chương 11
Sống đến ba kiếp người, Ngụy Vô Tiện vẫn cực kì ham chơi. Có thể là do ảnh hưởng của cơ thể mới... nhưng hai kiếp trước cũng không phải không phá phách.
Ngụy Vô Tiện cậy tuổi đời nhỏ, trêu đùa khắp nơi, Lam Vong Cơ cũng chỉ biết thở dài thu dọn hậu quả do Ngụy Vô Tiện tạo ra.
Như thường lệ, Lam Vong Cơ đến giờ ngồi ngưng thần trong động đá, Ngụy Vô Tiện ngựa quen đường cũ trốn xuống trấn chơi. Nhưng, hôm nay, lại cực kì không giống thường lệ lắm.
Ngụy Vô Tiện cả người bị trói lại thành một đống nằm trong xe ngựa, cực kì hối hận.
Cho dù vẫn giữ vững tu vi thì trong cái cơ thể nhỏ bé này cũng không thể nào tự mình đánh bại ai được.
Ngụy Vô Tiện cực kì an năn, trong lòng thầm gọi tên Lam Vong Cơ.
" Lam Trạm, huynh mau tới cứu ta, từ sau ta sẽ không tùy tiện chốn đi chơi nữa"
" Tiểu gia hỏa, ngươi lẩm bẩm cái gì?" Kẻ mặc y phục Giang gia nhận nhiệm vụ chông coi Ngụy Vô Tiện thấy y lẩm bẩm liền lên tiếng hỏi. Thái độ không quá hà khắc.
" Không... không có gì... thúc thúc, tại sao người lại bắt cháu." Ngụy Vô Tiện lắc đầu, bày ra bộ mặt trẻ con ngây thơ.
Lam Trạm, huynh cứu ta, từ sau có chốn, ta cũng sẽ rủ huynh đi cùng.
Vân Mộng Giang thị- Liên Hoa Ổ.
Ngụy Vô Tiện mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, mắt bị một tầng vải phong ấn, thính giác nhạy bén có thể nghe thấy giọng nói quen thuộc.
Giang Trừng nói:" Ai kêu các ngươi bắt nó!" ngữ điệu vô cùng tức giận.
Không có tiếng đáp lại, xung quanh yêu lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng chân nhẹ nhàng di chuyển.
Đám người bên dưới nhìn biểu tình khó ở của tông chủ bọn họ, ai nấy đều run sợ, chân vô thức bước lùi về sau.
" Bắt người ở đâu trả về nơi đó đi."
Ây ya, Giang Trừng, ngươi đúng là huynh đệ tốt.
Ngụy Vô Tiện trong lòng mừng thầm, chuẩn bị tinh thần được đưa trả về cho Lam Vong Cơ.
Y không phải chưa từng nghĩ đến sẽ nhận lại Giang Trừng, có điều, y sợ làm hắn khó xử. Kiếp trước, đã làm khó hắn rồi. Lần này, vẫn là không nên để hắn nhận ra thì hơn.
" Giang tông chủ, không thể thả nó được... nó là mồi câu duy nhất để khống chế Lam Vong Cơ."
" Đây là lệnh."Giang Vãn Ngâm trừng mắt.
Đám người phía dưới bằng mặt không bằng lòng, cởi trói cho Ngụy Vô Tiện.
Mảnh vải phong ấn mắt được tháo ra, khung cảnh quen thuộc trong Liên Hoa Ổ đập vào mắt.
Ngụy Vô Tiện có thể dễ dàng nhìn thấy người huynh đệ của mình ngồi trên chủ tọa, có bao nhiêu quyền lực, có bao nhiêu uy nghiêm.
" Ngươi là đứa trẻ được Lam Vong Cơ thu nhận? Hắn tại sao lại thu nhận ngươi." Giang Vãn Ngâm nhíu mày đánh giá Ngụy Vô Tiện.
" Có thể là vừa gặp đã yêu, sao ta biết được chứ."
Ngụy Vô Tiện nhanh miệng đáp.
Đám đệ tử Giang thị mắt chữ A mồm chữ O, run sợ nhìn đứa nhỏ ngang ngược không sợ trời đất đằng kia.
" Ngươi...." Giang Vãn Ngâm bất ngờ.
Tại sao hắn lại nhìn thấy bóng dáng của Ngụy Vô Tiện ở đứa nhỏ này? Có phải, bởi vì như vậy nên Lam Vong Cơ mới thu nhận nó?
" A.. cái đó! Giang tông chủ, người thả ta ra đi, ta chỉ là đứa trẻ bình thường, không liên quan đến ân ấn oán oán các người." Mặc dù ta thật sự chính là nguyên nhân trực tiếp dẫn đến tình cảnh hiện tại, nhưng ta không thể nhận được, nhất quyết không nhận.
" Người đâu, thả nó đi." Giang Vãn Ngâm phất tay, hướng ánh mắt rời khỏi người Ngụy Vô Tiện, hắn sợ, nếu mình tiếp tục nhìn, sẽ không kìm được mà giữ nó lại...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro