Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

35


Ngày thứ hai, thứ ba,...khắp thôn đều truyền tai nhau rằng:
Có một cậu đẹp trai, cao ráo đứng trước nhà Kari Naha, nhưng bà không cho vào nhà. 
Tuy có hơi tò mò nhưng không ai dám hỏi, mẹ Law là người phụ nữ không hề nhiều chuyện, huống hồ đây còn là chuyện của nhà bọn họ, làm sao có thể kể ra ngoài được. 

Cứ mỗi buổi sáng Luffy đều sẽ đến trước cổng nhà Law đứng ngẩn người tới tận khuya, mặc kệ trời đang chuyển mùa ,lạnh buốt.
Lặp đi lặp lại như vậy, người qua đường có hỏi thì anh chỉ đáp : 

"Làm sai thì chịu phạt " 

Đã là hơn một tháng, mẹ Law từ bên trong dắt theo cháu trai và Law cùng đi ra ngoài mua nguyên liệu về làm bánh.
Một nhà ba người mở cửa cũng không thèm vứt cho Luffy một cái nhìn, đi thẳng về phía trước,
Law bị mẹ lôi đi thật nhanh, sợ cậu sẽ dừng lại rồi bị Monkey D Luffy dụ dỗ bằng lời ngon tiếng ngọt. 
Tầm giữa trưa, nắng nhè nhẹ xuyên qua đám lá cây, chiếu lên bóng lưng thẳng tắp của người nọ.
Mỗi ngày chạy đến, tuy không mệt mỏi nhưng nhịn ăn từ sáng đến tối, dù là người khỏe mạnh cũng không trụ được.

Râu mọc lún phún dưới cằm, khuôn mặt tiều tụy đến không thể nhìn ra anh là vị tổng giám đốc cao thượng điều hành cả một công ty lớn.

Đứng sau lưng Luffy, Law ra hiệu cho mẹ và con trai vào trong nhà trước, cậu nhìn Luffy không chớp mắt hỏi

"Anh đang muốn làm gì?" 

" Làm hòa với em "

Đã lâu không nói chuyện, lại chưa từng uống một giọt nước vào trong bụng, khiến giọng anh khàn đặc, cổ họng có chút đau rát. 

"Anh tội gì phải làm vậy? không mệt sao ?"

Law âm thầm siết chặt nắm tay, cắn răng nói. 

Luffy dùng vẻ mặt khổ sở nhìn cậu

" Không có. Chỉ cần vì em dù thế nào cũng không mệt "

Nói xong liền định tiến thêm một bước. 
Law hốt hoảng hét lên:

"Anh đừng tới đây" 

Khoảng cách của bọn họ là mười bước chân, không xa cũng không quá gần.
Nghe Luffy nói vì mình như vậy, trong lòng Law keng một tiếng, như hồi chuông báo động.Cậu có thể tin hắn không? 
Thấy mũi Law đỏ đến lợi hại, đôi mắt nhìn hắn tựa hồ đang do dự, đau lòng....
Luffy không chịu được cậu vì nhìn thấy hắn lại rơi nước mắt.
Đầu tim như bị bóp chặt đến nghẹt thở, không nghe lời phản kháng của Law, mặc kệ còn đang ở bên ngoài cứ như vậy ôm chặt người con trai gầy gò ngay trước mặt này. 

Trên người Law mặc một chiếc áo to xụ nhưng không quá ấm áp, tay cậu còn siết chặt lấy vạt áo đến trắng bệch, lúc kéo người này vào trong lòng, .Luffy mới biết toàn thân cậu lại lạnh như vậy.
Hơi ấm cùng mùi hương quen thuộc xộc vào cánh mũi, tim Law không khống chế được mà đập rộn ràng.

Bị người kia ôm lấy, hai cánh tay cậu không biết để đâu, chỉ buông thõng xuống, tham lam dụi vào trong ngực người nọ. 
Buông Law ra, hai tay ấm áp của anh lại nâng má Law cọ cọ đầu mũi vào mũi cậu đầy sủng nịnh: 

"Chuyện gì làm cũng đã làm rồi ,Ngoan. "
" Không giận anh được không?" 

Khuôn mặt Law lại đỏ lên đầy ngượng ngùng, nếu không phải trời còn đang lạnh, mặt mũi vốn đỏ thì e là Luffy đã sớm phát hiện ra. 

Law không đáp, anh cũng không thúc giục, cởi áo lông đang mặc trên người khoác lên cho Law, lại không nhịn được ôm một cái, vỗ lưng cậu, thở dài nói

"Mau vào nhà đi, ở đây trời lạnh" 

"Cùng nhau vào" 

Nếu đã lựa chọn tha thứ, thì cậu cũng không thể ủy khuất hắn đứng ở bên ngoài giống như trước.
Nhiều lần len lén nhìn người này đứng ở gió tuyết, lạnh lẽo nhưng không hề nhíu mày, cậu đau lòng muốn chết, chỉ muốn xông ra ngoài kéo hắn vào nhà, nhưng mà cuối cùng cậu không làm vậy.
Luffy đứng đó bao nhiêu ngày, thì cậu cũng theo đó mà mất ngủ, lo lắng hắn sẽ bị cảm, cũng lo lắng hắn không chịu được mà ngất ra đấy.
Mấy ngày đầu ,Law có nhờ Lami đưa cho anh ít đồ ăn và khăn giữ nhiệt cho dù con bé không ưa tên khốn kia nhưng cũng đành mặt nặng mặt nhẹ bất đắc dĩ làm theo lời anh hai .Tuy vậy, lúc đưa đồ đến Luffy chỉ lắc đầu sau lại cười nhẹ nói không cần.
Cái người này không hiểu sao cứng đầu vậy !.

Hơn một tháng nay, thấy Luffy vẫn còn đứng ở đó, trong lòng cậu vừa vui vừa lo.
Cậu đã phải thuyết phục mẹ Naha, bà mới cho cậu đứng nói chuyện với hắn như hiện tại. 

Nắm chặt tay Law bước vào trong sân nhỏ đã không thấy lớp đất đâu, chỉ còn lại những bông tuyết phủ xuống. Ôm eo cậu để cho cậu đi từ từ, đoạn sắp tới thì cánh cửa một lần nữa mở ra.

Mẹ Naha nheo mắt trừng Law không có tiền đồ, bà lại nhìn về phía Luffy hừ lạnh nói  :

" Muốn bước chân vào nhà họ Trafalgar đâu có dễ?" 

Law đau lòng gọi một tiếng :

"Mẹ" 

"Con câm miệng, bước vào nhà mau, đừng quên bây giờ thân thể con..."

Nói xong bà như nhớ ra điều gì chợt im bặt không nói nữa. 
Law biết ý, chỉ có thể quyến luyến nắm chặt bàn tay ấm áp của anh, bước vào bên trong. 

" Chỉ cần cậu quỳ xuống tôi sẽ cho phép cậu và con trai tôi."

Bảo Luffy quỳ xuống chẳng khác nào bảo hắn từ bỏ danh dự, nhưng quỳ so với việc con trai bà năm năm chịu khổ chẳng là gì hết, nhưng bà không nghĩ ra cách nào tốt cả. 

Luffy nhìn về phía cánh cửa đang đóng, có thể thấy được bóng dáng của Law đứng đó trộm nhìn hắn, Luffy liền cười dịu dàng với người bên trong, liền quỳ gối xuống không hề do dự. 

Thấy Luffy làm thật, mẹ Naha luống cuống không biết phải làm sao, tuy rằng rất giận nhưng khi nhìn anh thật sự quỳ xuống thì lại không nỡ mắng, con trai yêu người này đến dám cãi lời bà, vứt bỏ những đau khổ do người này gây ra, mà lựa chọn tha thứ, bà cũng chẳng còn gì để nói.

Mắng Law ngu ngốc, chẳng khác nào mắng bản thân bà không biết dạy con trai.  Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng bà vẫn hừ lạnh buông một câu

" Coi như cậu giỏi " 

Chỉ chờ có vậy, Law đã mở cửa chạy ào xuống ôm chặt người đàn ông vẫn đang quỳ.

Luffy cười nhẹ ôm chặt người kia vào trong lòng, cuối cùng thì cửa ải này cũng đã vượt qua được rồi. 
Dẫn Luffy vào trong phòng mình , nhìn đầu gối anh bị ướt một mảng mà chua xót, Law lấy dầu xoa bóp trên đầu gối anh thật nhẹ nhàng, nhẹ như cách mà cậu mở cửa trái tim tiếp nhận người này một lần nữa. 

____ 

Nhân lúc mẹ Naha đi vắng , em gái của Law - Lami liền hiểu ý dẫn Lozi đến nhà hàng xóm chơi, để lại Law và Luffy mặt đối mặt nhìn nhau. 

"Có đói hay không?"

Thấy người trong lòng đang không  ngừng xấu hổ, Luffy nhếch miệng cọ lên miệng cậu hôn một ngụm hỏi. 
Law lắc đầu, nhìn hơi ngốc nghếch nhưng chẳng hiểu sao với Luffy trông lại đặc biệt quyến rũ,
Khiến anh nhịn không được kéo cậu dang chân ngồi trên đùi mình, hôn lên mặt cậu.  Cắn cánh môi đỏ au của Law đến nghiện, lại vươn đầu lưỡi vói vào trong khoang miệng cậu liếm láp từng ngóc ngách, lúc tách nhau ra liền thở hổn hển. 
Để chóp mũi chạm vào nhau, Luffy vuốt ve cánh môi cậu, khàn khàn khẽ gọi:

"Law! " 

Trafalgar Law ngại ngùng đưa hai tay lên chống đỡ trước ngực Luffy, muốn đem đối phương đẩy ra một chút nhưng dường như càng đẩy thì Luffy càng siết chặt lấy cậu, khiến khoảng cách của hai người hoàn toàn áp sát vào nhau. 

Luffy bị dáng vẻ hoảng sợ của cậu làm cho buồn cười, hắn vươn tay nâng cằm cậu lên, nhẹ nhàng áp môi mình lên môi cậu một lần nữa, đầu lưỡi ướt át từng chút từng chút dò xét bên trong, liếm mút dịch vị ngọt ngào của cậu.
Bàn tay bắt đầu không an phận, luồn vào trong áo Law, tay phải chạy đến hai điểm đỏ hồng trước ngực, tay trái chu du tới phía sau, bóp lấy cánh mông đầy đặn của cậu thể hiện ý tứ của bản thân.

"Ư..m..m "

Thấy đối phương không có ý định dừng lại, sực nhớ ra chuyện gì đó, Law gấp gáp lay cánh tay của anh.

"Kh...ông... Luffy... Không được" 

Cảm nhận được Law đang sợ hãi, Luffy liền dừng lại nhìn thẳng vào đôi mắt ngập nước của cậu

"Sợ sao?" 

Law điềm đạm lắc đầu, ôm chặt cổ Luffy, đầu tựa lên vai anh nói: 

" Không phải em sợ... Mà là... Cái kia không được" 

Law không chịu ngẩng đầu lên, khiến hắn không thấy được vẻ mặt bây giờ của cậu

" Hửm? Không được?" 

Law cắn chặt môi, nhìn thẳng vào mắt anh nói rõ từng câu từng chữ: 

"Em...lại có em bé nữa rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro