Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Không có sau này (bonus)

Đám cưới của mình, Thùy Trang không mời Lan Ngọc như đã hứa

Cũng phải thôi, ai lại có thể mời "bạn giường cũ" đến đám cưới của mình kia chứ?

Lan Ngọc sống cuộc sống của mình, vẫn làm ở công ty của nhà chị, mọi thứ vẫn bình lặng như thế. Một năm rồi không thấy bóng dáng người kia, em cũng không còn quá hy vọng. Thật ra cũng không biết phải hy vọng điều gì, chỉ là em vẫn mong có thể được gặp lại chị một lần nữa

Ngày chị đi Pháp, chị đồng ý cho em đến tiễn ở sân bay. Em dúi vào tay chị một chiếc nhẫn bạc, hỏi chị có thể đeo nó cho em nhìn thấy được không

Thùy Trang đưa tay cho em đeo nhẫn. Dù không hề cố ý nhưng chiếc nhẫn em mua chỉ đeo vừa ở ngón áp út của chị. Em nhìn chị, trong lòng có chút bối rối muốn giải thích

"Em không biết tại sao lại thế, em xin lỗi chị"

"Sao lại xin lỗi"

"Vì đây là ngón để đeo nhẫn cưới của chị mà"

Thùy Trang hơi sững lại, xong lại khẽ cười. Kể từ lần ân ái đó, chị đã không còn cái vẻ muốn đùa giỡn với em như trước nữa, mọi hành động dường như cũng dịu dàng hơn

"Thế vì sao lại muốn tặng nhẫn cho chị?"

"Em ..."

"Chị sẽ giữ nó. Giờ chị đi nhé. Giữ sức khỏe"

"Chị ơi"

"Ừ"

"Cho em ôm chị"

Thùy Trang kéo em vào lòng mình. Lan Ngọc hơi bất ngờ, hai tay rụt rè đặt lên eo chị

"Chị nhớ giữ sức khỏe. Em chúc chị luôn bình an, hạnh phúc ạ"

"Ừ chị cũng chúc Ngọc như thế nhé"

Ngay lúc Thùy Trang định buông ra, hai tay Lan Ngọc vòng ra sau lưng chị kéo sát lại, hai bàn tay em đan chặt vào nhau. Thùy Trang không thoát ra được, lần đầu tiên trong đời chị ở trạng thái bị động

"Chị ơi, Ngọc yêu chị"

Lan Ngọc tham lam hương thơm và sự hiện hữu của chị. Miệng thì chúc chị hạnh phúc nhưng bản năng vẫn muốn giữ chị ở bên mình. Hai bàn tay em càng siết càng chặt, chưa bao giờ mong muốn chiếm hữu của em mạnh mẽ đến thế

"Lan Ngọc ..."

"Em biết rồi, em sẽ ngoan. Sau này sẽ không nói như vậy nữa, sẽ không làm chị khó chịu"

"..."

"Cảm ơn chị đã ôm em. Em về đây ạ"

Em quay người rời khỏi, tốc độ không hề giảm đi. Thế là tình yêu của em đã chấm dứt như thế

Lan Ngọc mân mê chiếc nhẫn trên tay, Thùy Trang không biết em mua một cặp. Em thừa nhận mình hèn nhát, đến cuối cùng cũng chỉ dám mua cặp nhẫn bạc. Nhưng nhẫn thì vẫn là nhẫn, chị cũng đã đeo rồi

"Trang, coi như em đã được cưới chị"

.

"Giám đốc, có người muốn gặp chị ạ"

"Ừ mời vào giúp chị nhé"

Cửa mở, Lan Ngọc ngay lập tức nhìn thấy chiếc nhẫn cả đời em không thể nhầm lẫn. Bàn tay mảnh mai đặt ở cửa, dường như chủ nhân của nó vẫn đang mải mê câu chuyện cùng ai đó nên chưa bước vào

"Thùy Trang"

Tiếng em gọi cắt ngang câu chuyện phiếm của chị. Thùy Trang thở dài, nhẹ mở cửa rồi bước vào trong. Đây là phòng làm việc của chị ngày trước

"Ừ, chị đây"

Người thật bằng xương bằng thịt đứng trước mặt em, dường như có chút gầy hơn so với trong kí ức của Lan Ngọc, nhưng nét quyến rũ vẫn thế, vẫn khiến em ngẩn ngơ

"Này, chị ngồi đâu được"

"À đây, chị ngồi đi"

Lan Ngọc kéo chiếc ghế mà em hay ngồi ra mời chị, còn mình thì vẫn đứng như trời trồng

"Chị về rồi" Thùy Trang mỉm cười, nói với em một câu không đầu không đuôi như thế

"Về một mình à?"

"Ừ, một mình thôi"

Lan Ngọc không chắc, dường như ở chị có nét buồn bã, nhưng phong thái thì lại không phải

Em hạ người xuống thấp, cẩn thận lựa chọn câu chữ để hỏi han

"Có chuyện gì thế ạ? Chị ... vẫn sống tốt chứ?"

"Chị ly hôn rồi, bị đuổi khỏi nhà luôn"

"Sao cơ? Sao lại ..."

"Ngọc có chê chị không?"

"Em không, sao em lại chê chị"

Thùy Trang nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay em, không nhịn được đưa tay lên chạm vào rồi vuốt ve

"Nhẫn đẹp đấy, nhưng không bằng của chị"

Chị đưa nhẫn cho em xem, tiện tháo luôn để em nhìn thấy. Mặt trong của chiếc nhẫn được khắc chữ nổi, là chữ N trong tên của em, vì chị đeo lâu nên dường như da thịt chị cũng được khảm lên chữ cái quý giá đó

"Chị chưa từng tháo, từ ngày ở sân bay"

"Thế nhẫn cưới thì sao?"

"Chị lồng vào vòng cổ"

"Nhưng chị không thích đeo vòng cổ mà"

"Ừ, chị cất ở trong hộp. Trừ ngày cưới ra thì đều không đeo"

Em đứng yên để chị nghịch đôi nhẫn trong tay, trong lòng rối như tơ vò

"Thế làm sao lại ly hôn? Anh ấy không tốt với chị ạ?"

"Không những tốt với chị mà còn tốt với gia đình chị nữa. Nhưng mà Ngọc biết không? Chị nhận ra mình không thích người khác giới, nhận ra mình không thể cùng họ chung chăn gối được, chuyện vợ chồng lại càng không"

"Thế nhà họ có đối xử dịu dàng với chị không?"

Nếu không xảy ra chuyện vợ chồng, vậy thì chị không sinh con được, như thế có phải sẽ bị đối xử không tốt hay không? Lan Ngọc nghĩ đến đã đau lòng

"Họ lạnh nhạt với chị. Bố mẹ chị thì gay gắt hơn. Chị bị đuổi rồi"

Một khoảng im lặng kéo dài, Lan Ngọc không biết phải làm gì

"Có bị thương tổn ở đâu không?"

"Không có. Chỉ đau lòng thôi"

"Vậy chị về Việt Nam có nhà cửa gì không?"

"Chị không có"

"Vậy về nhà với em, từ từ rồi tính"

"Sao Ngọc tốt với chị thế"

"Chứ em đâu bỏ chị một mình được"

"Ngọc còn yêu chị nữa không?"

"Em bảo chị mời em đến đám cưới của chị thì sau đó em sẽ không yêu chị nữa mà"

Nhưng chị không mời. Thùy Trang nhoẻn miệng cười, nhướn người hôn lên môi em

"Vậy từ bây giờ, chị sẽ theo đuổi Ngọc nhé"

"Không cần, em vẫn yêu chị từ trước đến giờ chưa từng thay đổi"

"Nhưng chị muốn, chị cũng muốn em được yêu đương, hẹn hò như những bạn nữ bình thường khác"

"Được rồi. Vậy từ mai em sẽ rất chảnh đấy nha"

"Dạ, chị sẽ học cách yêu em"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro