chương 1 : Giọt nước mắt đen
Tôi là Ryo, từ nhỏ đã sống trong một ngôi nhà lạnh lẽo và u ám, nơi tiếng cãi vã và tiếng đòn roi vang lên như một phần của cuộc sống thường ngày. Những đêm không ngủ, tôi nằm co ro trong góc phòng, nghe thấy tiếng mẹ khóc nức nở bên ngoài. Mỗi lần như thế, tôi muốn chạy ra cứu mẹ, nhưng đôi chân tôi như bị đóng băng, không thể cử động. Tôi chỉ biết siết chặt bàn tay, móng tay cắm vào da đến đau nhói, nhưng không gì có thể làm tôi quên được nỗi sợ hãi đang tràn ngập trong lòng.
Ba tôi, với ánh mắt đầy giận dữ và đôi tay cứng rắn, luôn tìm cách trút giận lên mẹ và tôi. Ông ta không chỉ dùng nắm đấm, mà còn dùng lời nói như dao cắt vào tâm hồn tôi. "Mày là đồ vô dụng! Mày chính là lý do tất cả những chuyện này xảy ra!" Những lời ấy cứ vang vọng trong đầu tôi, mỗi khi tôi nhìn vào gương, tôi không thấy mình, mà chỉ thấy sự chán ghét và nỗi sợ hãi.
Có những đêm, khi ba tôi quá say để đứng vững, ông ta bắt mẹ lột đồ trước mặt tôi, khiến tôi cảm thấy bị bóp nghẹt bởi sự nhục nhã và bất lực. Tôi chỉ biết quay mặt đi, cầu nguyện cho mọi thứ sớm kết thúc, nhưng thực tế lại quá tàn nhẫn.
Tôi tự hỏi, liệu mọi thứ có khác đi nếu tôi chưa từng tồn tại? Ý nghĩ đó cứ đeo bám tôi mỗi ngày, dần dần biến thành một mong muốn thật sự. Tôi thường nghĩ đến cái chết, như một lối thoát duy nhất khỏi địa ngục trần gian này. Nhưng sâu thẳm trong lòng, tôi biết rằng mình không thể bỏ lại mẹ, người đang phải chịu đựng còn nhiều hơn tôi.
Một ngày nọ, bi kịch thật sự ập đến. Ba tôi trở về nhà trong cơn thịnh nộ, đôi mắt ông đỏ ngầu vì sự ghen tuông mù quáng. Ông ta đẩy mẹ tôi xuống cầu thang, bà lăn xuống, va đập vào từng bậc thang lạnh lẽo. Tôi chỉ biết đứng đó, chết lặng trước cảnh tượng ấy. Tiếng thét của mẹ, tiếng thở hổn hển của bà, và cả ánh nhìn cuối cùng bà dành cho tôi - tất cả như một cơn ác mộng không bao giờ dứt.
Mẹ tôi nằm đó, bất động, ánh mắt mờ đi trong khi tay bà cố gắng với lấy tôi. Tôi muốn chạy đến bên mẹ, nhưng đôi chân như bị gắn chặt xuống sàn nhà. Ba tôi chỉ đứng đó, không một chút hối hận hay xót xa. Ông ta chỉ nhìn mẹ tôi với ánh mắt lạnh lùng, rồi quay lưng bỏ đi, bỏ mặc tôi với nỗi đau không thể diễn tả.
Sau biến cố đó, mẹ tôi quyết định ly hôn, nhưng không phải vì bà muốn thoát khỏi ba, mà vì bà biết mình không còn đủ sức để tiếp tục. Bà suy sụp, gầy guộc và trống rỗng. Tôi nhìn mẹ mà không biết phải làm gì, chỉ cảm thấy một sự bất lực và tội lỗi ngày càng lớn dần trong lòng. Tôi biết rằng sự chia tay này không phải là sự giải thoát thật sự, mà chỉ là một cách để chấm dứt một chương đầy đen tối trong cuộc đời chúng tôi.
Cuộc sống sau khi ly hôn không hề dễ dàng. Mẹ tôi trở nên trầm lặng, bà thường ngồi hàng giờ trước cửa sổ, nhìn ra ngoài trời mà không nói một lời. Còn tôi, tôi bắt đầu tránh xa mọi người, sống trong thế giới riêng của mình, nơi tôi có thể giấu đi những vết thương không bao giờ lành. Nhưng dù có cố gắng đến đâu, tôi cũng không thể thoát khỏi bóng đen của quá khứ.
Mỗi khi màn đêm buông xuống, tôi lại nhớ đến những ngày tháng cũ, những nỗi đau không thể nói thành lời. Tôi biết rằng cuộc sống của tôi đã thay đổi mãi mãi, và nỗi đau này sẽ theo tôi đến suốt đời. Nhưng tôi cũng biết rằng, trong sự bi thảm và ảm đạm đó, tôi vẫn còn một nhiệm vụ - đó là phải sống, để bảo vệ những gì còn sót lại của mẹ và bản thân mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro