Chương 7
Sau cái tối hôm đó, gã lang Thành biến mất tăm, hắn đi đâu ta cũng không rõ nữa, hắn chẳng mang theo thứ gì cả nên có lẽ sẽ trở về sớm thôi.
Tiết đông tới, ngoài trời lay phay mấy hạt mưa bụi, ngoài nhà quan viên đến, quần gấm áo hoa. Ta ngồi trong phòng, đợi con Mơ qua đưa tin, nó hớt hải chạy vào, mừng rỡ nói.
-" Tiểu thư...tiểu thư! "
-" Sao rồi? Có chuyện gì?"
-" Tiểu thư, quan viên nói truyền ý chỉ của Thiên Tử, mời ông vào kinh dự lễ đại thọ của Thái Hậu ạ. "
Ta còn tưởng chuyện gì nữa, các người không biết chứ thầy ta trước kia làm Thái Phó của Hoàng Thượng, người học vấn cao siêu, một thân xuất chúng. Sau khi Hoàng Thượng đăng cơ người làm quan trong triều vài năm rồi từ quan về quê. Người nói đã chán ghét cái cảnh quan trường đấu đá, không muốn bị cuốn vào cuộc chiến tranh quyền đoạt vị, thầy chỉ đơn giản muốn sống cuộc sống bình dị nơi quê nhà.
Vốn dĩ là muốn tránh cũng không tránh được, bởi lẽ hễ trong triều có sảy ra chuyện gì, hay giống như lần này là đại thọ của Thái Hậu, thầy vẫn luôn bị gọi hồi kinh.
-" Minh Ngọc!"
-" Dạ, thầy. "
-" Ba hôm nữa con theo thầy hồi kinh."
-" Dạ? "
Trong bữa cơm chiều, thầy bình thản nói, bu nghe thầy nói liền dừng đũa, lo lắng nhìn thầy, hỏi thầy tại sao ta lại phải về Kinh Đô cùng thầy? Thầy nhìn ta hồi lâu mới nói được một câu.
-" Thánh chỉ của Hoàng Đế, ta không thể không theo. "
-" Thầy nó, không phải thầy nó từng nói...không để Minh Ngọc nhà ta vào cung, không phải thầy nó luôn nói không màng vinh hoa phú quý hay sao, sao giờ lại...hay ngày mai thầy cáo bệnh cho con đi, nói nó bị đậu mùa, vậy hoàng đế cũng không thể trách thầy nó được."
-" Bu nó! "
Thầy nghiêm giọng, bu cũng không dám hai lời, chỉ là mắt bu đỏ au, thầy sai con Mơ đưa ta về phòng, rồi thầy nói gì với bu ta không biết.
Ba ngày sau ta theo thầy lên kinh, những ngày qua bu dạy ta lễ nghi phép tắc, bu dặn dò rất nhiều chuyện, đường xá xa xôi nên ta và thầy phải mất mấy ngày mới tới.
Trước kia ta từng ở kinh đô cho tới hồi ta năm tuổi, nhưng bây giờ xem ra nơi đây đã thay đổi rất nhiều.
Kinh đô rộng lớn và náo nhiệt hơn ở thôn, ở đây còn có biết bao lễ hội. Ta đang mệt lả người mà nhìn phố xá đông vui cũng không kìm nổi trong lòng xốn xang. Không biết có được ra ngoài dạo chơi không nhỉ?
-" Minh Ngọc, lát nữa vào cung thỉnh an Hoàng thuợng, lễ nghi bu dạy con chưa quên đấy chứ?! "
-" Mới học hôm qua mà thầy, sao con quên được chứ ạ! "
Thầy nhìn ta cười hiền.
-" Trong cung có cung quy, phàm là ai phạm phải đều nghiêm trị không tha. Nên nhớ ở đây không phải thôn Phúc Quý, ăn nói phải kín kẽ, không được đi lại lung tung, nếu không có xảy ra chuyện gì thầy cũng không cứu nổi con đâu, đã hiểu chưa?! "
-" Dạ, con hiểu rồi! "
.....................
Ngày tổ chức đại thọ của Thái Hậu, trong cung rộng lớn khắp nơi đều được trang hoàng lộng lẫy, mấy ngày nay ta đều ngoan ngoãn ở trong phòng, chỉ có thể nhìn đám cung nhân đi đi lại lại qua cửa sổ, đến cả người cũng đơ đơ rồi.
Đêm nay trăng sáng vằng vặc, trong cung đèn lồng treo khắp mọi ngóc ngách, yến tiệc sa hoa, các trung cơ trọng thần đều đã có mặt, lễ vật được cung nhân dâng lên còn nhiều hơn mở chợ.
Ở phía hoa viên là các vị tiểu thư khuê các, đều là con gái của các trọng thần trong triều. Ta nhìn lại bộ y phục đang mặc trên người, vừa muốn đến chào hỏi làm quen với họ, lại thôi.
Yến tiệc được tổ chức ở sảnh lớn, phía trên là Thái Hậu, Hoàng Thượng và hậu cung phi tần của Người an tọa, hai bên là các quan lớn nhỏ trong triều, ở giữa trống một khoảng, có lẽ lát nữa sẽ cho người biểu diễn gì đó.
Ta đứng sau lưng thầy, mải mê ngắm nhìn mấy chậu hoa được bày trí xung quanh, đồ ăn rất ngon rất nhiều, ta đói hoa cả mắt nhưng mọi người vẫn đang chúc rượu Thái Hậu nên không dám ăn.
Thấy mấy vị tiểu thư chỉ trỏ thì thầm, ta liền đưa ánh mắt nhìn theo, thì ra họ đang nói chuyện về các vị hoàng tử đang chúc thọ Thái Hậu, các vị hoàng tử ai nấy cũng đều toát ra khí chất cao quý, ai cũng đều có diện mạo hơn người. Trời đất quỷ thần ơi, Tam hoàng tử trời sinh sức khỏe tốt, Tứ hoàng tử văn võ song toàn, Ngũ hoàng tử tuy không có gì nổi bật nhưng nổi tiếng là một người chăm chỉ, chỉ biết tiến không biết lùi.
Lại nhắc tới Ngũ hoàng tử, là đích tôn của Hoàng Thượng, con trai duy nhất của Hoàng Hậu, là người được cho là sẽ kế nhiệm ngôi vị hoàng đế sau này, so về tâm cơ và đầu óc thì thua xa Tứ hoàng tử, con trai của Mệnh Thị Quý Phi. Còn Tam hoàng tử thì không có gì để nhắc đến, ngoài thân thể khỏe mạnh thì hoàn toàn là một người không màng chính sự.
Ta nhìn đi nhìn lại Tứ hoàng tử, tuy văn võ song toàn nhưng lại luôn ốm yếu, rõ ràng nhìn cơ thể cường tráng ấy vậy mà chúc rượu Thái Hậu xong liền xin phép hồi phủ nghỉ ngơi.
Ta thấy vị Tứ hoàng tử này có gì đó rất lạ. Nhìn một hồi, ta giật mình tới xém chút cắn phải lưỡi.
Khuôn mặt kia, dáng vóc kia dù có biến thành tro ta cũng nhận ra được, tuy không có vết sẹo bỏng trên mặt và một thân y phục cao quý nhưng nhìn giống gã lang Thành một trăm phần trăm luôn.
Ta thấy hoài nghi liền bám theo hắn nhưng ra đến hoa viên thì bị mấy vị tiểu thư kia chặn lại giữa đường.
-" Minh Ngọc tiểu thư, tiểu thư đi đâu mà hớt hải vậy? "
-" Không phải tiểu thư muốn theo Tứ hoàng tử về phủ của ngài ấy đấy chứ? "
-" Chào ôi, loại như tiểu thư mà cũng định quyến rũ ngài ấy? Người gì đâu mà hàng họ bé tí bé teo. Thấy mà tội ghê á!"
-" Thúy Hiền, người ta là con gái Thái Phó đó, coi chừng đắc tội."
-" Ôi chao ôi, vừa rồi không phải chúng ta đi theo thì không biết nó định dùng chiêu trò gì để câu dẫn Tứ hoàng tử nữa. Nhìn y phục nó đang mặc này, chẳng khác nào mấy cung nữ hạ đẳng, còn dám dự yến tiệc? chẳng ra thể thống gì sất."
Ta nhìn lại bộ y phục của mình, là bu đích thân làm cho ta, ta còn nhớ khi đó bu sợ người ta làm ăn cẩu thả, sợ chẳng may áo sứt chỉ giữa chừng nên một mình bu thức trắng mấy đêm, tỉ mẩn từng đường kim mũi chỉ. Có thể không phải là loại vải cao cấp, nhưng nó là toàn bộ tâm ý của bu.
Ta không thèm đôi co với đám tiểu thư này, đang định trở lại dự yến tiệc thì bị lôi đi, mấy người đó hợp sức kéo ta về phía hồ sen, vì ta kháng cự nên đôi bên giằng co, chiếc áo bu làm cho ta rách bươm.
-" Ném nó xuống hồ, để xem y phục của nó ướt rồi nó tham dự yến tiệc kiểu gì?! Nhìn cái mặt nó là thấy bực mình rồi."
-" Thúy Hiền tiểu thư, lỡ đâu... "
-" Hồ trồng sen thì nước nông với có bùn thôi, tiểu thư yên tâm chúng ta chỉ muốn làm bẩn quần áo của nó, không chết được đâu mà lo! "
Ta vừa muốn kêu cứu thì Thúy Hiền tiểu thư giáng một cái tát thật mạnh, cơ thể mất thăng bằng liền ngã xuống hồ.
Có thể họ không biết, nhưng hồ này thực sự không hề nông, ta không biết bơi đành cố ngoi lên mặt nước kêu cứu.
-" Thúy Hiền tiểu thư...hình như hồ rất sâu..."
-" Ở gần đây có binh lính canh gác, vừa rồi gây ra tiếng động như vậy chắc chắn sẽ có người để ý, mau đi thôi! "
Ta ngụp lặn trong lòng nước, cố gắng hết sức khua chân khua tay để ngoi lên mặt nước kêu cứu, lần đầu tiên ta bị ngã xuống sông cũng không đáng sợ như lúc này, bởi lẽ khi đó có người nhìn thấy ta liền nhảy xuống cứu, còn bọn họ thì quay lưng bỏ chạy.
Ta khua khoắng đến kiệt sức, mặc cho cơ thể từ từ lịm đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro