Chương 8
Vừa bước vào phòng ông nội cậu đã nghe thấy tiếng cụ Hợi nói vọng ra.
-
-Doãn Chân đấy hả con vào đây ông nội nói nè.
-Dạ con đến theo lời ông đây ạ.
-Ừ được ông nói trước con dạy học cho con Tuệ thì phải kiên nhẫn chứ không được nóng vội bởi vì con bé trước nay chưa từng học hành gì một chữ bẻ đôi cũng không biết nhưng ông thấy nó là một đứa thông minh nếu mà được dạy bảo cẩn thận thì chắc là sẽ nên người tất cả đều trông cậy vào con,từ nay trở đi một ngày hai buổi đến đây dạy học cho chị dâu nhé sách vở được anh con chuẩn bị sẵn trên nhà Từ Đường rồi con chỉ việc dạy thôi hàng tháng ông sẽ trả lương cho con.
-Dạ thôi ông ạ chị Tuệ là vợ của cô Hải Lân cũng là chị dâu của con đều là người một nhà con làm sao mà dám ngửa tay xin tiền của ông con không dám đâu.Ông nội vẫn từ tốn nói.
-Không được đây không phải là việc một sớm một chiều mà nó còn kéo dài mấy năm đó để có được cái bằng tú tài con còn học mười mấy năm cơ mà ông chỉ cần con dùng kiến thức đó dạy chị dâu của con 5 năm thôi cũng tốt là dâu con nhà này ít nhiều phải biết tính toán không thể thất học được ông đã nói như vậy thì cậu Doãn Chân chỉ biết nín thinh chứ biết cãi làm sao vậy là buổi học đầu tiên với vai trò làm gia sư cậu Doãn Chân bắt đầu như thế đó nhìn mợ đánh vần với từng con chữ người đẫm mồ hôi mà vẫn không nản cậu ngưỡng mộ lắm cũng may là Tuệ sáng dạ nên chỉ trong buổi sáng mợ đã viết được một số chữ cái mà cậu viết ra tuy không được đẹp nhưng như vậy thì cũng đã nhanh lắm rồi.
Giữa buổi con Hường mang nước mát lên cho hai người uống nhìn cậu Doãn Chân ân cần chỉ dạy cho mợ Tuệ mà nó tức ói máu nó nghĩ.
-Sao cũng là phận con hầu mà nó một bước lên bà chủ còn mình vẫn cứ muôn đời giữ kiếp con Sen là sao đã vậy cái gì tốt nó dành hết lấy được cô cả làm chồng bây giờ lại được cậu Doãn Chân dạy chữ nữa nhìn ức muốn chết chỉ muốn vả cho con mặt dày này một cái sái quai hàm thôi.
Song nghĩ là vậy nhưng vẻ mặt nó vẫn tươi hơn hớn đưa một cốc nước chanh cho cậu Doãn Chân và mợ Tuệ miệng con Hường lanh chanh.
-Dạ em mời mợ và cậu uống nước cậu Doãn Chân vất vả quá nghỉ tay chút đã cậu nước này đích thân em pha đấy cậu cạu uống thử đi mát và ngọt đến xương luôn ạ.
Mẹ bố tiên sư nhà nó mồm miệng con này đúng là có sừng có mỏ nói xong nó lại liếc xéo mợ Tuệ một cái rồi buông câu.
-Cứ như mợ Tuệ mới sướng nè vừa được làm dâu làm quan lại có chồng giỏi đã vậy ngày nào cũng được cậu Doãn Chân dạy học ai mà không ham mợ nhỉ,số mợ đúng là thơm thật đấy chắc kiếp trước mợ tu chín kiếp mới lấy được cô cả Lân mợ có chiêu nào hay chỉ cho em với em cũng muốn được làm dâu Hào Môn như mợ .
Cậu Doãn Chân biết con này muốn xỏ xiên chị dâu liền quắc mắt nói.
-Này Hường mày chỉ là phận con ở sao lại dám ăn nói ngang hông với chủ như vậy mày nói vậy là có ý gì có tin tao mách ông nội một câu lag mày một đi không trở lại không hả.
Con Hường tái mặt nó càng tức điên lên chưa kịp vui ví xỏ xiên được mợ thì bị cậu Doãn Chân dội cho gáo nước lạnh vào người còn dọa đuổi nó ra khỏi nhà này mới cay chứ nó hậm hực nói.
-Em nào dám cậu ơi em nói xuôi thì cậu lại hiểu ngược tội cho em quá.
Lúc này Tuệ mới nhàn nhạt nói.
-
- Không cần phải như vậy Hường ạ mợ có làm sao cũng không mượn em quan tâm nếu em tốt em ngoan thì chẳng cần ai mai mối sẽ tự khắc có người tìm đến còn tâm địa hẹp hòi luôn muốn hạ bệ người khác ngoi lên làm thì xoàng lắm cái loại ấy ra ngoài đường đầy ra mợ chỉ nói vậy thôi nếu em thooing ming thì em tự hiểu.
Con Hường tức đến nghẹn cổ nó ra ngoài không quên nguýt dài một cái miệng lẩm bẩm.
-Mày dược lắm Tuệ để xem mày có to mồm được mãi không tao đang chờ xem ngày mày khóc không được mà cười cũng không được đấy nhé chưa biết mèo nào cắn mủi nào đâu con 30 chưa phải là Tết chị mày khinh.
Nó đi một mạch lên nhà lớn nhìn trước ngó sau liền chạy tọt vào phòng bà Khương nói.
-Bà ơi con thấy bà liệu nghiệm như thần ý kiểu gì cá cũng cắn câu đấy bà ạ ,bà Khương nhếch mép cười nói với con Hường .
-Mày cứ bám sát trúng cho bà dính mãi kiểu bày chẳng bắt được con chuột bà không tin một người như bà mà lại thua một đứa nhãi ranh như nó.
Một kế hoạch thâm sâu được ủ ra nhắm vào ai thì trời mới biết e là dông gió sắp ập xuống gia đình này.
Tuần đầu trôi qua nhẹ nhàng không có gì xảy ra cuối tuần coi Hải Lân về cô và mợ lại ríu rít như đôi chim câu cô yêu vợ quá chính cái sự yêu vợ của cô làm cho bà Khương sồn con mắt bên phải đỏ con mắt bên trái bà không ngờ con hầu dơ bẩn lại lắm chiêu trò để mê hoặc cô đến thế làm cô quên luôn cả bà.Trước đây khi chưa có mợ bà là số một là người nắm quyền sinh quyền sắt trong nội gia vậy mà xem ra giờ có vẻ ngư mọi trật tự đã bị sáo trộn bởi cái con nặc nô này rồi.
-Cô cả Hải Lân làm thông ngôn đi hầu quan Tây nên cũng có nhiều cô nương trong giới quý tộc biết đến cô lại là người văn hay chữ tốt khuôn mặt xinh trai đẹp khiến cho các tiểu thư đài cát Hà Thành yêu thầm trộm nhớ suốt.Nhà quan phủ họ Phạm có một cô gái tuổi vừa đôi chín kém cô cả Hải Lân đúng một tuổi vì là con quan nên từ bé cô đã được chiều chuộng chẳng phải làm gì suốt ngày chỉ lo trưng diện và làm đẹp quan phủ cũng mời thầy về dạy chữ cho cô nhưng cô học tai nọ thì sọ tai kia cầm kì thi họa thì cũng đã thử qua nhưng chẳng ra cái gì cuối cùng tất cả lại bỏ xó nhìn cô cũng đẹp da trắng má hồng môi lúc nào cũng tô đỏ chót ai đến nhà cũng khen cô xinh mà thực ra lời khen ấy chỉ đúng một phần phần còn lại là lấy long cha cô là chính có một vài đám đánh tiếng xin cô cho con trai của họ song cô đều từ chối vì những chàng trai đó không xứng với cô người thì cô coi là gia trưởng trưởng giả học làm sang người thì cô bảo nhìn tướng bần hàn vũ phu kẻ thì cô lắc đầu chỉ chê thói hư giỏi nói phét rồi người đâu mà răng đi trước chân lội nước theo sau thôi thì đủ thói hư tật xấu của họ cô moi ra bằng hết cô là để có cớ từ chối,ép mãi chẳng được cuối cùng quan phủ họ Phạm kia cũng phải chịu thua cô con giá cứng đầu e thế mà cô lại chết mê chết mệt một người người đó cũng chẳng phải là quan lại là người lắm tiền nhiều của thủ đô mà chỉ là anh chàng nhà quê chính hiệu một tay nói nôm na cho người ta dễ hiểu chuyên điêu đóm cho quan Tây nghề của người ấy chính là bán nước bọt khua môi múa mép lấy tiền theo cách gọi của mấy vị quan nhà nước bao nhiêu lần cô tiểu thư tên là Phạm Ngọc Hân cố tình tiếp cận ve vãn cô Thông Ngôn nhưng xem ra chẳng ăn thua ngĩ mãi mà chẳng ra tìm ra cách lại nghe tin cô đã có vợ cực chẳng đã xong cô nàng không can tâm trong đầu vẫn nung nấu ủ miu để đưa coi vào tròng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro