Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

"Anh, anh rốt cuộc có làm được không vậy?" Tiểu ngốc lo lắng ngồi xổm một bên, gấu nhỏ trong lòng sắp bị đè dẹp bép.

“Đương nhiên là được.” Nguyễn Lan Chúc sắc mặt có chút đen lại, định dùng đầu ngón tay xoa xoa châm lửa.

"Không, đừng." Má nhỏ của tiểu ngốc bị gấu nhỏ ép méo, nói không rõ ràng. "Anh, cái lửa này, nó, nó thối thối."
Nguyễn Lan Chúc  vụt tắt lửa trên đầu ngón tay, nhìn chằm chằm vào bếp lửa, đầu gối đang quỳ có chút tê cứng.
"Nếu anh không biết, thì thôi, thôi đi."
Hắn quay lại nhìn cậu, thấy gương mặt nhỏ bé ấy đã tối đi không ít, cắn chặt răng.
"Đừng lo,lên tầng trên vẽ tranh đi, em vẽ xong thì ta cũng làm xong."
Khi Lăng Cửu Thời rời đi một lúc, đôi mắt Nguyễn Lan Chúc dần chuyển sang màu vàng.
"Chết tiệt, ta không tin, ta không thể đốt được chúng?"
Một lát sau, khói đen bốc lên, ngọn lửa lại tắt một lần nữa...
"Chậc."
Thạch truyền âm bị nắm chặt trong lòng bàn tay, tiếng nói truyền ra ngoài.
Người bên kia dường như vừa tỉnh mộng. "Hả? Gì, có chuyện gì vậy?"
"Làm thế nào để nhóm lửa?"
"... "Im lặng một lúc, giọng nói như phát điên của người bên kia vang lên "Đại ca à, xem xem giờ là mấy giờ!!"
"Nửa đêm cậu nắm thạch truyền âm, làm tôi giật mình tỉnh dậy! Cậu có bệnh à?"
Chiếc đồng hồ lớn ở giữa sảnh khá dễ thấy.
2:15 sáng.
"Đại ca, không phải cậu dùng mấy ngón tay xoa xoa là có lửa rồi đấy sao! Hay cậu không thể hắt hơi một cái hả!"
Hắc long mím môi không kiên nhẫn, nghiến răng: "Lăng lăng muốn ăn mì, cậu ấy nói lửa tôi đốt có mùi hôi."
...
Bạn tốt dường như đã nhịn cười rất lâu, cho đến khi sự kiên nhẫn của hắc long dần cạn kiệt.
"Nhanh lên!"
"Ồ, tôi quên nói với cậu, cậu phải sống ở cái lâu đài rách nát đó,trong khi tôi lại sống trong một tòa nhà hiện đại, làm sao tôi có thể làm được điều đó"
"Cậu*bíp bíp* lâu như vậy rồi bây giờ lại nói với tôi cậu không làm được? " Hắc Long nghiến răng âm thanh rất đáng sợ.
"Được rồi, được rồi, tôi đã gửi video hướng dẫn cho cậu trên điện thoại, cậu chỉ cần làm theo video đó thôi."
‐--------------------------
"Ngài Xiao"
"Ngài nói xem"
"Tôi có quá đáng không?" Lăng Cửu Thời nằm sấp trên những tờ giấy vẽ, bút màu gõ từng nhịp trên đầu.
Bất ngờ tỉnh giấc giữa đêm và muốn ăn mì, Lăng Cửu Thời tỉnh giấc, khiến hắc long cũng tỉnh theo.
Giống như nghĩ tới điều gì, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại nhoẻn lên mỉm cười.
"Thì ra, thì ra những người mạnh mẽ cũng có những điều họ không biết."
Lăng Cửu Thời nhìn chăm chú vào con gấu nhỏ suy nghĩ một lúc, miễn cưỡng đưa ra quyết định.
"Thực ra, thực ra..."
"Tôi, tôi cũng không muốn ăn mì lắm, phải không?"
Tất nhiên, con gấu nhỏ không thể trả lời câu hỏi của cậu.
Một lúc sau, một bàn tay mảnh mai nâng chú gấu nhỏ lên, cây bút lăn dần sang chỗ khác.
"Đi! Đi!"
"Nói với anh ấy, đi nói với anh ấy, chúng ta nên đi ngủ thôi." tiếng nói lắp bắp cùng với tiếng nuốt nước bọt vang lên.
"Tôi, tôi không thích ăn mì ."
"BÙM!"
Một tiếng nổ lớn từ phòng bếp làm cho nền nhà rung chuyển.
Lăng Cửu Thời vô thức nắm chặt các ngón tay của mình cho đến khi chúng trắng bệch.
Sự sợ hãi và hoảng loạn bao trùm tâm trí, ngay lập tức trước khi đầu cậu có thể nói cho cậu biết chuyện gì xảy ra,cậu đã nhanh chân tiến về phía trước.

Lăng Cửu Thời vội vã chạy xuống, vẻ mặt căng thẳng, gấu nhỏ suýt nữa bị cậu ném đi.

Trong màn sương đen đặc, Nguyễn Lan Chúc khuôn mặt còn phủ bụi xám xịt chậm rãi bước ra ngoài.
Vẻ mặt ngơ ngác, lông mày nhíu lại, giơ tay xua tan làn khói xung quanh.

Khoảnh khắc tiếp theo, ánh mắt họ gặp nhau.

Một cảm giác chua xót mạnh mẽ giống như một cú đấm vào mặt Lăng Cửu Thời, nước mắt tuôn rơi.

Cậu mím môi, vẻ mặt vốn đã không thể kiểm soát, nghẹn ngào, ôm gấu nhỏ vào người.

“Lăng lăng!” Hắc Long giật mình, vội vàng chạy tới, không quên vẫy tay làm biến mất cảnh hỗn loạn đó.

Mái đầu mềm mại tựa vào vai Nguyễn Lan Chúc.

Cơ thể trong vòng tay run lên vì nức nở.

"Sao vậy? Sao vậy?" Hắc Long dùng giọng nói dịu dàng nhất trong đời an ủi cậu: "Lăng lăng?"

Hiển nhiên, tiểu ngốc đang đắm chìm trong nỗi buồn, chưa thể lấy lại tinh thần dể nói cho hắn biết chuyện gì đã xảy ra.

Nguyễn Lan Chúc đau lòng, hôn nhẹ lên đỉnh đầu rồi đến chiếc cổ trắng nõn của cậu.

"Em còn khóc nữa, nếu em khóc tiếp em sẽ trở thành người lớn."
Lăng Cửu Thời, người vừa khóc một hồi, nghe thấy điều này liền bật cười.

“Vừa khóc vừa cười?” Hắc Long nhéo mũi như trêu chọc một đứa trẻ, không chịu buông.

"Không, không thích"

Nguyễn Lan Chúc rất thích nghe giọng nói khẽ ríu rít của cậu, nhưng hiện tại không phải lúc thưởng thức.

Đôi mắt sưng húp vẫn còn đỏ

"Sao vậy? Sao đột nhiên lại khóc như vậy?"

Lăng Cửu Thời ngước mắt lên, nhìn sắc mặt xám xịt của hắc long, lại bắt đầu cảm thấy buồn bã.
"Tôi tưởng, tôi tưởng anh đã chết rồi... ugh" Lúc này cậu bé hoàn toàn suy sụp.

Tiểu ngốc há miệng, khóc rống lên như một cái vòi nước nhỏ, hắc long gần như đang nhìn thẳng vào cổ họng cậu, không nhịn được cười.

Một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống chóp mũi Lăng Cửu Thời, chậm rãi cọ nhẹ trên khuôn mặt cậu.

Đợi đến khi tâm tình của tiểu ngốc này cuối cùng cũng ổn định lại, Nguyễn Lan Chúc mới dừng lại.

"Ngốc quá đi." Bàn tay lớn lau đi nước mắt.
“Tôi, tôi không ngốc…”Dù vậy, cậu vẫn phải lắp bắp giải thích rằng mình không phải là đứa ngốc. "Tôi chỉ... chỉ hơi kém thông minh một chút."
"Ồ ồ..." Lời nói đầy tiếng cười như những nốt nhạc êm dịu an ủi trái tim chưa bình tĩnh.
Ánh mắt họ lại gặp nhau, vào thời điểm này, nhiều thứ dường như đã thay đổi.

Nguyễn Lan Chúc không phải là kẻ ngốc, có lẽ từ lâu hắn đã hiểu được sự khác biệt giữa mình và người này, lúc này trong lòng hắn đã xác định.

Người trước mặt
Là người yêu duy nhất của hắn.

Hắn muốn xây cho cậu một tổ ấm.

Bàn tay to lớn đặt lên khuôn mặt mịn màng đó.

Xây tổ ấm lấp lánh, à không, tổ ấm mà cậu ấy thích.

"Ngài"

Nhịp tim bỗng tăng tốc

Đôi mắt đẫm lệ nghiêm túc nhìn Nguyễn Lan Chúc.

"Ngài, sẽ luôn ở bên cạnh tôi phải không?"

Ngài……
Một nụ cười không thể tắt xuất hiện trên khuôn mặt hắc long

"Mãi mãi"

Hơi thở nóng bỏng quyện vào nhau, nụ hôn dài nuốt chửng hết mọi hơi thở.

Hắc long với lấy con gấu nhỏ rồi vòng tay qua eo bé ngốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro