6
Tổng giám đốc Lục Như, Liễu Phất Y, trong kiếp trước luôn là người mà Mộ Thời muốn hợp tác. Đáng tiếc là anh ta không xem trọng Mộ gia, mãi không chịu trả lời. Mộ Thời thậm chí đã thử gửi tôi qua đó, nhưng đáng tiếc là anh ta là một người đàn ông yêu vợ, nên chẳng động vào tôi dù chỉ là một ngón tay.
Còn ở kiếp này...
Sau một loạt hành động của tôi và Mộ Thanh, vị trí của anh ấy trong công ty tăng vọt. Trên các phương tiện truyền thông thường xuyên đưa tin, sự đánh giá về người thứ hai nhà Mộ đã từ "có vấn đề về tâm lý" chuyển thành "ẩn mình sâu sắc". Nhiều người trong ngành bắt đầu nhìn nhận anh với con mắt khác, thậm chí còn đề nghị gặp mặt riêng. Vì những năm qua, Mộ thị được quản lý rất chặt chẽ. Nhiều người muốn chia sẻ một phần lợi ích nhưng không tìm được cơ hội.
Trong mắt họ, Mộ Thanh là một tân binh triển vọng, cũng là một "quả hồng mềm" dễ dàng bị nắm bắt. Hợp tác với anh thật sự là một lựa chọn tuyệt vời. Chỉ trong chốc lát, Mộ Thanh từ một người bị mọi người khinh thường, đã trở thành một đối tượng hợp tác hot hòn họt.
Trong khi đó, Mộ Thời, vốn được mọi người chiều chuộng, giờ đây lại trở thành người không ai hỏi đến. Dù sao thì trong bữa tiệc sinh nhật trước đó, tôi đã chọn em trai của hắn trước sự chứng kiến của nhiều người. Cho dù hắn có cố gắng giữ hình tượng đến đâu, cũng sẽ có người nghi ngờ khả năng của hắn.
Mộ Thời khi nghe tin tức thì tức giận, nhưng không biết phải làm gì.
Khi nhận được điện thoại biết Liễu Phất Y đồng ý gặp mặt, tôi và Mộ Thanh lập tức chuẩn bị đi. Không ngờ đi xuống tầng dưới lại tình cờ chạm mặt Mộ Thời. Ánh mắt hắn tối tăm, trên mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi. Đến khi vừa nhìn thấy tôi và Mộ Thanh, suýt nữa hắn không kịp thu lại ác ý. Nhưng nhanh chóng, hắn đã phản ứng lại, mỉm cười chào hỏi tôi và Mộ Thanh.
"Mộ Thanh, dạo này em làm khá tốt đấy. Có vẻ như Diệu Diệu thực sự là phúc tinh của em."
Mộ Thanh thần sắc bình thản, chỉ nâng mí mắt lên:
"Có chuyện gì?"
Mộ Thời trên mặt không còn nụ cười, nói không có chuyện gì.
"À, nghe nói hai người cũng chuẩn bị đi gặp tổng giám đốc Liễu của Lục Như? Thật sự mà nói, hợp tác ở đó rất khó nắm bắt, và Liễu Phất Y cũng không phải dạng vừa đâu. Chẳng lẽ hai người định dùng cái gì để thuyết phục anh ta?"
Mộ Thanh bình thản đáp lại một câu, nói rằng Đông Thành không phải có một mảnh đất đang đấu giá sao. Mộ Thời nghe vậy thì sững sờ, ngay sau đó nhíu mày. Hắn nói mảnh đất đó không có bất kỳ triển vọng nào.
"Mộ Thanh, mua đất là chuyện lớn, đừng có tùy tiện. Vì nếu có chuyện gì xảy ra thì bên bố sẽ..."
"Không có triển vọng thì tôi sẽ khiến nó trở nên có triển vọng."
Mộ Thanh cắt ngang Mộ Thời, đôi mắt đen thẳm chăm chú nhìn hắn nói:
"Anh không làm được, nhưng chưa chắc gì tôi không thể làm được."
Nói xong, anh lập tức rời đi. Tôi nhìn theo bóng lưng tỏa ra khí thế của anh, không khỏi nhếch mép cười. Quả không hổ là người đàn ông của tôi.
Đi theo Mộ Thanh đến cửa, tôi quay đầu nhìn lại Mộ Thời. Hắn đang đứng cách đó không xa, biểu cảm trên mặt không có cảm xúc, ánh mắt u ám.
Khi đến Lục Như, Liễu Phất Y có lẽ vì không thích Mộ gia nên cố tình muốn cho chúng tôi một bài học, mãi không xuất hiện. Tôi không nuông chiều anh ta, chờ năm phút không thấy người thì kéo Mộ Thanh định bỏ đi. Người thư ký tiếp đãi chúng tôi hơi ngớ người, lập tức khuyên can.
"Không cần đâu, để tôi báo với tổng giám đốc Liễu."
"Hai người sẽ nhanh chóng biết chữ "hối hận" viết như thế nào."
Nói xong tôi liếc mắt ra hiệu cho Mộ Thanh, anh ấy không do dự gì đứng dậy đi luôn. Tuy nhiên, khi thang máy mở ra, Liễu Phất Y mỉm cười bước ra từ trong đó.
"Tôi đã nghe nói Mộ nhị thiếu có tính tình không tốt, xem ra không chỉ như vậy đâu nhỉ."
Mộ Thanh không thèm để ý tới anh ta, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt hỏi han. Tôi nghiêng đầu một chút, ra hiệu cho anh có thể nói, anh ấy mới miễn cưỡng chào hỏi Liễu Phất Y. Sau đó, chúng tôi vào phòng khách, chính thức bắt đầu trò chuyện với Liễu Phất Y. Khi biết chúng tôi muốn lấy mảnh đất ở Đông Thành làm mồi nhử, lông mày của anh ta nhướng cao lên.
"Mảnh đất đó, nghe nói tiếng tăm rất tệ, hai người đang đùa tôi à?"
Mộ Thanh khó chịu nhíu mày."Anh có tin hay không thì tùy"
Liễu Phất Y nhếch môi một chút. Tôi không nhịn được cười, trong lòng cảm thấy rất thoải mái. Mảnh đất đó sau này sẽ được chính phủ phát triển, trở thành vùng đất hot hòn họt. Đây là tôi dựa vào ký ức của kiếp trước nói cho Mộ Thanh, anh gần như không do dự đã tin ngay. Ngừng một lát, tôi từ từ lên tiếng:
"Tổng giám đốc Liễu chắc hẳn biết tôi có thân phận gì. Không giấu gì ngài, mục đích của chúng tôi... là thâu tóm cả Mộ gia. Vì vậy, thành ý của chúng tôi tất nhiên là phải đặc sắc rồi"
Tôi nhìn chằm chằm vào người đàn ông đối diện có vẻ mặt hơi biến đổi, thì thầm nói:
"Chỉ là không biết, tổng giám đốc Liễu có dám cược một ván này không."
Nói xong, Liễu Phất Y nhìn tôi suốt mười giây. Khi sắp mở miệng—
"Ngài Liễu, nhìn đủ chưa?"
Mộ Thanh mặt nghiêm, mở miệng, ánh mắt toát ra chút nguy hiểm.
"Tôi cứ tưởng...!"
Liễu Phất Y suýt nữa không giữ nổi hình tượng tổng tài, khó chịu nói rằng anh ta đã có vợ. Mộ Thanh vẫn trừng mắt với anh ta, ghen tị phát điên. Tôi không nhịn được cười, vội vàng ôm chầm lấy "cún con" của mình để an ủi vài câu. Mộ Thanh lúc này mới thu liễm lại, thúc giục Liễu Phất Y một câu.
"Nếu được thì ký hợp đồng, không thì đổi người."
Liễu Phất Y ngơ một lúc nói được, được, anh ta đồng ý.
Vậy là, hợp đồng đối tác đã được ký.
Ra khỏi Lục Như, tôi càng nhìn Mộ Thanh càng thấy thích, không nhịn được khi thấy anh thắt dây an toàn, liền tiến tới hôn nhẹ một cái. Anh nhíu mày trừng mắt nhìn tôi, nói trên xe nguy hiểm lắm, có hiểu không.
"Ôi, vậy về nhà thì được rồi?"
"Được cái gì! Em có thể không..."
Mặt anh đỏ bừng, nhưng không nói ra được lời trách móc nào. Tôi cười hỏi anh có thể không làm gì, nếu không thì sao lại dụ dỗ anh? Anh đột nhiên thở dài một hơi, ánh mắt đen láy chăm chú nhìn tôi:
"Chuyện này rõ ràng là anh phải chủ động."
Nói xong, anh nhẹ nhàng nắm lấy sau cổ tôi, cúi xuống hôn. Tôi bất chợt mở to đôi mắt. Có một khoảnh khắc, tôi cảm thấy hai bên khóe mắt như nổ ra vô số ngôi sao. Nhịp tim dường như ngừng lại. Mộ Thanh nhẹ nhàng hôn lên môi tôi, chuyển mình nhưng lại dịu dàng đến mức tận sâu.
Trái tim tôi bị anh kéo vào, hoàn toàn chìm đắm.
......
Rất nhanh, mảnh đất ở Đông Thành đã được tôi và Mộ Thanh mua được. Trên mạng lập tức dậy sóng với những lời chế giễu và mắng chửi.
"Thằng nhóc Mộ Thanh này đúng là có vấn đề, một mảnh đất không ai thèm muốn, nó không thèm xem đã mua luôn."
"Ôi, Mộ đại thiếu gia rõ ràng rất xuất sắc, sao lại có cậu em trai kém cỏi như vậy?"
"Nếu mà Mộ Thanh nắm giữ Mộ thị, không quá nửa tháng chắc đã phá sản."
Lập tức, người trong Mộ thị cũng bắt đầu có ý kiến về Mộ Thanh. Một vài cổ đông thậm chí liên kết lại muốn đuổi Mộ Thanh đi, vì thế còn gọi Mộ Hoài Giang tới.
Trong phòng họp, Mộ Hoài Giang mỉm cười nhẹ nhàng trấn an mọi người, trên mặt mỗi nếp nhăn đều thể hiện sự tham lam và ích kỷ. Ông ta liệt kê những việc Mộ Thanh đã làm trong thời gian qua, kết luận bằng câu "Thật mất mặt".
Quay sang liếc nhìn Mộ Thanh, môi anh khẽ kéo xuống.
"Những việc trong công ty con hãy tạm thời nhúng tay vào."
"Vậy cổ phần của tôi thì sao?" Mộ Thanh ngẩng đầu hỏi.
Mộ Hoài Giang nhíu mày không hài lòng, nói cổ phần đó là của Mộ gia. Ngay lập tức, mặt Mộ Thanh trở nên u ám. Anh không nói gì, nhưng hơi lạnh tỏa ra từ cơ thể khiến cả phòng họp trở nên yên tĩnh.
"Tôi chỉ nói một lần thôi."
Nhìn vẻ mặt Mộ Hoài Giang hơi biến đổi, anh từng chữ từng câu nói:
"Đó không phải của Mộ gia các người, mà là của mẹ tôi. Ông tốt nhất đừng có động vào."
Mộ Hoài Giang há hốc miệng, sau đó mặt lạnh nói không ai cần cái cổ phần nhỏ nhoi của anh.
"Mộ Thanh, nếu mày đã muốn như thế thì tao sẽ chuyển nhượng cổ phần đó, để mày cút khỏi công ty này!"
"Không."
Mộ Thanh lạnh lùng đối diện với ông ta, nói anh không cần tiền. Vừa nói ra, không khí trong phòng họp lập tức căng thẳng như dây cung. Mọi người đều cho rằng, câu này có nghĩa là không cần cổ phần nhỏ, chuẩn bị lấy cái lớn. Tuy nhiên, một lúc sau, Mộ Thanh chỉ đề ra một yêu cầu với Mộ Hoài Giang. Mộ Hoài Giang dừng lại, ánh mắt lướt qua một chút khó hiểu, gần như không do dự đã đồng ý.
Bên cạnh đó, Mộ Thời nhíu chặt mày, môi mấp máy như có điều muốn nói. Nhưng nhìn thấy sắc mặt Mộ Hoài Giang, cuối cùng nhịn lại. Tôi đứng bên cạnh nhíu mày, ánh mắt luôn khóa chặt vào Mộ Thanh. Nhìn thấy ánh mắt anh ngày càng lạnh lẽo, trong lòng tôi bỗng đau nhói. Tình trạng của anh không ổn...
"Mộ Thanh, chúng ta về thôi?"
Tôi tưởng Mộ Thanh sẽ do dự, sẽ không cam lòng, hoặc thậm chí sẽ phản kháng tôi. Nhưng rất nhanh, anh quay đầu lại đi đến bên tôi, nắm tay tôi một cách thoải mái, dẫn tôi đi ra ngoài. Chỉ là cho đến khi ngồi vào xe, anh vẫn không mở miệng nói gì. Lực nắm tay có phần mạnh mẽ, tôi cúi đầu nhìn tay Mộ Thanh, trong lòng đau xót. Có lẽ Mộ Thanh đang nghĩ về mẹ.
Sau khi tái sinh, tôi cũng đã tìm người điều tra về thân thế mẹ của anh. Mẹ Mộ Thanh đã qua đời vì bệnh tật khi anh còn nhỏ, bệnh mà bà mắc phải là bệnh tâm lý. Tôi đã xem qua ảnh của mẹ anh, bà là một người rất dịu dàng và xinh đẹp, làm nghề vũ công. Bà có mái tóc dài tới thắt lưng, thích mặc những chiếc váy dài màu be.
Trong ảnh, Mộ Thanh mặc bộ lễ phục cỡ nhỏ, cổ áo thắt nơ, tinh tế và điển trai. Anh được mẹ nắm tay, đang đóng vai bạn nhảy, cùng bà nhảy một điệu múa. Cũng là điệu múa cuối cùng trong cuộc đời. Sau đó, mẹ anh qua đời vào mùa đông rồi đột nhiên có một người phụ nữa dẫn theo một đứa trẻ đến nhà anh, đó chính là Mộ Thời.
Điều khiến anh không thể chấp nhận hơn nữa là hắn còn lớn hơn anh. Có nghĩa là bố anh đã lén lút ngoại tình từ nhiều năm trước.
Anh đau khổ, gào thét, sụp đổ, nhưng anh cũng chỉ là một đứa trẻ, không thể làm gì cả. Anh nghe lời mẹ, cố gắng sống thật tốt. Nhưng trong lòng chôn giấu quá nhiều nỗi đau, càng ngày càng không thể kiểm soát cảm xúc của mình...
"Mộ Thanh."
Tôi nhẹ nhàng gọi một tiếng, Mộ Thanh lập tức ngẩng đầu lên, nói rằng anh không sao. Tôi cảm nhận được lực nắm trên tay càng lúc càng lớn, thở dài một hơi rồi ôm chặt lấy anh.
"Nếu không vui thì cứ nói ra, không thoải mái thì cứ mắng. Trước mặt em, anh không cần phải kìm nén bất kỳ cảm xúc nào."
Thân thể Mộ Thanh run lên một cái, tay nắm tôi cuối cùng cũng buông lỏng.
"Xin lỗi, làm đau em rồi."
"Không sao, em biết anh không cố ý."
Mộ Thanh không nói gì, đưa tay ôm tôi lại. Vài giây sau, tôi nghe thấy tiếng nấc nghẹn ngào từ trong lòng. Mộ Thanh hít thở mạnh, từng chút từng chút một ôm chặt lấy vòng eo của tôi. Tôi cảm nhận được nỗi đau của anh, không nhịn được mà cũng rưng rưng nước mắt.
Người ta sợ nhất không phải là cái chết, mà là phải sống cô đơn một mình. Tôi và anh đều từng trải qua như vậy. Nhưng khi chúng tôi ôm chặt nhau, sẽ không còn cảm thấy cô đơn nữa.
"Không sao đâu, có em ở đây rồi."
Không biết đã trôi qua bao lâu, người trong lòng tôi nhẹ nhàng giãy giụa một chút.
"Diệu Diệu, ngột ngạt."
Tôi hơi ngạc nhiên, buông Mộ Thanh ra. Thấy anh nhanh chóng kéo ra khoảng cách rồi quay lại vị trí lái xe, tai anh đỏ bừng như sắp chảy máu. Những mạch máu trên cổ cũng hiện rõ. Tôi cúi đầu nhìn chiếc áo bị ép nhăn lại, nhẹ nhàng nhướn mày.
"Ngột ngạt? Em thấy anh khá thoải mái mà?"
Mặt Mộ Thanh đỏ ửng lên, vội vàng khởi động xe. Tôi bật cười một tiếng, lòng nhẹ nhõm hẳn.
Sau khi về nhà, Mộ Thanh đã chuyển ra khỏi Mộ gia. Anh tự mình mua một căn hộ bên ngoài.
Trong những năm qua, anh đã tích lũy được một số tiền, đều từ việc cá độ xe hoặc đầu tư chứng khoán. Tôi giúp anh dọn dẹp nhà cửa, sắp xếp đồ đạc, biến căn hộ đó thành tổ ấm của chúng tôi. Anh nghe tôi bảo gì, nói rằng một người đàn ông lớn tuổi không cần phải cầu kỳ. Tôi ồ một tiếng.
"Vậy bồn tắm sửa thành bồn đôi nhé? Hay là biến kính phòng tắm nhỏ trong phòng ngủ thành kính trong suốt? À, giường trong phòng ngủ không đủ lớn, phải mua cái lớn hơn."
Sắc mặt Mộ Thanh đã bắt đầu không tự nhiên, ấp úng hỏi tôi tại sao. Tôi nhón chân ghé sát vào tai anh cười nhẹ:
"Lỡ như không đủ cho chúng ta dùng thì sao?"
Mộ Thanh cả người cứng đờ, yết hầu nhanh chóng chuyển động. Nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của anh, tôi không kìm nổi mà cảm thấy xao xuyến. Đang định không trêu chọc anh nữa, không ngờ ngay giây tiếp theo, tôi đã bị anh bế bổng lên. Mộ Thanh ném tôi lên giường, thậm chí chưa để tôi kịp bật dậy đã ập lên. Tiếp theo là những nụ hôn cuồn cuộn ào ạt—
"Diệu Diệu, tiệc đính hôn em muốn, muốn kiểu gì?"
Sau một nụ hôn, anh nắm chặt tay tôi hỏi. Tôi dừng lại, mới nhớ ra chúng tôi còn phải tổ chức tiệc đính hôn. Giới thượng lưu quá cầu kỳ, phải thực hiện theo quy trình này. Suy nghĩ một chút, tôi nói nghe theo anh, tôi không có ý kiến gì. Dù sao đính hôn hay kết hôn, trong mắt tôi đều không có ấn tượng gì tốt.
Mộ Thanh im lặng một lúc, ôm tôi không nói gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro