Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4 - Orpheus

Chỉ còn ba ngày nữa là đến lễ Giáng sinh. Khắp phố lớn ngõ nhỏ đã giăng đèn kết hoa, trong không khí ngập tràn mùi thơm ngọt ngào của bánh gừng và sô cô la nóng. Lý Phái Ân vác một cây thông Noel vừa mua được ở chợ Giáng sinh, kích cỡ vừa phải, hình dáng hoàn hảo, quen đường lẻn vào nhà Cao Đồ. Hôm nay Cao Đồ đi bệnh viện kiểm tra định kỳ, vừa hay cho cậu cơ hội chuẩn bị bất ngờ cho anh. Thời gian có hạn, vừa vào cửa, cậu đã cởi đồ chỉ còn chiếc áo ba lỗ, tốc độ cực nhanh bắt tay vào việc. Đây sẽ là lễ Giáng sinh đầu tiên của Cao Đồ và Lạc Lạc ở nước V, đương nhiên phải có cây thông lấp lánh, bánh ngọt ngon lành và những món quà giấu dưới gốc cây! Ban đầu cậu định kéo Giang Hành đến làm cu li, nhưng do dự một hồi, cuối cùng vẫn không gọi cho gã. Kể từ lần... diễn tập đó, hai người đã không gặp nhau gần nửa tháng. "Tuần thi cử mà, ai cũng bận muốn điên lên chứ không phải vì có chuyện gì xảy ra đâu!" Lý Phái Ân đã giải thích với Cao Đồ như vậy.

Vừa mới cố định xong đèn pha lê hình bông tuyết trên đỉnh cây, còn chưa kịp kiểm tra đường dây đèn thì điện thoại chợt reo, màn hình hiển thị cái tên: "Ocean là đồ ngốc". Ảnh đại diện là bức ảnh Giang Hành ngủ gật trên ghế dài ở hậu trường nhà hát một hôm chờ cậu. Cậu vốn định giả vờ giữ kẽ khoảng năm giây nhưng cuối cùng vẫn nhếch môi, không nhịn được mà bắt máy ngay lập tức. Đầu dây bên kia là giọng Giang Hành đầy gấp gáp: "Bác sĩ Giang nói tình trạng Cao Đồ không ổn, phải mổ đẻ con khẩn cấp, đã đưa đi chuẩn bị trước phẫu thuật rồi. Tôi đang trên đường đến bệnh viện." Lý Phái Ân suýt chút nữa ngã từ chiếc ghế đẩu cao xuống. Bộ não ngừng hoạt động vài giây rồi bị buộc phải khởi động lại. Cậu cố giữ bình tĩnh chạy vào phòng ngủ, xách chiếc túi đồ đi sinh đã được Cao Đồ chuẩn bị sẵn, khoác áo phao, đá bay quả bóng bay cản đường trên sàn nhà rồi chạy như bay đến bệnh viện với tốc độ chạy nước rút 100 mét.

Thế là khi y tá ra tìm người nhà phối hợp chuẩn bị trước phẫu thuật liền thấy được cảnh tượng— Bên ngoài phòng mổlà ba Alpha trẻ tuổi đang đứng thở hổn hển, vẻ mặt ai cũng đầy lo lắng.

Cô lướt nhìn ba người: "Ai là Alpha của bệnh nhân? Mau đi theo tôi để lấy tin tức tố." Giang Hành không nói nhiều, giơ tay ra hiệu, dứt khoát cởi áo khoác ngoài, rõ ràng đã chuẩn bị sẵn sàng làm "máy bơm tin tức tố nhân tạo". Y tá gật đầu, nhanh chóng ghi lại vài nét: "Vậy ai là người có máu nhóm O+? Người cung cấp tin tức tố không thể đồng thời hiến máu."

"Dùng máu của tôi đi!"

"Dùng máu của tôi đi!"

Lý Phái Ân và Mã Hằng đồng thanh. Y tá hơi ngỡ ngàng, lại hỏi: "Ừm... Vậy ai là người nhà?"

"Tôi!"

"Tôi!"

Hai người lại đồng thanh giành trả lời, tích cực như kiểu không phải là đang đi hiến máu mà là đi lĩnh giải độc đắc.

Cao Đồ không biết bên trong và bên ngoài phòng mổ đã trải qua những biến động và nguy hiểm như thế nào, anh chỉ cảm thấy mình không ngừng rơi xuống, rơi xuống trong vòng xoáy vô tận, cho đến khi đột nhiên nhẹ nhàng rơi vào một vùng biển ấm áp. Anh nổi trên mặt biển, xung quanh là những con sóng mềm mại chở đầy ánh nắng hổ phách, từng lớp bao bọc anh, nâng đỡ anh. Đột nhiên, một chùm ánh sáng mạnh chiếu vào mặt anh, xuyên qua hàng mi. Có một giọng nói mơ hồ, từ xa đến gần, khẽ gọi tên anh. Thế là anh men theo chùm ánh sáng đó, bơi về phía nguồn âm thanh, cố hết sức— quay trở lại nhân gian. Là nhân gian đã có thêm một em bé tên Lạc Lạc.

Có lẽ vì nóng lòng muốn nhìn thấy cây thông Noel lấp lánh mà cha nuôi tự tay chuẩn bị, Lạc Lạc đã đến hẹn sớm hơn một ngày trước lễ Giáng sinh. Cha con bình an.

Vì sinh non, Lạc Lạc phải ở trong lồng ấp một thời gian. Cao Đồ đi lại bất tiện, Lý Phái Ân liền xung phong, thay anh đi thăm bé con ở NICU. Cô y tá hộ sinh lần trước lúc này đang trực ca, ngẩng đầu lên, thấy chàng Alpha trẻ tuổi đã giành hiến máu ngoài phòng mổ đang đứng ngoài cửa sổ cách ly, hai tay áp vào kính, nước mắt không ngừng rơi xuống. Cậu ấy khóc nức nở, vẻ mặt vừa xúc động vừa hạnh phúc. Y tá không khỏi thắc mắc— Rốt cuộc ai mới là cha Alpha của em bé? Sao cô như ngửi thấy một chút mùi... tám chuyện vậy. Nếu cô biết câu trả lời đúng hoàn toàn không có trong các lựa chọn, có lẽ sẽ còn ngạc nhiên hơn.

Ngay lúc này, ở đầu kia của Trái Đất, một Alpha trẻ tuổi khác đã lên chức cha, mặc dù bản thân hắn hoàn toàn không biết gì về điều đó. Trong một khoang y tế được mã hóa và phong tỏa ở Giang Hỗ, Thẩm Văn Lang đang trải qua lần phát bệnh mất kiểm soát thứ ba của hội chứng cuồng tìm bạn đời. Hắn như một người sắp chết đuối vừa được vớt lên từ biển sâu, há miệng thở dốc, theo bản năng giành lấy một chút oxy trong khoảng trống ngạt thở. Quần áo trên người sớm đã bị mồ hôi lạnh và dung dịch trấn áp làm ướt sũng, bán trong suốt dính vào da, lộ ra những vết cào xước loang lổ trên ngực. Dây xích an toàn hằn sâu vào da thịt mắt cá chân hắn, siết thành những vết thương rướm máu. Cơn đau thấm ra từ kẽ xương, kéo căng các đầu dây thần kinh theo mỗi hơi thở như có người đang cầm dao cùn, từng tấc từng tấc khoét vào trong cơ thể hắn, khiêu khích, tra tấn, buộc hắn phải co quắp, lăn lộn, gầm gừ, thoái hóa thành một con thú hoang dại. Nhưng điều này vẫn còn xa mới đủ. Vẫn chưa đủ để làm phân tán cơn đau nhói liên tục sâu trong trái tim hắn. Cơn đau đó gặm nhấm hắn, xúi giục hắn phá vỡ sự phong tỏa của thuốc an thần, dùng sự hành hạ cực độ hơn để đổi lấy một giây khoái cảm như được chuộc tội. Tin tức tố trong cơ thể cuộn trào điên cuồng, muốn xé nát cơ thể này từ trong ra ngoài. Ánh sáng lạnh trên trần nhà như một con dao mổ lơ lửng, cắt không thương tiếc khuôn mặt tái nhợt của hắn. Khi kiệt sức, hắn ngửa đầu, ngây người nhìn chằm chằm vào khoảng trắng chết chóc đó, ánh mắt trống rỗng, linh hồn dường như đã bị nuốt chửng hoàn toàn. Ký ức đêm đó ở khách sạn X từng mơ hồ như sương mù. Nhưng với mỗi lần phát bệnh của hội chứng cuồng tìm bạn đời, nó lại như mảnh kính vỡ, từng chút một được nỗi đau vá lại, ghép nối, thiêu đốt vào trong đầu hắn. Mỗi mảnh đều sắc bén đến mức có thể cứa rách ý thức, làm ranh giới giữa thực và ảo trở nên mờ nhạt. Hắn không biết những ký ức đó đã bị sai lệch đến mức nào, chỉ biết mặc kệ chúng lặp đi lặp lại trong tâm trí, không ngừng bị sửa đổi, tô vẽ, phóng đại - diễn giải thành một hình phạt vĩnh viễn không ngừng nghỉ. Tiếng rên rỉ mềm mại khàn khàn đó, sự đẩy ra gần như mất hết sức lực đó, và giọt nước mắt lăn dài từ hàng mi, làm ướt kẽ ngón tay hắn, giờ đây đều trở thành ảo giác thề sẽ kéo hắn xuống vực sâu điên loạn. Hắn ghen tị với từng khoảnh khắc của đêm hôm đó, ghen tị đến mức muốn giết chết chính mình lúc đó, lại muốn kết thúc luôn cả cơ thể tan nát này ngay bây giờ, chỉ để được tái sinh vào đêm hôm đó.

Khi còn kịp, chiếm hữu Cao Đồ một cách tàn nhẫn, đánh dấu vĩnh viễn anh không chút nương tình, cắn vào máu thịt, nhào nặn vào tủy xương, khóa anh vào nơi sâu nhất trong cơ thể. Để tin tức tố của họ quấn quýt, thấm đẫm, dính chặt vào nhau trong không khí, thắt chặt vận mệnh của hai người thành một nút chết không bao giờ lỏng.

Cao Đồ...

Cao Đồ...

--

Bên ngoài khoang y tế, Thẩm Ngọc cách cửa sổ giám sát, không chút biểu cảm nhìn con trai mình, sau nhiều lần phát điên lại tạm thời bình tĩnh trở lại. Lần phát bệnh trước của hắn là sau khi xác nhận Cao Đồ đã mang thai với tình trạng sức khỏe đáng lo ngại. Thẩm Văn Lang một lòng muốn nhảy cửa sổ ra ngoài tìm người, bị Thẩm Ngọc mặt lạnh, một cú đá gãy bốn xương sườn kéo về một cách thô bạo, trói suốt nửa tháng. Lần này Hoa Vịnh nhanh hơn một bước, nhốt hắn vào khoang y tế.

"Chú Thẩm" Hoa Vịnh cân nhắc ngữ khí, cuối cùng vẫn không nhịn được mở lời "Xin phép cho cháu nói thẳng, chú đối với Văn Lang... quá tàn nhẫn rồi." Thẩm Ngọc gõ cây xì gà mà ông thường cầm chơi nhưng không bao giờ châm lửa, hừ lạnh một tiếng: "Thằng ngu vô dụng, làm màu." Không phải ông chưa từng thử các biện pháp "ôn hòa". Trước đây cũng đã sắp xếp không dưới mười Omega, từng người một xinh đẹp đưa vào, kết quả đều bị mắng chửi đuổi ra ngoài. Sau này được thư ký Thường Tự của Hoa Vịnh nhắc nhở, nói rằng có lẽ phải là "Thư ký Cao" thì mới được. Ông liền kiên nhẫn, bắt cóc cả trưởng phòng thư ký của HS về ngay trong đêm, lệnh cho tất cả Omega trang điểm ăn mặc giống hệt người đó - kiểu tóc, giày da, thậm chí cả cây bút trong túi áo vest, đều được bắt chước đến nơi đến chốn. Kết quả thì sao? Vẫn bị ném ra ngoài trong một giây.

"Ấy....... Chú Thẩm, không phải cứ là thư ký là sẽ được... Ý tôi là....phải là 'thư ký HỌ CAO' mới được." Thường Tự hít một hơi sâu, kiên nhẫn giải thích.

"Mặc kệ cao thấp!" Mặt Thẩm Ngọc tối sầm, cau mày: "Ai mẹ nó chiều cái thói hư tật xấu này của nó đến thế!"

"Đã thê thảm thế này rồi, còn rảnh rỗi kén chọn họ Cao hay không? Cái tật quái gì vậy? Tôi thấy là có vẻ bệnh chưa đủ nặng rồi đó!"

Thường Tự gần như không thể tin vào tai mình, suýt nữa bật cười chế giễu. Anh ta không thể tin được nhìn Hoa Vịnh, trong vài giây hai người nhìn nhau, ánh mắt đã trao đổi mười vạn câu tâm sự.

Cái mạch não lạc quẻ gì thế này?

Thường Tự trước đây thường cảm thấy Thẩm Văn Lang ngoài trạng thái làm việc, đầu óc cứ biêng biêng hỏng hóc liên tục. Bây giờ xem ra, có thể trưởng thành thành bộ dạng còn tạm coi được như thế này là bình thường rồi, hiện tại trong một bể gen có mạch não như thế này đã là một phép màu rồi. Anh ta điều chỉnh lại biểu cảm, quay sang báo cáo tình hình với Hoa Vịnh. Trước lần phát bệnh này, Thẩm Văn Lang đã liên tục xem đi xem lại một lô hình ảnh giám sát mới được Bộ phận Kỹ thuật HS sắp xếp lại - là nhiều đoạn rời rạc hơn liên quan đến Cao Đồ. Có những hình ảnh giám sát từ nhiều góc độ khác nhau của khách sạn X đã bị bỏ sót trước đây, và một số hình ảnh cũ được phục hồi từ thang máy công ty, phòng họp, phòng trà nước, v.v. Hắn nhìn chằm chằm từng khung hình, phóng to, rồi lại phóng to, gần như dán mặt vào màn hình để truy bắt khuôn mặt đó, cố gắng ghép nối "bằng chứng" hoàn chỉnh từ mỗi biểu cảm, mỗi thay đổi nhỏ trong ánh mắt. Kết quả là càng xem càng suy sụp, cho đến khi hoàn toàn mất kiểm soát...

"Thư ký Cao đâu?" Hoa Vịnh mệt mỏi xoa xoa giữa hai lông mày "Vẫn không có tin tức?"

"Người của chúng ta đã truy lùng Mã tiên sinh, người đã đưa anh ta đi, đến tận nước V. Xuống sâu hơn... dường như gặp phải một loại lực cản nào đó. Hiện tại vẫn đang tìm cách đột phá."

"Nước V?" Thẩm Ngọc nghe vậy ngồi thẳng dậy, giữa hai lông mày hiện lên một vẻ sát khí. Lúc này trợ lý gõ cửa bước vào, khẽ thông báo: "Cô Cao đã đến."

Vài ngày trước, Thường Tự gọi điện cho Cao Tình, vừa nhắc đến ba chữ "Thẩm Văn Lang" là cô đã dứt khoát cúp máy. May mắn là Thường Tự đủ khôn ngoan và đủ kiên trì, cuối cùng cũng khiến đối phương miễn cưỡng nghe xong đầu đuôi câu chuyện, hiểu được tình cảnh hiện tại của Thẩm Văn Lang.

"Tôi thật sự không biết anh tôi ở đâu." Alpha vừa mới trưởng thành không lâu này nghiến răng nói "Tôi chỉ biết anh ấy bây giờ rất tốt, ở một nơi an toàn." Tuy tuổi còn nhỏ, cô ấy đã học được cách tự vũ trang cho mình. Cô cố gắng làm cho mình trông đủ cứng rắn, tốt nhất là đủ mạnh mẽ để bảo vệ anh trai. Cô không muốn thay anh trai phán xét những hiểu lầm, vướng mắc giữa anh ấy và Thẩm Văn Lang, càng không muốn người đã từng khiến anh ấy đau lòng rơi lệ, có bất kỳ cơ hội nào chưa được phép. Cô không hợp tác với các câu hỏi khác mà Thường Tự đưa ra nhưng vẫn gật đầu đồng ý về nhà tìm quần áo cá nhân mà anh trai để lại. Cô chưa từng trải qua mối tình khắc cốt ghi tâm nào nhưng cô ấy hiểu tình yêu - hồi nhỏ cãi nhau với anh trai, tức đến mức thề không bao giờ thèm để ý đến anh ấy nữa, nhưng vừa có được viên kẹo ngon, ý nghĩ đầu tiên vẫn là muốn chia sẻ với anh ấy. Cô nghĩ, nếu anh trai biết chuyện, có lẽ cũng sẽ hy vọng có thể giúp Thẩm Văn Lang giảm bớt triệu chứng, vượt qua khó khăn. Trên đường đi, cô đã diễn tập trong đầu vô số cách "trừng phạt" Thẩm Văn Lang - một cú đá bay, rồi thêm hai cú đấm, tuyệt đối không nương tay. Nhưng khi cô thực sự đứng trước cửa sổ khoang y tế, nhìn thấy Alpha đang co quắp như thú dữ bị nhốt với những vết máu loang lổ, cô vẫn lập tức quên hết mọi kế hoạch. Cô kinh ngạc. Chưa bao giờ nghĩ rằng Thẩm tổng cao ngạo, chói lọi trong lời kể của anh trai lại xuất hiện trước mặt cô với bộ dạng thảm hại như vậy. Cao Tình im lặng lấy ra vài chiếc áo hoodie cũ và quần áo cá nhân của anh trai từ trong ba lô đưa cho Hoa Vịnh rồi quay đầu nhìn người trong khoang một cái, sau đó quay lưng rời đi.

--

Năm mới đầu tiên của Cao Đồ ở nước V có mùi thịt chân giò hầm gừng. Vì sự xuất hiện đột ngột của Lạc Lạc làm xáo trộn lịch trình ban đầu, anh hơi áy náy gửi một email cho ông chủ Mr. Y, giải thích rằng bản chỉnh sửa dịch thuật mới có thể sẽ bị chậm trễ một chút, nhưng anh sẽ giao sớm nhất có thể. Mr. Y nhanh chóng trả lời: "Không được gửi email công việc cho tôi trong dịp năm mới! Ít nhất một tháng không được làm phiền tôi. Cậu không có cuộc sống riêng tư à? Thật thô lỗ!"

"Chúc mừng năm mới, Y" Cao Đồ đang nhìn chằm chằm vào email tưởng chừng như trách mắng nhưng thực chất lại rất chu đáo này thì cửa phòng bệnh mở ra, một làn hơi ấm áp mang theo mùi thơm nồng cũng ập vào. Lý Phái Ân mặc một chiếc áo len mohair màu đỏ rất bắt mắt, cả người trông mềm mại như nhung, khuôn mặt cũng được tôn lên hồng hào. Cậu đóng sầm máy tính của Cao Đồ lại "Thỏ Thỏ, bác sĩ Giang đã nói rồi, nằm nghỉ tĩnh dưỡng, không được làm việc!" Nói xong liền dời máy tính sang một bên, thay bằng một chiếc nồi tráng men màu đỏ, tự tạo hiệu ứng âm thanh mà mở nắp: "Duang-duang-duang-duang——" Mùi thơm đậm đà của thịt chân giò hầm gừng lập tức lan tỏa khắp phòng bệnh.

Giang Hành sau đó đẩy cửa bước vào, lập tức bị mùi thơm này thu hút, cười cười tiến lại gần: "Wow, hôm nay không phải canh gà mè dầu nữa à? Món này thơm quá đi mất!" Mặc dù lời khuyên của bác sĩ Giang là "ăn uống thanh đạm, dinh dưỡng cân bằng", nhưng mẹ Phái Ân nhiệt tình rõ ràng có lý thuyết độc đáo của riêng mình - năm đó chồng Omega của bà suýt bị khó sinh, cơ thể hao tổn nghiêm trọng, chẳng phải cũng nhờ những bát thuốc bổ tình yêu của bà mà hồi phục lại sao? Lý Phái Ân tin chắc điều đó, mỗi ngày mang đến những bữa ăn dinh dưỡng thay đổi món, tích cực đút cho Cao Đồ ăn, quyết tâm nuôi Cao Đồ thành một chú thỏ nhỏ khỏe mạnh, trắng trẻo mũm mĩm.

"Chúc mừng năm mới!" Giang Hành cười, nhẹ nhàng đội một chiếc mũ len cashmere màu xám hồng xen kẽ, trên đỉnh có hai tai thỏ lên đầu Cao Đồ - vô cùng đáng yêu.

"Quà của tôi đâu?" Lý Phái Ân vừa chớp chớp mắt mở lời, một chiếc khăn quàng cổ màu xanh dương mềm mại, xù lông đã quấn quanh cổ cậu. "Chúc mừng năm mới, Lý Phái Ân!" Hai người nhìn nhau cười, khóe mắt đuôi mày đều ánh lên vẻ rạng rỡ. Cao Đồ cầm lấy máy ảnh bên cạnh, lưu giữ khoảnh khắc này vào ống kính, cố định lại lời mở đầu dịu dàng nhất của năm mới. Ngoài cửa sổ, tuyết đầu mùa đang rơi, cả thế giới đều thật mềm mại, trong trẻo.

Năm mới này rất thơm, rất náo nhiệt, và không thể tin được - rất hạnh phúc. Cao Đồ ôm bát thịt chân giò hầm gừng lớn, trong lòng, thầm ước: "Chúc mừng năm mới, Thẩm Văn Lang. Anh cũng phải thật hạnh phúc nhé."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro