1
"Con không thích Mộ Thời, người con thích là Mộ Thanh." Lời vừa thốt ra, sắc mặt mọi người trên bàn ăn lập tức thay đổi.
"Mày điên rồi à!" Mẹ tôi kéo tôi lại rồi tát một cái thật mạnh, quát lên rằng tôi đang nói vớ vẩn gì vậy.
Bố tôi cũng cau mày, hạ giọng bảo tôi đừng có gây chuyện. Bởi lẽ trong mắt họ, Mộ Thời hoàn hảo về mọi mặt, xuất sắc toàn diện, ưu tú vô cùng. Còn Mộ Thanh thì hoàn toàn ngược lại: nóng nảy, thô bạo, chẳng nên cơm cháo gì.
Nghe tôi nói xong, Mộ Thanh ở đối diện sững sờ, chết lặng, chiếc đĩa trong tay rơi thẳng xuống đất, kêu choang một tiếng. Chỉ có Mộ Thời là miễn cưỡng giữ được dáng vẻ bình tĩnh, hắn cười gượng: "Không sao cả, chuyện tốt, chuyện tốt."
Sắc mắt hai vợ chồng Mộ Hoài Giang ngồi cạnh đã xanh như tàu lá chuối nhưng cũng không ai nói gì. Suy cho cùng, dù gia đình tôi đã phá sản, nhưng vị thế của bố tôi trong giới chứng khoán thì vẫn còn đó. Mà giờ, nhà họ Mộ hiện đang có một dự án lớn bị mắc kẹt ở giai đoạn quan trọng, chắc chắn họ sẽ không dám phá hỏng mối quan hệ này.
"Ăn thôi mọi người, đồ ăn nguội hết bây giờ." Tôi khẽ nói, theo như nhớ trí nhớ của tôi, hình như từ nhỏ Mộ Thanh đã mắc bệnh dạ dày.
Không ai trên bàn lên tiếng, mọi người đều từ từ cúi đầu xuống ăn.
Mộ Thanh mặt mày u ám, vùi đầu ăn một cách điên cuồng như chưa bao giờ được ăn.
Tôi có chút buồn cười, không nhịn được mà khẽ nhếch môi.
Mộ Thanh à, lâu rồi không gặp.
***
Sau chuyện vừa nãy, bữa cơm giờ đây chẳng mấy vui vẻ.
Cuối cùng, chỉ còn tôi và Mộ Thanh ngồi ăn, một người thong thả nhâm nhi, một người thì ăn như thể đói lắm, không dám ngẩng đầu. Tôi liếc qua Mộ Thanh, người đang cúi đầu, sau đó đứng dậy nói cần vào nhà vệ sinh một chút. Rồi tôi bước ra hành lang, đi thẳng đến góc khuất quen thuộc. Vừa rửa tay xong, chuẩn bị ra ngoài thì một bóng người cao lớn đột nhiên lướt vào.
"Lời cô vừa nói là có ý gì?" Mộ Thanh cau mày, mặt tối sầm, tựa người vào tường, nhìn tôi dò xét.
Tôi nghiêng đầu nhìn anh, mỉm cười.
"Ý trên mặt chữ thôi. Em không thích Mộ Thời, em thích anh. Nếu bắt buộc phải kết hôn, em muốn kết hôn với anh."
Mộ Thanh sững người, nhìn tôi như thể tôi là một kẻ ngốc.
"Cô không thích anh trai, lại thích tôi ư?"
"Đúng."
"Đầu cô có vấn đề gì à?"
"..."
Tôi giật giật khóe miệng, nhất thời không biết đáp sao. Trong mắt Mộ Thanh, chỉ cần có anh trai anh ấy ở đó, anh chỉ là cái bóng bên cạnh. Trên đời này không thể nào có người lại chọn anh thay vì anh trai anh ấy được?
Chưa kịp lên tiếng, sắc mặt Mộ Thanh đã tối sầm lại, như thể chắc chắn rằng tôi chỉ đang đùa cợt. Giây tiếp theo, anh đấm mạnh vào tường bên cạnh tôi, ánh mắt sắc lạnh:
"Diệu Diệu, tôi mặc kệ mục đích của cô là gì, tránh xa tôi ra. Nếu không, tôi sẽ khiến cô phải hối hận, nghe rõ chưa?"
Nhìn người đàn ông trước mặt với gương mặt u ám, tôi bất chợt nhớ về Mộ Thanh ở kiếp trước. Sau khi tôi qua đời ba ngày, xác tôi bị bỏ mặc lạnh lẽo trong nhà xác, chẳng ai đoái hoài. Chính anh là người đã tìm thấy tôi, từng giọt nước mắt của anh rơi lên người tôi, cuối cùng ôm tôi thật chặt, đôi mắt đỏ hoe.
Anh nói, "Diệu Diệu, đừng sợ."
"Anh sẽ đưa em về nhà, sẽ không để ai làm em tổn thương nữa."
Mắt tôi bỗng mờ đi, không kìm được mà khẽ run rẩy.
Thấy vậy, Mộ Thanh bối rối, theo phản xạ muốn kéo giãn khoảng cách.
"Em..."
Ngay sau đó, tôi chộp lấy cổ áo anh, kéo mạnh lại gần. Đôi môi tôi gần như chạm vào khóe môi anh.
"Mộ Thanh, tại sao anh có thể thích em, nhưng em lại không thể thích anh? Em cứ thích đấy."
Mộ Thanh sững người, tròn mắt nhìn tôi, giơ hai tay như đầu hàng, không dám chạm vào tôi.
"Tôi... tôi, mẹ nó, tôi nói thích cô bao giờ chứ?"
"Không thích thật sao?"
Tôi nhìn anh không rời mắt, khóe môi khẽ nhếch lên sau vài giây im lặng. Ngón tay tôi dọc theo cổ áo anh trượt xuống, lướt qua ngực, eo, bụng... Ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua:
"Vậy anh đang để em làm gì thế này?"
Mộ Thanh đỏ bừng từ cổ đến tận vành tai, lập tức đẩy tôi ra.
"Cô điên rồi à?!"
Anh hoảng hốt, lùi lại nửa mét như thể vừa bị bỏng, chỉ tay vào tôi, bảo tôi đừng có tiến gần. Tôi tựa vào tường, mặt mày thản nhiên, cười nói: "Sao hả? Em cứ thích anh đấy."
"Bố mẹ anh bảo em chọn. Em đã chọn anh rồi."
"Cô thật là... không thể nói lý mà!"
Mộ Thanh giận đến mức ấn đường cũng đen lại, nhíu mày hỏi liệu đầu óc tôi có vấn đề không.
Tôi càng cười rạng rỡ, đáp: "Đúng vậy."
"Em mắc một căn bệnh, không có anh sẽ chết."
"..."
Mộ Thanh nghiến răng, quay đầu chửi thầm, vành tai đỏ bừng đến mức như sắp nhỏ máu.
"Mộ Thanh, có chuyện gì vậy?"
Đúng lúc đó, tiếng Mộ Thời vang lên từ phòng khách. Sắc mặt Mộ Thanh liền thay đổi, liếc nhìn tôi rồi cảnh cáo:
"Tôi không thích cô, ra ngoài đừng nói gì về việc chọn tôi."
Nói xong, anh quay người bỏ đi, không vào lại phòng khách mà nhanh chóng lên lầu. Nhìn bóng dáng anh như chạy trốn, lòng tôi dâng lên một nỗi chua xót khó tả.
Chính là người đàn ông này, ở kiếp trước vì tôi mà chết không toàn thây.
Cuối cùng, buổi xem mắt này kết thúc không mấy vui vẻ. Về đến nhà, tôi càng không thể tránh khỏi những lời trách mắng của bố mẹ. Họ nói đầu óc tôi lú lẫn, Mộ Thời có điều kiện tốt thế kia, còn bày ra ngay trước mắt, vậy mà tôi lại chọn Mộ Thanh.
"Bố thấy con đúng là không biết điều!" Ông ấy tức đến mức nghẹn họng.
Mẹ tôi ngồi bên cạnh khuyên bảo, bảo tôi hôm nào đó hẹn Mộ Thời ra riêng, xin lỗi hắn ta và kéo gần quan hệ. Nhìn hai người thân trước mặt - những người cùng chung dòng máu với tôi - trái tim tôi lại cảm thấy đau nhói.
"Bố, mẹ, nếu con nói rằng Mộ Thời thực chất là một kẻ mang vẻ ngoài đạo đức nhưng bên trong thực chất là đồ khốn thì sao?
"Hai người vẫn nhất quyết muốn con kết hôn với anh ta à?"
Mẹ tôi sững lại, nhíu mày nói: "Làm sao có thể như vậy."
"Dòng họ Mộ gia từ xưa đã nổi tiếng xuất sắc, sao lại có đồ khốn được?"
Rồi bà lại bắt đầu khuyên bảo, bảo rằng con người ai chẳng có khuyết điểm, muốn tôi nhẫn nhịn một chút.
"Nghe lời mẹ đi, Mộ Thanh thì nóng nảy lại chẳng có tiền đồ, biết đâu chỉ là con riêng của Mộ gia.
"Đi theo nó thì có được cái gì chứ?"
"Còn nếu con lấy Mộ Thời, sau này cả gia sản Mộ gia chẳng phải đều là của hai đứa sao..."
Nhìn mẹ tôi khổ tâm khuyên nhủ, tôi bỗng bàng hoàng nhớ lại.
Kiếp trước, khi tôi bị Mộ Thời bạo hành, đánh đập đến nửa sống nửa chết, họ cũng khuyên tôi nhẫn nhịn như thế. Nhưng họ không biết tôi đã chịu đựng thế nào.
Mộ Thời bề ngoài là người đàn ông nho nhã, xuất chúng, nhưng sau lưng lại là một kẻ bạo lực, cố chấp điên cuồng. Hắn lớn lên dưới sự áp chế của bố mẹ, ép mình phải hoàn hảo. Mọi sự bất mãn và đau khổ tích tụ cuối cùng chuyển hóa thành cơn thịnh nộ, thành những đòn bạo lực khi ở riêng với tôi. Mỗi khi say rượu về nhà, hắn đều trút hết những thứ đó lên người tôi, trút xuống bằng những trận đòn dữ dội.
Và bố mẹ chồng, cũng đeo lên mặt nạ của những con thú đội lốt người, không những dung túng mà còn cùng hắn ta đe dọa tôi.
Tôi từng thử cầu cứu bố mẹ mình, nhưng đổi lại chỉ là sự thờ ơ, lạnh nhạt, bảo tôi nên chịu đựng. Cuối cùng, Mộ Thời càng thêm tàn nhẫn. Sau khi chơi đùa chán chê, hắn bắt đầu kéo tôi vào những cuộc kinh doanh thương mại.
Tôi sống không bằng chết, tâm lý suy sụp, tinh thần đến mức phát điên.
Rồi hắn dàn dựng một vụ tai nạn để giết tôi, nhận được một khoản tiền bảo hiểm không nhỏ. Sau đó, hắn lại tiếp tục đóng vai người chồng chung tình để lấy được tiếng thơm.
Và khi tôi chết, bố mẹ tôi thậm chí không nghĩ đến chuyện điều tra sự thật.
Chỉ có Mộ Thanh.
Sau khi tôi chết, anh phát điên lên, từng chút một, từng bước ép những kẻ hại tôi vào đường cùng. Cuối cùng ôm tro cốt của tôi nhảy xuống biển.
Tôi nhắm mắt lại, cảm nhận trái tim mình lạnh dần, từng chút một.
Kiếp này, tôi chỉ cần Mộ Thanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro