Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 29: Gửi gắm


Tiểu Vũ ra ngoài gọi điện thoại.

"A lô, anh Tiểu Vũ, mọi việc sắp xếp xong xuôi rồi chứ?" Đầu dây bên kia là giọng đàn ông trầm thấp.

"Mọi việc sắp xếp xong rồi, làm theo lời cậu nói, tôi không nói cho cậu ấy biết, cậu... cậu cứ yên tâm đi."

Người ở đầu dây bên kia nở nụ cười nhàn nhạt.

"Cảm ơn anh Tiểu Vũ, Triết Hạn... tạm thời nhờ anh chăm sóc vậy."

"Ôi, đừng gọi anh Tiểu Vũ nữa, nghe phát sợ. Nhưng cậu thực sự không định nói cho cậu ấy biết à?"

"Vâng... Anh Tiểu Vũ, em sợ nói cho anh ấy biết, anh ấy... anh ấy sẽ làm ra chuyện điên rồ gì, không sao, đợi... đợi em xử lý bên này xong, em nhất định sẽ đi tìm anh ấy."

"Nhưng, anh Tiểu Vũ, em nhờ anh thêm một việc được không?"

"Không sao, cậu cứ nói đi."

"Những ngày em không có bên cạnh, anh có thể canh chừng Trương Triết Hạn giúp em không, gắng sức để anh ấy bớt tiếp xúc với người khác, nhất là những người trông có vẻ có ý đồ ở phương diện với anh ấy, dù sao Triết Hạn cũng có chút háo thắng."

"Được..."

"Với cả, nếu Triết Hạn có người mình thích, anh quan sát người kia giúp em, nếu như có thể, quay về nói cho em biết, để em xem xem người đó có đáng tin tưởng không."

"Cho dù không đáng tin tưởng, Cung Tuấn, bên cậu có thể làm gì được chứ? Cho nên, khác nào vẽ vời thêm chuyện." Tiểu Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.

Cung Tuấn mỉm cười:

"Nếu không đáng tin tưởng thì nhờ cậy vào anh, không thể để anh ấy bị tổn thương thêm nữa, nếu như bị em phát hiện ra... Anh Tiểu Vũ, đến lúc đó em nhất định đến tìm anh tính sổ."

"Ôi..." Tiểu Vũ thở dài một hơi.

"Được rồi, tôi sẽ cố gắng hết sức, không để cậu đến tìm tôi tính sổ."

"Cảm ơn anh Tiểu Vũ, một chuyện, một chuyện cuối cùng."

"Lắm chuyện, mau nói đi."

"Có thể chụp cho em một bức ảnh của Triết Hạn không, em muốn nhìn anh ấy một chút, không phải ảnh lúc trước, là ảnh bây giờ, em muốn biết hiện giờ anh ấy đang làm gì."

"Đang ngủ." Tiểu Vũ giận dữ đáp.

"Không sao, ngủ cũng được, cứ chụp một bức đi, em muốn nhìn thấy, xin anh ấy, anh Tiểu Vũ..." Cung Tuấn dùng giọng làm nũng nói.

"Phiền quá, thôi được rồi, tôi chụp, chụp xong gửi cho cậu, đừng dùng giọng điệu này nói chuyện với tôi nữa, nghe buồn nôn."

"Cảm ơn, cảm ơn anh Tiểu Vũ, anh thật tốt, chẳng trách Triết Hạn muốn làm bạn với anh."

"Thôi đi, đừng nói nữa, càng nói càng sai sai, làm sao nghe vào cứ thấy thảo mai. Nếu không có gì thì tôi cúp máy trước."

"Vâng, tạm biệt anh Tiểu Vũ."

Cung Tuấn cúp điện thoại, nụ cười trên mặt vụt tắt.

Triết Hạn, tha thứ cho em lần này...

Một lát sau, điện thoại di động nhanh chóng nhận được ảnh Tiểu Vũ gửi tới.

Ảnh chụp Trương Triết Hạn đang ngủ.

Mặc dù kỹ thuật chụp ảnh của Tiểu Vũ không được tốt lắm, nhưng vẫn không che được vẻ đẹp trai của Trương Triết Hạn.

Cung Tuấn phóng to ảnh chụp, sờ lên vết sẹo trên mặt Trương Triết Hạn, vẻ đau lòng hiện rõ trên mặt anh.

"Xin lỗi... Hạn Hạn, lúc này không thể ở bên anh."

Nếu anh có người mình thích, vậy thì hãy sống thật tốt nhé...

Nếu như không có, em sẽ quay về tìm anh.

Nhưng, trong lúc đó, không cần chờ em đâu...

Cung Tuấn vừa định tắt điện thoại, thì lại nhận được một tin nhắn khác của Tiểu Vũ.

"Bao lâu?"

Cung Tuấn đọc xong, chậm rãi gõ mấy chữ:

"Chưa xác định."

Thấy bên kia không đáp lại nữa, Cung Tuấn mới tắt điện thoại di động.

Không sao, sẽ qua nhanh thôi, Cung Tuấn, mười mấy năm mày còn vượt qua được, thế này đã tính là gì chứ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro