Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4 | Bị người thầm mến chiếm đoạt trong phòng thiết bị

Phòng thiết bị không có đèn, Lục Mính dựa vào vách tường, ngón tay thon dài cầm một vật gì đó xoay tròn, ngắm nghía. Quá tối, cô thực sự không nhìn rõ đó rốt cuộc là gì.

Thẩm Kiều Kiều căng thẳng đến mức lòng bàn tay toát mồ hôi. Để không bị nói lắp, cô hít sâu một hơi rồi siết chặt vạt váy, chầm chậm bước tới.

Lục Mính nhìn dáng vẻ cẩn trọng của cô, nhướng mày: "Thẩm Kiều Kiều, em đang sợ anh sao?"

Sợ anh hiểu lầm, Thẩm Kiều Kiều nhanh chóng lắc đầu, vội vàng giải thích: "Không, không phải, em chỉ là, rất, rất căng thẳng..."

"Căng thẳng cái gì, anh còn có thể ăn thịt em chắc?" Lục Mính bước đến trước mặt cô, cúi đầu hỏi.

Thiếu nữ bị anh hỏi đến ngẩn người, mặt lại đỏ bừng.

Anh cao hơn Thẩm Kiều Kiều rất nhiều, cứ cúi đầu nói chuyện như vậy cũng không tiện. Anh trực tiếp ôm cô đặt lên bàn, hai tay chống ở bên cạnh. Anh liếc nhìn khuôn miệng nhỏ hồng hào, mềm mại kia, không chút do dự cắn xuống, ngấu nghiến mút mát. Đầu lưỡi khẽ lướt trên cánh môi Thẩm Kiều Kiều, từ từ tiến vào miệng cô. Thẩm Kiều Kiều chưa từng hôn, chiếc lưỡi vụng về quấn quýt lấy lưỡi anh. Cô nếm thấy trong miệng Lục Mính còn vương chút hương nho thoang thoảng, hơi thở hòa quyện vào nhau, không phân rõ của ai với ai, cảm giác đó thật thân mật.

Cô thậm chí còn cảm nhận được trái tim mình đang đập thình thịch không ngừng.

Bàn tay to lạnh lẽo tách hai chiếc chân thon, luồn vào bên dưới vạt váy trống trải. Lục Mính một tay mạnh mẽ nâng gáy Thẩm Kiều Kiều, đầu lưỡi không ngừng khuấy đảo trong khoang miệng cô.

Cô gái nhỏ đang run rẩy, co rúm lại.

Bàn tay Lục Mính luồn vào váy cô cũng không dừng lại, tiếp tục vuốt ve lên trên, từ cặp đùi thon gọn, mịn màng sờ đến gò xương mu trơn láng. Lòng bàn tay anh áp lên môi cô bé, từ từ xoa động. Khi hạt le bị anh ấn vào, cảm giác kỳ lạ tràn ngập khắp cơ thể. Hai bàn tay nhỏ của Thẩm Kiều Kiều đặt trên vai anh, ô ô rên rỉ, cuối cùng thực sự không chịu nổi nữa, chủ động cúi đầu kết thúc nụ hôn lưỡi đó.

"Chỗ này sao không có lông tơ vậy, bẩm sinh hay em đã cạo rồi?" Lục Mính vừa nói vừa dùng đầu ngón tay chọc nhẹ vào hạt le.

"Ưm a~ bẩm sinh..." Những ngón tay trắng nõn siết chặt vai anh. Thẩm Kiều Kiều thở dốc dồn dập.

"Bẩm sinh đã là bé dâm đãng rồi à, trách không được phải cho em làm cho cái nhỏ. Hóa ra là không chịu nổi cô đơn, bím dâm ngứa ngáy phải không? Bướm dâm nhỏ có phải thiếu chịch đúng không em?"

"Phải, ưm... Em là, là chó nhỏ thiếu thao." Đôi mắt hơi nước mờ mịt nhìn về phía anh, hai má Thẩm Kiều Kiều ửng đỏ, bị anh xoa nắn đến mức suy nghĩ hỗn loạn.

"Rên rỉ lớn tiếng hơn chút đi, Thẩm Kiều Kiều." Anh dịu dàng dán vào tai Thẩm Kiều Kiều, nhẹ giọng ra lệnh.

Ngón tay anh thúc vào bên trong càng lúc càng nhanh, điểm mẫn cảm sắp bị anh trêu chọc đến tê dại.

"A ưm, sướng quá, a ưm, lỗ nhỏ sướng quá..."

"Mới chỉ dùng ngón tay moi tiểu huyệt thôi mà đã kêu dâm đến vậy, dùng côn thịt địt em chẳng phải sẽ rên đến mức cả sân thể dục đều nghe thấy sao?"

Ngón tay Lục Mính khuấy động ở cửa hang ướt át. Tiểu huyệt còn chưa từng được khám phá, chỉ có thể miễn cưỡng nuốt một ngón tay. Ngón tay anh vừa cắm vào, lập tức bị lớp thịt mềm mại hút chặt lấy.

"Lỗ nhỏ hút chặt quá, bên trong vừa ướt lại vừa mềm, chặt đến mức con cu của anh cũng cương cứng rồi. Bím dâm nhỏ sao lại ra nhiều nước thế này, có phải muốn được chịch không?" Lục Mính liếm nhẹ tai cô, hơi thở ấm áp khiến Thẩm Kiều Kiều tê dại cả người, như có một dòng điện chạy khắp cơ thể.

"Ngứa quá..." Cô khẽ nói với giọng điệu yếu ớt.

Ngón tay anh thúc vào rút ra trong lỗ bím với biên độ nhỏ, mô phỏng động tác giao hợp.

"Để côn thịt lớn cắm vào giúp em bớt ngứa nhé, con cu lớn cắm vào bé nhỏ sẽ hết ngứa ngay."

Anh khẽ nhúc nhích đầu ngón tay, cổ tay anh đẩy về phía trước, cả ngón tay trực tiếp cắm vào nơi mềm mại, mượt mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro