Lan man
Tự nhiên muốn viết vài dòng nhưng chẳng biết bắt đầu từ đâu
E bỗng cảm thấy mình đáng thương đến kỳ lạ. Bao nhiêu năm mà không thể mở lòng yêu được ai khác nữa. Bao nhiêu năm cô độc bao nhiêu năm 1 mình. Dường như e quên mất cách tiếp nhận ng khác rồi. Dường như e quên tim em cũng cần yêu thương. Dường như e quên cách khiến mình hạnh phúc
Trước đây e luôn tin đã yêu là ko thay đổi và nếu thấy ai đổi người yêu quá nhiều e chắc sẽ khịt mũi coi thường. H thì e tin không có gì là không thay đổi được, chỉ là bản thân mình có muốn không thôi . Nhìn thấy anh đổi hết ng iu này đến ngiu khác, tim e đau hết lần này đến lần khác rồi dần dần e cũng thấy bình thường. E ko còn muốn liên hệ gì với a nữa. Ko còn muốn quan tâm hay xuất hiện trước mặt anh nữa. E ko muốn ngược đãi cảm xúc của mình nữa. Ko muốn thấy a hp trong khi em vẫn một mình. Và hơn hết e ko muốn tự cảm động bản thân nữa ... E ko giận hay gét gì anh, đơn giản e ko thể thích đk kẻ từng làm e tổn thương, thế thôi.
Bây giờ sau bao nhiêu năm e muốn bắt đầu một mối quan hệ mới tiếp nhận một ngươif mới yêu ai đó.... Nhưng dường như e ko làm được, e ko thể tin và cũng ko dám tin, e ko dám thả trôi cảm xúc, em sợ em lại tổn thương
Sau khi kết thúc thời gian huấn luyện e đi đà lạt. E nhớ khi mới yêu, a sang trường thăm e, a nói sau này có tiền hai đứa đi đà lạt chơi. H a sắp lấy vk một mình e đi thực hiện lời hứa khi xưa. E biết ng quên thì cũng quên rồi chỉ có kẻ cố chấp vẫn nhớ mà thôi. E biết nếu bn bè biết sẽ nói e bị điên nhưng e vẫn muốn làm. E muốn mình thực hiện những lời mình từng nói dẫu giơf đây chỉ có 1 mình
...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro