Chương 5
Tạ Trường Tùng dựa vào cửa chờ đợi. Hôm nay trời có chút lạnh, khó có khi anh đeo khăn quàng cổ, lại chuẩn bị thêm một cái để ở trong xe, nghĩ Nghiêm Khê nếu không mặc thêm áo khoác, đúng lúc mang cho hắn một cái khác màu. Trong xe để sữa đậu nành cùng bánh bao vừa mua, vẫn đang nóng hầm hập chờ tiến vào bụng Nghiêm Khê.
Hôm nay hình như Nghiêm Khê dậy có chút muộn, thường ngày giờ này đã ra cửa nhưng bây giờ vẫn chưa có động tĩnh gì. Tạ Trường Tùng cảm thấy có chút lạ, từ trước tới nay Nghiêm Khê luôn vô cùng đúng giờ, muộn như vậy mà vẫn chưa ra khỏi cửa không khỏi có chút bất bình thường.
Tạ Trường Tùng kiên nhẫn đợi thêm trong chốc lát, thấy thật sự sắp muộn, anh quyết định lên trên tầng nhìn xem thế nào.
Chìa khóa dự phòng của nhà Nghiêm Khê là sau một đêm ngủ lại, Nghiêm Khê đưa cho anh, nói là để anh ra vào thuận tiện hơn. Nghiêm Khê lười mở cửa cho anh vào lúc sáng sớm tinh mơ, lại chịu không nổi để Tạ Trường Tùng phải đứng đợi bên ngoài.
Tạ Trường Tùng rất thích sự mềm lòng này của hắn, trong lòng mừng thầm khi lấy được chìa khóa dự phòng của hắn, nhưng anh cũng rất ít khi tự tiện mở cửa vào nhà, anh biết Nghiêm Khê rất coi trọng không gian riêng tư, anh cũng là dựa vào sự đúng mực này, đã có thể đạt được sự thân mật da thịt, cũng sẽ không khiến hắn chán ghét.
Cửa mở, Tạ Trường Tùng cầm theo bữa sáng bước vào, nhìn thấy giày của Nghiêm Khê còn để ngay ngắn ở trên tủ giày, một đôi cũng không thiếu. "Hay là hắn còn ngủ quên?" Tạ Trường Tùng âm thầm nghĩ.
Anh gọi một tiếng, không có tiếng trả lời, liền thay dép lê đi đến phía phòng ngủ. Trên giường ụ lên một bọc lớn, có thể tưởng tượng được cảnh người kia đem bản thân bọc đến kín mít rồi mới đi ngủ, Tạ Trường Tùng không khỏi bật cười, cảm thấy như vậy có chút đáng yêu. " Nghiêm Khê, đến giờ đi làm rồi." Anh đẩy ra tấm chăn che khuất gương mặt Nghiêm Khê, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Trên mặt Nghiêm Khê phiếm hồng bệnh trạng, mắt nhắm lại gắt gao, đôi môi khô ráo tái nhợt, Tạ Trường Tùng còn chưa chạm vào hắn đã có thể cảm nhận được hắn đang sốt cao như thế nào, trong lúc nhất thời không thể phân biệt hắn đang ngủ sau hay là hôn mê bất tỉnh, Tạ Trường Tùng vội vàng bắt lấy bả vai Nghiêm Khê lắc lắc: " Nghiêm Khê!"
Nghiêm Khê không có phản ứng. Tạ Trường Tùng chỉ cảm thấy làn da dưới tay nóng đến dọa người, cũng không có thời gian nghĩ nhiều, đem người từ trong chăn đào ra, phủ thêm áo khoác của mình lên bế người đi xuống lầu, thuận tiện mang theo ví của Nghiêm Khê cùng di động. Giờ cao điểm trên đường vô cùng tắc, Tạ Trường Tùng nghe từng tiếng hô hấp trầm trọng vang lên từ phía sau, trong lòng gấp gáp đến hỏng luôn rồi.
Thật vất vả mới tới được bệnh viện, Tạ Trường Tùng cõng Nghiêm Khê vào đăng ký, Nghiêm Khê mềm mại dán trên lưng Tạ Trường Tùng, nhiệt độ cực cao xuyên thấu qua quần áo mà truyền tới trên người Tạ Trường Tùng, hậu tri hậu giác anh mới phát hiện, so với tưởng tượng của anh Nghiêm Khê nhẹ hơn rất nhiều.
Sau một hồi hoảng loạn, cuối cùng cũng truyền được nước cho Nghiêm Khê, Tạ Trường Tùng ngồi trông bên cạnh Nghiêm Khê, lúc này mới có tâm tư giải quyết chuyện xin nghỉ của mình và Nghiêm Khê. Anh lại nghỉ đến tin nhắn chúc ngủ ngon tối qua không được trả lời, không biết người này ngủ khi nào, không phải là phát sốt cả đêm chứ? Trong lúc nhất thời vừa vội lại vừa tức.
Bữa sáng chuẩn bị cho Nghiêm Khê đã không có cách nào dùng tới, để không lãng phí Tạ Trường Tùng đành tự ăn, ngồi ở bên cạnh dùng điện thoại đọc tài liệu. Hộ sĩ nói có thể Nghiêm Khê bị cảm lạnh, truyền mấy bình nước thuốc là không có chuyện gì. Tạ Trường Tùng nghĩ có lẽ hôm nay phải ở bệnh viện cả ngày, liền gửi tin tức cho nhân viên trong văn phòng, sắp xếp những công việc quan trọng cùng hủy bỏ hội nghị.
Tới gần giữa trưa, một dãy số xa lạ gọi vào điện thoại Tạ Trường Tùng. Tạ Trường Tùng vội vàng đi ra hành lang nghe, đầu kia là một giọng nam trầm thấp: " Tạ Trường Tủng, phải không?"
" Xin hỏi ngài là ai?"
" Tôi là Nghiêm Hải." Người đàn ông nói.
Tạ Trường Tùng lắp bắp kinh hãi. Cái tên Nghiêm Hải này anh biết, là một vị đổng sự ở tổng công ty, Tạ Trường Tùng lúc trước cũng hoài nghi quan hệ của người này với Nghiêm Khê nhưng vẫn luôn không hỏi. Nhân vật này gọi cho anh có việc gì?
Tạ Trường Tùng không dám chậm trễ vội nói: " Xin chào Nghiêm đổng"
"Ừ" Nghiêm Hải trả lời rất tùy ý "Cấp trên của cậu đâu, đưa điện thoại cho hắn trả lời."
Quan hệ thân thích đã được chứng thực, Tạ Trường Tùng nói: "Nghiêm tổng đang sốt cao, giờ đang ở bệnh viện còn chưa tỉnh. Chờ hắn tỉnh lại tôi sẽ thông báo để anh ấy liên hệ lại với ngài được không?"
Nghiêm Hải lại khẽ cười một tiếng: "Thôi, cứ để hắn ngủ. Vừa đúng lúc, có chuyện muốn trực tiếp cùng cậu nói."
Trực giác Tạ Trường Tùng đột nhiên cảnh báo, sau lưng nổi lên một mảng da gà, anh miễn cưỡng bản thân cười nói: "Ngài nói."
"Nghiêm Khê tối hôm qua cùng mẹ hắn tranh cãi một trận, lúc tức giận nói chút lời không nên nói. Trợ lý Tạ, tôi biết quan hệ giữa cậu và Nghiêm Khê không bình thường, cậu tuổi trẻ dung mạo tốt, Nghiêm Khê chơi chút mới mẻ cũng không có việc gì. Nhưng đứa nhỏ Nghiêm Khê này ngoan ngoãn từ nhỏ, tuyệt đối sẽ không làm trái ý nguyện của cha mẹ. Tôi có thể cho rằng, lần này là có người đang xúi giục hắn hay không?"
Tạ Trường Tùng cười gượng hai tiếng: "Vì sao Nghiêm đổng lại có phỏng đoán như vậy? Tôi tin tưởng Nghiêm tổng đã là một người trưởng thành, anh ấy tự có phán đoán của riêng mình, tôi thân là trợ lý, tuyệt đối sẽ không làm gì ngoài bổn phận của mình."
Nghiêm Hải lại không cùng hắn nói vòng vo nữa: " Thân là trợ lý, cậu xác định đã là đúng mực. Nhưng còn thân phận tình nhân thì sao?"
"Tôi cùng Nghiêm tổng không phải quan hệ tình nhân", Tạ Trường Tùng theo bản năng phủ nhận, Nghiêm Hải vạch trần quan hệ của hai người, anh ngược lại không khẩn trương, anh cùng Nghiêm Khê anh tình tôi nguyện, có cái gì phải sợ? "Nhưng tôi cũng xác thật rất hi vọng chúng tôi có thể tiến thêm một bước nữa - chúng tôi đang trong quan hệ yêu đương."
"Yêu đương?" Đối phương giống như đang nghe truyện cười, lên tiếng cười rộ lên, cười đủ rồi mới chậm rì rì nói: "Nghiêm Khê tuổi trẻ, hắn muốn chơi người như thế nào cũng không sao cả, nhưng dến một ngày nào đó hắn muốn kết hôn sinh con. Trợ lý Tạ , cậu còn không bằng làm một cái tình nhân, thừa dịp tuổi trẻ lấy chút chỗ tốt, miễn cho về sau Nghiêm Khê phải đi, cậu còn muốn quấn lấy hắn không buông."
Tạ Trường Tùng không quá muốn giải thích, anh cảm thấy Nghiêm Hải nói chuyện cứ như mấy cái kịch bản cẩu huyết 3 xu mẹ anh thích xem, Nghiêm Khê là nam chính tuổi trẻ giàu có, Nghiêm Hải chỉ trích anh là người hám tiền tài nhà trai, Tạ Trường Tùng anh là bạch liên hoa mảnh mai chỉ biết rơi lệ...
Nghiêm Hải cũng mặc kệ anh có trả lời hay không, tự mình nói: "Đương nhiên, cậu hẳn muốn nói ' tôi đối với hắn là thật tình', như vậy tôi nói cho cậu một ít thông tin này?"
Tạ Trường Tùng nuốt nuốt yết hầu: "Ngài nói."
"Cậu đã từng xem qua hạ thân của Nghiêm Khê chưa? Chắc hẳn là chưa. Nếu tôi nói cho cậu biết, Nghiêm Khê còn thừa ra một bộ phận sinh dục nữa, cậu nghĩ thế nào?"
Tạ Trường Tùng đầu tiên là sửng sốt, trong đầu anh hiện lên những hình ảnh quá khứ với Nghiêm Khê, quả thực anh chưa lần nào xem qua địa phương tư mật của Nghiêm Khê. Giây tiếp theo, sự phẫn nộ vô cùng lớn nảy lên, Tạ Trường Tùng đi xuống cầu thang, áp xuống xúc động muốn chửi người nói: " Tôi không có suy nghĩ gì. Nghiêm đổng, đây là riêng tư của Nghiêm Khê, không phải thứ ngài có thể nói cho tôi, đây là đối với anh ấy không tôn trọng."
Nghiêm Hải ngạc nhiên nói: "Biết được chuyện kinh hãi thế tục như vậy, trọng điểm của cậu có chút không đúng đi."
Tạ Trường Tùng hỏi: "Từ lúc sinh ra anh ấy đã như vậy sao?"
"Đúng vậy"
" Đối với sinh hoạt của Nghiêm Khê có ảnh hưởng gì không?"
"Theo bác sĩ nói, không có"
"Vậy không có bất luận vấn đề gì," Tạ Trường Tùng nói "Đó là thân thể của anh ấy, muốn nói cho tôi hay không đều phải do anh ấy quyết định."
Cùng với thanh âm gõ mặt bàn cùm cụp, Nghiêm Hải cười nhạo nói: "Thật là thâm tình. Tôi chỉ nói đến đây, tùy cậu nghĩ thế nào."
Điện thoại bị cắt đứt.
Tạ Trường Tùng chết lặng tại chỗ, trong ngực có một cỗ khí nghẹn ứ, khó chịu đến đau đầu. Anh hít sâu tại chỗ vài lần mới đem cơn giận kia áp xuống, đi toilet rửa mặt.
Tạ Trường Tùng cũng không cho rằng Nghiêm Hải đang nói dối, không có lý dó để làm vậy. Anh chỉ là vì Nghiêm Hải đem bí mật mà Nghiêm Khê vẫn muốn giấu nói cho anh mà thấy phẫn nộ. Hơn nữa, Nghiêm Hải tựa hồ còn nhận định, sau khi Tạ Trường Tùng biết về "Khuyết tật" của Nghiêm Khê sẽ quyết định rời xa hắn. Tạ Trường Tùng tức giận đến ngực cũng đau, dùng sức xoa xoa, quyết định làm như bản thân không biết chuyện này. Anh lại nghĩ đến nếu Nghiêm Khê biết được chuyện Nghiêm Hải làm, nói không chừng sẽ cảm thấy khổ sở.
Anh sửa sang lại suy nghĩ cho tốt rồi mới quay lại phòng bệnh, Nghiêm Khê đã tỉnh, đang lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe được tiếng bước chân của anh mới quay lại nhìn anh.
Khuôn mặt hắn vì sinh bệnh mà mang theo một chút mờ mịt, trong đôi mắt có một tầng hơi nước mỏng, đôi môi khô nứt, thấy có người bước vào, hắn liền mím môi, tầm mắt vẫn luôn dõi theo anh.
Tạ Trường Tùng tươi cười nói với Nghiêm Khê: "Anh tỉnh rồi." Anh duỗi tay ra sờ trán Nghiêm Khê, độ ấm đã hạ xuống, trên trán còn có một tầng mồ hôi mỏng, Tạ Trường Tùng liền rút một tờ khăn giấy lau khô.
" Giúp tôi nâng giường lên." Thanh âm của Nghiêm Khê có chút khàn khàn.
Tạ Trường Tùng gật đầu, đem giường nâng lên, lại rót một ly nước ấm đưa cho hắn, nhìn hắn uống hết.
Uống nước xong tinh thần của Nghiêm Khê tỉnh táo hơn nhiều, hỏi: "Cậu đưa tôi tới bệnh viện à?"
Tạ Trường Tùng trả lời: "Lúc đầu chỉ định đón anh tới công ty, đến giờ vẫn chưa thấy anh xuống, tôi liền tự chủ trương vào nhà."
Nghiêm Khê gật gật đầu, nói một tiếng cảm ơn, lại hỏi công tác hôm nay đã sắp xếp như thế nào.
Tạ Trường Tùng không muốn Nghiêm Khê bị bệnh còn lo lắng chuyện công việc, nhanh chóng báo cáo công tác xong liền ấn hắn xuống giường bệnh, nửa đùa nửa thật uy hiếp hắn phải nghỉ ngơi cho tốt.
Tạ Trường Tùng đi ra ngoài mua đồ ăn, nghĩ Nghiêm Khê vừa bị bệnh không thể ăn đồ quá nhiều dầu mỡ, liền mua một phần hoành thánh cùng cháo mang về, vừa bước vào phòng bệnh thì nhìn thấy Nghiêm Khê đang nghịch điện thoại. Tạ Trường Tùng đưa đồ ăn cho hắn, lại nhớ tới Nghiêm Hải, tâm tình đột nhiên trở nên không tốt. Nhưng anh không thể giấu giếm, liền nói với Nghiêm Khê: "Nghiêm đổng vừa gọi dặn tôi nói với anh, nhớ gọi điện lại cho anh ta."
Nghiêm Khê đang cúi đầu ăn cháo, bộ dáng rất nghiêm túc, gương mặt cùng môi đều bị nóng đỏ. Nghe được lời này, tâm trạng của hắn rõ ràng trở nên không tốt: "Anh ta gọi điện thoại cho cậu?"
Tạ Trường Tùng vô cùng hối hận, sớm biết như vậy đáng nhẽ phải chờ Nghiêm Khê ăn xong mới nói với hắn, đáng tiếc đã lỡ lời rồi, anh đành phải gật đầu khẳng định.
Nghiêm Khê buông cái muỗng ra, không ăn nữa.
Tạ Trường Tùng thấy vậy thì sốt ruột, vội khuyên hắn: "Ăn thêm một chút nữa thôi, bệnh của anh còn chưa..."
"Cậu nhớ kỹ điện thoại của anh ta, lần sau có gọi không cần phải nghe." Nghiêm Khê cắt ngang lời anh.
Một bên là cấp trên chưa bao giờ thấy mặt, một bên là bạn trai yêu dấu, phải nghe lời ai tất nhiên không cần phải hỏi. Tạ Trường Tùng gật đầu cái rụp, Nghiêm Khê bấy giờ mới tiếp tục ăn cháo.
Cơm nước xong Nghiêm Khê còn phải truyền hai bình nước nữa, Tạ Trường Tùng định khuyên Nghiêm Khê ngủ tiếp, nhưng Nghiêm Khê đã ngủ nhiều lắm, hiện tại không có buồn ngủ. Tạ Trường Tùng liền kéo một cái ghế dựa đến ngồi ở bên cạnh nói chuyện với hắn.
Giữa bọn họ rất ít khi nói chuyện ngoài công việc, nhưng cũng không thiếu đề tài, thường xuyên qua lại lại phát hiện bọn họ thực sự có nhiều sở thích tương đồng. Tạ Trường Tùng rất vui, thuận thế nói tới một bộ phim điện ảnh sắp chiếu:" Nghe nói là đạo diễn dành ba năm trời để quay phim, đến lúc đó chúng ta có thể cùng nhau đi xem."
Nghiêm Khê gật đầu.
Lúc này, Tạ Trường Tùng chú ý tới mu bàn tay cắm kim truyền của Nghiêm Khê có một mảng xanh tím, vội vàng cầm lên xem. Mảng da ghim kim đã sưng lên, máu bầm tích tụ dưới da, tím đến chói mắt. Tạ Trường Tùng không dám chạm vào, chỉ có thể nhìn trái nhìn phải, hỏi: "Có đau không?"
"Đừng lo, từ nhỏ đã như vậy rồi, chỉ là nhìn nghiêm trọng thôi."
Nghiêm Khê rũ mắt nhìn bàn tay đang nắm của hai người.
Tạ Trường Tùng thở dài một hơi, cúi đầu thổi thổi vào mu bàn tay hắn, ngước mắt lên nhìn Nghiêm Khê cười cười: "Về sau tôi sẽ chăm sóc anh thật tốt, không thể để anh sinh bệnh nữa."
Ngón tay Nghiêm Khê khẽ động, lại không nói gì.
"Sao lại đột nhiên phát sốt như vậy? Buổi sáng hôm nay tôi sợ muốn chết, còn tưởng anh đã sốt cả đêm. Còn may là không quá nghiêm trọng."
"Dầm mưa chút thôi." Nghiêm Khê rút tay về để trên giường.
Trong tay trống không, trong lòng Tạ Trường Tùng cũng vắng vẻ. Anh làm như không có gì thu hồi tay, lại nhìn bình dịch truyền, cuối cùng cũng xong một bịch, liền giúp Nghiêm Khê ấn chuông gọi. Hộ sĩ tới rút kim, lại đo nhiệt độ cho Nghiêm Khê một lần, nói: "Hạ sốt rồi, bây giờ hai người có thể về nhà."
Nghiêm Khê nhẹ giọng nói cảm ơn, nhấc chăn lên muốn xuống giường, mới phát hiện mình còn mặc áo ngủ. Tạ Trường Tùng bước tới đỡ hắn, lại cầm áo khoác của mình lên khoác lên người hắn.
"Cậu mặc đi, bên ngoài trời lạnh." Nghiêm Khê muốn cởi ra.
"Không được," Tạ Trường Tùng dùng sức kéo áo đem Nghiêm Khê bao kín, "Vất vả lắm mới hạ sốt được, bây giờ lại trúng gió thì phải làm sao? Mặc cả áo ngoài vào nữa."
Nghiêm Khê không thể lay chuyển được anh, đành phải mặc vào, đem cổ áo kéo hết cỡ, ngay cả cằm cũng che kín mít, vậy mà Tạ Trường Tùng vẫn chưa hài lòng, lại cầm khăn quàng cổ quấn lên cho hắn, lúc này mới gật đầu nói: "Đi thôi." Nói xong cầm tay Nghiêm Khê dắt đi.
Tay Tạ Trường Tùng ấm áo khô ráo, không ngừng tỏa ra nhiệt lượng, chỉ chốc lát sau tay Nghiêm Khê cũng trở nên ấm áp. Nghiêm Khê không quá quen với việc được người khác dắt đi, muốn kéo tay ra, lại đột nhiên nhớ tới anh mắt suy sút không kịp giấu đi của Tạ Trường Tùng lúc hắn rút tay ra còn trong phòng bệnh.
Cuối cùng Nghiêm Khê vẫn cùng Tạ Trường Tùng nắm tay đi ra bãi đỗ xe.
Trên xe còn có một cái khăn quàng cổ khác, Tạ Trường Tùng đem nó quấn lên Nghiêm Khê mới an tâm. Hắn thật sự sợ mình bị bệnh cũng khiến Tạ Trường Tùng bị bệnh theo. Nhìn kỹ mới phát hiện hai cái khăn quàng cổ giống nhau như đúc.
Nghiêm Khê đối với chút tâm tư nhỏ này của Tạ Trường Tùng rõ như lòng bàn tay, nhất thời không biết nên nói gì cho phải, dứt khoát liền giả vờ như không biết.
Buổi chiều đoạn đường này không có nhiều xe đi lại, rất nhanh liền tới nhà Nghiêm Khê. Trước khi Nghiêm Khê xuống xe, Tạ Trường Tùng nhịn không được nhắc mãi hai câu: "Chú ý giữ ấm, cơm chiều nhất định phải cân đối dinh dưỡng."
Cả ngày đều được đối phương chăm sóc, Nghiêm Khê cúi đầu nghĩ nghĩ, nói: "Đi lên nhà ngồi một chút."
Tạ Trường Tùng xoa nắn tay của hắn: "Không cần, tôi sợ đi lên rồi không muốn xuống nữa...Quần áo mặc tốt, ngoài hiên gió lớn. Ngày mai buổi sáng tôi đến đón anh được không?"
Ngữ khí giống như đang dỗ trẻ con, Nghiêm Khê không nói gì, gật gật đầu liền xuống xe.
Tạ Trường Tùng lại đột nhiên giữ chặt hắn, thấy NGhiêm Khê quay đầu lại, liền cười tủm tỉm hỏi: "Có thể hôn anh một chút không?"
Nghiêm Khê sửng sốt, cự tuyệt nói: "Tôi vừa bị bệnh."
"Hôn mặt cũng được," Tạ Trường Tùng làm nũng, "Hôm nay tôi vẫn luôn muốn hôn anh, ở bệnh viện nhịn đến vất vả."
Tạ Trường Tùng bận rộn bên người Nghiêm Khê cả ngày, hiện tại nhắc tới Nghiêm Khê liền mềm lòng, nghĩ nghĩ, đem môi dán lên sườn mặt Tạ Trường Tùng một chút, ngây thơ đến độ bạn nhỏ ba tuổi cũng phải lé mắt nhìn.
Tạ Trường Tùng được đến ngon ngọt, trong lòng cười trộm, miệng lại nói: "Tôi cũng phải hôn lại." Nhân lúc Nghiêm Khê không chú ý, Tạ Trường Tùng hôn một cái thật mạnh lên môi hắn, lại dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve một chút, nói: "Khô quá, nhớ uống nhiều nước chút nhé."
Trước khi Nghiêm Khê mất kiên nhẫn, Tạ Trường Tùng biết tốt phải thu: "Mau đi lên nghỉ ngơi, ngủ ngon."
------------
Tiểu Khê là một đứa trẻ khỏe mạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro