Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

44. Ngoại truyện.


1 NĂM SAU

Lan Ngọc trở về từ quán cafe, quán hôm nay khá đông khách nên về hơi trễ, mặc dù buổi chiều đã nhắn tin bảo là không về ăn cơm do công việc, nhưng vẫn thấy xót vợ vô cùng.

Bước vào phòng, thấy vợ chăm chú ngồi trên bàn làm việc xem tài liệu, cô bước tới từ phía sau ôm chầm lấy bả vai nàng.

– Chị...

– Lan Ngọc, em về rồi, tắm đi, chị pha nước cho em rồi. – Nàng giật mình, nhưng khi thấy khuôn mặt quen thuộc liền nở nụ cười hạnh phúc.

Lan Ngọc trước khi đi vào còn luyến tiếc hôn người ta một cái mới chịu.

Khi cô quay trở ra đã thấy cô bác sĩ kia gấp tài liệu, leo lên giường nằm ngoan như một chú cún con, hẳn là muốn xin xỏ gì đây này.

Không ngoài dự đoán, Thùy Trang vừa thấy chồng bước ra liền đi tới lôi cô nằm xuống giường, còn bản thân thì đè lên người cô, dáng vẻ nũng nịu, còn cố ý vẽ vẽ trên ngực người ta mấy vòng tròn, giống như là muốn xin gì đó.

– Sao? Muốn xin gì? – Cô vừa nói, tay vừa lần mò xoa xoa cái mông tròn quay của nàng thông qua một cái áo ngủ.

Thùy Trang thật sự không biết nên vui hay nên buồn khi có ông chồng kiểu này, biết là người ta muốn xin xỏ thì cũng phải nói giảm nói tránh, ai đời lại nói hoạch toẹt ra như thế. Kệ, người ta đã nói thì mình ngại gì nữa, nàng chu chu cánh môi lên:

– Lan Ngọc, chị muốn có con.

– Nữa, lại là chuyện này. – Cô dừng tay ở mông nàng, ngước xuống nhìn rồi lắc đầu, tuần này nàng đã nói vấn đề này hơn chục lần rồi đó.

Lan Ngọc thật ra cũng không phải là không muốn để nàng mang thai, nhưng cô thì bận tối tăm mặt mũi ở quán café, vì dạo này cô đã mở thêm quán thứ 3, công việc khá thuận lợi. Thời gian đâu mà chăm sóc nàng, đã vậy Thùy Trang còn làm việc ở bệnh viện với thời gian bất bình thường như thế, làm sao cô yên tâm, nên cô quyết định không đồng ý, đợi thêm vài năm nữa, khi nào công việc dần ổn định sẽ cho nàng mang thai.

– Lan Ngọc... - Thùy Trang nằm trên người cô, dụi dụi vào hõm cổ cô, nàng biết cô lo cho nàng nhưng hai đứa năm nay cũng đã 25 rồi, không sinh con thì biết đợi đến bao giờ nữa đây?

– Không là không, ngủ đi.

Thùy Trang phụng phịu, mặt mày xụ xuống một mâm, đi khỏi người cô, xách cái chăn xuống sàn nằm ở đó, làm Lan Ngọc lắc đầu thở dài, cái cô vợ này, kể từ khi lấy nhau lại sinh ra thêm cái tính này, hễ chọc giận là đem gối mền xuống sàn nằm, cách ly với cô.

Lan Ngọc gác tay lên trán, ngồi dậy, định bế cô vợ lên lại giường thì đã thấy nàng trùm chăn kín mít, ở trong đó với bờ vai run rẩy, rõ ràng là đã khóc. Cô ngồi xuống bên cạnh, cố gắng gỡ cái chăn ra cho nàng nhưng bị nàng ghị lại.

– Em đi ngủ đi, em có thương chị đâu, xuống đây làm gì?

– Thôi mà, ngoan, đừng vậy... em bế chị lên. – Lan Ngọc vươn tay định bế nàng.

Thùy Trang gạc tay cô ra, tiếng khóc một lớn hơn. – Hông cần, em ra ngoài tìm người khác sinh con cho em đi, chị không thèm nữa. Hức...

Lan Ngọc hết cách, sợ vợ nằm ở dưới đây sẽ bệnh mất nên đứng dậy, trèo lên giường nằm ở đó, hắng giọng:

– Ngày mai đến bệnh viện ghép tủy.

Thế là có con mèo nào đó, tự động trèo lên giường, nở nụ cười thân thiện với chồng, nằm trên ngực cô mà hôn liên tiếp vào môi, vào má cô:

– Thương chồng quá... hê hê...

Lan Ngọc lắc đầu, là ai dạy chị cái tính lật mặt vậy hả? Mới tiếng trước tiếng sau đã như không có cuộc cãi vả, cô biết ngay khi nãy chỉ là giả vờ khóc cho cô thương, ấy vậy mà cô vẫn sập bẫy.

----------

Lan Ngọc đưa cây que thử thai cho vợ, nhướn mắt bảo nàng vào phòng tắm thử đi.

Dạo gần đây cô vợ tính khí khó chịu, kì kinh nguyệt đã trễ gần 3 tuần rồi, lại thêm hay nôn mửa khi nghe mùi thức ăn nữa, nên cô chắc mẫm vợ đã có thai, sáng hôm nay chạy ra tiệm thuốc tây gần nhà mua cho vợ thử.
Cô nhàn nhã ngồi ở mép giường đọc báo, chờ đợi.

Một lát sau, Thùy Trang trở ra, cười tủm tỉm, ánh mắt đầy vẻ tự hào nhìn chồng, đưa cho Lan Ngọc que thử thai có hai vạch đỏ chót.

Lan Ngọc nhìn thấy, mỉm cười, rồi dang tay đón vợ vào lòng, ôm nàng thật chặt:

– Cảm ơn chị!

Thùy Trang ngồi dựa trong ngực chồng, nàng biết cô tính khí đó giờ lạnh lùng vậy, chứ thực ra nàng biết cô cũng vui lắm. Mới thấy nàng chậm kì mấy ngày đã kêu đi khám bác sĩ, nhưng nàng chỉ nghĩ tại bản thân nóng bức nên như thế, không ngờ là có thai thật.

Cô nâng niu bàn tay nàng, xoa xoa rồi lại đặt tay lên bụng nàng, cằm tì ở bả vai Thùy Trang, cảm nhận ở bụng vợ, có một sinh linh nhỏ bé, sau này sẽ gọi cô là ba, gọi nàng là mẹ, gia đình 3 người hạnh phúc, y như trong mơ vậy.

Hồi trước cô vẫn nghĩ bản thân không bao giờ đạt được tới loại hạnh phúc xa hoa này, nhưng từ khi Thùy Trang xuất hiện, đã làm cô thay đổi rất nhiều, cô cố gắng mỗi ngày để hai vợ chồng có cuộc sống tốt nhất, hạnh phúc nhất.
----------

Thùy Trang chắc chắn đứa con này sau này tính tình sẽ vô cùng giống Lan Ngọc, gì mà quậy khủng khϊếp. Nó hại nàng ăn không no, ngủ không đủ. Cứ nghe mùi thức ăn là chạy tám chục cây số, tối thì hành nàng nôn mửa liên miên. Hôm nay tranh thủ cuối tuần, Lan Ngọc giao công việc ở quán cho Lâm Anh xem, cô đích thân chạy tới chợ mua hạt sen và thịt về nấu cháo cho vợ ăn, nghe nói ăn cái này thì an thai.

Khi cô trở về thì thấy vợ ngồi ở sofa xem chương trình mẹ và bé, cô giơ giơ túi thức ăn cho vợ. Thùy Trang đưa ngón cái ra, ý khen cô.

Lan Ngọc sau khi hầm sen liền đi ra bên ngoài, ngồi xổm bên dưới, xoa xoa bụng nàng:

– Sáng giờ con có hành chị nữa không?

– Có một chút thôi. – Thùy Trang gật đầu, vẻ mặt vô cùng mệt mỏi.

– Thật hư hỏng.

– Nè hông được la con chị đâu. – Nàng ngắc ngắc hai cái má của Lan Ngọc, kéo dãn ra chơi đùa.
– Gì chứ, không có em hùng vốn thì ở đâu ra? – Cô vừa nói vừa ngồi lên sofa, với tay tắt tivi.

Khi cháo chín cô cẩn thận múc một tô đầy thịt và hạt sen, hy vọng hôm nay cuối tuần rồi, đứa nhỏ kia nghỉ giải lao, không quậy nữa, để mẹ nó còn ăn uống, chứ như vậy hoài ba nó xót muốn chết.

Cô thổi cho cháo nguội rồi đưa cho nàng, Thùy Trang ngoan ngoãn ăn được 6, 7 muỗng gì đó thì bắt đầu thấy khó chịu nên đẩy ra.

– Ngoan, ăn thêm đi, chị ăn như vậy làm sao đủ sức khỏe nuôi con.

– Nhưng chị không muốn ăn nữa. – Nàng lắc đầu, biểu lộ rõ vẻ mệt mỏi.

– Ăn đi nè. – Cô vẫn ngoan cố đưa muỗng tới miệng cho nàng.

– Ưʍ... hông mà.

– ĂN VÔ. – Lan Ngọc gằng giọng.

Haizzz, đã bảo bản tính người ta vốn đã cộc cằn lại dễ nổi nóng, thấy vợ như vậy còn xót hơn nên mới la một cái. Ai ngờ vừa dứt câu đã thấy Thùy Trang đứng dậy, dụi dụi mắt, giậm chân giậm giò đi lên phòng.
Lan Ngọc thở mạnh, bực muốn chết, ăn uống như vậy rồi làm sao đây? Cô không vội dỗ nàng mà vào bếp, pha cho vợ ly sữa.

Bê lên phòng, đặt bên cạnh giường, chỗ cô vợ giận dỗi kia đang nằm, cô nhìn chằm chằm nàng, mang thai mập mạp đâu không thấy, thấy vợ cứ ốm nhom, cô xoa xoa mái tóc nàng:

– Thôi mà bảo bối, đừng giận em, tại em lo cho chị mà, đừng giận nha, ngồi dậy uống sữa này.

Thùy Trang xụ mặt, ngồi dậy cầm lấy ly sữa uống. Vừa uống vừa lãi nhãi mắng chửi ông chồng của mình:

" Lan Ngọc là đồ đáng ghét"

" Lan Ngọc mặt than khó ưa"

" Lan Ngọc cộc cằn..."

" Lan Ngọc không dú"

" Lan Ngọc mặt lạnh đáng ghétttt quá đi..."

Có ai đó im lặng, mặc kệ sự đời, ai chửi gì chửi, vẫn chung thủy đặt tay ở bụng vợ nâng niu, lâu lâu còn cười khúc khích.

----------

Đứa con nhỏ của họ ra đời sớm hơn ngày dự sinh 6 ngày, cũng may ông bà ngoại đã chuẩn bị sẵn sàng để đón cháu.
Trong đêm khuya thanh vắng, có tiếng hét chói tay của một sản phụ sắp sinh, da thịt người chồng bên cạnh đỏ ửng vì những cái nhéo, cắn của vợ, nhưng không dám than tiếng nào.

Thùy Trang ở trong phòng sinh được 3 tiếng đồng hồ thì đã an toàn sinh ra một đứa nhỏ nặng ba cân tư, là một đứa con gái vô cùng xinh xắn. Lan Ngọc bế con trên tay, sờ sờ lên chóp mũi nó, lại thấy mắt mình cay xè, hôn lên gò má nó, thì thầm:

– Ê, đại ca nhỏ, chào.

Cho đến cuối cùng, ngay cả cách chào con mà ai đó cũng có thể cục súc như vậy.

----------
sẵn cho fic mới cho mn đọc luon nha hihi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro