Chương 4
Thành thật mà nói khi Lưu Chương phá vỡ bí mật của bản thân cảm thấy thật sự quá xấu hổ, thậm chí ngay cả biểu hiện của anh lúc đó có thể đã làm Lâm Mặc tổn thương sâu sắc, nhưng anh không có thời gian để cảm thấy có lỗi.
Anh rất sốc, thất vọng, phẫn nộ, nỗi sợ hãi như muốn nuốt chừng anh. Mà khi anh nhận ra trong vô số đêm suốt ba năm kể từ khi anh rời đi, trên bờ vực của sự ý tự thức, Lâm Mặc đều đang đối mặt với sự thật có nguy cơ vĩnh viễn cũng không còn cách nào gặp lại anh, cả người cậu đều đứng ngoài cửa phát run.
Lâm Mặc bị tiếng mở cửa của anh làm cho giật mình, chật vật đứng dậy từ trên giường, dưới ánh đèn trong veo, cậu như chuỗi ngọc gãy, đóa hoa hướng dương tàn tạ, vẻ đẹp không đủ che giấu sự thống khổ. Lâm Mặc lảo đảo bước đến, kinh hãi lại bi thương mà nói: "Cậu đi, cậu mau cút đi."
Lưu Chương nhìn thấy trên cánh tay cậu phủ dày những vết kim tiêm, còn có những vết thương do cậu không thể chịu được nỗi đau vì không có thuốc mà tự mình tạo nên, phủ khắp cơ thể, dưới chiếc áo phông dài tay rách nát cùng chiếc quần bò.Anh khó lòng tưởng tượng đến người ban ngày rạng rỡ, cùng anh tản bộ, cùng nhau hẹn hò, cả ngày đều nở nụ cười xán Lạn này mỗi đêm đều phải tự mình chịu đựng những cơn đau ăn mòn vào xương tủy. Không có ai ở cạnh bên cậu, mỗi một lần chuyển động càng lớn lại càng gây hại.
Anh vốn dĩ cho rằng ngày tháng về sau sẽ trở nên tốt hơn, anh cùng Lâm Mặc có thể từ từ bù đắp ba năm thiếu sót ấy, hiện tại xem ra tất cả chỉ là lá chuối che mắt nai con.
Cuộc đời anh rơi xuống vực thẩm sâu hoắm, hoặc có lẽ từ lần đầu gặp nhau tám năm trước, cuộc rượt đuổi giữa họ đã là khởi đầu cho một chuỗi bi kịch phía sau trên con đường cao tốc.
Anh muốn ôm lấy cậu lại không biết nên làm thế nào bước qua đó, dường như không quan tâm chạm vào nơi nào cũng nhất định sẽ đau. Lâm Mặc nhận ra vẻ bối rối của anh, khẽ thở dài một tiếng, nhưng dù chỉ là một cử động nhẹ như vậy có khi còn đau hơn, cậu dùng sức ôm chặt lấy cơ thể của chính mình, từng từ từng từ đứt đoạn thoát ra từ miệng cậu: "Đừng như vậy, đừng sợ, Lưu Chương, đến đây giúp tôi."
Nhưng anh lại cảm thấy hụt hẫng, nhanh chân bước đến rồi dừng lại trước mặt cậu, tay định giơ lên mấy lần nhưng rồi lại hạ xuống.Lâm Mặc đau đến sắp phát điên lên rồi, cảm giác toàn thân như bị côn trùng độc bò lên, cắn vào tận xương tủy, vò đầu bứt tai liên tục, liều mạng đập mạnh tay vào các khớp xương để chuyện rời sự chú ý, giống như tự tìm cho mình một phương pháp giảm đau. Cậu đã mất đi ý thức, miệng không ngừng lẩm bẩm nào là cho tôi, không cần, mau cứu tôi. Khi cậu run rẩy bò đến lấy con dao bên cạnh giường, Lưu Chương đã bình phục lại tinh thần và nhanh chóng ngăn lại, anh quay đầu lại và hét lên một tiếng: "Lâm Mặc cậu con mẹ nó đừng nhúc nhích!"
Trước mặt anh như lóe lên một tia sáng trắng, rọi thẳng qua não, sau khi bình phục trở lại nhìn thấy Lâm Mặc một đầu mồ hôi nhễ nhại, nước mắt chảy đầy trên khuôn mặt cậu. Cậu dùng lực nhéo mạnh vào hai tay anh, giống nhứ thể cắm cả móng tay vào sâu trong da thịt, điều này cũng không đủ để đổi đi chút thống khổ nào. Cậu nhíu chặt lông mày, cả ngũ quan đều như muốn biến dạng, cậu nắm chặt nắm tay đánh lên người Lưu Chương, thậm chí còn bất giác bật khóc nói: "Đưa dao cho tôi, cậu đưa cho tôi, tôi rất đau. Hay là cậu giúp tôi có được không?"
"Tôi xin cậu mau nhanh lên—— còn những chỗ chưa khắc xong, cậu khắc... tôi xin cậu đấy!"
Lưu Chương căn bản nghe không vào tiếng kêu gào tuyệt vọng của cậu, ngay lập tức trái tay nắm lấy cánh tay cậu, nâng con dao nhỏ mà anh vừa dành được từ Lâm Mặc lên. Anh tìm thấy dưới vết kim châm một vết sẹo mờ, không suy nghĩ nhiều mà đâm dao xuống.
Khoảnh khắc đó ngoại trừ tiếng máu bắn ra tung toé, tất cả mọi tiếng gào khóc, than vãn trong căn phòng phút chốc dừng lại, sau đó biến thành một tiếng thét càng kịch liệt, sắc bén hơn.
Anh đỏ mắt khắc hết chữ này đến chữ khác trên cánh tay cậu, mỗi một chữ đều vô cùng rõ ràng, dường như cơ thể của Lâm Mặc là một bức tranh hoàn toàn mới, mà anh lại đang tạo nên một tác phẩm. Thứ anh viết không phải chỉ là ba chữ cái, từ khi bắt đầu cũng chưa từng nghĩ như vậy, tôn thờ, nghiêm túc, điên cuồng, giống như ký thác tất cả mong đợi của anh.
Liberation—— Từ đầu đến cuối Lưu Chương chỉ muốn cậu được giải thoát.
Máu chảy khắp mặt đất, loang lổ trên khuôn mặt anh, cổ cùng cả cơ thể, giống như người bị thương lại chính là anh. Lâm Mặc hít vào một hơi từ từ bình tĩnh lại, tác dụng của thuốc đã qua đi tồi, cậu sức lực cạn kiệt, ánh mắt hướng về phía Lưu Chương đang nửa ngồi nửa quỳ trên giường. Anh vẫn đang hoảng hốt, tóc xoà xuống che khuất đi nét mặt, không nhìn rõ biểu cảm, sau khi nghe Lâm Mặc nói mình khát, muốn uống nước thì anh mới chịu đứng dậy một cách máy móc. Lưu Chương rót một cốc nước ấm, anh đi qua đi lại trước cửa một hồi, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Lâm Mặc đang cười với anh, yếu ớt, giống một đoá hoa lê lạnh lẽo sắp sửa héo tàn.
Anh giơ tay tạt nước lên mặt Lâm Mặc.
Lâm Mặc bị tạt nước nghiêng mặt qua một bên, mái tóc cậu bị thấm ướt sũng, nhỏ nước rơi xuống. Lưu Chương không để cậu có thời gian nghi hoặc, vội vàng nắm lấy cổ áo cậu lắc mạnh, gào lên hỏi: "Cậu con mẹ nó trong mấy năm tôi không ở đây rốt cuộc đã làm những gì?"
"Cậu nói chuyện đi? Cậu ngược đãi bản thân làm gì? Cậu rõ ràng biết rằng Lâm Hải Thành đối xử với mình như vậy sao vẫn còn ở cùng với hắn ta? Cậu bị hắn ta hủy hoại rồi cậu có biết hay không, thứ đó một khi đã động vào thì cậu không quay lại được nữa! Cậu vật lộn như vậy thì có thể ra sao, có thể bỏ được không? Cậu con mẹ nó ban nãy nếu như không có tôi cũng sắp chết đến nơi rồi!"
"Cậu dựa vào cái gì quản tôi?" Lâm Mặc thoát ra khỏi bàn tay anh, giơ tay tát anh một cái tát, ánh mắt và giọng điệu lạnh đến dọa người: "Lưu Chương, cậu tốt nhất đừng cười nhạo tôi, lúc này giả vờ yêu tôi bao nhiêu quan tâm tôi nhường nào, lúc tôi thật sự muốn chết cậu đi đâu rồi?" Cậu đột nhiên nhẹ giọng nói: "Không phải là vẫn vui vui vẻ vẻ rời đi—— Cậu có biết không, nếu như không có tình yêu, vậy thì có tiền cũng tốt."
Trong lòng Lưu Chương như hầm băng, cả người anh phát lạnh. Anh cảm thấy ngột ngạt và khó thở, lời nói đến miệng nhưng vẫn chưa nói ra, anh đẩy thân trên của Lâm Mặc xuống giường, dùng ánh mắt phức tạp nhìn chăm chăm vào cậu, như thể đang kiểm tra—— sau đó anh liền rời đi. Lâm Mặc dõi theo hướng anh đi khỏi, nghe tiếng cửa đóng lại, lập tức nằm xuống giường ngủ thiếp đi.
Dù rằng như vậy, từ đó về sau mỗi lần phát bệnh Lâm Mặc thậm chí đều sẽ gọi điện báo trước cho anh, và Lưu Chương mỗi lần đều đúng giờ đến nhà, an ủi, cùng với cậu trải qua cơn đau khổ. Họ không cần nhắc đến nhưng cũng anh ý mà không nói về chuyện xảy ra đêm hôm đó, giống như sự cộng hưởng từ tâm hồn vậy, kỳ lạ nhưng lại hòa hợp, chỉ đến ngày hôm đó, Lâm Hải Thành đột nhiên về nhà, nhìn thấy hai người họ ôm nhau giống như một cặp tình nhân yêu đương thắm thiết, như thể khiến cho linh hồn càn quệ của đối phương hòa nhập vào trong thân thể.
Hắn ta đứng ở bên cười nghiêng ngả, nói Lâm Mặc, em thật sự so với những gì tôi tưởng tượng còn thú vị hơn, nhưng khi đó Lâm Mặc đã không nghe thấy bất kỳ điều gì. Lưu Chương nghe được liền buông cậu ra, cậu kêu lên một tiếng thiếu kiên nhẫn, sau đó là một âm thanh đau đớn.
Lưu Chương không để ý đến cậu mà đi thẳng về phía nhà bếp, anh không có chút cảm giác sợ hãi nào, thậm chí là bình tĩnh, giống như thể anh chỉ vừa đến trước cửa để sửa chữa gì đó. Lâm Hải Thành còn đang nghi hoặc không biết anh muốn làm gì, giây tiếp theo Lưu Chương đã cầm chiếc dao thái rau trong tay, hướng vào ngực trái của hắn, trong phút chốc máu chảy thành sông.
Lâm Hải Thành hoảng loạn chạy ra ngoài gọi xe cứu hộ, máu chảy rơi xuống đầy sàn , Lưu Chương nhìn một cái, cả hành lang đều là máu, Đỏ đen lẫn với bụi bẩn, nhìn 10 phần ghê tởm.
Sau này sẽ phát sinh chuyện gì, Lưu Chương không muốn quản, dù gì cũng không sao nữa rồi, anh trở lại căn phòng nhìn thấy Lâm Mặc, phát hiện cậu đã qua giai đoạn ấy, lúc này hai mắt trống rỗng, giống như một con búp bê sứ trắng tinh sảo. Nhìn thấy anh cậu không có vấn đề gì Lưu Chương cũng ra khỏi cửa, giống như khi trước vậy. Khóa cửa xong anh nhìn ra bên ngoài, xe cứu hộ đã tới rồi, âm thanh chói vang vọng cả tiểu khu.
Cậu không thể nhịn được nữa, ngồi xuống dưới đất khóc, tận lực không ngừng đập cửa âm, phát ra âm thanh rất lớn. Cậu gào lên thật to: "Cậu chạy đi chạy khỏi cái lồng này. Tôi rất nhanh liền phải đi rồi, nhưng cậu phải tiếp tục sống, bất luận thế nào đều phải đồng ý với tôi tiếp tục sống——"
Người đang ở trong phòng cứng ngắc quay đầu lại, nước mắt chảy dài trên khóe mi. Lâm Mặc không muốn để bản thân khóc, rõ ràng chỉ có một bức tường nhưng lại xa vời đến như thể cả đời đều sẽ không bao giờ gặp lại nữa, cậu thật muốn mở mắt ra liền là khoảng khắc Lưu Chương đứng trước mặt cậu nở nụ cười, còn tất cả những gì xảy ra chẳng qua chỉ là một cơn ác mộng.
\\
Lâm Hải Thành không cáo trạng việc anh cố ý gây thương tích cho người khác, thế nhưng vài ngày sau hắn ta đã tìm được địa chỉ của Lưu Chương và gửi cho anh bức thư kèm theo đó là một tấm ảnh, trong tấm ảnh là hắn đang châm một cây kim vào tay Lâm Mặc, mạch máu màu xanh nhàn nhạt của cậu, cánh tay bằng xương bằng thịt mảnh mai trong veo, mỏng manh như chú chim gãy cánh. Và trên bức thư chỉ viết có bảy chữ—— lấy làm ví dụ, cút xa chút.
Từ đó về sau Lưu Chương phiêu bạt khắp nơi rồi bắt đầu định cư tại thành phố mà hiện tại anh đang sống, mà Lâm Mặc cũng bắt đầu cuộc trốn chạy dài đằng đẵng như ý cậu mong muốn. Trong quá trình này rất nhiều lúc cậu bị bắt trở về nhưng lại không ngừng tiếp tục trốn chạy, mất mấy năm phí công phí sức tìm kiếm, thu thập tin tức liên quan đến Lâm Hải Thành, chuỗi ngành công nghiệp đen, mạng lưới quan hệ cá nhân của hắn, và thậm chí là Lâm Vũ - người em trai song sinh mà hắn không hề hay biết—— đã bị bán cho người khác để đổi tiền nuôi lớn Lâm Hải Thành, theo lý mà nói cũng là người bị bỏ rơi, rất đáng thương. Lưu Chương chưa từng thấy ảnh của cậu ta, nhưng anh từ đầu cũng không cảm thấy đau lòng.
\\
"Anh như vậy cũng tính là luôn bỏ rơi cậu ấy nhỉ, vừa xảy ra chuyện anh liền chạy rồi."
"Cút đi, tôi là bởi vì có nguyên nhân."
"Vậy nên lúc đó vẫn còn yêu Lâm Mặc đúng chứ, dù cho cậu ấy vì tiền mà ở bên Lâm Hải Thành."
"... Không thể nói như vậy." Lưu Chương trả lời: "Tôi không biết, thực ra, tôi không thể tha thứ cho cậu ấy, khó chịu với cậu ấy, nhưng cũng không khống chế được mà nhớ về cậu ấy, mỗi ngày mỗi đêm."
"Yêu cậu ấy đã biến thành thói quen của tôi, biến thành tế bào khắc trong cơ thể tôi, phần tử lưu thông trong máu tôi. Tôi đã từng mơ hồ, đi suy nghĩ về việc vũ trụ hình thành ra sao, chúng tôi vì điều gì mà quen biết. Là thứ gì khiến tôi trong xác suất một phần một tỷ gặp được cậu ấy."
"Nhưng tôi của hiện tại lại biết được rằng, Lâm Mặc chính là sợi chỉ vàng dệt nên cuộc đời tôi từ đầu đến cuối."
\\
"Lâm Thuỷ chết như thế nào?"
"Cưỡng hiếp rồi giết."
"Anh chắc chắn chứ?"
"Tôi tận mắt nhìn thấy cô ấy chết trước mặt tôi, nói cách khác, nói cách khác thì nếu không phải vì tôi thì chưa chắc cô ấy đã chết."
"Hung thủ bắt được chưa?"
"Có thể nói là như vậy." Lưu Chương giống như đang suy nghĩ điều gì đó: "Vẫn luôn không có kết cục tốt, nhưng vậy thì cũng có sao?"
Anh tận mắt nhìn thấy hai tên hung thủ chạy trốn trước mắt mình, Lưu Chương chỉ nhớ được tướng mạo của một người, thế nhưng vết thương lòng quá lớn khiến anh không thể nhấc chân đuổi theo hắn, chỉ có thể quỳ gối bên thi thể dần dần lạnh lẽo với đôi chân mềm nhũn. Vậy mà vài tháng sau anh lại lần nữa gặp được người đàn ông đang mặc bộ quần áo mà Lâm Thuỷ chưa kịp đưa đến kia, khi đó Lưu Chương nhìn thấy hắn ta đứng ở đầu cầu, ngăn một đứa trẻ đứng lại và vung tay đánh xuống, đó là một đứa bé rất xinh đẹp, khoảng cách xa xa không thể làm mờ khuôn mặt của nó, khuôn mặt ấy trong mắt Lưu Chương như phóng đại lên, cùng với khuôn mặt của Lâm Thuỷ khi còn sống trùng hợp đến khó tin.
Tạo hoá trêu ngươi.
Lưu Chương trong lòng thở dài một tiếng, lập tức từ phía sau gã đàn ông nhào đến, bóp lấy cổ hắn đẩy ngã xuống đất, đấm lên đầu hắn vài cái. Đối phương cũng không phải người hiền lành gì, hắn ta cao hơn Lưu Chương, khí lực cũng mạnh hơn, nắm chạt hai tay của anh. Hai người bò lồm cồm trên mặt đất, đến khi Lưu Chương kiệt sức thì anh đột nhiên nhìn sang con sông bên cạnh, nghiến răng cố hết sức duỗi thẳng chân, gã đàn ông sau khi mất đi trọng lực thì lảo đảo, nắm lấy anh cùng rơi vào dòng nước.
Dòng nước chảy xiết, Lưu Chương sau khi rơi vào nước liền bị chóng mặt bởi cơn sóng tập đến tới tấp, anh vất vả lội ngược dòng, mới chỉ kịp hít thở một hơi liền bị tay gã đàn ông kia nắm chân kéo xuống. Ngập trong làn nước khiến mũi anh rát đau, bởi vì thiếu đi không khí, cảm giác ngạt thở dồn dập như một con dã thú dồn đến tứ chi anh.
Một giây trước khi mất đi ý thức trong đầu anh bắt đầu hiện ra ảo ảnh giống như một chiếc đèn lồng xoay tròn, Lâm Mặc chiếm rất nhiều không gian trong đó, đó là những phút giây đẹp nhất cả cuộc đời anh. Vì thế Lưu Chương không cảm thấy loại nhẹ nhõm thanh thản như trong lời đồn, tất cả những cảm xúc của anh đều là đau buồn không cam tâm. Anh nhìn thấy Lâm Mặc vui vẻ, tươi cười, đùa nói, nhanh nhẹn và tràn trề sức sống, còn có cả sự trống rỗng uể oải của cậu trong mấy tháng vừa qua——
Tôi không muốn chết, nhưng vận mệnh tại sao lại đối xử với tôi thế này.
Không biết đã qua bao lâu, Lưu Chương tỉnh dậy phát hiện mình vẫn còn sống, bên cạnh anh là một khúc gỗ không rõ tên gọi. Trên người có rất nhiều vết thương, anh ngồi dậy quan sát miệng vết thương, xì một tiếng, quay đầu quan sát đột nhiên mở to hai mắt, một ý nghĩ đáng sợ lập tức xuất hiện trong đầu anh.
Gã đàn ông nằm cách đó không xa, lồng ngực phập phồng, hơi thở yếu ớt. Lưu Chương thập pầhn hoảng sợ, nhưng động tác một giây cũng chưa từng ngừng lại. Anh di chuyển nhanh nhất có thể, thậm chí là vừa đi vừa bò, duỗi thẳng đôi tay run rẩy.
Anh bóp cổ hắn ta thật chặt.
Nhìn thấy khuôn mặt gã đàn ông ấy dần trở nên méo mó, anh mới từ từ buông lỏng tay. Lưu Chương nhớ đến nếu như mọi thứ đi theo quỹ đạo ban đầu, mấy ngày sau anh lẽ ra nên cùng Lâm Mặc ở nhà đợi thư offer đến từ Đại học New York, họ sẽ ôm lấy nhau, trao cho nhau nụ hôn, lắng nghe Lâm Mặc đọc bài thơ để chúc mừng, thuận lợi đưa cậu cùng Lâm Thuỷ cùng nhau đến nước Mỹ. Họ liền ở đó kết hôn, địch cư, không ai làm phiền.
Thật hạnh phúc.
Lưu Chương buông hắn ta ta rồi đẩy xuống dòng nước, mọi ảo ảnh cùng hoan tưởng trong khoảnh khắc đó điều biến mất.
Sách anh đọc rất nhiều, trước đây từng trên tạp chí nào đó nhìn thấy, Lưu Chương lập tức nghĩ đến phương pháp này thứ anh muốn là cái chết triệt để của gã đàn ông để bồi tội cho cái chết của Lâm Thuỷ, cũng chính là sự tội lỗi của anh. Anh ngồi bên bờ sông ôm lấy chân mình, tinh thần vô cùng lo lắng, cho đến khi ngửi được mùi hôi thối bốc lên từ xác chưets, anh mới loạng choạng đứng dậy.
Đây là lần đầu tiên Lưu Chương giết người, đi theo con đường mòn, kể từ đó cũng cắt đứt mọi mối liên hệ với Lâm Mặc. Anh lảo đảo, mắt hướng theo lối đi đến con phố lớn bước tiếp, bước đến nơi trung tâm thành phố mới dừng lại.
Anh nghe thấy gió xuân cố ý thổi qua thành Bắc Kinh. Khi đó anh nhận ra điều gì? Mùa xuân xa xôi ấy, mùa xuân tàn tật, một con người tàn tật nhìn thấy sự tàn tật.
\\
"Vậy là anh đã từng chết một lần rồi phải không Châu Kha Vũ tự hỏi tự trả lời: "Anh cứu đứa bé kia, lại bởi vì đánh nhau với tên khốn ấy mà rơi xuống sông. Mấy tháng sau cái xác được vớt lên đó mặc bộ quần áo giống hệt với anh, thế nên mọi người đều cho rằng anh chết rồi."
"Đúng vậy."
"Anh việc gì phải như thế?" Châu Kha Vũ cảm thán: "Với tính cách của Lâm Mặc cậu ấy sẽ bởi vì chuyện này mà không gặp anh nữa sao? Cậu ấy khẳng định là người đầu tiên giấu anh thật kỹ càng, đến mẹ anh cũng tìm không ra."
Lưu Chương không muốn cùng anh giải thích bất cứ thứ gì, chỉ nói: "Thật ra tôi vốn dĩ không đi New York, thậm chí trong ba năm ấy tôi chỉ đi đi lại lại bên ngoài Bắc Kinh."
"Vậy anh ba năm sau quay lại tìm cậu ấy làm gì?"
"Bởi tôi có thể cảm nhận được." Lưu Chương trả lời: "Tôi có thể cảm nhận được mặt trời của tôi đang từng chút từng chút trở nên mờ mịt."
"... Được rồi." Châu Kha Vũ như hiểu như không: "Không nói cái này nữa, anh nói cho tôi, anh cùng Lâm Mặc làm thế nào giết chết Lâm Hải Thành và Lâm Vũ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro