
4-5-6
4.
Kỳ nghỉ của Cao Tình trôi qua ngắn ngủi như cát chảy. Sáng sớm hôm sau, cô bé đành phải lên chuyến tàu quay về. Trước khi đi, đôi mắt cô bé lại đỏ hoe, nắm tay Cao Đồ luyên thuyên dặn dò, muốn moi tim mình ra mà treo lên người anh để dõi theo từng giây từng phút. Cao Đồ kiên nhẫn lắng nghe, khóe môi luôn giữ nụ cười ôn hòa, đáp lại mọi lo lắng và sự quan tâm của em gái rồi ngược lại dặn dò cô bé ở trường phải chăm sóc bản thân, thiếu tiền thì nhớ nói.
Đến khi tiễn Cao Tình vào cổng kiểm soát vé, nhìn bóng dáng mảnh khảnh đó ba bước ngoảnh lại một lần rồi biến mất trong đám đông, không khí xung quanh anh dường như đột ngột yên tĩnh, thậm chí lạnh lẽo trở lại.
Cho đến khi về đến căn hộ, cảm giác trống trải chỉ còn một mình anh trở nên rõ ràng hơn.
Sự cô đơn có thể giết chết người, nhưng Cao Đồ may mắn vì anh luôn biết cách chống lại sự cô độc.
Anh không để mình chìm đắm trong sự tĩnh lặng đó. Cao Đồ dành vài ngày chậm rãi, làm những gì có thể để từng chút một trang trí nơi trú ẩn tạm thời này. Anh thêm vài chiếc gối ôm mềm mại, mua hai chậu trầu bà đặt trên bệ cửa sổ, ánh đèn vàng ấm áp thay thế cho bóng đèn tiết kiệm điện trắng lạnh lẽo ban đầu, trên tường treo một bức tranh phong cảnh với tông màu yên tĩnh. Căn nhà dần trở nên ấm cúng, mang theo hơi thở ổn định, thực sự thuộc về anh.
Có lẽ do tâm trạng dần bình yên, hoặc có lẽ thuốc điều dưỡng mà Khương Tiểu Soái kê đã phát huy tác dụng, phản ứng nghén hành hạ người ta kỳ diệu thay đã giảm bớt. Anh có thể ngủ ngon được vài giấc, ăn uống bình thường được vài ngày, trên khuôn mặt trắng bệch cuối cùng cũng phảng phất một chút máu rất nhạt.
Và rồi, vào một buổi sáng sớm nắng đẹp không giống mùa đông, anh vừa tỉnh giấc, tay vô thức đặt lên bụng dưới, một cảm giác vô cùng vi tế chợt ùa đến. Không phải là thai máy thực chất vì còn quá sớm, nhưng nó giống như một sự xác nhận nội tại, nặng trĩu. Cứ như thể một hạt giống đang ngủ cuối cùng đã lặng lẽ nhú mầm, tuyên bố sự tồn tại chân thật của nó với anh.
Có một sinh mệnh đang thực sự bén rễ và nảy mầm trong cơ thể anh.
Cao Đồ ngẩn người một lát, một cảm xúc khó tả, pha trộn giữa ngạc nhiên và mềm mại chậm rãi dâng lên trong lòng. Anh vô thức xoa nhẹ bụng dưới vẫn còn phẳng lì, động tác nhẹ nhàng đến kinh ngạc. Anh đứng dậy đi đến bên cửa sổ, mở cửa ra, luồng không khí trong lành nhưng không còn buốt giá ùa vào, mang theo mùi cỏ xanh đất ẩm đặc trưng của thành phố này, khiến người ta cảm thấy an tâm.
Tâm trạng anh rất tốt. Anh lấy điện thoại ra, trước tiên gửi tin nhắn báo bình an cho Cao Tình. Sau đó suy nghĩ một chút, anh lại gửi một tin nhắn cho Khương Tiểu Soái, giọng điệu nhẹ nhàng hơn, báo tin tốt là sức khỏe anh đã cải thiện, và chứng nghén đã dừng lại.
Khương Tiểu Soái trả lời rất nhanh, đầu tiên là dặn dò vài điều cần chú ý, cuối cùng thêm một câu: [Đây là chuyện tốt, em bé rất biết thương anh. Hãy thả lỏng tâm trí, mọi chuyện sẽ ổn thôi.]
Nhìn những dòng chữ trên màn hình, khóe môi Cao Đồ khẽ cong lên.
--
Những thứ anh mang đi khỏi HS không nhiều, chỉ vài thùng sách và một số đồ dùng cá nhân là tất cả. Nhưng lý lịch và thành tích thì không thể bị đánh cắp – đó là bằng chứng được chiến đấu bằng dao thật súng thật trong khu rừng tài chính hàng đầu Giang Hỗ, đủ để giúp anh giành được một tấm vé vào cửa trong lĩnh vực tương đương ở bất kỳ thành phố nào. Anh sắp xếp tài liệu và gửi đi vài bộ hồ sơ xin việc. Ngay lập tức, lời mời phỏng vấn tới tấp bay đến.
Quá trình phỏng vấn diễn ra suôn sẻ hơn anh nghĩ. Những giám đốc cấp cao hoặc giám đốc nhân sự của các công ty nổi tiếng trong ngành này, khi xem hồ sơ của anh đều lộ rõ vẻ kinh ngạc và tán thưởng. Khả năng phán đoán chính xác xu hướng ngành cùng với phong thái điềm tĩnh đã được tôi luyện của anh khiến người ta không thể bỏ qua giá trị của anhđược.
Chỉ là gần như ở cuối mỗi buổi phỏng vấn, mọi người đều quay lại cùng một câu hỏi.
"Thưa anh Cao, lý lịch của anh vô cùng xuất sắc, có thể nói là một trong những ứng viên ưu tú nhất mà tôi từng gặp trong những năm gần đây. Xin thứ lỗi cho sự tò mò của tôi, nhưng tôi vẫn muốn hỏi, với vị trí và triển vọng phát triển của anh tại HS, tại sao anh lại chọn ra đi? Và tại sao lại đến thành phố của chúng tôi?"
Tại sao?
Ngón tay Cao Đồ cầm cốc nước khẽ siết lại. Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu lên hàng mi anh, tạo nên một bóng râm yên tĩnh nhỏ.
Thời gian anh im lặng hơi lâu, người phỏng vấn tinh tế không thúc giục.
Cuối cùng Cao Đồ ngẩng đầu lên, trên mặt lại xuất hiện nụ cười hoàn hảo, ôn hòa nhưng xa cách đó. Anh khéo léo sử dụng những lời lẽ sáo rỗng về kế hoạch nghề nghiệp, tìm kiếm không gian phát triển cá nhân, và mong muốn nhịp sống của thành phố này, không hề để lộ sơ hở nào để lảng tránh chủ đề.
Lý do có thể có rất nhiều, nhưng lý do thật sự, anh lại không thể nói ra thành lời, thậm chí không muốn nghĩ sâu hơn.
Bước ra khỏi cổng công ty, Cao Đồ xoa xoa mồ hôi rịn ra trong lòng bàn tay.
Ở đây, anh không cần phải giả vờ làm Beta nữa. Thân phận Omega chưa bao giờ là tội lỗi nguyên thủy của anh. Anh có thể làm việc, và anh có thể sống vì chính mình.
Khi anh cuối cùng chọn chấp nhận lời đề nghị làm việc của một trong các công ty, và thẳng thắn điền "Omega" vào mục giới tính trong hồ sơ nhập chức, đồng nghiệp phòng nhân sự chỉ hơi ngạc nhiên liếc nhìn anh một cái rồi lại xử lý các thủ tục tiếp theo một cách bình thường. Không có nghi vấn, không có ánh mắt khác lạ, mọi thứ bình thường đến mức chính anh cũng cảm thấy hơi mơ hồ.
Môi trường công ty mới rất tốt, bầu không khí giữa các đồng nghiệp đơn giản và hiệu quả. Anh từ "Thư ký Cao" luôn căng thẳng ở HS trở thành "Trưởng phòng Cao" ôn hòa nhưng có năng lực xuất sắc ở bộ phận mới.
Anh vẫn bận rộn, xử lý công việc trôi chảy, quản lý các dự án một cách ngăn nắp, không ai có thể bắt bẻ. Điều khác biệt là anh không cần phải dựa vào lượng lớn thuốc ức chế mạnh để kìm nén bản năng nữa, không cần phải lúc nào cũng cảnh giác kiềm chế Pheromone cây xô thơm nhạt đến mức gần như không ngửi thấy của mình. Mặc dù mức Pheromone trong thai kỳ vốn đã thấp, nhưng trạng thái không cần che giấu, tồn tại tự nhiên đó khiến anh cảm thấy thư thái đã lâu không có, cả về tinh thần lẫn thể chất.
Tan sở, trời nhá nhem tối. Anh đi ngang qua siêu thị tươi sống dưới lầu, dừng chân lại, rồi bước vào chọn một bó rau xanh và một miếng đậu phụ non trông có vẻ tươi.
Trở về căn hộ, bật đèn lên, ánh sáng vàng ấm áp ngay lập tức xua đi cái lạnh lẽo nhẹ nhàng của buổi hoàng hôn. Anh buộc tạp dề, thong thả chuẩn bị bữa tối đơn giản trong bếp.
Cuộc sống dường như đã được đặt vào một nút chậm rãi và ổn định. Con đường phía trước có thể vẫn còn chưa biết, nhưng sự bình yên của khoảnh khắc này, chân thực đến không ngờ.
5.
Cuộc sống sau khi trở thành "Trưởng phòng Cao" giống như một dòng suối cuối cùng đã hòa vào một dòng sông rộng lớn, êm đềm, phẳng lặng đến mức khiến Cao Đồ cảm thấy một sự mơ hồ không thật. Công việc của Cao Đồ vẫn bận rộn nhưng anh làm đâu ra đấy, ngay cả những khó chịu trong thai kỳ dường như cũng thấu hiểu anh mà không gây nhiều phiền toái. Pheromone Cây Xô Thơm vẫn nhàn nhạt nhưng không còn là sự kìm nén cố ý nữa mà bình an quấn quýt xung quanh, trở thành một phần của anh.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, như dòng nước ấm áp chảy qua những viên sỏi nhẵn nhụi, vô thanh nhưng vững chắc.
Một hôm, anh được công ty cử đi đàm phán một dự án hợp tác với một doanh nghiệp khác. Công ty đó nằm trong khu công nghiệp mới ở phía Tây thành phố. Anh cầm túi hồ sơ, theo chỉ dẫn của lễ tân đi về phía phòng họp đã hẹn, nhưng khi đi ngang qua một văn phòng có biển "Phòng Hợp tác Dự án", anh nghe thấy một giọng nói hơi quen thuộc.
"Chỗ này cần phải tối ưu hóa thêm, đúng vậy, đặc biệt là phần liên quan đến thiết bị y tế..."
Cửa văn phòng không đóng kín. Cao Đồ vô thức liếc vào, chỉ thấy một người mặc áo blouse trắng nhưng bên ngoài lại khoác một chiếc vest giản dị đang quay lưng lại phía cửa, chỉ trỏ vào màn hình máy tính. Cái giọng điệu linh hoạt và phong cách phối đồ lộn xộn đó...
Cao Đồ khựng lại, thăm dò gọi một tiếng: "Bác sĩ Khương?"
Người bên trong nghe thấy quay đầu lại, quả nhiên là Khương Tiểu Soái. Cậu nhìn thấy Cao Đồ, mắt sáng rực lên, nở một nụ cười rạng rỡ: "Cao Đồ? Ôi chà! Sao lại là anh! Mau vào, mau vào!"
Cậu nhiệt tình chào đón Cao Đồ vào. Văn phòng không lớn, chất đầy đủ loại tài liệu và mô hình y học, trông vừa giống phòng khám vừa giống phòng dự án, một sự hài hòa kỳ lạ trong đống lộn xộn. Cao Đồ bước vào, liếc mắt đã thấy một khung ảnh trên bàn làm việc, bên trong là ảnh chụp chung của Khương Tiểu Soái và một người đàn ông. Khương Tiểu Soái trong ảnh cười tít mắt, bên cạnh là người đàn ông có khuôn mặt tuấn tú, chính là Quách Thành Vũ mà anh đã gặp một lần trong đêm ở phòng khám. Hai người đứng rất sát nhau, tay Quách Thành Vũ đặt hờ hững trên vai Khương Tiểu Soái, tư thế thân mật và tự nhiên.
"Cậu đây là..." Cao Đồ tò mò nhìn quanh văn phòng.
"Ồ, tôi có một dự án hợp tác nghiên cứu và phát triển thiết bị y tế với bên này nên kiêm luôn danh nghĩa cố vấn, thỉnh thoảng qua đây giám sát tiến độ." Khương Tiểu Soái cười hì hì kéo ghế cho anh "Ngồi đi, đừng đứng. Anh thế nào rồi? Trông sắc mặt tốt hơn nhiều rồi đó á."
Cao Đồ ngồi xuống theo lời, mỉm cười: "Ừm, tốt hơn rồi. Nhờ có thuốc và lời dặn dò của cậu."
"Thế thì tốt! Em bé cũng ngoan chứ?"
Khương Tiểu Soái nói chuyện luôn mang theo một sự ấm áp dễ chịu. Cậu nhìn kỹ sắc mặt Cao Đồ, hài lòng gật đầu: "Tuyệt vời! Mặt đã có da có thịt hơn rồi. Hôm nay anh đến là để..."
"Công ty chúng tôi có một dự án muốn đàm phán hợp tác với bên này, cử tôi đến làm đầu mối."
"Thế thì tuyệt quá! Điều này chứng tỏ anh phát triển rất tốt!"
Khương Tiểu Soái có vẻ còn vui mừng hơn cả Cao Đồ, tháo vát rót cho anh một cốc nước ấm: "Cứ đợi ở đây nhé, người phụ trách của họ chắc lát nữa sẽ đến. Gần đây anh còn thấy chỗ nào khó chịu không? Mức Pheromone có ổn định không?"
Khương Tiểu Soái rất giỏi trò chuyện, chuyện gì cũng có thể kéo dài vài câu. Sự nhiệt tình của cậu tràn đầy nhưng lại rất có chừng mực, luôn khéo léo tránh xa bất kỳ khu vực nào có thể đụng chạm đến riêng tư và nỗi đau. Ở bên cạnh cậu, Cao Đồ luôn dễ dàng thả lỏng, những dây thần kinh căng thẳng dường như được ngâm trong nước ấm, dần giãn ra. Hai người đang nói về việc phục hồi sức khỏe tiếp theo của anh thì cửa văn phòng lại bị đẩy ra.
Quách Thành Vũ cầm một tập tài liệu bước vào, sửng sốt khi nhìn thấy Cao Đồ rồi nhướng mày, khóe môi cong lên một nụ cười như cười như không: "Ồ, đã lâu không gặp."
"Quách tổng." Cao Đồ đứng dậy, lịch sự gật đầu chào. Anh nhớ quy mô của công ty này, nên gọi một tiếng "Quách tổng" không hề quá lời.
"Ngồi đi." Quách Thành Vũ phẩy tay, đi đến bên Khương Tiểu Soái một cách tự nhiên, đặt tay lên lưng ghế của cậu, nhìn Cao Đồ: "Đến đây bàn dự án à?"
"Vâng." Cao Đồ tóm tắt ngắn gọn đề án dự án đã mang đến.
Quách Thành Vũ lắng nghe, ngón tay vô thức gõ nhẹ lên lưng ghế của Khương Tiểu Soái. Đợi anh nói xong, gã mới mở lời: "Dự án này tôi biết, trước đây cấp dưới có trình lên. Ý tưởng tốt, nhưng có vài chi tiết cần phải xem xét kỹ hơn." Gã dứt khoát kéo một chiếc ghế xuống ngồi: "Được rồi, tôi cũng nghe. Có vấn đề gì thì thương lượng ngay tại chỗ."
Cuộc đàm phán tiếp theo diễn ra vô cùng hiệu quả. Quách Thành Vũ trông có vẻ lơ đãng nhưng trong thương trường lại có ánh mắt sắc bén, tư duy nhanh nhạy, những câu hỏi đưa ra đều đi thẳng vào vấn đề. Hai người trao đổi qua lại, nhanh chóng làm rõ khung hợp tác lớn và một số điểm cốt lõi khó khăn. Khương Tiểu Soái thỉnh thoảng xen vào vài câu, không khí hòa hợp ngoài sức mong đợi.
Chỉ là trong lúc thảo luận, Quách Thành Vũ dường như vô tình hỏi: "Trưởng phòng Cao trước đây phát triển ở Giang Hỗ à? Nhìn phong cách làm việc và lý lịch của anh không giống người luôn ở đây."
Tim Cao Đồ khẽ nảy lên một chút, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh: "Vâng, trước đây tôi có làm việc ở Giang Hỗ một thời gian."
"Ồ? Công ty nào? Có lẽ tôi còn nghe qua." Quách Thành Vũ nâng cốc trà lên, hỏi với vẻ tùy tiện.
Cao Đồ im lặng một lát, vẫn trả lời thành thật: "HS."
Bàn tay Quách Thành Vũ đang cầm cốc trà khựng lại một cách gần như không thể nhận ra, chỉ trong một khoảnh khắc cực kỳ ngắn ngủi, nhanh đến mức khiến người ta tưởng là ảo giác. Sau đó gã thản nhiên nhấp một ngụm trà, cười rồi lái câu chuyện về lại dự án: "HS à, có nghe nói rồi, công ty lớn. Thảo nào Trưởng phòng Cao năng lực xuất chúng như vậy."
"Quách tổng quá lời."
Các vấn đề hợp tác đã được sơ bộ chốt lại, Cao Đồ đứng dậy cáo từ. Khương Tiểu Soái nhiệt tình tiễn anh đến tận cửa thang máy, dặn dò thêm vài câu chú ý sức khỏe.
--
Đợi Khương Tiểu Soái quay lại văn phòng, cậu đóng cửa lại, lập tức đi thẳng đến trước mặt Quách Thành Vũ, hai tay chống nạnh: "Quách Tử, chuyện gì vậy?"
Quách Thành Vũ giả ngây: "Chuyện gì là chuyện gì? Dự án không phải đàm phán rất tốt sao?"
"Đừng có giở trò!" Khương Tiểu Soái lườm gã "Cái lúc anh hỏi Cao Đồ làm việc ở đâu, nét mặt anh không đúng. Anh biết chuyện gì đúng không?"
Quách Thành Vũ đưa tay muốn kéo cậu nhưng Khương Tiểu Soái né đi, gã đành cười bất lực: "Soái Soái nhà mình càng ngày càng nhạy bén."
"Nói mau!"
Quách Thành Vũ thu lại vẻ đùa cợt, sờ cằm, trầm ngâm: "Em còn nhớ không, hồi trước anh nói với em là công ty đối tác bên Giang Hỗ xảy ra chút vấn đề, cái ông tổng giám đốc bị điên loạn, gây rối xong rồi biến mất ấy?"
Khương Tiểu Soái nhíu mày: "Nhớ chứ, mấy ngày đó làm anh mệt như chó. Nhưng chuyện này liên quan gì đến Cao Đồ?"
"Cái công ty gây náo loạn đó" Quách Thành Vũ nhìn Khương Tiểu Soái, nói từng chữ một "chính là HS."
Khương Tiểu Soái sững người, mắt hơi mở to.
Lời chưa nói hết nhưng sự liên kết và suy đoán đã đủ để người ta phải suy nghĩ miên man. Khương Tiểu Soái há miệng, dường như muốn nói gì đó nhưng nhất thời không biết bắt đầu từ đâu.
"Vậy anh nghĩ là..." Khương Tiểu Soái ngập ngừng mở lời.
"Anh không nghĩ gì cả." Quách Thành Vũ ngắt lời cậu, đưa tay xoa đầu cậu: "Chuyện riêng của người khác, đừng có mà tọc mạch. Cao Đồ này nhìn tốt, năng lực cũng mạnh, hợp tác thành công là được. Còn những chuyện khác..." Gã nhún vai "Không liên quan gì đến chúng ta."
Khương Tiểu Soái vẫn còn ngây người, cố gắng ghép nối những mảnh vỡ đó trong đầu. Quách Thành Vũ thấy vẻ mặt bối rối của cậu, cười rồi ôm vai cậu: "Thôi được rồi, đừng nghĩ nữa. Cái đầu bé tí vốn đã không lớn, nghĩ mấy chuyện lộn xộn này nữa thì không đủ dùng đâu. Đi, dẫn em đi ăn quán đồ Nhật mới mở đó, em không phải đã nhắc mấy ngày rồi sao?"
Vừa nghe đến ăn uống, sự chú ý của Khương Tiểu Soái quả nhiên nhanh chóng bị chuyển hướng, mắt sáng rực lên: "Thật à? Em muốn ăn nhím biển!"
"Ăn, muốn ăn gì thì ăn, ăn em thành cục mỡ nhỏ luôn." Quách Thành Vũ cười véo má cậu, ôm cậu đi ra ngoài.
"Xéo đi! Anh mới béo!" Khương Tiểu Soái cười mắng, nhanh chóng bỏ qua sự nghi ngờ về HS và ông chủ cũ của Cao Đồ, vui vẻ đi theo Quách Thành Vũ.
6.
Dưới vai trò Trưởng phòng Cao, cuộc sống giống như một dòng suối cuối cùng đã hòa vào một dòng sông rộng lớn êm đềm, bình lặng đến mức khiến Cao Đồ cảm thấy mơ hồ không thật. Công việc của Cao Đồ vẫn bận rộn, nhưng anh làm đâu ra đấy, ngay cả những khó chịu trong thai kỳ dường như cũng thấu hiểu anh mà không gây nhiều phiền toái. Pheromone cây xô thơm vẫn nhàn nhạt nhưng không còn là sự kìm nén cố ý nữa, bình an quấn quýt xung quanh, trở thành một phần của anh.
Ngày tháng cứ thế trôi qua như dòng nước ấm áp chảy qua những viên sỏi nhẵn nhụi, vô thanh nhưng vững chắc.
Chiều hôm đó, nhìn cơn mưa rả rích không ngớt ngoài cửa sổ, Khương Tiểu Soái nhớ đến lịch tái khám của Cao Đồ, bèn gọi điện cho anh.
"Cao Đồ, anh có bận không? Lịch tái khám đã hẹn, hôm nay anh tiện qua không? Tiện thể ăn cơm luôn."
Cúp điện thoại, Khương Tiểu Soái xem giờ, ước chừng Cao Đồ sẽ chưa đến ngay được nên thu dọn đồ đạc chuẩn bị đóng cửa phòng khám sớm một chút. Cậu cầm ô, thong thả đi về phía công ty của Quách Thành Vũ, định đi vòng qua đó xem có thể bắt được gã đi ăn cùng không.
Trên đường phố ngày mưa, người đi bộ vội vã, ai cũng cúi đầu bước đi. Ngay tại một ngã tư cách công ty Quách Thành Vũ không xa, một người đàn ông cao lớn cúi đầu, bước đi cực nhanh từ phía đối diện đến, gần như lao thẳng tới, đâm sầm vào vai Khương Tiểu Soái. Lực va chạm mạnh đến mức Khương Tiểu Soái loạng choạng, suýt đánh rơi cả chiếc ô.
"Này! Đi đường không thèm nhìn à!" Khương Tiểu Soái đứng vững, bực bội ngẩng đầu nhìn người đó.
Người đó dường như không nghe thấy gì cả, thậm chí không quay đầu lại, chỉ để lại một bóng lưng cao lớn có vẻ hoảng loạn, nhanh chóng biến mất ở góc phố. Trong không khí còn sót lại một mùi Pheromone Alpha cực kỳ nồng nặc, hắc và hỗn loạn, mùi hoa diên vĩ bá đạo xông lên khiến Khương Tiểu Soái nhíu mày. Cậu không nhịn được quay lại nhìn theo hướng người đó đi, nhìn thấy người đó mặc vest cắt may chỉnh tề, vốn phải là dáng vẻ ưu tú của giới tinh hoa nhưng giờ lại ướt sũng vì mưa, tóc tai rối bù bết vào trán, đường nét mặt căng thẳng. Khi người đó đi qua góc phố, Khương Tiểu Soái tinh mắt thoáng thấy viền mắt đỏ hoe và quầng thâm đậm đáng sợ dưới mắt, trông hệt như một con ma đột tử lang thang nhân gian sau bao đêm thức trắng.
"Cái đồ quái gở gì vậy..."
Khương Tiểu Soái xoa vai bị đụng đau, lẩm bẩm, sự bực bội tích tụ vì Quách Thành Vũ mấy ngày không về nhà càng tăng thêm vài phần. Cậu không nghĩ nhiều nữa, bước nhanh vào tòa nhà công ty của Quách Thành Vũ.
Quả nhiên, Quách Thành Vũ vẫn đang tranh cãi với một nhóm người trong phòng họp, cách cửa kính có thể cảm nhận được áp suất không khí thấp bên trong. Khương Tiểu Soái không vào làm phiền, chỉ chào hỏi Lý Vượng bên ngoài rồi quay lưng rời đi.
Xem ra bữa cơm này, lại chỉ có thể một mình ăn rồi.
--
Khi Khương Tiểu Soái trở về phòng khám, Cao Đồ đã đến. Anh đang yên lặng ngồi trên chiếc ghế dài ở hành lang chờ đợi, tay cầm một cuốn tạp chí lật xem. Anh mặc chiếc áo len màu nhạt rộng rãi, sắc mặt đã tốt hơn trước rất nhiều, dù vẫn gầy gò nhưng cảm giác yếu ớt từ tận xương tủy đã giảm đi đáng kể. Mùi hương cây xô thơm nhàn nhạt bao quanh anh cũng ổn định và an lành.
"Đợi lâu chưa? Trên đường anh có chút việc bị chậm." Khương Tiểu Soái vừa mở cửa vừa nói.
"Không, tôi cũng vừa đến." Cao Đồ khép tạp chí lại, mỉm cười đứng dậy.
Quá trình tái khám diễn ra rất kỹ lưỡng. Khương Tiểu Soái khám tổng quát cho anh, lấy máu, đo mức Pheromone, rồi hỏi cặn kẽ về chế độ ăn uống, giấc ngủ và phản ứng cơ thể gần đây. Cao Đồ trả lời từng điều một, giọng điệu bình tĩnh và tự nhiên. Nhưng nhìn dữ liệu xét nghiệm lần lượt hiện ra trên màn hình máy tính, lông mày Khương Tiểu Soái càng nhíu chặt hơn.
"Thế nào rồi, bác sĩ Khương?" Cao Đồ thấy vẻ mặt nghiêm trọng của cậu, nhẹ giọng hỏi.
Khương Tiểu Soái hít một hơi sâu, chỉ vào vài chỉ số quan trọng trên màn hình: "Nói thật, không lý tưởng lắm. Viêm nhiễm đã được kiểm soát, bề ngoài trông tốt hơn nhiều nhưng..."
Cậu ngừng lại, sắp xếp ngôn từ, cố gắng để giọng điệu không quá nặng nề: "Cơ thể anh hao tổn quá nặng nề. Việc sử dụng thuốc ức chế mạnh trong thời gian dài đã gây tổn thương không thể hồi phục cho hệ thống sinh sản. Cộng với việc anh đã quá sức trước đây... Bây giờ, đứa bé này giống như một hạt giống cố gắng nảy mầm trên một mảnh đất cằn cỗi. Bản thân nó đang điên cuồng hút chất dinh dưỡng vốn đã không còn nhiều của anh. Thêm vào đó, mức Pheromone của anh dao động rất lớn. Dù hiện tại không còn cảm thấy nghén rõ rệt nữa nhưng sự tiêu hao bên trong là rất lớn."
Cậu ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt tĩnh lặng của Cao Đồ, cuối cùng vẫn phải nói ra lời khuyên tàn khốc nhất từ góc độ y học thuần túy: "Từ góc độ y học thuần túy, với tình trạng sức khỏe hiện tại của anh, nguy cơ tiếp tục thai kỳ rất cao, và sự hao tổn đối với sức khỏe của chính anh là cực kỳ lớn. Lựa chọn tốt nhất... thực ra là chấm dứt thai kỳ, sau đó điều dưỡng cơ thể anh thật tốt."
Phòng khám chìm vào im lặng, chỉ còn tiếng mưa lách tách đập vào cửa kính ngoài cửa sổ.
Cao Đồ rũ mi mắt xuống, ánh nhìn đặt lên bụng dưới vẫn còn phẳng lì, tay vô thức nhẹ nhàng đặt lên đó. Trên khuôn mặt anh không có bất kỳ sự dao động cảm xúc dữ dội nào, chỉ có đôi môi hơi mím chặt.
"Bác sĩ Khương, cảm ơn cậu đã nói sự thật với tôi. Nhưng... tôi không muốn từ bỏ."
Giọng anh vẫn ôn hòa nhưng mang một sức mạnh không thể nghi ngờ. Khương Tiểu Soái nhìn vào mắt anh, thở dài trong lòng. Cậu đã đoán trước được câu trả lời này. Cao Đồ nhìn thì ôn hòa dễ nói chuyện nhưng bên trong lại bướng bỉnh hơn bất cứ ai. "Tôi biết ngay mà..." Khương Tiểu Soái bất lực xoa trán "Vì anh đã quyết định, vậy chúng ta hãy nghĩ cách khác. Tôi sẽ điều chỉnh lại phác đồ điều dưỡng, và anh cũng phải tăng cường chế độ ăn uống bổ sung. Anh phải tuân thủ nghiêm ngặt những gì tôi nói, không được lơ là một chút nào! Còn nữa, tuyệt đối không được lao lực nữa, cảm xúc phải giữ ổn định..."
Cậu luyên thuyên dặn dò một loạt, Cao Đồ đều nghiêm túc gật đầu ghi nhớ. Mưa đã nhỏ hơn, hai người cùng nhau đi đến một quán lẩu trong trung tâm thương mại bên cạnh. Khương Tiểu Soái cố ý pha trò, kể những câu chuyện thú vị gặp ở phòng khám, cố gắng làm cho không khí nhẹ nhàng hơn. Cao Đồ cũng hợp tác cười vang, mọi thứ có vẻ yên bình.
Sau khi ăn xong, hai người dạo chơi. Khi đi ngang qua khu vực đồ dùng mẹ và bé ở tầng ba, Khương Tiểu Soái nhìn những bộ quần áo, giày dép nhỏ xinh xắn trong tủ kính đột nhiên nổi hứng, kéo tay Cao Đồ: "Đi! Vào xem nào! Mua chút quà gặp mặt cho con đỡ đầu của tôi!"
Cao Đồ bật cười: "Mới bé tí thôi mà, còn sớm chán."
"Không sớm không sớm, chớp mắt cái là ra rồi!" Khương Tiểu Soái mặc kệ, kéo anh vào.
Bên trong cửa hàng ấm áp đầy mùi sữa dịu nhẹ và không khí ấm cúng, trên kệ trưng bày đủ loại quần áo. Cao Đồ ban đầu chỉ đi cùng Khương Tiểu Soái nhưng nhìn một hồi, ánh mắt anh cũng mềm mại dần. Anh cũng bắt đầu chọn lựa, động tác cẩn thận và nghiêm túc, chọn vài bộ quần áo sơ sinh bằng chất liệu mềm mại nhất. Còn Khương Tiểu Soái thì phóng đại hơn, chiếc xe đẩy của cậu chất đầy chỉ trong chốc lát, từ bình sữa, sữa bột đến tã giấy, cứ như muốn khuân sạch cả cửa hàng.
"Bác sĩ Khương, nhiều quá rồi..." Cao Đồ nhìn chiếc xe đẩy chất đống như núi, vừa buồn cười vừa bất lực.
"Mới thấm vào đâu!" Khương Tiểu Soái phẩy tay, khí thế hào phóng "Đợi sau này anh lộ bụng rõ ràng hơn, chúng ta lại đến mua tiếp!"
Cuối cùng, dưới sự thuyết phục hết lời của Cao Đồ, Khương Tiểu Soái mới miễn cưỡng thanh toán một phần, nhưng dù vậy, đó vẫn là nhiều túi lớn.
Mưa đã tạnh nhưng trời vẫn tối sầm, Khương Tiểu Soái dứt khoát lái xe đưa cả người lẫn đồ đạc về căn hộ của Cao Đồ. Đến dưới nhà, cậu còn giúp anh xách đồ lên lầu, dặn dò lần nữa phải chú ý sức khỏe, có việc gì thì gọi điện ngay, rồi mới bước ba bước ngoảnh lại một lần mà xuống lầu.
Cao Đồ đứng bên cửa sổ, nhìn đèn hậu xe của Khương Tiểu Soái biến mất ở góc khu chung cư. Anh quay lại, nhìn những chiếc túi mua sắm in hình dễ thương trên sàn nhà, một cảm xúc lẫn lộn giữa xót xa và kỳ vọng từ từ dâng lên. Anh ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vuốt ve những chiếc áo nhỏ mềm mại, như thể có thể cảm nhận được nhịp đập yếu ớt nhưng kiên định của sinh linh bé bỏng đó.
--
Ở phía bên kia, Khương Tiểu Soái lái xe ra khỏi khu chung cư, tâm trạng nặng trĩu không hiểu vì sao. Kết quả kiểm tra của Cao Đồ và đôi mắt bình tĩnh nhưng cố chấp kia cứ quẩn quanh trong đầu cậu. Gần đến cổng ra bãi đậu xe, cậu nhìn thấy một bóng người đứng ở ngã tư đường. Bóng người đó đứng bất động dưới ánh đèn đường lờ mờ, cúi đầu, bóng kéo dài rất lâu, trông có vẻ kỳ quái. Khương Tiểu Soái bấm còi báo hiệu nhưng người đó không phản ứng. Cậu liên tục bấm thêm vài tiếng nữa, người đó mới như bị giật mình, hơi cứng nhắc nhích sang bên cạnh hai bước.
Chiếc xe từ từ tiến lại gần, đèn xe chiếu vào người đó. Khương Tiểu Soái vô thức liếc nhìn rồi bỗng dưng khựng lại. Đây chẳng phải là cái thằng cháu rùa đã đâm vào cậu ban sáng sao!
Lại gần hơn, Khương Tiểu Soái càng thấy rõ vẻ thảm hại của người đó. Bộ vest đắt tiền nhăn nhúm bám đầy vết nước mưa xấu xí, tóc vẫn rối bù, cằm lún phún râu lún phún màu xanh đen, quầng thâm dưới mắt đậm đến mức như bị đấm hai phát, hốc mắt chi chít những tia máu đỏ đáng sợ. Cả người toát lên một vẻ tiều tụy và tuyệt vọng đậm đặc.
"Cái quái gì vậy..."
Sự khó chịu trong lòng Khương Tiểu Soái lại trỗi dậy. Cậu vô thức thả ra một chút Pheromone tre xanh mang theo sự bất mãn, lan tỏa ra qua khe cửa sổ. Nhưng ngay trong khoảnh khắc đó, người đàn ông vốn dĩ chết lặng, dường như thờ ơ với mọi thứ xung quanh, đột ngột ngẩng đầu lên.
Ánh mắt gã nhanh chóng bắt được Khương Tiểu Soái trong xe. Đôi mắt đầy tia máu đó, đầu tiên lóe lên một tia kinh ngạc tột độ và bối rối, như thể ngửi thấy một mùi hương không thể tin được. Ngay sau đó, sự kinh ngạc nhanh chóng chuyển thành một sự thù địch sắc bén gần như mang tính tấn công vật chất và sự săm soi, hòa lẫn trong Pheromone ập thẳng về phía Khương Tiểu Soái. Nhưng cảm xúc mạnh mẽ đó chỉ bùng phát trong một khoảnh khắc cực kỳ ngắn ngủi, nhanh đến mức Khương Tiểu Soái gần như tưởng mình hoa mắt. Giây tiếp theo, mọi ánh sáng trong ánh mắt đó đều vụt tắt, sự thù địch tan biến, chỉ còn lại sự bất lực sâu sắc và bàng hoàng, thậm chí là một nỗi đau đớn và tuyệt vọng khó tả.
Hắn như bị rút hết sức lực, từ từ, thất thểu cúi đầu xuống, trở lại thành cái bóng cô độc và thảm hại đứng dưới ánh đèn đường.
Chiếc xe của Khương Tiểu Soái không dừng lại, lái ra khỏi ngã tư và hòa vào dòng xe cộ. Qua gương chiếu hậu, cậu thấy bóng người đó càng lúc càng nhỏ, cuối cùng biến mất trong màn đêm.
Khương Tiểu Soái cảm thấy một tràng bất an dâng lên trong lòng. Cậu chụp lấy điện thoại, nhanh chóng gửi một tin nhắn cho Cao Đồ. Gửi xong, cậu nắm chặt vô lăng, hít một hơi thật sâu, đợi Quách Tử về, cậu nhất định phải hỏi cho ra chuyện gì đã xảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro