm liệt trên giường bệnh, không còn khả năng để tư duy cũng như đối phó với mình nữa. Nhưng anh ta không biết Tôn Trọng Đình có để cho mình có được cơ hội này không.

Mà còn nữa, nếu như Tôn Triết Dương thật sự có con trai thì nhất định không thể để nó còn sống trên đời.

Kỳ nghỉ hè cũng gần kết thúc, lúc Hàn Tử Hinh vừa trở lại trường thì Hứa Gia Di nhận được một bức thư nặc danh. Nội dung của bức thư giống như một quả bom nguyên tử khiến cho nhà họ Hàn vốn vừa mới được yên ổn phần nào lại lần nữa suýt nổ tung.

Bức thư kể lại rõ ràng chuyện Vương Linh Tú và Tôn Văn Song sinh con ở bệnh viện huyện năm đó, bên trong còn có bản copy bệnh án.

Hứa Gia Di không quan tâm bức thư này do ai gửi tới. Bà giống như là đã phải gánh chịu hết mọi uất ức oan uổng, và giờ cũng đến lúc nở mày nở mặt vậy. Bà để bức thư trước mặt Hàn Trung, nói: "Ông tới mà xem đứa con yêu quý của mình."

Ngoại trừ cảm giác mệt mỏi như kiệt sức, Hàn Trung thấy thật đau lòng. Những người liên quan đến chuyện này đều cả qua đời, chỉ còn lại mỗi Tôn Triết Dương – một nạn nhân, người chuyện gì cũng hề không biết. Ông không thể tìm ai để truy cứu trách nhiệm, cũng không thấy có gì vui vẻ. Ông chỉ biết đứa con đầu lòng của mình thì ra đã mất từ rất lâu rồi.

Trong những ngày này, ông đều nằm mơ thấy lúc mình còn trẻ. Buổi chiều tan làm về nhà, Tôn Triết Dương sẽ chạy đến đòi ông ôm. Ông bế và nâng Tôn Triết Dương lên cao, mỗi lần như vậy Tôn Triết Dương lại bắt lấy tay ông và cười khanh khách, vô cùng vui vẻ.

Thật sự Hàn Trung có phần ngạc nhiên. Bởi sau khi biết tin này, cảm giác đầu tiên của ông không phải là giận dữ mà chính là buồn bã, cuối cùng chính là bất lực.

Hàn Thần Tâm là người không biết đóng kịch, khi nghe tin tức này vẻ mặt cậu quá mức bình tĩnh. Hứa Gia Di không để ý tới, nhưng Hàn Trung thì phát hiện ra.

Hàn Trung hỏi Hàn Thần Tâm: "Con đã sớm biết rồi phải không?"

Ông cho rằng Hàn Thần Tâm đã biết chuyện này từ lâu. Vì vậy, cậu và Tôn Triết Dương mới có thể không kiêng kị gì mà ở bên nhau.

Hàn Thần Tâm hiểu nhầm ý của ông, đáp lời: "Đúng vậy."

Hàn Trung cũng không có tức giận gì, chỉ là hỏi: "Vậy con và Tôn Triết Dương cũng đã biết từ lâu rồi? Vậy tại sao nó lại không nói gì? Nó còn muốn mượn thân phận này để trả thù ta sao?"

Hàn Thần Tâm hơi run, nói: "Không, anh ấy nói không cần thiết bởi từ lâu hai người đã không còn liên quan gì tới nhau. Anh ấy cũng không dùng thân phận con trai này để kiếm bất kỳ lợi lộc gì từ cái nhà này cả!"

Lúc này Hàn Trung mới nhớ lại, chính mình nói mua nhà cho Tôn Triết Dương cũng không mua được, ngược lại còn nợ anh hai mươi vạn tệ. ....

Hàn Trung úp hai tay vào mặt mình, đôi vai hơi run rẩy.

Qua một hồi lâu, Hàn Thần Tâm mới ngạc nhiên phát hiện Hàn Trung vậy mà đang khóc. Cậu chưa bao giờ thấy Hàn Trung khóc, và những giọt nước mắt đã thấm ướt đẫm lòng bàn tay ông.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro