Chương 3
Người ngoài có thể không nghe ra ý tứ nhưng cô lại hơi giật mình. Vị Nhiếp tổng này rốt cuộc có ý gì?
Cả đám đông như lặng đi, Lôi chủ tịch và Nhiếp tổng là 2 người đàn ông quyền lực, lại ngầm đối đầu, quả thực đáng e sợ.
"Được thôi. "
Âm thanh trầm ổn vang lên làm Lâm Thiên Nhi có chút sững người. Ngay sau đó, hơi thở nam tính lạnh lùng liền vây xuống, hắn từ từ cúi người, môi mỏng lập tức ngậm lấy cánh môi đỏ mỏng run rẩy của cô.
"Ư... "
Có cảm giác trời đất tối sầm, hương rượu vang lập tức tràn đầy khoang miệng, cô theo bản năng lùi lại liền bị cánh tay đặt trên eo gắt gao ôm lấy.
Thân hình nhẹ bẫng đi như lông vũ, cô có chút mê man mà nhắm mắt.
Đôi môi của người đàn ông mang đầy ý vị chiếm hữu mà cắn nuốt môi cô, chặn lại mọi hơi thở, lạnh lùng mà thân mật, bá đạo lại nhu tình.
Khi môi hắn rời khỏi, cô dường như vẫn chưa thoát ra được sự vấn vít giả tạo đó, khuôn mặt vì vậy mà phiếm hồng.
"Muộn rồi, thứ lỗi, chúng tôi về trước. "
Ánh mắt lạnh lẽo hơi lướt qua khuôn mặt đầy kinh ngạc của mọi người, dừng lại trên cái nhếch môi của Nhiếp tổng, không khách khí ôm eo cô rời đi.
****
Sáng sớm, cô bị hắn ra lệnh phải lên phòng.
"Là em-Thiên Nhi"
Từ tốn mở cửa bước vào, đập vào mắt cô là thân hình cao lớn màu đồng săn chắc. Trong ánh sáng, các múi cơ càng thêm phần quyến rũ. Cả người chỉ độc nhất chiếc quần âu che đi đôi chân dài.
Lâm Thiên Nhi khẽ "a" lên 1 tiếng, có ý chốn chạy nhưng rất nhanh bị bàn tay cứng cáp của hắn giữ lại. Hắn cười lạnh.
"Chạy? Trước hết hãy phục vụ chồng cô đi!"
Hơi thở lạnh lẽo phả bên tai, mùi hương bạc hà phảng phất quanh chóp mũi. Bỗng chốc cả người cô bị hắn nhắc bổng ném lên giường lớn. Thân thể nhỏ bé đau đớn đối nghịch với chiếc giường đế vương,làm khơi dậy bản năng nguyên thủy của người đàn ông.
Hắn không nhanh không chậm tiến đến, đôi mắt sắc lạnh trải từ khuôn mặt sợ hãi đến phần đùi thon đẹp hơi lộ ra của cô, khinh bỉ.
"Nhìn xem, tư thế của cô có bao nhiêu dâm đãng?"
Cô vội vã chỉnh lại chiếc váy do lực ném mạnh mà xô lại. Ngoài cửa truyền đến tiếng của quản gia.
"Chủ tịch, 1 người rất giống phu nhân đang đợi ở phòng khách. "
Hắn sững sờ, ánh mắt toát lên tia hoảng hốt, nhanh chóng khoác chiếc áo sơ mi rồi xuống nhà.
Cô cười đầy mệt mỏi, đúng như dự đoán của cô, chị cô vẫn còn sống...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro