Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 75

Trong khi Hàn Thần Tâm vì món nợ hai mươi vạn của người nhà mà phiền não thì Tôn Triết Dương cũng cảm nhận được áp lực ngày càng nặng nề trong mối quan hệ với Tôn Trọng Đình.

Mục đích ban đầu của anh khi trở về bên Tôn Trọng Đình chính là để bảo vệ Hàn Thần Tâm khỏi Diệp Tự Thăng. Nhưng mà vì anh trở về nên những người từng theo Đàm Khiếu cũng sôi nổi tập hợp về bên cạnh anh. Điều này khiến anh có cảm giác đã leo lên lưng cọp rồi thì khó mà xuống được.

Gần đây sức khỏe Tôn Trọng Đình càng ngày càng không tốt, nhưng ông ta không nhập viện điều trị như trước mà chỉ mời bác sĩ cùng y tá riêng đến điều dưỡng tại nhà.

Tôn Triết Dương cảm nhận được Tôn Trọng Đình đang rất vội vàng bàn giao nhiều công việc cho mình.

Tôn Triết Dương nhận biết được điều này, đương nhiên không có lý gì Tôn Triết Đường lại không biết. Khoảng thời gian này Tôn Triết Đường tới đây thường xuyên, có lúc cả mấy ngày đều ở trong phòng bàn công việc với Tôn Trọng Đình.

Có một buổi trưa Tôn Triết Dương đến lúc Tôn Trọng Đình đang nghỉ ngơi. Anh nhìn thấy bên mép giường Tôn Trọng Đình có trái cây đã gọt liền kéo cái ghế qua ngồi, dùng nĩa ăn trái cây. Ăn được một nửa thì Tôn Triết Dương thấy Tôn Trọng Đình không biết tỉnh lại từ khi nào liền có chút hơi xấu hổ nên đưa một miếng táo đến miệng ông và hỏi: "Có muốn ăn chút không?"

Tôn Trọng Đình mỉm cười lắc đầu với anh, "Con ăn đi."

Tôn Triết Dương không quan tâm lắm, tiếp tục ăn táo của mình.

Tôn Trọng Đình nhìn anh, nụ cười trên mặt vẫn luôn thường trực trên môi.

Tôn Triết Dương không hề nhìn Tôn Trọng Đình, nhưng ánh mắt vẫn có thể lia nhanh thấy vẻ mặt ông ta. Anh không hề biểu hiện cảm xúc gì, vẫn cứ khô khan mà nhai miếng táo. Càng ngày anh càng có thể cảm nhận được cảm tình của Tôn Trọng Đình đối với mình, nó khác rất xa với tình cảm mà ông ta giành cho Tôn Triết Đường. Giống như là chỉ cần nhìn anh thôi, Tôn Trọng Đình đã có cảm giác an lòng rồi.

"Dự án quy hoạch trung tâm thành phố mới dọc theo phía Tây đã trình lên Ban Giám đốc. Con có xem qua chưa?" Tôn Trọng Đình hỏi anh

Tôn Triết Dương trả lời, "Đang xem."

Tôn Trọng Đình gật đầu, "Có cái gì không hiểu và không nắm chắc được thì liền tới hỏi ba."

Tôn Triết Dương nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.

Tôn Trọng Đình lại nói: "Con hãy chú ý quan tâm một chút, về sau những thứ này đều là của con." Tôn Trọng Đình nói xong liền ho khan vài tiếng, giống như là có chút không thở nổi. Ông ta dừng một chút rồi tiếp tục, "Gần đây ba đang xử lý một số chuyện. Ba đang dự tính nhân lúc mình còn sống sớm giải quyết dứt điểm một số thứ mà con không muốn đụng tới."

Tôn Triết Dương hơi kinh ngạc.

Tôn Trọng Đình nói tiếp: "Ba biết, lúc đó con đột ngột rời đi cũng là vì chuyện của Đàm Khiếu phải không? Vì con vẫn lo lắng nên ba sẽ đoạn tuyệt với những việc (bất hợp pháp) đó. Chỉ có điều là cần một ít thời gian, không thể nào muốn cắt đứt liền làm ngay được. Dù sao cũng liên quan đến đường làm ăn của rất nhiều người, sợ họ sẽ mang hận trong lòng.

Giờ thì Tôn Triết Dương đã hoàn toàn rõ ràng quyết định của Tôn Trọng Đình rồi!

Tôn Trọng Đình nói: "Ba chính là sắp không xong rồi, tiền kiếm được cũng không để làm gì. Ba cũng không hy vọng cái gì xa xôi, tất cả những gì của ba sớm muộn gì cũng giao cho con, con muốn làm sao thì làm. Duy chỉ có một chuyện, xem như là ba cầu xin con đi..."

Tôn Triết Dương trầm mặc một chút rồi hỏi: "Chuyện gì?"

Tôn Trọng Đình nhìn anh, "Trước khi chết, ba muốn có cháu ôm một chút."

Tôn Triết Dương không nói gì, tâm tình anh giờ đang rất phức tạp. Anh bất quá cũng chỉ là con nuôi của Tôn Trọng Đình, nhưng thái độ xem trọng quá mức của ông ta bây giờ với anh làm anh có chút bị "thụ sủng nhược kinh", cũng làm cho tất cả mọi người đều không thể hiểu được. Mà cái yêu cầu bế cháu này thì càng làm cho anh khó mà nghĩ thông suốt. Thôi thì cứ xem như là anh có con đi, mà vậy thì cũng chẳng có chút máu mủ, ruột rà gì với Tôn Trọng Đình. Ông ta đi yêu cầu Tôn Triết Đường thì có phải hợp lý hợp tình hơn không?

Tôn Trọng Đình bày ra dáng bộ muốn nói chuyện cùng anh, hỏi: "Thế nào?"

Tôn Triết Dương nói, "Tại sao?"

"Tại sao?"

Tôn Triết Dương hơi nghiêng người về phía trước, nhìn chăm chú Tôn Trọng Đình, "Ba, tuy rằng tôi gọi người một tiếng ba, nhưng ba cũng biết là tôi không phải là con ruột. Thậm chí, còn không bằng mối quan hệ của ba với Tôn Triết Đường. Vậy tại sao ba lại yêu cầu tôi như vậy?"

Tôn Trọng Đình vẫn nhìn anh, hai mắt vậy mà có chút ướt át.

Tôn Triết Dương đan hai tay vào nhau, chờ Tôn Trọng Đình cho mình một câu trả lợi.

Không nghĩ tới là Tôn Trọng Đình lại đột nhiên xoay qua chuyện khác: "Ba biết con đã có người yêu, cũng không thể trong thời gian ngắn mà ép buộc con kết hôn, sinh con với phụ nữ. Ba đã liên lạc qua, tìm người làm thụ tinh ống nghiệm. Người cũng đã tìm được, con chỉ cần cung cấp tinh trùng. Còn những chuyện khác thì con không cần ra mặt cũng được."

Tôn Triết Dương vẫn nhìn chăm chú Tôn Trọng Đình, hỏi: "Tại sao?"

Tôn Trọng Đình nói: "Tại sao cái gì? Bởi vì ba cảm thấy mình không xong rồi, muốn ôm cháu thôi!"

Tôn Triết Dương lắc lắc đầu, "Không đúng, đây không phải lý do. Nếu như ba chịu nói cho tôi rốt cuộc nguyên nhân là gì thì tôi sẽ nghiêm túc cân nhắc chuyện này. Tôi nói thật."

Nói xong, Tôn Triết Dương đứng lên nói với Tôn Trọng Đình: "Lát nữa tiểu Cao sẽ đưa tới cho tôi vài tập tài liệu. Tôi xuống trước coi thử." Nói xong anh liền từ phòng Tôn Trọng Đình đi ra ngoài.

Có điều Tôn Triết Dương không xuống lầu, mà là đúng ở ban công lầu hai châm một điếu thuốc.

Anh có chút không tĩnh tâm được. Thái độ Tôn Trọng Đình làm anh càng ngày càng cảm thấy bất an. Thậm chí anh còn hoài nghi Tôn Trọng Đình có phải là họ hàng gì của mình không. Ông ta và mẹ anh đều họ Tôn, mặc dù bọn họ gặp nhau là ngẫu nhiên. Nhưng sau lưng có thể có chuyện gì đó mà anh không biết...

Hút xong điếu thuốc, Tôn Triết Dương xuống lầu thì đụng phải Viên Chương..

Vốn là anh cũng có chuyện muốn hỏi Viên Chương, nhưng đúng lúc này Tôn Triết Đường từ bên ngoài mở cửa đi vào. Vì vậy, Tôn Triết Dương cũng ngừng lại không hỏi nữa.

Tôn Triết Đường đi về phía cầu thang, vẫn là khách khí chào hỏi bọn họ, sau đó hỏi: "Chú hai đang nghỉ trưa phải không?"

Tôn Triết Dương nói: "Đã dậy rồi."

Tôn Triết Đường gật gù, "Vậy tôi lên tìm chú ấy."

Sau khi chờ Tôn Triết Đường đi tới lầu hai, Viên Chương bất ngờ nói rằng: "Dạo này Đường thiếu tới đây rất thường xuyên."

Tôn Triết Dương gật đầu, "Ừ" một tiếng.

Viên Chương nói với anh rằng: "Rắc rối của cậu ta không dễ giải quyết, nên tới gặp ngài Tôn muốn tìm sự giúp đỡ. Nhưng ngài Tôn vì cậu, dự định thu tay lại một số chuyện làm ăn. Vậy nên đối với những việc này của Đường thiếu, tạm thời sẽ không nhúng tay vào."

Tôn Triết Dương quay đầu liếc mắt nhìn Viên Chương. Anh cảm thấy Viên Chương nói với mình những chuyện này dường như không thích hợp lắm. Nghe qua thì ý của Viên Chương là muốn đứng về phía anh sao? Chắc chắn là cuối cùng Tôn Trọng Đình sẽ đem toàn bộ tài sản để lại cho mình mà không phải đứa cháu trai ruột thịt ư?

Tôn Triết Dương suy nghĩ rất nhiều và càng ngày càng cảm thấy có một số việc mình không thể hiểu được.

Lúc Hàn Thần Tâm rút tiền thì phát hiện tài khoản mình có thêm hai mươi vạn. Căn bản không cần kiểm tra, cậu cũng biết nhất định là Tôn Triết Dương cho mình.

Giống như Tôn Triết Dương đã nói, với quan hệ của bọn họ bây giờ, dùng chữ "mượn" thì có vẻ xa lạ quá. Của anh hay của cậu mà nói thật sự không có gì là khác nhau cả. Đương nhiên, cậu cũng sẽ không mất hứng hay cảm thấy bị sỉ nhục gì. Nếu đổi lại Tôn Triết Dương, cậu cũng sẽ không do dự đem tiền của mình cho anh.

Tuy nhiên, Tôn Triết Dương có thể sẽ không thoải mái lắm. Bởi vì số tiền này dùng để trả nợ cho Hứa Gia Di. Hàn Thần tâm có thể tưởng tượng được vẻ mặt thối của Tôn Triết Dương.

Buổi chiều về nhà, cậu nói với Hàn Trung và Hứa Gia Di là mình có tiền để trả nợ rồi, bọn họ không cần phải gấp nữa.

Vì để vay tiền, trước đó Hàn Trung từng cân nhắc việc đem nhà đi thế chấp rồi.

Hứa Gia Di nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm. Nhưng số tiền bà cực khổ tích góp nhiều năm như vậy bị lừa một chút cũng không còn, bây giờ lại còn nợ tiền người ta nhất thời liền cảm thấy khó chịu vô cùng.

Nhưng phản ứng đầu tiên của Hàn Trung là hỏi: "Con ở đâu mà có nhiều tiền như vậy?"

Hàn Thần Tâm nói: "Mượn bạn bè, hai người không cần lo lắng."

Ban đầu Hàn Thần Tâm định chuyển tiền tới thẻ Hàn Gia Di để bà trả nợ, sau đó lại cảm thấy không an tâm. Bảo Hứa Gia Di đưa cho mình phương thức liên lạc của người đó, cậu sẽ tự mình chuyển khoản trả cho người ta, rồi Hứa Gia Di lấy lại giấy nợ.

Bàn bạc việc này xong, lúc Hàn Thần Tâm về phòng thì Hàn Trung đi theo nắm bả vai cậu hỏi: "Anh con cho con tiền, đúng không?"

Ông hỏi có chút nông nóng, cũng không cân nhắc việc Hứa Gia Di đang ở đây, câu hỏi này cứ thốt lên trong nháy mắt như vậy.

Ngay lập tức Hứa Gia Di chú ý đến, bà từ sa lông đứng lên, "Cái gì? Tôn Triết Dương cho tiền? Cậu ta có ý gì?"

Hàn Thần Tâm nói: "Không có ý gì cả. Đây là anh ấy cho con, không liên quan đến hai người."

"Nó cho con tiền?" Hứa Gia Di nghe vậy thì càng kích động, "Đây là nó trả tiền bao nuôi con? Nó đưa con hai mươi vạn rồi tùy thích chà đạp con sao?"

Hàn Thần Tâm nhíu mày, "Anh ấy không chà đạp con."

Lúc này, Hàn Tử Hinh đứng ở cửa phòng mình, nơm nớp lo sợ nhìn ra ngoài.

Hứa Gia Di thấy cô liền vọt tới, dùng tay bịt tai cô lại đẩy vào trong phòng. Bà vừa đẩy vừa nói: "Đừng nghe những lời này, thật kinh tởm!"

Sức lực của bà quá mạnh, đến nỗi đẩy Hàn Tử Hinh ngã một cái rầm xuống mặt đất

Hàn Thần Tâm bước tới đỡ Hàn Tử Hinh lên, hỏi: "Mẹ đang làm gì vậy?"

Hứa Gia Di nói: "Mẹ đang làm gì? Con mới là người cần phải tự hỏi mình đang làm gì?"

Ngay lúc này, Hàn Trung đột nhiên đập mạnh cốc trà xuống sàn, rống to: "Đừng cãi nữa! Chúng ta ly hôn đi!"

Ngay tức khắc trong phòng yên tĩnh lại.

Đây không phải là ý định của Hàn Trung. Ông chỉ hy vọng Hứa Gia Di bình tĩnh lại. Có chuyền gì thì mọi người cùng ngồi xuống cùng giải quyết, chứ không phải cãi nhau ầm ĩ và khóc lóc sướt mướt như thế này.

Tuy kiểu uy hiếp này không mang lại hiệu quả như ông mong muốn. Nhưng ít nhất bây giờ Hứa Gia Di lùi lại hai bước rồi ngồi bệt xuống sàn. Bà không ầm ĩ nữa, chỉ là như hồn bay phách lạc mà nói: "Mày coi đi, mục đích của mày đã đạt được rồi đó! Mày không phải là muốn tiếp cận con trai tao để hủy hoại cái nhà này sao?"

Hàn Tử Hinh khóc lóc từ dưới đất bò đến, đỡ Hứa Gia Di lên.

Hứa Gia Di đẩy cô ra, "Kế hoạch của nó chính là từng bước từng bước làm cho cái nhà này cửa nát nhà tan".

Hàn Thần Tâm đi tới, không quan tâm đến chống đối của Hứa Gia Di, kéo Hàn Tử Hinh rồi đỡ cô ngồi xuống giường. Sau đó, cậu ngồi xổm trước mặt bà, nói: "Mẹ, anh ấy không lên kế hoạch gì hết, chúng ta cũng không có cửa nát nhà tan, mẹ bình tĩnh lại có được không?"

Hứa Gia Di đưa tay lên che mặt, nước mắt rơi xuống không ngừng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro