Chương 2
Ăn uống xong xuôi, Hảo đi đến tiệm thuốc tây theo chỉ dẫn của chủ tiệm ăn, cô mang đôi chân sưng phòng, cà nhắc cố gắng lết qua đó, đang đi trên đường thì đụng phải một cô bé mặc đồng phục học sinh đang bị một đám khác vây quanh, không biết là nói gì mà đám kia giật lấy chiếc balo của cô bé trút hết đồ bên trong ra, Hảo nhìn thấy những thứ đồ rơi vải ra ngoài chủ yếu là sách vở, bút, thước,... chỉ toàn là đồ dùng học tập đã quá cũ kỹ, cô bé kia thấy đồ đổ ra hốt hoảng ngồi xuống phủi phủi từng thứ cất nhanh từng món vào ba lo, đứa cầm đầu đi lên túm lấy tóc của cô bé đang ngồi bệt dưới đất bắt ép ngẩn đầu lên.
Hảo nhìn thấy cảnh tượng trước mắt không nhịn được la lớn cùng lúc tiến về phía chúng: "Nè!"
Đám trẻ bị tiếng gọi làm giật mình tất cả đều quay về phía phát ra âm thanh.
Hảo tiến đến đỡ cô bé đang ngồi bệt dưới đất lên quan sát khắp người rồi ân cần hỏi thăm: "Em có sao không?"
Cô bé nhìn thấy chị có chút ngạc nhiên đến khi nghe được câu hỏi thăm quan tâm cô bé nhẹ nhàng lắc đầu.
Nhìn thấy cô bé không sao Hảo quay sang nhìn đám trẻ con trước mắt, nhìn bọn chúng đang trong bộ đồ học sinh nhưng lại trang điểm vô cùng loè loẹt, cô bé đứng đầu hàng nhìn cô thái độ hống hách, khoanh tay trước ngực hỏi cô: "Chị là ai mà can thiệp vào chuyện của chúng tôi?"
Hảo nhìn con bé lửa giận đè nén xuống, cô chẳng thua kém, khoác tay lên vai cô bé 'bị nạn' đáp lại: "Chị là chị của con bé."
Cả đám nghe chị nói có chút ngạc nhiên sau đó ôm bụng cười phì lên, một cô bé đàn em phía sau giọng giễu cợt nói: "Chị đang kể chuyện hài đó à, cả cái làng chài này không ai không biết con nhỏ Hoa này là một đứa mồ côi, nó chỉ có một bà nội đào đâu ra một bà chị như chị vậy"
Cô bé tên Hoa bên cạnh lúc đầu nghe mình tự nhiên có chị cũng ngạc nhiên y như đám kia, cô bé nhìn trân trân người chị mới gặp mặt lần đầu, còn chuyện bị giễu cợt kia cũng đã quá quen con bé chẳng nói gì chỉ cúi đầu im lặng.
Hành động vô thức của nó đã bị Hảo thu vào mắt, cô cảm thấy thương cảm cho đứa bé bàn tay vô thức xoa xoa chiếc lưng gầy như lời an ủi, đang định quay sang nói chuyện với bọn nhỏ lại có tiếng đàn ông cắt ngang giọng nghiêm nghị đầy mùi răng đe: "Mấy đứa đang làm gì thế?"
Tất cả đồng loạt nhìn về phía phát ra âm thanh, bọn trẻ nhỏ nhìn thấy anh ta vẻ mặt biến sắc trở nên lấm lét, rồi từ từ bỏ chạy, còn cô bé trong vòng tay Hảo thì chạy về phía anh ta vui vẻ xà vào lòng hỏi thăm: "Anh Hai! Anh về rồi ạ! Em nhớ anh quá!"
Chỉ có cô đứng chết lặng tại chỗ nhìn anh thầm nghĩ, có phải oan gia không mà một ngày gặp nhau đến hai lần, nghĩ vậy như vẫn phải tự nhủ lại cái xóm này bé xíu đâu có to lớn gì mà không gặp. Nghĩ vậy cô cầm chiếc balo cũ kỹ đã chấp vá đủ chỗ đi về hướng người đàn ông.
Đến nơi cô mỉm cười dịu dàng, đưa chiếc balo về phía cô bé tên Hoa, nhẹ giọng nói: "Balo của em đây nhớ giữ cẩn thận đấy, chị đi đây!"
Nói xong cô rời đi xem người đàn ông bên cạnh như không khí không thèm liếc mắt qua.
Anh ta nhìn thấy hàng loạt hành động của cô cũng chỉ lắc đầu mỉm cười, Hoa đứng trong lòng anh như có điều gì đó muốn nói xong lại thôi, cuối cùng cô bé cũng cất giọng gọi lớn: "Chị ơi!"
Hảo nghe thấy cô bé gọi cũng đứng lại ngạc nhiên nhìn cô bé.
Hoa rời khỏi vòng tay của người đàn ông, nhìn cô bẽn lẽn nói: "Cảm ơn chị đã giúp em! Em có thể mời chị ăn kem được không ạ?"
Hảo nghe cô bé định mời mình, cô xoay người lại mỉm cười nhẹ nhàng từ chối: "Không cần đâu, việc nên làm thôi mà."
Hoa bên này khó xử nói tiếp: "Nhưng... nhưng mà bà em nói ai giúp đỡ cháu, cháu phải biết cảm ơn người ta cho đàng hoàng ạ, em... em không có nhiều tiền nên chỉ có thể mời chị ăn kem thôi, nếu chị chê ít.."
Hảo nhanh chóng lên tiếng cắt ngang, vui vẻ đồng ý: "Chị rất thích ăn kem, đi thôi"
Cô bé nghe thấy vui mừng chạy về phía cô bỏ lại người đàn ông đang đứng nhìn hai bóng lưng đang dần xa, anh cũng chỉ biết lắc đầu rời đi.
Cô bé khá nhút nhát, bầu không khí trầm lặng bao trùm lên, do dự một lúc cô bé dừng lại nhìn cô lo lắng hỏi han: "Chị bị thương ạ?"
Hảo bị hỏi nhất thời ngớ người, cô bình tĩnh mỉm cười xoa đầu cô bé, mái tóc thắt hai bím nhỏ bị nắm lúc nãy có hơi rối: "Chị không sao, chỉ là đi lại trên giày cao gót hơi nhiều nên chân bị thương nhẹ thôi! Không sao đâu em đừng lo."
Cô bé nhìn chăm chăm vào chân cô không nhúc nhích, một lúc sau cô bé ngẩng lên nhìn xung quanh rồi dìu cô lại ngồi xuống cạnh bóng cây, dặn cô không được đi đâu rồi chạy mất.
Hảo ngồi nhìn bóng lưng bé nhỏ ngày càng xa hơn, cô không hiểu cô bé định làm gì nhưng vẫn ngồi đó đợi, trong lúc chờ cô nhìn xuống chân- nơi bị thương, vết thương có lẽ đã bị ma sát nhiều hơi bị lỡ, rách hơn lúc đầu, giờ nhìn thấy có chút đau đớn.
Cô bé đã rất nhanh quay lại, vừa đến trước mặt cô, Hoa không ngừng thở hổn hển, Hảo đưa mắt nhìn cô bé trước mặt, mồ hôi nhễ nhại, hơi thở gấp gáp có chút mắc cười cũng có chút thương yêu, cô lấy trong túi ra bị khăn giấy, rút một tờ lau đi những giọt mồ hôi trên mặt cô bé.
Hoa lúc đầu chỉ nhìn thấy tay tránh né theo phản xạ làm Hảo có chút ngượng ngùng, đến khi nhìn thấy góc khăn màu trắng cô bé hiểu ra, đưa tay nhận lấy chiếc khăn lau mặt cười toe toét, lau xong cô bé cúi người lấy trong bịch bóng đen xách từ đâu về ra một đôi dép màu hồng phấn nhỏ nhắn, bên trên có hình chú mèo hello kitty vô cùng mới để xuống trước chân của Hảo, con bé nhìn đôi dép mới vui vẻ nói cô mang vào thử trong ánh mắt ấy mang theo vài phần nuối tiếc.
Hảo nhìn thấy đôi dép con nít trước mắt cùng với ánh mắt của cô bé, cô có chút ngại ngùng: "Không cần đâu, đôi dép này rất đẹp em giữ lại để mang đi."
Cô bé nghe vậy ánh mắt mang theo vài phần thất vọng, nó tiu nghỉu nói: "Chị không thích đôi dép này phải không ạ?"
Hảo nghe vậy lập tức xua xua tay, giải thích: "Không đâu, không đâu chị rất thích mà."
Con bé không nhìn cô tiếp tục hỏi: "Vậy sao chị không mang ạ?"
Cô nhìn con bé đâu thể nói là mình ngại mang đôi dép mới này vì biết nó chưa được mang qua, cũng đâu thể giải thích rằng bản thân đã hai mươi bảy tuổi rồi lại mang đôi dép màu hồng nhí nhố thế này được, giọng điệu của Hoa là cô không thể biện lý do, lời tới cuốn họng lại chỉ có thể nuốt hết vào, cô đưa tay vuốt ve đầu cô bé nhẹ nhàng: "Cảm ơn."
Con bé thấy đôi dép mới bị người khác mang có chút tiếc nuối nhưng lại có chút vui mừng, tiếp đến nó móc từ trong bọc ra một chai thuốc tím cùng bông y tế, đưa đôi tay bé nhỏ thô rát cầm cổ chân cô, nhìn ngó một lượt, rất thuần thục mở nắp chai thuốc, chấm vào tăm bông, tha nhẹ lên vết thương, nhìn thấy cô nhăn mày nó xin lỗi tiếp đó vô cùng nhẹ tay, lau xong vết thương nó lấy băng cá nhân dán lên vết thương, các bước không có chút dư thừa nào.
Nhìn thấy cô bé thuần thục các động tác như vậy cô có chút đau lòng, Hoa nhìn thấy chị gái nhìn mình không khỏi gãi đầu cười nói: "Xin lỗi chị nhé lần đầu em lau vết thương cho người khác nên làm chị đau phải không ạ?"
Hảo lắc đầu nhìn cô bé có chút đau lòng hỏi han: "Đây không phải lần đầu em sát trùng vết thương nhỉ?"
Cô bé ngượng ngùng gật đầu, sau đó nhoẻn miệng cười: "Hì hì, em hay bị đám con Thuỷ đánh lắm ạ nhưng mà quen rồi, chúng nó lục không có tiền sẽ đánh chửi xong rồi bỏ đi, mà em không thể nói với bà được, bà nội lớn tuổi rồi biết được chỉ thêm đau lòng thôi nên em hay giấu bà tự lau qua vết thương. Chị nhìn xem chỗ này là vết thương đầu tiên em tự lau đó, lúc đầu không biết nên hơi đau sau này đỡ rồi ạ."
Hảo nhìn cô bé đưa chỗ khuỷ tay có vết thương nhỏ đã thành thẹo từ lâu ngây thơ kể lại câu chuyện, cô cảm thấy đau lòng cho cô bé, một đứa trẻ nhỏ dù có hiểu chuyện đến đâu đi nữa nó vẫn mang tâm hồn chưa lớn, cô ôm cô bé vào lòng nước mắt lưng tròng cố kiềm nén, giọng khàn đặc nói: "Cô bé à lần sau còn gặp trường hợp như thế em phải ra sức chống cự lại, ít nhất là tự bảo vệ mình trước không được để mặc cho bọn chúng muốn làm gì làm như thế được, em nhé!"
Hoa đột nhiên được ôm vào lòng có chút cứng đơ người, cả người đang nhễ nhại mồ hôi thế mà chị gái này vẫn ôm cô vào lòng, đây là lần đầu tiên có một người phụ nữ ôm nó chỉ sau cái ôm ru ngủ của bà và bờ vai vững chải của anh Hai Tùng, cái ôm này không gầy gò xương xốc như của bà, cũng không rộng lớn như anh Hai, nó rất êm ấm, rất vừa vặn lại còn thơm dễ chịu không mang theo vị mặn của nơi này, con bé quyến luyến hít hà mùi thơm lòng thầm nghĩ nếu mẹ mình ở đây ôm mình liệu có phải sẽ có cảm giác thế này không, con bé vui vẻ nhoẻn miệng cười, đưa tay ôm cô chặt hơn cứ như sợ rằng chỉ là cơn mơ.
Hảo đang đau lòng an ủi bị vòng tay của con bé siết chặt đến nổi không thể thở, cô vỗ vào lưng gọi nhẹ: "Hoa! Hoa! Em sao thế?"
Hoa bị gọi giật mình rời khỏi mùi hương thơm mát, ngại ngùng xin lỗi: "Em xin lỗi! Chắc em làm chị đau tại... tại người chị rất thơm, em... em rất thích ạ."
Hảo nghe xong bật cười vuốt đầu cô bé mắng yêu.
Hai chị em ngồi nghỉ ngơi cũng có nhiều chuyện để nói hơn:
- Chị tên gì vậy ạ?
- À! Quên giới thiệu với em chị tên Hảo, còn em tên Hoa phải không?
- Đúng rồi ạ! Nhìn hình như không phải người ở đây?
- Ừ! Chị là người tỉnh khác, đến thành phố Trung Vân làm việc. Nhưng hôm nay vừa nghỉ việc, không biết đi đâu trèo lên xe buýt rồi đến đây thôi.
- Sao chị lại nghỉ việc thế ạ, em nghe bà nói bây giờ khó kiếm việc lắm ạ
- Chị làm công ty đó được ba năm rồi, ở đó có một tên trưởng nhóm hay bới móc, dù chị làm tốt cỡ nào cũng sẽ tìm chỗ không thuận mắt la mắng, đồng nghiệp thì tìm cách hãm hại, lợi dụng, hả hê khi chị bị la mắng, bạn trai thì... thôi không nói chuyện của chị nữa, chúng ta đi ăn kem thôi được không?
- Được ạ! Yeah! Thế là em được ăn kem rồi! Mà chị ơi khi nào chị quay về vậy ạ?- hai cô gái đứng dậy đi về phía quán kem vừa đi vừa không ngừng tám chuyện.
- Chị không biết nữa.
- Vậy chị ở lại đây đi được không ạ?
- Chị ở lại đây?- một câu mời gọi của cô bé làm Hảo đứng hình, cô không biết tương lai nên đi đâu về đâu, ở lại đây ư, cô chẳng biết nên làm gì ở đây giờ, cô rất sợ những thứ quá xa lạ, cô chẳng biết nên làm sao, cô bé bên cạnh ôm lấy cánh tay cô nũng nịu thuyết phục
- Đúng vậy ạ! Ở đây không bằng thành phố nhưng mà nếu chị ở lại đây em sẽ rất vui ạ!
- Trước nay ít có ai nói với Hảo rằng có cô họ sẽ vui hơn cô thấy mình chỉ là kẻ cản đường bị ghét bỏ, không thì trong thành phố tấp nập, chật trội kia cô cũng chỉ là cái bóng không một ai mảy may quan tâm, thế mà đối với cô bé vừa gặp vài tiếng lại có giá trị lớn như vậy, cô không kiềm lòng được đưa tay xoa đầu con bé, bản thân bất giác mỉm cười gật đầu đồng ý.
Con bé nhận được cái gật đầu không khỏi nhảy cẩn lên hò reo vui sướng, hai người một lớn một trẻ nắm tay nhau vui vẻ bước vào tiệm tạp hoá. Cái nắng ban trưa ở làng biển như đổ lửa nhưng không làm bầu không khí bớt phần vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro