chương 2
Tròn 100 ngày, phản đồ Lam Vong Cơ mang theo Di Lăng lão tổ rời khỏi Kim Lân Đài. Lan Lăng Kim Thị người người hối hận, máu chảy thành sông.
Sảnh Chính Kim Lân Đài.
Nam tử lạnh lùng mặc hắc phục, dây buộc tóc đỏ thẫm tùy tiện ôm theo chút tóc, nằm gọn sau đầu ngạo nghễ ngồi trên ghế chủ toạ, quanh thân y mang theo đạo ma khí nồng nặc.

Bên dưới, đám người họ Kim bị ép quỳ rạp xuống. Kim Quang Dao y phục rách nát đến thảm, nửa quỳ nửa nằm trên nền đất.
- Hàm Quang Quân, xin hãy tha cho tôi.
Phía sau, một đám người vái lạy như gà mổ thóc, gào thét xin tha mạng.
Lam Vong Cơ ngồi bên trên, mặt không đổi sắc, thâm trầm nhả chữ.
- Ta không phải Hàm Quang Quân của các người.
Y nhếch mép cười tự diễu.
Hàm Quang Quân, hiệu thật hay. Ngay cả người quan trọng nhất còn không bảo vệ được, ta còn có thể bảo vệ các ngươi? Không, ta phải khiến các ngươi từng người từng người trả giá đắt.
Kim thị máu chảy thành sông. Xác của Kim Quang Dao bị treo trước Kim Lân Đài.
Kim thị to lớn đến cuối cùng chỉ còn lại Kim Lăng.
Y tha cho nó... có lẽ đơn giản là bởi mẫu thân nó là Giang Yểm Ly. Mặc dù nó là nguyên nhân trực tiếp khiến Ngụy Anh bỏ y lại.
Sau trận mưa máu tại Kim Lân Đài, tin đồn về Lam Vong Cơ lan truyền rộng rãi. Hàm Quang Quân bỏ chính tu tà, đi theo đường mòn của Di Lăng lão tổ. 100 ngày trước, Di Lăng lão tổ bị tiêu giệt ở Kim Lân Đài, 100 ngày sau, bắt đầu từ Kim Lân Đài... mưa máu lan rộng trong tay Hàm Quang Quân.
Đám thế gia còn sống nhanh chóng tụ hội tại Vân Thâm Bất Tri Xứ, bàn bạc cách chống lại y. Một phần do Vân Thâm Bất Tri xứ phù hợp với tính chất bàn luận, mặt khác quan trọng hơn là bọn họ dám cá Hàm Quang Quân sẽ không đánh đến Vân Thâm Bất Tri Xứ... dù sao đây cũng nhà của y.
Thực tế cho thấy, họ đã đoán đúng. Lam Vong Cơ không đánh đến Vân Thâm Bất Tri Xứ... có điều... mưa máu vẫn rơi xuống tại các gia tộc khác... Không có gia chủ, từng người vô tội ngã xuống trước vạt áo của Hàm Quang Quân.
Lam Vong Cơ sau khi đánh Thanh Hà Nhiếp Thị, một thân Hắc y ngồi trên thuyền đi đến Liên Hoa Ổ, mùi sen ngào ngạt tràn vào phổi.
" Lam Trạm, lần sau ta mời ngươi đến Liên Hoa Ổ, sẽ hái sen cho ngươi ăn."
Gương mặt lạnh giá ánh lên tia ôn hòa, y mỉm cười nhẹ nhàng hái một búp sen... chầm chậm bóc ra, bỏ lên miệng. Hạt sen non mềm ngọt ngào, tâm sen lại đắng ngắt.
- Ngụy Anh.
Đám người tại Vân Thâm Bất Tri Xứ sau khi biết tin... có người trực tiếp sốc đến ngất. Lại có những kẻ nghe tin Vân Mộng Giang Thị không bị đánh tới... ghen ghét tràn lên.
Lòng người là như thế... bọn họ khốn khổ thì chính là muốn kéo đám người sống tốt kia chết cùng bọn họ.
- Giang tông chủ, Lam Vong Cơ kia với ngươi rốt cuộc có quan hệ ra sao?
- Đúng vậy. Tại sao nhà ai cũng bị đánh mà riêng Liên Hoa Ổ lại không bị.
Bọn họ hiển nhiên không thể nhớ ra, Di Lăng lão tổ kia trước đây là người Giang thị.
Giang Vãn Ngâm làm sao để bọn họ nói gì thì nói, tay cẩm Tử điện, ai nói khó nghe liền vác dây đi quật... đánh cho đến khi không dám nói nữa... đồng thời cũng ban đạo luật... đóng cửa Liên Hoa Ổ... đám người đi từ thế gia khác tới lánh nạn ngồi đầy trước bến sông... oán thán không thôi.
Kết quả chính là người đứng đầu gia tộc phỉ báng Giang Thị, Giang Vãn Ngâm cầm theo tử điện đánh từng người. Dân tị nạn ngồi trên bến sông, oán thán, tuyệt vọng.
Hàm Quang Quân nhìn cảnh tượng trước mắt, thật sự khinh thường cái thứ mà trước đây y dốc lòng bảo vệ, dốc lòng tôn kính.
Lòng người.
Vẫn là Ngụy Anh của y đẹp nhất.
Ngụy Anh, khi nào ngươi mới trở về. Ta đợi ngươi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro