Dạ lan hương
Dịu dàng, duyên dáng, thanh cao...Cô độc, huyền bí, tàn nhẫn...Chính là những từ ngữ dành cho em, cô gái thời niên thiếu mười tám, cô gái tôi yêu nhưng đồng thời cũng chính mình giết chết em.
Năm ấy, ở một góc đường của con phố nhỏ yên tĩnh, một tình yêu tuổi trẻ, đầy nhiệt huyết và cao thượng, đầy sự hứa hẹn cùng lời thề, đầy những niềm tin và khát vọng,...Kết lại, người ra đi với tình đầu tan vỡ, người quay lưng với đau thương xé lòng...
Thời gian đúng là một thứ gì đó rất tuyệt diệu, vừa tuyệt diệu lại vừa thâm tàn; bên mặt này có thể giúp người khác xoa dịu, chữa lành vết thương; trở về bên kia lại khiến một mối tình chia rẽ...
Trời thu năm ấy lạnh lẽo vì gió bấc cứ rít vào da thịt, mưa phùn lất phất nhưng kéo dài đến vô tận, lá úa đua nhau mà rơi như sao trời ngày hạ,...
Rồi càng lạnh hơn, lạnh đến nát tan cõi trần, lạnh vì lòng người đổi thay, đau vì dạ người trở mặt...
Thương thay cho em, nếu bản thân thông minh thì đã không bị nhấn chìm trong biển tình đau khổ. Chỉ tiếc là tương lai quá khắc nghiệt. Tuyệt nhiên không hề đoán trước được điều gì. Thế nên mới khiến cho kẻ chờ, người đợi. Đợi đến tâm can phân liệt, chờ đến tàn phai héo mòn...
Vỡ ra, sự xuất hiện của thiên nam năm ấy không phải là phép màu nhiệm diệu đã tưới lên mảnh đất khô cằn sần sỏi của em, mà chính là độc dược, là cái tát kỵ húy, chứ không phải tình yêu.
Một bên mơ mộng, ôm ấp giấc mơ viên mãn. Một bên tàn nhẫn, xé nát tình đầu ngỡ ngàng. Hai thái cực khác nhau đại diện cho hai thế giới khác nhau, liệu có được kết bội hạnh phúc? Có lẽ đó là định mệnh, hoặc chi là một loại duyên phận, nhưng là nghiệt duyên...
Sao buồn thì về với trăng, mây buồn thì về với gió...Dạ Lan Hương, tình buồn của em mãi mãi chôn vùi nơi độc huyết người tình, lưu đài nơi tâm hồn cô quạnh.
_Emialryn_
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro