Trời rất lạnh_Lòng cũng rất lạnh
Mệt nhoài, không ghét thương , không oán trách. Thực quá mệt rồi, chẳng còn sức lực để hỏi tại sao nữa!!!
Những câu kết tội quen thuộc, giải thích làm gì những lời buộc tội đã quen thuộc đến như vậy rồi. Còn sức hay còn hứng thú để thanh minh, không còn gì cả.
" Đi đi, đi ra ngoài, làm ơn đi đi, đừng xuất hiện nữa"
" Mi ngu lắm, ngu như chó, ngu không còn từ gì để miêu tả"
" Ra, ra ngoài, mau ra ngoài"
Hôm nay trời mưa lạnh, thật lạnh đến lạnh lòng, lạnh tâm. Trái tim từ lâu chẳng có vui buồn hôm nay lại rơi đầy hai hàng nước mắt. Không bi thương tuyệt vọng. Nước mắt vô hồn. Đờ đẫn giữa bóng đêm tịch mịch chỉ vọng mỗi tiếng mưa rơi phảng phất cười, cười bọn họ, cười thế gian, cười một kẻ đờ đẫn có khuôn mặt ướt đẫm. Mặt nạ đã khô từ bao giờ lại ướt đẫm vì 2 hàng nước mắt của kẻ ngốc trong màn đêm. Đêm thật lãng mạn, thật lãng mạn, thật ngớ ngẩn, tôi thật ngớ ngẩn. Màn hình điện thoại sáng lên.
" Mi nên đi thiền định hoặc chữa tâm lý đi"
Tôi biết rằng đó vẫn là một câu chửi đến đau lòng thân yêu. Tương tự những câu chửi anh chị em của nó.
" Đồ thần kinh yếu"
" Đồ yếu đuối"
" Mẹ mi thần kinh yếu mà cứ bày đặt giả bộ mạnh mẽ, thứ thần kinh"
" Tránh xa nó ra, nó là thứ rắn độc đó"
" Trầm cảm thì tự tử chết đi"
" Suốt ngày cứ giả bộ như người bị tâm lý, lý lý cái lồn"
"...'
Chị gái thân yêu của em. Người mà từ nhỏ em luôn xem là quan trọng nhất, vì chị không gì em không dám làm, nhờ chị mà không thất vọng nào em không trải qua. Yêu chị nhiều.
Bần thần tự hỏi. Khi tâm tôi trần trụi tổn thương họ chế nhạo mỉa mai tôi , khi tôi che tâm hồn đó bằng một chiếc áo khoác thật đẹp, thật thơm thì họ lại cố gắng lột áo moi tim ra xem. Chẳng lẽ trái tim sứt mẻ của tôi thật sự có thể mua nhiều niềm vui cho họ vậy sao. Hạnh phúc thật đơn giản, nói hạnh phúc thì chính là hạnh phúc. Bởi tâm của tôi tôi chẳng còn rõ nữa rồi, tim của tôi cũng chẳng còn cảm nhận được nữa rồi. Yếu đuối như cành liễu, cớ sao sinh mệnh lại lì lợm như cỏ dại, cớ sao không yếu đuối đến gục ngã rồi kết thúc đi, cớ sao vẫn cứ để lại hơi tàn rồi lại hồi sinh. Hồi sinh mỗi thân xác.
Buông rồi, buông rồi. Chẳng buông riêng ai, chẳng buông riêng đoạn ký ức nào. Buông hết cả cuộc đời này, từ lâu rất lâu rồi. Buông xuôi đến vậy sao nước mắt vẫn có thể rơi như kẻ biết yêu hờn. Thật lâu gặp lại nước mắt thế mà xa lạ vô cùng. Nước mắt thật ấm mà lòng chua chát lạnh ngắt đến bật cười. Là do tôi yếu đuối thôi trách gì ai được, là tôi chọn tôn trọng họ đâu thể bắt họ cũng phải tôn trọng tôi. Là tôi mệt rồi sức để oán trách cũng hết rồi. Buông xuôi cho một kiếp gió tưởng vô tình.
Người đời bảo ước gì là bồ công anh tự do phiêu diêu, đâu ai biết bồ công anh là thân bất do kỷ mang áo khoác nhẹ nhàng phiêu diêu.
Ngày rằm trăng sẽ vẫn rất tròn
Trưa hạ không có gì bất ngờ thì mặt trời vẫn sẽ rất chói chang
Cuộc đời họ nếu không có gì ngạc nhiên thì cũng sẽ vui vẻ.
Chỉ có kẻ lê lết ngu ngốc này thì vẫn cứ lê lết hết quãng đời còn lại của cuộc đời thôi... Tôi là sản phẩm lỗi của tạo hóa, vậy nên chỉ có thể tự làm tốn thương chính mình. Lúc mới lớn tôi có thể quang minh chính đại đấm vào mặt một thằng con trai nếu nó đánh tôi. Nhưng rồi bây giờ lại chẳng nỡ hạ tay trả thù những kẻ đã làm tôi tổn thương bầy nhầy. Thế rồi năm này qua năm khác, chẳng thể trả thù ai hết, lại hóa ra đang trả thù chính tôi.
Nhân sinh như thế mà lại thật buồn cười. Mỉa mai thay. Thương hại thay. Sinh mệnh hèn mọn này vẫn sẽ phải sống, sống trong mệt nhoài chán chường. Nhắm khẽ mắt, mơ về hơi thở cuối cùng, mơ về khoé miệng nhẹ cong lên thanh thản cười. Sống một đời, làm người tốt một đời, Thiên đường_trần thế không cần, chỉ xin vì đã lương thiện trọn vẹn một đời mà hủy nát cái hồn, hủy diệt trọn vẹn tôi đi, sẽ đời đời tan biến vào hư vô.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro