Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Bên trong thế giới úa tàn ấy. [chap 1-phần 1]

Một con mèo đen đang chạy, không phải chạy bình thường đâu, mà là chạy với tốc độ kinh hoàng không thể tả nổi! Nó thoăn thoắt băng qua những con hẽm chật hẹp nhất, leo qua những bức tường cao vời nhất, và uyển chuyển phóng trên mái các quầy hàng bên đường.

Khu vực này có tên là Chợ Hỗn Độn. Ban đầu, nó được dựng lên để làm nơi cung cấp nhiên liệu, lương thực, sửa chữa của Phi Hành Đoàn, và cũng là nơi để các thương gia dừng chân buôn bán. Đây từng là một trong những khu trung tâm giao thương văn hóa nhộn nhịp nhất. Dần dần, do một loạt những công trình xây cất, cùng phát triển nhà không quy hoạch, nó tạo nên một mê cung, làm nản chí, vắt kiệt sức những người mới đi qua đây lần đầu - Hỗn Độn.

Len lỏi giữa mớ hồ lốn này, con mèo đem sải bước, dồn hết tốc lực.

Tại sao chạy ư? Là để trốn thoát.

Trốn thoát gì ư? Chắc chắn là trốn khỏi đứa điên đang đuổi theo nó chứ gì!

"Chờ...chị...đã...nàooooooo!"

Kẻ đuổi theo - một thiếu nữ - la lớn lên, vừa căng cơ, nhổ giò đuổi cho kịp con ôn kia. Khác với con mèo đen nhanh như gió ấy, thiếu nữ chỉ lách qua những con hẻm chật chội, chật vật để trèo qua những bức tường cao vời nhất, và trượt chân rớt bịch một cái rõ to xuống mái sạp bên đường (trong khi bị ăn chửi sấp mặt). Dầu phải khốn khổ, và ăn hành liên tục, đôi mắt màu hổ phách của cô luôn hướng thẳng đằng trước, với ý định ăn thịt con mèo cho bằng được (thật ra là bắt nó thôi).

Cô gái mặc đồ khá mộc mạc: nón màu xám kéo xuống để đủ che đi đôi mắt, cái áo khoác cùng màu. Nhìn ăn vận như vậy là đủ hiểu cô muốn hòa mình vào dòng người nơi đây nhất có thể, song hét với con mèo rồi chạy thục mạng như một con điên đã phá tan mọi hiệu ứng mang lại nhờ cách cô phối đồ.

"Đã nói...là...đợi đã...MỒOOOOO!"

Tà áo khoác tung bay, cô tiếp tục truy đuổi, từng sải chân chạy tung bụi mù, đá sỏi bên đường văng vãi khắp nơi, đống lon sơn rỗng tuếch được sấp một cách cẩn thận gần đó cũng bị cô làm cho ngã lăn lóc khắp nơi. Lao qua những con đường lác đá thô kệch với tốc độ đáng kinh ngạc như thế, cô đã thu hút ánh nhìn của biết bao người: một cụ Goblin đang quét sân gằn đó, Một con Orc đang dọn hàng, một Người Lùn đang rèn vũ khí, và ba Bộ Binh đi ngang qua.

Bỗng, bất thình lình, con mèo đứng sựng trên đường.

"À há, bắt được rồồi!"

Thiếu nữ nhảy chồm tới, không để cơ hội trời cho này. Thân mình lướt gió, cơ thể bay khỏi mặt đất, chỉ còn lại là dư ảnh nhạt nhòa mà cô để lại. Tiến gần hơn, tay cô vươn ra, thì con mèo quay lại, để lộ một vật thể màu vàng bóng loáng trên miệng. Cô dang tay ôm trọn mục tiêu đuổi bắt đã lâu.

Tuy nhiên, cô chưa kịp ăn mừng thì một cảm giác bồng bềnh lạ thường nuốt gọn cả người cô. Bấy giờ cô mới để ý: hóa ra, không có gì dưới chân cô cả.

"......Ể ?"

Khung cảnh khu Chợ Hỗn Độn xoay mòng mòng trong mắt cô, màu sắc trở nên khá hỗn loạn. Phải đến vài giây sau cô mới nhận ra được, vì quá chú tâm đến mục tiêu mà quên mất rằng con đường ấy dẫn ra mái hiên của khu nhà tập thể.

Vào thời điểm đó, cô gái trẻ tuổi mới nhận ra rằng, mình chuẩn bị ăn hành lần nữa!

"À rế ?"

Bầu trời xanh hiện ra trước mắt cô cao và xa vời vợi, điểm nhấn lên nền xanh vài mây trắng. Vẫn ôm con mèo đen, thiếu nữ xuyên thủng qua tầng không. Xa xa, cô thấy khu mua sấm Aman của quận VII phía đông, nơi chuyên bán hầu hết các đồ gia dụng, dao nhọn sắt bén. Xét lưng chừng thì khoảng không đầy 5 tầng nữa, cô đụng đất.

"Không đùa chứứứứ....!"

Tay cô vệt lên một đường sáng xanh thủy phí, theo đó là các văn tự cổ đại mà không một người thường tài nào hiểu được.Miệng lẩm bẩm "Hỡi tinh linh của gió và nước, hỡi sự nhiệm mà... Ọeeeee!" Con mèo mất dạy đút thẳng cái tay của nó vào mồm cô. Nếu ai có năng lực nhìn thấy được Vituell, thì sẽ nhận ra rằng, ma lực bên trong thiếu nữ ấy đang bùng cháy một cách cật lực. Tuy vậy, cũng tùy thuộc vào số phận từng người mà an bài.

Vituell là một dạng vật chất giống như một ngọn lửa. Chỉ duy một chụm lửa le lói thì chẳng làm được trò trống gì. Nhưng khi bùng cháy cả một biển lửa hừng hực như hỏa ngục lại ẩn chứa nhiều tiềm năng. Mà để nó cháy lên thì phải mất rất nhiều thời gian, không phù hợp vào các tình huống cấp bách và bất ngờ như vậy. Tuy nhiên, trong trường hợp của cô gái này, thì dù có cả biển lửa, hay là mặt đất xung quanh có bị thiêu rụi gì đi nữa, cũng chẳng cứu vãn được gì. Số phận cả rồi.

Hai cơ thể, một người một mèo, tiếp tục rớt xuống. Ngọn sáng nhạt tỏa ra từ pháp trận sơ sài của cô cứ lượn lờ vô dụng trong không khí trước khi tan biến. Cô thậm chí còn không có thời gian để la hét. Vùng vẫy trong vô vọng, cô hiểu được nội dung phía trước sẽ như thế nào. Con đường đá, mới nãy còn trông xa xăm, giờ lại tiến gần tới nhanh hơn bao giờ hết. Trong vô thức, cô ôm chặt con mèo hơn, khiến nó rít lên méo méo. Bất lực trước trọng lực, thiếu nữ nhắm nghiền mắt và gồng người chuẩn bị tiếp đất.

Cảnh tượng kỳ lạ. Một cô gái đang rơi từ trên trời xuống. Nhìn từ xa cũng biết, vóc dáng chừng đôi mươi, và tốc độ rơi khá là nhanh. Cứ đà này, cô sẽ đâm sầm xuống đá lát đường, để lại hậu quả là một cảnh tượng kinh khủng không hề phù hợp vào một buổi chiều yên bình.

Hình ảnh trên là những gì mà võng mạc của Gehaltenen phản ánh lại. Khi não chưa kịp nghĩ ngợi gì thì chân cậu đã tự cử động. Cậu phóng với tốc độ siêu thanh, lập tức bay vào quỹ đạo rơi của cô gái xấu số. Dang rộng tay ra, cậu chuẩn bị đỡ lấy cô.

Nhưng cậu đã đánh giá thấp mọi thứ. Đỡ được cô trên tay, tất cả chưa dừng lại ở đó. Trọng lực và quán tính kinh khủng của cú rơi và cơ thể cô gái đè nặng lên vai , kéo cậy dúi dụi xuống đất. Mặt Gehaltenen đập xuống nền đá cứng thô kệch của khu chợ. Cơ thể thiếu nữ đè thẳng lên người cậu. Chàng trai trẻ rên lên một tiếng như một con ếch bị nghiền nát.

"Gựựh!!!"

Cô gái ban nãy nhắm nghiền mắt vì sợ hãi, cuối cùng cũng chịu hé mi. Mông cô đang ngồi trên thứ gì đó cứng cứng, nhưng không thô và rát như mặt đường, nó hơi nhột nhột, lại còn nhiều lông. Ngước xuống.

"Ể!?"

Cô gái rốt cuộc cũng tỉnh táo, ngồi phắt dậy và bắt đầu hoảng loạn.

"Anh có đau không? Anh còn sống không thế !? Nội quan có bị thương không !? Á!!?"

Trong lúc bối rối, thiếu nữ đã quên bẫn con mèo đen vẫn còn ngồi trong vòng tay cô, nó tranh thủ thời cơ này để trốn thoát. Theo phản xạ, tay cô phóng ra, nhưng hỡi ôi, chỉ bắt được là không khí. Chỉ trong tích tắc, con mèo đã mất dạng trong đám đông ồn ào quanh họ.

"Hyaaaaaaaaa !!!"

Cô hét rõ to, nữa là vì thất vọng, nữa là để con vật - kẻ châm ngòi cho một mớ hỗn độn sau lưng - đã trốn thoát, và còn lại là vì ngạc nhiên khi diện mạo bên ngoài của bản thân đã thay đổi. Đâu đó trên đường, hay lúc chạy như điên, hoặc là khi rơi tự do, chiếc mũ kéo sâu xuống che cả mắt của cô đã bay mất. Mái tóc màu lan trắng, vốn bị che ban nãy, giờ chải dài qua bờ vai cô. Một ngọn gió thổi qua khu phố tối, hất mái tóc thiếu nữ tung bay trong không khí, hòa với màu nắng chiều làm sáng lên rực rỡ.

- Ôi, nhìn con bé kìa.

Đấy không phải là lời khen hay thán phục trước vẽ đẹp rực rỡ của thiếu nữ. Tiếng thì thầm từ khắp nơi dồn về trung tâm của nó- chính cô gái này. Các chủ sạp từ khu mua sắm Aman của Quận VII phía Đông đều ngừng làm việc để ném ánh nhìn nhòm ngó tới khuôn mặt và mái tóc rõ nổi bật của cô.

Tại quần đảo, đúng hơn là một trong những pháo đài bay khổng lồ trên trời mang tên Empireo này, có rất nhiều chủng tộc chung sống, hết thảy đều là họ hàng xa của Thần La. Tất yếu, chủng tộc đa dạng, nền văn hóa và diện mạo cũng từ đó phong phú theo. Nào là sừng, răng nanh, vảy bao khắp cơ thể, vuốt và một số có bản mặt tựa như một mớ hồ lốn của nhiều chủng loại thú hoang khác gộp lại.

Giữa số lượng lớn trên, cực ít chủng tộc có sừng, nanh, vảy bao toàn thân, hay các bộ phận của các loài thú khác, nhưng không phải là không tồn tại. Những chủng tộc không có dấu hiệu đặc biệt - người ta gọi là Đặc Danh, nhờ nó có thể phân biệt - được gọi là Vô Danh.

-Tại sao nó lại ở đây !?

-Mẹ nó!!

"Ah..."

Nhìn chung, Vô Danh bị các tộc khác khinh miệt. Tương truyền xưa kia, chủng tộc con người, hay còn gọi là Menschhiet tàn phá khắp nơi, đẩy các chủng tộc khác lên trời. Do Menschhiet rất giống với chủng tộc Vô Danh, và do mọi người thường nghĩ ngưu tầm ngưu mã tầm mã. Vô Danh bị quy là tội lỗi và ô uế. Tuy hành vi phân biệt chủng tộc sẽ bị phạt, nếu nghiêm trọng sẽ tử hình; song dĩ nhiên để lộ ra bản thân là Vô Danh làm cô gái thật sự thấy xấu hổ.

Còn một điều khác mà cô không thể kiểm soát được. Thị trưởng tiền nhiệm của thị trấn này là một ví dụ hoàn hảo cho một chính trị gia đồi bại. Hắn ăn hối lộ, thuê sát thủ để trừ khử các phe đối lập, và nói chung lại, hắn đặt mọi thứ của thị trấn dưới quyền của kiểm soát nghiêm ngặt của mình. Cho đến khi bị Hội đồng vương quốc Thần Thánh lưu đày xuống bên dưới, thì mọi người tại đây mới sống yên bình từ đó về sau. Nhưng xui xẻo thay, tên thị trưởng lại là một tên tộc Imp.

Imp là một chi tộc của Orce. Chúng thường ẩn mình giữa các loài để kéo họ sa lầy bại hoại, chủ yếu là các thiếu niên, thiếu nữ của Menschhiet. Vì vậy, dần dần ngoại hình chúng phát triển rất giống với con người và tộc Vô Danh. Bởi vậy, cứ khi nào người dân trong trấn thấy tộc Vô Danh là lại nhớ đến nổi căm phẫn, oán hận tên thị trưởng kia.

Dù không có ai tấn công cô thẳng thừng bằng vũ lực hay lời nói; song những ánh mắt phán xét mà họ dùng để nhòm ngó cũng như những chiếc gai đâm xuyên trái tim của thiếu nữ vậy.

"Tôi sẽ đi ngay."

Cô gái đứng dậy, cuối gầm mặt xuống, cố thoát khỏi những ánh mắt chòng chọc, nhưng mới biết bản thân không thể di chuyển một ly. Gehaltenen - vẫn đang nằm dưới đất - đang níu tay cô lại.

"Này, đợi đã nào."

"Bỏ tôi ra... Mọi người đang nhìn kia kìa..!" - cô gái vừa chống cự, vừa cố che đi vẻ ngoài của mình trước đám đông.

Gehaltenen cố giữ cô lại, dù cái thân tàn tạ sau cú đỡ lúc nãy vẫn còn lê lết dưới mặt đá, nhưng câu vẫn có thể nghe được những tiếng xì xào, và cũng cảm nhận được cảm giác bị nhòm ngó ấy. Cậu đứng dạy từ từ.

"Đã bảo đợi đã mà... Không phải cô đang tìm thứ này sao?"

Chàng trai chìa tay ra. Chiếc trâm vàng đính một viên ngọc đỏ - vật mà cô đã bị trộm bởi con mèo đen lúc nãy. Nhìn sơ qua, các hoa văn được khắc trên chiếc trâm rất cầu kỳ và bí ẩn, điểm theo đó là một viên hổ phác màu đỏ rực như ngọn lửa vĩnh cửu của Vermilion cháy bập bùng trên đỉnh của cửu đài địa phủ.

"Ah..!"

"Lúc nãy con mèo có đánh rơi cái này, của cô đúng không ?"

Cô gái chầm chậm gật đầu "cảm... Ơn" và vẫn không hết hoang mang sau những việc đã xảy ra. Cô xòe tay ra và nhận lấy chiếc trâm một cách cẩn thận.

"Cô mới tới đây lần đầu đúng không?"

Thiếu nữ lại gật đầu.

"Chà... Thế chả trách."

Gehaltenen nói cùng tiếng thở dài. Cậu nhanh chóng đứng lên, cởi chiếc áo choàng rồi trùm qua đầu cô gái, không cho cô cơ hội để từ chối. Chiếc mũ trùm của cậu giờ không còn nữa, dung nhan của cậu trai trẻ phô bày cho những cư dân đang vây quanh. Một lần nữa, một làn sóng rầm rì chạy qua đám đông, song lần này mọi cặp mắt hướng vào Gehaltenen.

"Ể....!!!?"

Thiếu nữ kinh ngạc, không thể tin vào mắt mình.

Dù không thể tự nhìn thấy mặt của chính mình, nhưng cậu biết rằng nó như thế nào, và cũng hiểu rõ rằng đám đông đang nghĩ gì. Mái tóc đen bù xù, không nanh, không sừng, không vảy.

"Ta đi nào."

Nắm tay cô gái, cậu bắt đầu sải bước dài trên con đường. Cô gái - ngỡ ngàng tột độ - đi theo, nói vậy chứ thật ra một nữa trong đó là chạy. Họ nhanh chống vượt qua biển người, rời khỏi khu phố và tìm một cửa hàng bán mũ gần đó mà mua mũ che đầu cho cô gái.

"Mà... Vậy cũng ok rồi."

Mặc cho kích cỡ quá vài số, chiếc mũ hợp với cô một cách đáng ngạc nhiên. Gehaltenen gật gù hài lòng và lấy lại áo choàng.

"Ừ...ừm, cái này là gì ?"

Thiếu nữ e thẹn hỏi sau khi rốt cuộc cũng thu đủ can đảm.

"Để người khác khỏi biết cô là Vô Danh chứ còn gì."

Dẫu những người Vô Danh, như Gehaltenen và thiếu nữ này, thường bị cộng đồng xa lánh, chính xác thì họ không bị ghét. Miễn là tránh làm gì quá đáng nghi, người ta sẽ để yên. Tuy vậy, lựa chọn tốt nhất mọi lúc là đừng để bị phát hiện. Còn nếu không thì sẽ như cảnh tượng lúc ban nãy, khá khó chịu.

"Tôi không biết cô tới từ Quận nào hay Nhánh nào, nhưng nơi này không thân thiện mấy với người Vô Danh đâu. Làm cái gì cô cần làm nhanh rồi rời khỏi đây. Bến cảng nằm đằng kia kìa." Gehaltenen vừa nói vừa chỉ sang bên kia đường.

"Nếu cô cảm thấy không an toàn thì tôi có thể dẫn đi."

"Eto, nhưng, không phải vậy đâu."

Cô gái lí nhí.

Cậy trai trẻ khó khăn lắm mới đọc được biểu cảm của thiếu nữ ấy. Ngoài khác biệt chiều cao đáng kể, chiếc mũ quá khổ che hết khuôn mặt cô gái tạo nên lớp ngụy trang tuyệt hảo, đã phần nào cản trở khả năng giao tiếp của họ.

"Anh là...... người Vô Danh?" - cô gái ngập ngừng hỏi.

"Ừừ. Mấy phút trước cô thấy rồi đó."

Gehaltenen khẽ gật đầu để xác nhận.

"Vậy sao anh lại ở đây? Không phải sự thù địch đối với người Vô Danh đều dồn lại tại đây trong hầu hết tất cả quần đảo ở Đông Nam Iris sao?"

"Chậc, với tôi ở đâu bản thân cũng có thể thích nghi và sống được. Nhưng mà, biết vậy rồi cô còn đến đây làm gì? Hửm?"

"À.... Thì tại vì ..."

Rõ thấy như thế nào cô gái cũng không muốn trả lời. Gehaltenen thở dài, cậu bước đi, ra hiệu cho cô gái đi theo. Cô vẫn không nhúc nhích.

"Sao vậy, cô không muốn bị bỏ lại phía sau đúng không ?"

"A-ano" dưới khuôn mặt bị che phủ bởi chiếc mũ to bự, cô nói với giọng đầy quyết tâm "những chuyện vừa qua, cảm ơn anh rất nhiều vì đã giúp đỡ, nhưng mà thật khó để nói ra, e....eto..."

Dần hiểu được ý định của thiếu nữ, cậu trai liền đáp.

"À... Cô muốn đến nơi nào đó trong thị trấn đúng không". Trước những lời đó, vẻ mặt bí xị lúc nãy của cô gái bỗng bừng tỉnh hẳn - cậu nghỉ vậy. Cậu chỉ nhìn được một nửa mặt dưới nên cũng không chắc lắm.

Đúng như những gì cô gái trải nghiệm lúc nãy, những con phố ở chợ Hỗn Độn thật sự rất khó để định hướng. Dù có thấy mục tiêu trước mắt thì vẫn dễ dàng bị lạc như trở bàn tay.

Hai người đứng ngọn Atago, một nam, một nữ dưới ánh chiều hoàng hôn. Dẫu Gehaltenen là người địa phương, dù vậy cậu vẫn phải hỏi đường một con Elves hướng dẫn - tiên chỉ dẫn, chúng làm thành một nhóm phát tán khắp các ngõ ngác của khu phố để chỉ đường, hướng dẫn khách bộ hành và người dân. Khu hẻm mà Gehaltenen nhớ, bây giờ lại có đến 6 ngõ rẽ, bọn họ còn đi lạc vào nhà một con Orc đang tắm, bị con Orc đuổi dí khắp nơi, rồi lại rơi vào chuồng chim của một tên Người Dê nào đó và bị chửi xối xả.

"Ahahahaha, vừa nãy nguy thật đó."

Tóm lại, đi tới đâu trong thị trấn này cũng là khổ ải. Nhìn theo hướng tích cực Gehaltenen nhận thấy thiếu nữ ấy đã nhẹ nhõm chút nào đó qua cuộc phiêu lưu trên đường phố của họ. Cô cười và bình luận vui sau mỗi "thảm họa" bất ngờ hay thoát thân trong gang tấc. Gehaltenen không thể nói nổi đấy là bản tính thật của cô hay chỉ là do cô bị điên sau chú va chạm khi rơi lúc nãy -chắc chắn không phải, Gehaltenen nghĩ- nhưng mặt khác, cậu lại thích thế hơn là vẻ trầm lặng vô cùng lúc trước.

"Waa!"

Thiếu nữ tì tay vào ban công, phóng tầm mắt ra xa là một màu sắt xanh óng ánh. Chưa bao giờ, cô gái thấy biển gần đến như vậy, đối với cô, đây thật sự là một ký ức đáng giá. Từng con sóng thi nhau uốn lượn, hòa vào nó là từng dãy bọt trắng xóa, trông cứ như một chiếc bánh Blueberry phủ caramel trắng mà cô hay ăn vậy.

Ngước mắt lên nữa, là cả một vùng trời rộng lớn với hàng trăm pháo đài khổng lồ lơ lửng giữa trời hoàng hôn. Chúng trôi dạc trên những đám mây, cung cấp nơi ở cho những sinh vật sống khác. Miền đất mẹ thiêng liêng năm xưa, bây giờ cách xa bên dưới, không thể với tới được.
"......Anh gặp chuyện gì à?"

Thiếu nữ quay lại nhìn Gehaltenen mà hỏi.

"Không, có gì đâu. Chỉ là đang thán phục cảnh quan thôi."

Cậu lắc đầu và đáp lời với nụ cười hiền từ như mọi khi.

"Gì vậy, cái anh này."

Cô cười hì hì, rồi ngó quanh không còn ai khác, cô mới cởi mũ ra. Làn tóc cô, mang màu lan trắng hòa với sắt cam trời xung quanh họ, bấy giờ xổ tung tựa trôi bồng bềnh cùng gió.

"Đây là lý do cô muốn tới đây? Để ngắm cảnh?"

"Phải. Tôi trước đây đã từng nhìn ngắm những hòn đảo từ nơi cao hơn hay xa hơn thế này, nhưng chưa bao giờ tôi có cơ hội đến gần như vậy."

-Chắc chắn là cô ấy sống ở một đảo ngoài rìa, Gehaltenen nghĩ.

"Tôi từng nghĩ thử một lần thì sẽ thích lắm. Ừm, giấc mơ đã thành sự thật, và tôi đã có được những kỷ niệm đẹp. Tôi không nghĩ mình còn hối tiếc gì nữa hết."

Cổ nói chi mà gở thế, cậu nghĩ trong tâm.

"Hôm nay, tôi thật sự cảm ơn anh. Tôi đã được xem biết bao nhiêu thứ diệu kỳ, hoàn toàn là nhờ anh."

"Tôi nghĩ cô hơi quá khen rồi."

Gehaltenen gãi đầu. Đối với cậu, những sự kiện của ngày hôm nay có phần giống tìm được con mèo lạ bên đường rồi đưa em nó đi dạo một vòng vậy. Cậu chỉ ngẫu nhiên rảnh rỗi một lát, nên làm điều gì khác thường cho đổi gió. Cậu thấy hơi ngại khi được cảm ơn vì nhờ mỗi việc ấy.

"......Vậy. Đó là người hộ tống của cô à?"

"Ể?"

Gehaltenen hất đầu sang phía đằng sau thiếu nữ. Cô quay lại và thốt một tiếng "A-" nhỏ, khuôn mặt cô lẫn lộn ngạc nhiên và bối rối. Đứng ở kia một người Bò Sát to xác, dáng vẻ dữ dằn, tới lúc này cô gái mới để ý.

Người Bò Sát đang đứng trước mặt cậu cùng bộ quân phục khoác bên ngoài, khí chất đe dọa ông ta toát ra thật dày đặc.

"...Phải rồi ha. Đây là một kỷ niệm đẹp, cứ tựa cơn mơ vậy, nhưng thời gian đã hết rồi."

Cô gái cất tiếng mang theo buồn vui lẫn lộn. Cô quay lại và trước khi chạy đến bên cạnh người Bò Sát ấy, nói một câu cuối với Gehaltenen.

"Còn một chuyện nữa tôi muốn nhờ anh, xin anh hãy quên tôi đi nhé."

Cái gì cơ, Gehaltenen đứng đó, bần thần không tìm được lời nào cho hợp để đáp. Cậu biết trước cô gái ấy hiển nhiên có hoàn cảnh đặc biệt nào đó. Tuy nhiên từ những gì cậu biết, hoàn cảnh đó dường như không mang sự đau đớn nào. Đã vậy, không cần Gehaltenen phải nhúng tay. Giả sử chủ nhân con mèo ấy xuất hiện, ta không cần phải đi dạo cùng nó nữa.

Thiếu nữ ngoái lại lần cuối và cúi đầu cảm ơn, sau đó cô đi mất cùng với người Bò Sát kia.

"Khi họ đi cạnh nhau...... chiều cao cực kỳ chênh lệch luôn."

Gehaltenen lẩm nhẩm khi cậu nhìn họ đi.

Rung lên từ chỗ cảng xa, dàn chuông chùm báo hiệu buổi chiều đã bắt đầu.

"Chà, trễ thế này rồi cơ à?"

Chốc nữa, cậu có hẹn với người khác. Gehaltenen nhìn bên dưới, một vùng biển đẹp như tranh vẽ đượm màu cam nhẹ của hoàng hôn rực rỡ, rồi cậu lại cất bước đi về phía thị trấn hối hả.

600 năm đã trôi qua từ khi Menschhiet tuyệt chủng.

Không còn sót ghi chép đáng tin nào miêu tả những việc đã xảy ra trên miền đất đó. Sử gia thì viết mỗi người một kiểu, song không ai biết rằng liệu một trong những cuốn sách đó có chứa một ly sự thật; song suy cho cùng chúng cũng chỉ là đoán bừa đoán đại của các sử gia mà thậm chí chưa xuất hiện trên đời vào lúc xảy ra sự kiện. Tuy nhiên, có một giả thiết xuyên suốt trong mỗi tác phẩm.

Trước tiên, Menschhiet , tức con người, đã đưa thế giới vào sự hỗn nguyên. Trong suốt nhiều năm trường, họ phát triển phồn thịnh, dân số tăng chóng mặt và tồn tại khắp cõi đất. Ấy vậy, rốt cục đấy là cái kết cho họ, vì trải rộng nên họ lồ lộ trước cuộc tấn công từ các tộc khác. Họ đối mặt với sự đe dọa triền miên từ Misshapen , một cái tên chung cho những sinh vật hoang dã nguy hiểm. Lũ Ác Ma và Ma Vương cố lôi kéo con người xuống con đường bại hoại. Mùa màng, lương thực bị phá hoải bởi vô số bùa chú nguyền rủa.Bùng nổ giao tranh với Orc và Elf vì tranh giành đất đai. Sự đe dọa cũng đến từ bên trong: một nhóm người bị nguyền rủa và trở thành Ogre, khiến họ quay lại hại chính dòng họ của mình, nội chiến, xung đột chính trị leo thang. Một số thì muốn con người từ bỏ các vùng đất mà họ chiếm được, mặt khác thì lại muốn tuyên chiến và dìm thế giới vào chiến tranh, cùng với đó là tham nhũng, quan liêu hoành hành. Mọi chuyện một lúc càng tệ hơn khi con người phải đối đầu với sự tấn công của kẻ địch mạnh nhất, Thần La.

Và trên tất thảy, con người, Menschhiet là một trong các tộc yếu nhất. Họ không có vảy, không răng nanh, không móng vuốt, không cánh, và không thể vận các ma pháp mạnh hay hồi phục cực nhanh. Kể cả khả năng sinh đẻ mau lẹ - một trong các điểm mạnh của họ, cũng không cạnh tranh nổi với Orc. Dù thế, bằng cách nào đó, con người vẫn thống trị rất nhiều đất đai.

Theo một vài giả thuyết khác, phần lớn sức mạnh quân sự của họ đến từ các nghi thức hiến tế cho nữ thần Bóng Tối, song một số cho rằng được đến từ các chiến sĩ tình nguyện hay còn gọi là Mạo Hiểm Giả và Hội Đồng tối cao, một tổ chức sắp đặt và hỗ trợ hoạt động của Mạo Hiểm Giả. Họ cải tiến hiệu quả chiến đấu theo nhóm bằng cách phân chiến sĩ theo nhiều Class, và đặt tên cho các loại tiềm năng để kiểm soát việc rèn luyện tốt hơn. Ngoài ra, sự phát triển về kỹ thuật quân sự song song với tri thức ma pháp tăng cao. Họ có thể phong ấn được các năng lực ma thuật cực hiếm hoi trong nhân loại thành các bùa ngải đặc biệt - Macma - để sản xuất hàng loạt. Với vô số biện pháp cải thiện, các Mạo Hiểm Giả mang chiến lực ghê gớm hơn so với người thường.

Một giả thuyết khác đề cập đến sự hiện diện của một nhóm chiến binh gọi là Hạm Đội, tách biệt với Mạo Hiểm Giả. Người ta đồn rằng các Hạm Đội chứa bên trong bản thân sức mạnh của gần 700 người, họ mang nghiệp chướng, số phận mà những người họ nắm giữ ấy, kết tinh lại, tạo nên một thứ sức mạnh vô hạn cho bản thân. Vấn đề duy nhất là chỉ có một số rất ít "người được chọn" trở thành Hạm Đội.

Lại một giả thuyết khác nói tộc Menschhiet dựa vào một dạng vũ khí đặc biệt có tên Vermilion. Những binh khí này được yểm hàng chục loại bùa ngải, có sự liên kết, giao thoa phức tạp với nhau, sau đó được luyện trong hỏa ngục, từ đó nó mang trong mình sức mạnh hủy diệt. Và đặt biệt trong số đó không thể không nhất đến Poseidon -một trong những vũ khí Vermilion- được các giả thiết nhắc đến rất nhiều. Một vũ khí mạnh nhất trong tất loại vũ khí, Thanh Kiếm của sự Hủy Diệt. Chỉ cần một nhát chém có thể thổi bay cả một vùng biển rộng.

Tất nhiên, tất cả chỗ giả thuyết này nghe hoàn toàn vô lý, và khó mà tìm được ai tin thực cái nào trong chúng. Tuy vậy, không thể thay đổi sự thực: những Menschhiet - không có tài năng thiên - phú đã sở hữu phương pháp nào đấy để tiêu diệt những cường địch họ đối mặt. Cân nhắc điều này, có lẽ ít nhất một chút sự thật đã lồng vào cái đống giả thuyết trôi nổi khắp nơi kia.

599 năm trước, ở vương thành tại thủ đô của Đế Quốc Thần Thánh, chúng xuất hiện

Về vấn đề chúng là gì, và tại sao lại có chúng, một lần nữa các sử thư tuyên bố hùng hồn nhiều giả thuyết. Chẳng hạn, chúng là hiện thân một lời nguyền có gốc gác con người. Hay một vũ khí giết người hàng loạt bí mật đang được phát triển thì gặp sự cố. Hay, vì nguyên nhân nào đó mà cánh cổng địa ngục mở ra và đưa thế giới trở về thời kỳ hỗn nguyên của nó. Hoặc một bộ máy tự thanh lọc, vốn nằm ngủ yên dưới đáy ngục thẳm từ lúc thế giới khai sinh, bỗng chốc thức tỉnh.

Sau khi chúng xuất hiện, nhiều người cuồng dại, ý thức sụp đổ, nhưng một số ít lại cố gắng chống cự, tìm ra giả thuyết xác thực nhất. Trong tâm trí họ, thế giới sắp chấm hết, chẳng giả thuyết nào đổi thay được. Mặc dầu đã chứng minh học thuyết "Nếu một cá thể tồn tại trong một môi trường siêu khắc nhiệt, cá thể đó sẽ không chịu nổi được từ tác động bên ngoài và sẽ siêu tiến hóa" là đúng, nó chẳng mang tác dụng gì đối với vài ngày ngắn ngủi còn lại của họ.

Nhưng trọng tâm vấn đề là chúng là kẻ xâm lăng. Chúng tàn sát. Chúng tượng trưng cho cốt lõi của sự bất công và vô lý. Trớ trêu thay, chúng mang hình dạng 10 vị thần mà Menschhiet thờ phụng, chúng bắt đầu ngấu nghiến thế giới bằng tốc độ khủng khiếp. Tộc Menschhiet không làm điều gì được để kháng cự trước mối đe dọa mới. Nội trong một ngày, 2 quốc gia mất sạch dấu vết trên bản đồ. Chưa hết tuần sau, 10 quốc gia, 15 đảo và 1 đại dương tan vào hư vô. Thêm một tuần nữa, tấm bản đồ chẳng còn nghĩa lý. Người ta nói chưa tới một năm sau sự xuất hiện của chúng, con người tuyệt chủng.

Hủy diệt xong Menschhiet, lũ thú ấy không hề chậm bước đi. Tộc Elf đã chiến đấu để bảo vệ những cánh rừng mênh mông của họ, và diệt vong. Tộc Titania chiến đấu để bảo vệ những ngọn núi thánh của họ, và diệt vong. Tộc Dragonia chiến đấu để bảo vệ danh dự của sinh vật tối cao của mặt đất, và diệt vong. Tiếp đó là Drawf, Androidia, Demonia, WarBeast lần lượt bị xóa sổ khỏi thế giới.

Mọi thứ trên khắp cõi đất đều biến sạch sành sanh, cứ như trò đùa ác độc vậy. Không lâu sau, các tộc còn sống nhận ra: không có tương lai nào cho họ ở đây. Nếu muốn sống, họ buộc phải trốn tới một miền đất thật xa. Trốn tới một nơi mà răng nanh bạo tàn của lũ thú không còn với tới được. Trốn lên bầu trời.

Rồi từ ngày ấy, thời gian trôi đi một quãng rất dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro