
Chương 3 | Không mặc quần lót đến trường học
Thẩm Kiều Kiều phồng má nhìn anh, Lục Mính hiếm khi có vẻ dịu dàng, "Nghe lời, nuốt xuống đi. Sau này chỉ làm tiểu cẩu của anh thôi nhé? Ưm? Có muốn làm chó cái nhỏ của Lục Mính không?"
Chớp chớp mắt, Thẩm Kiều Kiều nuốt xuống dịch thể tanh nồng của anh.
Cô muốn.
"Đúng là chó cái nhỏ ngoan ngoãn."
Lục Mính hài lòng vươn tay tới. Thẩm Kiều Kiều còn tưởng rằng anh muốn thêm lần nữa, cô lắp bắp mở lời: "Bây giờ không... không được, em phải về nhà trước sáu giờ, nếu không mẹ sẽ lo lắng."
Lục Mính lau đi tinh dịch trên đôi môi hồng hào của cô, thấy cô ngoan ngoãn đến mức không thể tả nổi, anh càng nhìn càng thấy thú vị, khẽ nhếch môi cười: "Thì ra vẫn là bé ngoan..."
Mặt Thẩm Kiều Kiều vừa hồng vừa nóng, cô biết trạng thái của mình lúc này trước mặt Lục Mính chắc chắn không ổn chút nào.
"Nhà em ở đâu, anh bảo tài xế đưa em về nhé?"
Lục Mính là một công tử nhà giàu chính hiệu, tài sản kếch xù, đến mức mới học cấp ba mà đã có tài xế riêng.
"Không cần phiền toái đâu... Nhà em rất gần."
"Được thôi." Anh gật đầu, rồi nhìn về phía Thẩm Kiều Kiều đang chỉnh lại cổ áo: "Thật sự muốn làm chó cái nhỏ của anh sao?"
Thẩm Kiều Kiều khẽ "ừ" một tiếng.
Sao cũng được, chỉ cần có thể ở bên cạnh Lục Mính.
"Ngày mai đừng mặc nội y đến trường nhé, tốt nhất cũng đừng mặc quần lót. Em làm được không?"
Lục Mính thích cô không mặc gì bên dưới làn váy, tốt nhất là chỉ cần anh vén váy lên là có thể chịch được ngay. Cô gái như Thẩm Kiều Kiều rất hợp ý anh: vẻ ngoài thanh thuần xinh đẹp, trong mắt đàn ông là bông hoa nhài trắng tinh không vướng bụi trần, bề ngoài không tì vết, nhưng thực tế chỉ cần bị anh xoa bóp núm vú là bướm nhỏ đã ướt át cả rồi.
-
Thẩm Kiều Kiều ngồi ở bàn học, gác cả hai chân lên ghế, hai cánh tay thon mảnh ôm đầu gối, cô hơi nghiêng đầu thẫn thờ.
Chiều nay, những chuyện làm cùng Lục Mính trong phòng học cứ như một giấc mơ, không chút chân thực nào.
Nhưng vành tai bị anh chạm vào dường như vẫn còn chút tê dại, giọng nói của anh dường như vẫn văng vẳng bên tai, thậm chí những dấu tay hồng nhạt trên ngực cô cũng rõ ràng đến thế. Mọi thứ đều thầm thì nói với Thẩm Kiều Kiều rằng cô và Lục Mính, thật sự có liên quan tới nhau rồi.
Thích Lục Mính, từ năm lớp mười đến giờ, đã gần ba năm rồi.
Trước đây cô vốn tính cách hướng nội, chỉ dám lén lút quan sát. Mãi mới lấy hết can đảm viết thư tình, cũng chỉ dám nhét vào ngăn kéo của anh sau khi tan học.
Giờ có cơ hội đến gần anh, Thẩm Kiều Kiều không muốn bỏ lỡ, mặc dù cơ hội đó có phần đáng để người khác khinh thường.
Ngày hôm sau.
Thẩm Kiều Kiều mặc một chiếc váy dài màu trắng, chiếc áo khoác nhỏ cùng màu che đi phần đầu vú nhô ra một chút. Vì không mặc quần lót, khi ngồi xe buýt cô phải kẹp chặt hai chân, đi đường cũng nơm nớp lo sợ, rất sợ không cẩn thận sẽ bị lộ hàng.
Mãi đến khi ngồi vào chỗ mới khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Trong giờ học, cô không khỏi nhìn về phía Lục Mính. Thiếu niên ngồi thẳng tắp, gương mặt nghiêng nhìn đầy khí chất, dáng vẻ thanh thoát, đẹp trai khiến người ta mê mẩn.
Tiết hai là giờ thể dục. Thẩm Kiều Kiều đứng dưới bóng cây tránh nắng. Vì thành tích học kém và tật nói lắp khi nói chuyện với người lạ, Thẩm Kiều Kiều có quan hệ bạn bè khá bình thường. Vốn dĩ còn có cô bạn thân Tiểu Âu có thể ở cùng cô, nhưng gần đây Tiểu Âu cũng có rất nhiều việc phải bận, hoàn toàn không có cách nào quan tâm đến cô.
Một quả cầu lông lăn đến chân cô. Thẩm Kiều Kiều nhìn quanh một lượt, mới phát hiện Lục Mính đang đứng ở cửa phòng thiết bị. Anh khẽ mấp máy môi, không tiếng động nói hai chữ.
Lại đây.
Thẩm Kiều Kiều cân nhắc vài giây, mới bắt đầu di chuyển bước chân về phía phòng thiết bị.
Phòng thiết bị mát mẻ hơn sân thể dục rất nhiều. Thẩm Kiều Kiều vừa vào cửa liền cảm nhận được một luồng gió lạnh ập đến.
Không mặc quần lót, giữa hai chân cô đều có cảm giác lành lạnh.
Lục Mính đứng trong góc tối, giọng nói êm tai, trầm thấp: "Đóng cửa lại đây, để anh kiểm tra một chút."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro