Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2 - Mercutio

Giang Hành không suy nghĩ nhiều đã đồng ý với đề nghị của mẹ. Về hoàn cảnh bi thảm của Omega này, gã đã nghe mẹ kể đi kể lại nhiều lần. Đôi khi mẹ uống vài ly rượu vang đỏ, nói đến đoạn xúc động, thậm chí còn trút giận lên chính con trai Alpha ruột thịt "có điều kiện khách quan tương tự". Bác sĩ Giang vốn luôn điềm tĩnh và nghiêm khắc, đặc biệt là khi đối xử với bệnh nhân và công việc. Omega này có thể khiến bà phải phá lệ bận tâm, chắc chắn là một sự tồn tại đặc biệt.

Lần đầu tiên gặp Cao Đồ trong phòng khám, gã vẫn hơi ngạc nhiên. Không phải nói là một Omega buộc phải giả làm Beta trong thời gian dài, lại còn không bị phát hiện sao? Sao lại đẹp đến vậy? Những người xung quanh anh ấy đều mù hết rồi à?

Tuy là lần đầu gặp mặt, Cao Đồ lại cảm thấy thân thiết và thoải mái một cách bất ngờ. Giang Hành ôm một bó lan Nam Phi tươi bước vào, thành thạo thay thế bó hoa ở bàn trong phòng khám. Gã cao ráo, vóc dáng thẳng tắp, đôi mắt giống hệt bác sĩ Giang, chỉ có thêm vài phần khí chất trẻ trung và sắc bén. Sau khi tự giới thiệu một cách phóng khoáng, gãthân thiện chìa tay ra với Cao Đồ. Cao Đồ theo bản năng đáp lại, hoàn toàn không hề có sự đề phòng và gò bó tự nhiên khi đối diện với một Alpha xa lạ. Có lẽ dựa trên sự tin tưởng dành cho bác sĩ Giang, anh nhanh chóng tin tưởng hoàn toàn chàng trai trẻ trước mặt này.

"Tiểu Đồ" Bác sĩ Giang đặt hai bản in kế hoạch điều trị và những điều cần chú ý trước mặt họ, "Tôi vừa giới thiệu sơ qua về quy trình điều trị, một số phần cần hai đứa phối hợp với nhau. Tôi biết, dùng tin tức tố Alpha không quen thuộc để điều trị quả thực hơi đường đột. Nhưng xét tình hình hiện tại, đây là lựa chọn an toàn nhất, cũng là kinh tế nhất."

"Tôi đã làm kiểm tra độ tương hợp tin tức tố rồi, độ tương hợp của hai đứa rất tốt." Bà nói rồi chuyển giọng "Và, thằng nhóc này khỏe như trâu, thể chất thì khỏi phải bàn. Thật sự cần cấp cứu, rút ba ống lớn tin tức tố từ tuyến thể của nó ra dùng, chắc cũng không thành vấn đề."

Cao Đồ vừa định mở lời bày tỏ lòng biết ơn, nói rằng mình đã làm phiền họ quá nhiều rồi thì bị Giang Hành cắt ngang bằng một tiếng phản đối hơi nũng nịu, có chút quái gở: "Mẹ ơi—!"

"Vừa gặp đã nói về trị liệu tin tức tố, rút tuyến thể, cũng thất lễ quá rồi!" Gã cười nhìn Cao Đồ, "Hay là chúng ta làm bạn trước nhé?" Cao Đồ ngẩn người nhìn khóe môi Giang Hành cong lên, đuôi mắt hơi nhếch. Khoảnh khắc nụ cười đó thoáng qua, khiến khuôn mặt vốn mang vài phần sắc sảo và áp lực lại hiện lên chút vẻ ngây ngô như trẻ con. Anh bỗng chốc thất thần, như bị kéo về một không gian bị phong ấn sâu trong giấc mơ nào đó— Ở đó có người kia. Người từng bá đạo xông vào tất cả những giấc mơ đẹp, ác mộng, thậm chí cả mộng xuân của anh, đang cười với anh.

Làm sao có thể?

Nhịp tim vẫn mất kiểm soát trong khoảnh khắc đó. Điên rồi, thật sự điên rồi.

Giang Hành nhận thấy sự khựng lại đột ngột của Cao Đồ, thấy anh nhìn mình có vẻ ngây người thì thấy hơi khó hiểu. Omega trước mặt này, mái tóc mềm mại rủ xuống trán, làm nổi bật đôi mắt to với bọng mắt đầy đặn càng thêm trong trẻo và ngoan ngoãn. Khí chất toàn thân anh sạch sẽ ôn hòa, mặc chiếc áo phông đơn giản và áo sơ mi khoác ngoài, trên người vương vấn mùi xô thơm nhàn nhạt, cộng thêm vẻ mặt ngơ ngác lúc này, trông hệt như một chú thỏ nhỏ đi lạc. Mềm mại đáng yêu, thật sự khiến người ta mềm lòng đến mức hỗn loạn. Thảo nào bác sĩ Giang lại "ưu ái đặc biệt" cho anh đến thế. Thấy chú thỏ ngơ ngác dường như cuối cùng cũng hoàn hồn, cúi đầu xuống với vẻ hơi ngại ngùng, Giang Hành không nói nhiều, rất chủ động tiến bước đầu tiên để trở nên thân thiết: "Nghe nói anh đến nước V chưa lâu, nhiều nơi vẫn chưa đi qua đúng không? Lát nữa chúng ta cùng đi dạo quanh Đại học V nhé? Dạo này vừa hay là tuần lễ câu lạc bộ, trong trường đặc biệt náo nhiệt."

Ba người dùng bữa đơn giản tại nhà ăn bệnh viện. Trong bữa ăn, bác sĩ Giang vừa nhắc lại các lưu ý khác nhau về trị liệu hỗ trợ, vừa dặn dò con trai với giọng điệu đe dọa: "Thằng nhóc thối tha, mẹ cảnh cáo con đấy nhé - Tiểu Đồ bây giờ là đối tượng bảo vệ trọng điểm. Con là người hỗ trợ, cần chú ý những gì mẹ đã dạy hết rồi chứ!"

"Mẹ đúng là già rồi, trở nên hơi lẩm cẩm đấy." Giang Hành trêu chọc bằng miệng, tay nhanh nhẹn dọn dẹp khay ăn của ba người, đổi lại là một cú đấm không hề nhẹ của bác sĩ Giang. Cao Đồ đứng bên cạnh cười nhìn hai mẹ con họ cãi nhau đùa giỡn, trong lòng tràn đầy ấm áp. Đó là không khí gia đình mà anh chưa từng có, thậm chí chưa từng thực sự tưởng tượng ra. Anh có thể thấy, tuy họ không phải là kiểu tương tác "mẹ hiền con thảo" theo nghĩa truyền thống nhưng lại thân thiết tự nhiên, quan hệ rất tốt.

"Đi thôi, Bác sĩ Giang!" Giang Hành thổi một nụ hôn gió khoa trương về phía bác sĩ Giang, đổi lại là một ánh mắt khinh thường, rồi gã mới cười toe toét nửa đỡ nửa dìu Cao Đồ đi ra ngoài.

"Giang... Bạn học Giang, tôi có thể tự đi được." Cao Đồ hơi bối rối. Anh không hiểu, rõ ràng mình không thấp hơn đối phương bao nhiêu, sao lại dễ dàng bị nửa vòng tay ôm vào lòng như vậy, thật là kỳ quặc. Giang Hành rất nghe lời lùi sang nửa bước, nhưng một tay vẫn vô tình hữu ý bảo vệ phía sau lưng anh.

"Anh đừng gọi tôi là bạn học Giang nữa được không?" Giang Hành đột nhiên nói "Cứ gọi tên tôi là được, hoặc - Ocean, OC cũng được." Cao Đồ khẽ "ừm" một tiếng, đuôi mắt cong lên, suýt bật cười. Anh thấy người này đúng là một diễn viên hài bẩm sinh, đặc biệt chọc trúng điểm cười của anh.

"Cao Đồ - Tiểu Đồ - Vậy tôi gọi anh là 'Thỏ Con' nhé."

"Tôi lớn hơn cậu nhiều đấy..." Cao Đồ nói nhỏ "Ý tôi là về tuổi tác."

"Hahahahaha!" Giang Hành cười nghiêng ngả. "Vậy thì gọi là 'Anh Thỏ' nhé?" Khi nói đến chữ "anh", gã còn cố ý làm vỡ giọng.

"Hahahahaha!" Cao Đồ bị chọc cười to. Chỉ là tên gọi và biệt danh vô vị, hai người đã cười rộ lên. Cao Đồ không nhớ lần cuối cùng mình cười sảng khoái không chút gánh nặng như vậy là khi nào.

Đại học V là trường đại học tổng hợp hàng đầu của nước V, bao gồm các ngành mạnh về khoa học tự nhiên, nhân văn, luật, nghệ thuật và nhiều lĩnh vực khác. Không chỉ có thực lực học thuật vững chắc mà cảnh quan khuôn viên cũng vô cùng nổi bật. Ngay từ khi còn ở Giang Hỗ, Cao Đồ đã nghe không ít lời khen ngợi về Đại học V. Giờ đây tận mắt chứng kiến, càng thấy danh bất hư truyền. Giang Hành cùng anh đi dạo khắp nơi, kiên nhẫn và chu đáo thỏa mãn mọi tò mò của anh, là một hướng dẫn viên tràn đầy sức sống. Hai người chơi phi tiêu, quay số trúng thưởng ở các gian hàng câu lạc bộ, gắp được vài con thú bông, còn hóng xem màn battle của câu lạc bộ nhảy đường phố và buổi trình diễn cosercủa câu lạc bộ anime. Tiếng nhạc ồn ào, tiếng reo hò của đám đông, sự nhiệt huyết của tuổi trẻ ùa đến từ mọi phía khiến Cao Đồ nhất thời quên mất mình đang ở nơi đất khách quê người, tạm thời gạt bỏ mọi lo lắng phiền muộn. Bất ngờ hơn nữa là tuyến thể của anh lại ngoan ngoãn đến lạ, thần kinh thả lỏng, cơ thể cũng nhẹ nhàng hơn thường lệ rất nhiều.

Giang Hành này, tuy giữa hai lông mày quả thật có vài phần giống Thẩm Văn Lang nhưng một khi đã mở lời nói chuyện, Cao Đồ có thể phân biệt rõ ràng họ là hai người hoàn toàn khác nhau. Giang Hành cởi mở, hài hước, ấm áp và chu đáo. Qua cách gã tương tác với bác sĩ Giang, không khó để nhận ra gã là đứa trẻ lớn lên trong tình yêu thương và sự chấp nhận. Sự nuôi dưỡng của tình yêu khiến gã không hề keo kiệt trong việc thể hiện cảm xúc, sẽ rất đúng lúc dành cho người khác những lời khen ngợi và sự quan tâm dồi dào. Những điều này lại chính là thứ mà "người kia" trong ký ức chưa từng cho anh. Sau khi mua ba ly trà sữa ở quầy, Giang Hành đề nghị đến nhà hát nhỏ gần Khoa Biểu diễn ngồi một lát. Gã nói, đó là nơi tuyệt vời nhất trong toàn bộ khuôn viên trường. Buổi tối nhà hát thường có các buổi biểu diễn nội bộ hoặc công khai, còn ban ngày, hầu hết thời gian là sinh viên Khoa Biểu diễn hoặc câu lạc bộ kịch nói tập duyệt ở đó.

Ánh sáng trong nhà hát lờ mờ, Giang Hành cẩn thận đỡ Cao Đồ, quen thuộc tìm một chỗ ngồi ở giữa khu khán giả. "Hôm nay họ đang tập vở kinh điển của Shakespeare là Romeo và Juliet." Giang Hành dường như đặc biệt quen thuộc với cách sắp xếp sân khấu và lời thoại của nhân vật. Cao Đồ không nhịn được tò mò: "Anh không phải học khoa Tiếng Anh sao? Sao lại hiểu rõ thế?"

Giang Hành bĩu môi, nửa đùa nửa thật nói: "Bây giờ tôi muốn học diễn xuất."

"Anh biết không? Hiện tại tôi là Alpha duy nhất trong Khoa Tiếng Anh."

"Vậy tại sao anh... ừm..." Lời vừa thốt ra, Cao Đồ nhận ra điều này có thể liên quan đến quyền riêng tư, thấy có vẻ hơi mạo muội nên vội vàng dừng lại. Giang Hành hoàn toàn không bận tâm, thẳng thắn chia sẻ lý do - đó là một ký ức dịu dàng về người mẹ Alpha đã khuất của anh. "Mẹ tôi là một quân nhân, trên chiến trường thì quyết đoán dứt khoát, nhưng ngoài đời lại là một người rất mơ mộng, yêu thích văn học và kịch nghệ."

"Khi ở nhà, bà thường ôm tôi và mẹ ngồi trên ghế sofa, đọc cho chúng tôi những đoạn văn gốc mà bà yêu thích - như Khu vườn bí mật, Những bài Sonnet từ Bồ Đào Nha, và thơ của Shelley. Hồi nhỏ tôi chẳng hiểu gì cả, cứ nghe một lát là ngủ gật."

"Sau này tôi nghĩ, đợi tôi học khoa Tiếng Anh, tôi sẽ thực sự hiểu được, và còn có thể đọc thơ cho bà nghe..." Cao Đồ lắng nghe rất chăm chú, giọng Giang Hành bên cạnh lại dần nhỏ đi, cuối cùng đột ngột dừng lại. Anh nhìn theo ánh mắt nhìn thẳng của Giang Hành, tầm nhìn dừng lại ở một góc trên sân khấu. Ở đó đứng một chàng trai mảnh khảnh tuấn tú, để tóc mái ngang, mặc áo sơ mi trắng. Cậu ấy không đóng vai Romeo đang độc thoại mà là Mercutio, một người bạn đồng hành, ít đất diễn. Nhưng dù lời thoại ít ỏi, diễn xuất của cậu ấy cũng không hề qua loa. Cậu ấy nhập tâm quên mình, ánh mắt sáng ngời, cử chỉ tự nhiên, mọi hành động vô tình hữu ý đều thu hút ánh nhìn của khán giả. Cao Đồ quay sang nhìn Giang Hành một lần nữa - gã vẫn nhìn chằm chằm vào bóng hình đó, ánh mắt rực lửa, chìm đắm trong đó, chăm chú đến mức quên cả thu khóe miệng lại.

Tim Cao Đồ khẽ run lên. Nghĩ lại, năm đó trong hội trường cấp ba, khi anh nhìn về phía Thẩm Văn Lang đang phát biểu trên sân khấu qua đám đông, có lẽ cũng là ánh mắt như vậy.

Buổi tập kết thúc, các diễn viên trên sân khấu cổ vũ lẫn nhau, tản ra thành từng nhóm nhỏ dưới ánh đèn.

"Lý - Phái - Ân!"

"Lý Phái Ân năm ba khoa Biểu diễn! Cậu - tuyệt - vời - vcl!"

Giang Hành chụm hai tay lại thành loa, giọng nói nổ tung trong khu khán giả lờ mờ, reo vui đến mức hơi vỡ tiếng ở âm cuối. Xung quanh lập tức vang lên một tràng hò reo trêu chọc. Chàng trai mặc áo sơ mi trắng nghe tiếng nhìn lại, thần sắc thoáng chốc bối rối rồi lập tức nở nụ cười rạng rỡ. Đôi môi đỏ mọng cong lên thành hình trái tim e thẹn, sự hờn dỗi nhanh chóng bị sự tươi sáng độc quyền của tuổi trẻ xóa tan.

Nhìn ba ly trà sữa trên tay, Cao Đồ chợt hiểu ra. Trong mắt Giang Hành, trong vở Romeo và Juliet này, nhân vật Mercutio ở rìa ánh đèn sân khấu kia mới là tâm điểm tuyệt đối của vở kịch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro