Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 41: Chuẩn bị về nước


"Cung Tuấn, Cung Tuấn, chạy mau, có lẽ Triết Hạn sắp tới rồi." Tiểu Vũ đẩy cửa phòng Cung Tuấn ra, hô lên.

Trương Triết Hạn và Cung Tuấn: "..."

"Xin lỗi, đi nhầm." Tiểu Vũ thấy hai người đang ôm nhau, thức thời định rời bước.

"Dư Tường, ông đứng lại đó cho tôi!" Trương Triết Hạn gọi anh ta lại.

Lúc này Tiểu Vũ mới dừng động tác lùi về sau.

"Hay lắm, lúc trước không thừa nhận, bây giờ còn tới mật báo, tôi thấy ông không muốn sống nữa rồi." Trương Triết Hạn nói xong, đi tới xử lý Tiểu Vũ.

Cung Tuấn giữ Trương Triết Hạn đang nổi giận đùng đùng lại: "Đừng mà Hạn Hạn, anh Tiểu Vũ đã giúp em rất nhiều."

"Hả? Cậu ta giúp em cái gì?" Trương Triết Hạn hỏi.

"Anh ấy nói cho em biết anh đang ở đâu, cả việc gần đây anh đang làm gì, anh Tiểu Vũ đều nói cho em biết hết, nếu không làm sao em nhạy tin tức đến vậy."

"Còn gì nữa không?"

"Còn có, năm đó anh Tiểu Vũ cũng giúp em giấu chuyện đó, nếu không thì tin tức không thể nào được chặn kín như thế."

Cung Tuấn vừa cười vừa kể lại.

Nội tâm Tiểu Vũ: "Thằng ranh này đừng nói nữa, nói nữa ngày mai anh mày không nhìn thấy mặt trời đâu. Mẹ kiếp, mày đang giúp anh hay đang bán đứng anh đấy, theo đuổi được người ta rồi thì hoàn toàn vứt bỏ người công cụ là anh mày đây..."

Cung Tuấn không ngăn được Trương Triết Hạn nữa.

Tiểu Vũ đã chuồn trước khi Trương Triết Hạn chạy tới.

"Thành thật khai báo, hai người thông đồng từ khi nào." Trương Triết Hạn chuyển mũi giáo về phía Cung Tuấn.

"Ừm, từ sớm rồi, ha ha, hai năm trước anh Tiểu Vũ đã giúp em làm rất nhiều chuyện. Nếu không có anh ấy, em nghĩ lúc ấy em sẽ không yên tâm đến vậy."

"Nhưng bọn em không tính là thoogn đồng, ha ha, chỉ có thể gọi là liên minh."

"Cho nên, Hạn Hạn, anh đừng trách Tiểu Vũ, em cảm thấy anh ấy rất tốt, lúc em mới đến Rome, anh ấy cũng quan tâm em."

Trương Triết Hạn trừng mắt nhìn Cung Tuấn:

"Cậu ta tốt như vậy thì đi theo cậu ta đi, mở miệng ngậm miệng là anh Tiểu Vũ, anh Tiểu Vũ..."

Cung Tuấn không ngờ Trương Triết Hạn còn ghen với cả Tiểu Vũ, vội vàng ôm chặt lấy anh ấy.

"Cuộc đời này không phải anh thì không được." Cung Tuấn cười nói.

"Được, vậy chờ hôm nào anh cưới em về." Trương Triết Hạn vòng tay ôm lấy cổ Cung Tuấn.

"Nhóc thối, là em cưới anh mới đúng, chỉ trêu người là giỏi." Cung Tuấn hôn một cái lên miệng Trương Triết Hạn.

Trương Triết Hạn nhìn anh, chậm rãi nói:

"Tuấn Tuấn, chúng ta về nước đi."

Cung Tuấn tròn mắt: "Về nước? Triết Hạn, anh... anh thực sự quyết định rồi sao?"

"Lúc trước không muốn quay về nơi đó là vì nghĩ rằng em đang ở bên người khác, không muốn nhìn thấy bất cứ tin tức gì của em nên mới chọn trốn tránh."

"Hiện giờ em ở bên anh rồi, anh không sợ gì nữa, sau này có gì khó khăn chúng ta cùng nhau đối mặt, được chứ?" Trương Triết Hạn hỏi Cung Tuấn.

"Em nghe lời anh." Cung Tuấn xoa tóc Trương Triết Hạn.

"Nhưng mà... em vốn muốn ở đây để... kết hôn với anh." Cung Tuấn bĩu môi nói.

Trương Triết Hạn bật cười.

"Đồ ngốc, gấp cái gì, thực ra anh nghĩ, nếu có thể kết hôn ở nước mình là tốt nhất, dù sao, anh cũng muốn trở thành người đầu tiên làm việc đó." Trương Triết Hạn trả lời Cung Tuấn vô cùng nghiêm túc.

"Được, em tin rằng chúng ta có thể chờ được đến ngày đó. Cho dù không đợi được, em cũng bằng lòng trở thành bạn trai anh cả đời." Cung Tuấn gật đầu khẳng định.

"Ha ha ha, Tuấn Tuấn, sao em có thể đáng yêu như thế?" Trương Triết Hạn cảm thấy dáng vẻ này của Cung Tuấn rất đáng yêu.

"Đợi năm năm nữa, nếu sau năm năm nữa không có kết quả, thì chúng ta quay lại đây, anh phải cho em một danh phận. Đồ ngốc này, làm sao nỡ để em làm bạn trai anh chứ?" Trương Triết Hạn ôm chặt lấy Cung Tuấn.

"Được! Cứ quyết định vậy đi, đợi em về nước, cùng Tiểu Mã một lần nữa xây dựng lại tập đoàn Cung Thị."

"Em muốn mở rộng nó hơn trước, để nó lớn mạnh đến mức không ai dám trêu chọc, không ai dám đụng vào anh, kể cả sau này anh có chạy ra nước ngoài, chạy đến Rome, em cũng có thể tìm thấy anh ngay." Cung Tuấn cũng ôm Trương Triết Hạn thật chặt.

"Quả nhiên là đồ ngốc, được, anh tin em." Trương Triết Hạn nhẹ nhàng vỗ lưng Cung Tuấn, dường như đang truyền thêm sức mạnh cho anh.

Lúc này, Tiểu Vũ vừa về nhà đã nhận được một tin nhắn.

"Hôm nay thu dọn đồ đạc, ngày mai chuẩn bị về nước."

Chưa qua một giây, lại có một lì xì được phát tới.

"Ông đây tha cho một mạng, sau này cố gắng làm việc."

Tiểu Vũ nhìn tin nhắn Trương Triết Hạn gửi tới trong điện thoại, lắc đầu cười, quả nhiên họ vẫn đi về phía nhau...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro