Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

37. Gia đình nhà họ Park

"Nea~ Con vẫn khỏe , còn bố thì sao ạ ?"_Jimin ngay lập tức cũng biểu hiện một khuân mặt rạng rỡ mà đáp lại lời hỏi thăm từ ông Park .

"Bố vẫn còn khỏe chán "

"Hì hì , à mẹ đâu rồi bố ?"

"Mẹ con á , đang ở nhà chuẩn bị tiệc sinh nhật cho con rồi"

"Vâng , vậy mình về thôi bố con nhớ mẹ rồi "

"Được thắt dây an toàn vào đi , không con sẽ hối hận đó "

"Con thắt rồi đây ạ "

Jimin ngoan ngoãn nghe lời bố mình  lấy dây đai an toàn kéo tới vòng qua người ôm sát lấy cậu , dây vừa thắt lời cũng vừa dứt thì xe đã lao vun vút ra khỏi cổng sân bay . Trên đường cao tốc có một chiếc xe mui trần đỏ bay như gió với tốc độ phải khiến người nhìn khiếp sợ một phen , còn người ngồi trong xe thì lại cứ ngỡ như là đang đi tàu lượn siêu tốc , một trò chơi mạo hiểm mà cho đến nay vẫn được phần lớn người ưa thích .

Ngồi trong xe lúc này , ông Park thì đang reo hò , hú hét vì kích động , còn con trai ông thì lại như muốn nôn thốc nôn tháo ngay trên xe mặt thì xanh như tàu lá chuối do tốc độ chạy của chiếc xe . Với cái tốc độ trời không thể cản , gió cũng không thể đuổi ấy thì chưa đầy 5 phút hai ba con đã có mặt ở nhà , căn nhà không quá to chỉ đáng giá một căn biệt thự cỡ lớn tại Seoul thôi .

Chiếc mui trần đỏ dừng tại sân lớn của cẳn biệt thự , bố Park mặt mày hớn hở lại trông vô cùng sảng khoái bước xuống xe với một tư thế nhàn nhã vô cùng , ngược lại Jimin thì vội vội vàng vàng mở cửa chạy ra , vừa ra khỏi xe cái đã liền nôn hết những gì đã ăn ra ngoài . Ông Park nhìn con trai mà ngao ngán .

"Haizz... lớn vậy rồi mà con vẫn không thể lấy được một chút dũng khí gì cả , vầy thì còn đứa nào nó dám lấy con nữa chứ "

"Khụ..khụ"

Bà Park khi nghe thấy tiếng động cơ thì cũng vội chạy ra , vừa ra đến cửa lớn đã thấy ngay đứa con trai cưng bé nhỏ đang nôn thốc nôn thấu , bà lo lắng liền chạy lại .

"Jimin à ~ Sao thế con ?"

Bố Park thấy vợ đã dang rộng hai tay ra chờ đợi vợ chui tọt vào lòng để ôm ấp một phen ai mà có ngờ bà chạy ngay tới chỗ của Jimin chẳng thèm ngó ngàng gì cái thân già đang đứng đây , nụ cười trên môi đang sáng rực cũng tắt ngấm đi . Đúng là tức chết đi được mà .

"Nè chồng bà mới về mà bà lại chẳng mảy may hỏi thăm gì , lại quay ra hỏi thăm tên tiểu tử thúi này là sao hả ?Bà hết thương tui rồi à "

Mẹ Park nãy giờ chỉ để con trai vào mắt nên quên luân sự tồn tại của chồng mình , thấy ông lên tiếng mới quay qua chửi một phen .

"Đây là con trai ông đó , ông nỡ lòng nào lại nói nó như vậy chứ ? Con nó đã đi lên Seoul tận mấy năm rồi bây giờ mới có thời gian rảnh rỗi để về thăm nhà vậy mà còn nói này nói nọ hơn thua với thằng bé , Có xứng đáng làm cha không hả ?"

Ông Park bị vợ nặng lời liền cúi gằm mặt nhận lỗi , hai tay chắp sau lung đầu chân thì chụm chụm vào nhau day day , trông cứ như một đứa bé đang bị mẹ trách móc mà tủi thân cúi mặt nhận lỗi . Cậu thấy cảnh mẹ nặng lời với bố thì cũng chạy đến ngăn chặn .

"Mẹ à , có gì từ từ nói , bố cũng chỉ là do bị bơ nên mới thế"

"Hừ , có con cưng tôi nói giúp nên tôi tha đó nha ! hứ ....đi thôi Jimin "

Bà nói xong niền khoác tay cậu vào nhà bỏ mặc người nào đó từ khi bà đi đã ngẩng đầu lẩm bẩm .

"Hứ , vậy mà trước đây bà nói bà chỉ yêu mỗi tôi thôi , chỉ cưng mỗi tôi thôi , giờ thì hay rồi tên tiểu tử  kia một phát liền cướp bà đi ,  một cước bà liền đó tôi ra chuồng gà mà không suy nghĩ , thật không công bằng . Tại sao hồi xưa tôi lại sinh ra một tên tiểu tử thúi như nó cơ chứ ?! Đáng ra khi nó định chui ra khỏi bụng bà tôi phải nhét nó lại vào bụng bà mới đúng , hừm.."

Nói xong ông Park hậm hực dậm chân một cái rồi đi vào nhà , đến tới sảnh lớn thì thấy cậu với bà đang nói chuyện rất vui vẻ , mẹ Park thấy ông đi vào liền giở giọng .

"Này cái ông già kia , ông mấy tuổi rồi mà còn thích chơi cái trò đua xe vậy hả ? Làm con trai tôi nôn thốc nôn tháo mặt lại tái mét như tàu lá chuối thế này , trước khi đón con tôi đã dặn ông thế nào ? HẢ"

Chữ hả quyền lực vang lên , ông liền giật bắn mình chạy lại ôm bà giọng nỉ non.

"Tôi xin lỗi , xin lỗi tôi quên "

"Quên quên cái gì mà quên "

Đẩy ông Park ra một chỗ bà nắm lấy tay con trai .

"Jimin à , con lên tầng tắm rửa nghỉ ngơi đi , đi một chặng đường dài chắc cũng mệt lắm rồi nhỉ ? Để vali ở đây tí Bá quản gia đưa lên tầng cho con "

"Nea~ , vậy con xin phép "

Cậu lên tầng hướng phòng mình mà đi , căn phòng này đã hơn 4 năm rồi cậu không đặt chân vào , căn phòng của cậu vào những năm còn học cấp 3 từ lúc cậu đi tới khi cậu về nó vẫn luân được người làm trong nhà dọn dẹp sạch sẽ . Cậu bước vào phòng nhìn ngắm ngó nghiêng một hồi , Jimin nằm phịch xuống giường nhìn trần nhà trắng xóa rồi mắt không tự chủ mà nhắm lại , một giấc mộng đẹp lại bắt đầu .

________Hết chap 37 _________




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro