Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 1

"Tốc độ phát triển là tỷ lệ so sánh giữa mức độ của một thời kỳ với mức độ của một thời kỳ trong dãy số dùng để làm mốc so sánh" - Tiếng thầy giáo thao thao bất tuyệt trên bục giảng cũng không thể làm nó khá hơn được. Nó càng nghe càng buồn ngủ.

   Hôm nay, nó đi học hộ một chị mà nó quen thân môn thống kê nông nghiệp. Mới đầu, nó hứng thú nhận lời chị đó đi học vì nó nghĩ "mỗi thứ phải biết một ít thì sẽ tốt hơn" nhưng giờ nó thấy là sai lầm. Biết gì k biết lại muốn biết đến mấy cái môn buồn ngủ này, k có khả năng áp dụng vào ngành nó học. Nó cảm thấy hối hận, biết vậy nó đã ở nhà mà vòi vĩnh ai đó đi chơi. Nghĩ rồi nó lại nhớ tới ai đó mà cười ngây dại rồi chìm vào giấc ngủ.

    Nó ngủ liền một mạch, chuông reo hết giờ mà nó cũng k hay biết gì. Bỗng có người nào đó cứ lay nó:
- Yên nào. E đang ngủ mà. Để e ngủ tí nữa đi. Đau người lắm nè.- nó mơ màng đoán chắc là "chú yêu Lam Phong" của nó.
- Con heo này, em định ngủ ở chỗ này đến bao giờ? Định cho a leo cây à?
    Nghe xong theo phản xạ nó bật dạy như lò xo, việc đầu tiên là chỉnh lại đầu tóc rồi lau miệng. Anh nhìn thấy mà buồn cười:
- Thôi đi, đừng lau nữa, k có đâu. E xem e còn việc gì xấu mà a k biết k? Nào là ngủ phải lấy người khác làm gối ôm này, nào là...
- Thôi thôi,... đừng nói nữa. Đây là ở ngoài mà. A lại đi bêu xấu e.- nó phụng phịu.
- A nói đều là sự thật.
Nó bĩu môi rồi nguýt a một cái mà giận dỗi bỏ đi ra ngoài trước. A thấy thế chỉ biết cười trừ, cầm cặp sách của nó rồi đuổi theo.
- a còn chưa nói tội e ngủ gật mà để quên mất a, hại a đứng đợi đâu nhé. K phải vờ dỗi mà a cho qua nha, con heo.- a bẹo má nó mà nói
- xí, hôm nay e đi học hộ, hôm qua e trình báo với a rồi còn gì. Mà đã k phải môn chuyên ngành thì có thể ngủ mà. Với cả thầy dạy rất buồn ngủ nên e mới ngủ quên.
- Thế là e quên luôn cả anh chứ gì?
- Đâu... a thì làm sao e quên nổi.hihi. thôi e đói rồi. Bụng cũng bé đi rồi.- vừa nói nó vừa kéo tay a đặt vào bụng mk- đó a thấy chưa? A k đưa e đi ăn, lại ở đó càu nhàu như ông già ý.
- Được rồi. Đưa e đi ăn rồi về xử phạt e. Nhớ nhắc a.
Nó lè lưỡi:
- có đứa hâm mới nhắc a xử phạt e. Hihi
   Cô bé này ngay từ bé đã lém lỉnh như vậy rồi. Anh chỉ còn cách chào thua với nó.
    Nó là Gia Hân,vốn dĩ là cháu họ của a, đang là sinh viên năm hai khoa công nghệ sinh học của trường đại học tự nhiên. Khi mà nó quyết định chọn ngành này để học có nói với a:
-  cháu học rồi về sẽ giúp chú nghiên cứu ra loại mĩ phẩm mới thật đặc biệt.
- thôi cô nương, chỉ cần cô k phá phách là được rồi.
- chú đừng khinh thường cháu. Cháu sẽ nghiên cứu ra cho chú xem. Đến lúc đó, chú đừng có xin cháu bản quyển sáng chế.
- được, đến lúc đó sẽ mua bản quyền của cháu với giá cao.
- chú nhớ nhé?
- ok. Quân tử nhất ngôn
- tứ mã nan truy.- nó cười khanh khách mà đáp lại a.
Ngày đó, a mới mở công ty Store W&Z được  1 năm, là công ty chuyên nghiên cứu sản xuất các loại mỹ phẩm. Khi đó, a với nó còn chưa thay đổi cách xưng hô như bây giờ, chỉ đơn thuần là tình cảm chú cháu bình thường. Chuyện bắt đầu từ khi nó lên đại học.
Cho đến bây giờ a vẫn thắc mắc một điều là k hiểu tại sao khi mở công ty a lại lấy chữ cái đầu trong tên tiếng a của nó và a ghép lại ( Willam & Zoe) có lẽ là " điềm báo" cho chuyện tình cảm của a và nó rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro