
Chương 5 | Mở miệng cầu xin anh trai hãy làm cho bướm nhỏ mở rộng hơn chút nữa
"A!" Đầu ngón tay chạm đến nhụy hoa, khuôn miệng nhỏ của Thẩm Kiều Kiều không kìm được phát ra tiếng rên rỉ. Hai má đỏ ửng cả mảng, đôi mắt trong veo long lanh nước mắt trông thật đáng thương.
Bàn tay thon dài che miệng Thẩm Kiều Kiều, Lục Mính khẽ thì thầm: "Rên rỉ dâm đãng đến vậy, thật sự muốn người bên ngoài nghe thấy à em?"
Thẩm Kiều Kiều lắc đầu, cắn chặt đôi môi hồng hào, cố gắng kìm nén tiếng ưm ư giữa kẽ môi.
Nếu những âm thanh đó làm Lục Mính không vui, thì cô có thể nhịn, cô không muốn Lục Mính chán ghét mình.
Nhưng ngón tay Lục Mính thọc vào rút ra không theo quy luật trong tiểu huyệt cô, thật sự quá đỗi thoải mái.
Lục Mính cởi áo khoác của Thẩm Kiều Kiều, bàn tay to đặt lên ngực trái cô, cách lớp áo xoa nhẹ vài cái.
"A ưm ~"
Thẩm Kiều Kiều bị anh nhéo đầu vú vuốt ve, khẽ ngẩng cằm lên. Đường cong chiếc cổ thon mảnh rõ ràng, xương quai xanh thanh tú, làn da trắng nõn.
Đầu ngón tay xoa nắn núm vú, anh khẽ cười trầm thấp: "Thật sự không mặc nội y, nghe lời đến vậy à..."
Cô gái nhỏ không đoán được rốt cuộc anh nghĩ gì, chỉ có thể thật thà trả lời: "Anh, anh bảo mà em không mặc, em sợ anh giận."
"Anh bảo em làm gì em liền làm nấy, thật sự thích anh đến mức đó sao?" Giọng anh bị dục vọng cuốn lấy, khàn khàn nhưng vẫn êm tai.
Dễ dàng trêu chọc đến tâm can người khác.
"Vâng, thích anh." Cô khẽ đáp lời Lục Mính.
"Thích ai? Nói lớn tiếng hơn chút." Ngón tay khuấy đảo trong bím nhỏ, anh không hài lòng lắm với âm lượng nhỏ như tiếng muỗi kêu của Thẩm Kiều Kiều.
"Thích... Lục, Lục Mính ưm a!" Thẩm Kiều Kiều mở cái miệng nhỏ ra, chiếc lưỡi nhỏ mềm mại cũng đang run rẩy.
"Thích Lục Mính à," anh cười, cúi đầu cắn nhẹ vào cổ Thẩm Kiều Kiều một cái, "Vậy cho Lục Mính xem bướm nhỏ nhé?"
"...Ưm, ưm, được ạ."
Thẩm Kiều Kiều tách hai chân ra, vén váy lên, để lộ môi bím hồng hào, ướt át. Phần gò xương mu cũng trơn láng trắng nõn, miệng bím đầy đặn, mọng nước. Giữa hai cánh môi xinh đẹp kẹp một hạt le nhỏ màu đỏ run rẩy, đầy quyến rũ.
"Thế này vẫn chưa nhìn rõ lắm, Thẩm Kiều Kiều, em nghĩ cách xem nào, để anh nhìn rõ bướm nhỏ và cặp vú của em."
Thẩm Kiều Kiều chầm chậm cởi váy áo, khuôn mặt nhỏ hồng hào ngồi lên bàn.
Bang.
Lục Mính bật đèn trên trần, ánh sáng trắng rọi sáng toàn bộ phòng thiết bị. Ánh sáng rực rỡ chiếu xuống cơ thể Thẩm Kiều Kiều đầy khêu gợi, hấp dẫn.
Làn da thiếu nữ trắng như ngọc, tựa một khối ngọc mềm mại. Tóc dài chấm eo, óng ả mượt mà. Hai bầu vú đầy đặn như những khối bột, trông vừa trắng vừa mềm, phía trên điểm hai núm vú tinh tế, nhỏ xinh.
Cô ngượng ngùng kẹp chặt hai chân. Vòng eo nhỏ nhắn thon gọn và tiếp đến là bờ mông đầy đặn tự nhiên, tạo nên dáng vẻ eo thon mông nở.
Mẹ nó, đúng là một vóc dáng thiếu chịch.
Đúng là thứ trời sinh dâm đãng, yết hầu Lục Mính căng thẳng, yết hầu gợi cảm của anh khẽ nuốt xuống một cái.
Thẩm Kiều Kiều chớp đôi mắt to vô tội, thanh thuần nhìn anh.
"Tự mình tách bướm ra cho anh xem."
Thẩm Kiều Kiều xấu hổ đến mức tai đỏ bừng. Nhưng nhìn Lục Mính với vẻ mặt trầm xuống, cô đành phải làm theo.
Bàn tay nhỏ run run tách miệng bướm ra, để lộ bướm xinh đang tiết dịch và hạt le.
Lục Mính luồn một ngón tay vào, cắm thẳng đến tận cùng. Chỉ cần anh khẽ giật giật chút thôi là đã nghe thấy cô khẽ rên một tiếng.
"Ưm a ưm..." Cô vẫn không dám rên quá lớn, cắn cánh môi ngoan ngoãn chịu đựng.
"Muốn kêu thì cứ kêu đi, chịu đựng không mệt sao?" Anh đột nhiên cười.
"Em sợ anh sẽ... không thích." Thẩm Kiều Kiều nghiêm túc nói xong, mím môi.
"Sẽ không đâu, em kêu thành tiếng là tốt nhất, càng dâm anh càng thích... Hiểu không? Chậc, lỗ bím sao lại nhỏ thế này, mới một ngón tay đã chật kín rồi, thêm vài ngón tay mở rộng ra chút được không em? Mở miệng xin anh trai dùng ngón tay làm cho bím dâm nhỏ này nở rộng hơn chút đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro