Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#2

Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ sau khi biết được chuyện hai người kia đã chính thức đến bên nhau, bất ngờ đến gần như Ngụy Vô Tiện đã ngã ngửa ra đất nếu Lam Vong Cơ không kịp đỡ người yêu của mình. Lam Khải Nhân biết chuyện cũng chỉ phì râu tức giận rồi mặc kệ, dường như sau việc của Vong Tiện bọn họ, lão nhân đã có một cách nhìn khác về nhân sinh thế giới quan (?). Chuyện đó thì chẳng ai biết trước được.

Lam Hi Thần sau hôm ấy, phải nói là cực kì, cực kì dính người, chỉ thiếu điều dọn cả đồ đạc qua Giang gia ở đến nơi. Quả thật là Lam Hi Thần có ý định đó thật, đồ đạc cũng đã đóng gói sẵn sàng, chỉ chờ có mang sang Giang gia thôi. Nhưng tiếc thay, Lam Khải Nhân lại vô tình biết được âm mưu đó, và thế là lão nhân phải dùng hết sức già để ngăn cản thằng cháu lớn của mình bỏ nhà theo trai.

"Tại sao không mang cháu dâu ta về Lam gia mà con lại phải bỏ nhà theo qua bên đó !!???"

"Vì A Trừng không chịu theo cháu về Lam gia, chứ cháu nào muốn"-Lam Hi Thần hơi ủy khuất nói với thúc phụ của mình.

"Không chịu thì ngươi phải thuyết phục nó, phải một khóc hai nháo ba thắt cổ lôi cháu dâu về cho ta. Mẹ ngươi sinh ngươi ra đẹp trai thế này, mà vì sao lại không biết sử dụng? Thiệt là tức chết lão già ta mà"

Lam Hi Thần nghe thúc phụ nhà mình nói, triệt để hóa đá. Gia quy gì gì đó, thúc phụ người quên mất rồi sao? Nhưng thúc phụ nói cũng có lý, phải dụ dỗ em ấy về Lam gia mới được, nếu không thì cũng phải ở chung với nhau, mướn nhà bên ngoài cũng được.

Và thế là Lam Hi Thần bắt tay vào công cuộc dụ dỗ người mang về nhà, sau bao tháng ngày dụ lên dỗ xuống, Lam Hi Thần thành công mang người về Lam gia. Lam Vong Cơ không biết bằng cách gì cũng đã dụ được Ngụy Vô Tiện về cùng(đa phần cá chắc là Lam Vong Cơ không cần tốn bao nhiêu sức thì Ngụy Vô Tiện đó cũng đều đồng ý dọn về ở cùng người yêu), Lam Khải Nhân khi nghe tin Lam Hi Thần thành công mang Giang Trừng về Lam gia thì vui mừng cùng đắc ý vuốt vuốt râu. Nhưng ngày vui chóng tàn, khi ông nghe tin Ngụy Vô Tiện cũng về cùng thì phải nói là tức đến bất tỉnh, dọa cho một hàng trưởng bối sợ hú hồn.

"Vì sao không ở Giang gia nữa mà vẫn bị ngươi ám vậy ?" – Giang Trừng sau một ngày phụ Lam Hi Thần chuyển đồ của mình vào Lam gia, ngồi ở phòng ăn Lam gia, dòm Ngụy Vô Tiện hỏi.

"Thì vì sợ sư muội của ta một mình ở Lam gia nhàm chán chứ sao ? Vả lại bên Giang gia chỉ còn ta, Giang thúc và Ngu phu nhân thôi. Ta sợ ở đó phải bị ăn cẩu lương đến sình bụng mất"- Ngụy Vô Tiện tay cầm quả táo ăn, miệng thì liếng thoắt. Từ ngày Giang Phong Miên và Ngu Tử Diên làm lành với nhau, thổ lộ hết tấm lòng cho nhau thì phải nói là Ngụy Vô Tiện bị thồn cẩu lương ngập họng. Số phận đi rải cẩu lương như hắn cũng có ngày này, ắt là do hắn gây nghiệp quá nhiều, quả báo.

"Chỉ có Lam Vong Cơ làm ngươi sình bụng thì có, ở đó mà bày đặt vì huynh đệ mà hi sinh, gớm chết đi được"

"Ta là nam nhân đó, dù có ngày ngày cày cuốc thiệt, nhưng làm sao mà ta có thể có bầu được. Nhưng sư muội nhà ngươi thì biết đâu được đó ~~"

"Ngươi có tin ta đánh gãy chân ngươi không ?"

Giang Trừng mặt đen như đáy nồi, tay nắm lại răng rắc, chuẩn bị nhào vào đánh chết tên sư huynh của mình. Còn tên kia, đang cười thực sự đáng đánh.

//

"A Trừng, anh có chuyện cần bàn với em"-Lam Hi Thần từ nhà tắm đi ra, tóc tai còn vươn chút nước, một thân quần áo ngủ cực kì đẹp trai.

"Hửm!?"-Giang Trừng ngoắc ngoắc người kia, tay đã cầm sẵn máy sấy chờ người ở thành giường.

Lam Hi Thần nhìn người yêu, trên người y là bộ đồ ngủ cùng kiểu với mình, tâm tình liền trở nên mềm mại. Vẻ mặt phải nói là xuân phong vạn dặm, tươi cười đi lại mép giường ngồi xuống cho người yêu bé nhỏ sấy tóc cho mình, hai mắt cứ cong lên như trăng khuyết, còn khóe miệng thì như cứ sắp rách ra đến nơi.

"Anh với Vong Cơ hôm nay đi thị sát một công trình từ thiện của Lam gia, là xây lại trại trẻ mồ côi cho thành phố. Đáng lí bọn anh chỉ đi thị sát một lát rồi quay về, nhưng vì trại trẻ hiện tại cũng ở gần đó, nên hai người bọn anh liền ghé qua đó tham quan một ít, sẵn tiện xem còn thiếu gì thì sẽ sắp xếp thêm."

"Ý anh là trại trẻ mồ côi ở khu D"- Giang Trừng chăm chú sấy tóc cho Lam Hi Thần, đôi tay thon dài nhẹ nhàng luồn vào mái đầu đen óng của người kia.

"Đúng vậy. Bọn anh đến đó thì mới thấy được, bọn trẻ sống cũng không hẳn là quá khó khăn, nhưng cũng không thể nào là tốt được. Vả lại hôm nay, trại trẻ lại xảy ra vấn đề"

"Vấn đề gì vậy? Có nghiêm trọng lắm không ?"- Giang Trừng đưa tay xoa xoa mi tâm hơi nhăn lại của hắn, tò mò hỏi.

"Hôm nay viện trưởng báo rằng có hai đứa trẻ mất tích, các nhân viên ở đó đi kiếm khắp nơi cũng đều không tìm thấy. Anh với Vong Cơ mới bảo viện trưởng cho bọn anh xem ảnh của hai đứa trẻ kia, để điều động người đi kiếm. Em đoán xem lúc kiếm được thì hai đứa nhóc đó đang làm gì ?"- Lam Hi Thần nắm lấy bàn tay của người yêu, hôn nhẹ lên những khớp tay rõ ràng ấy.

"Anh có nghiêm túc nói hay không !? Đừng có khiêu khích sự tò mò của em"- Giang Trừng khó chịu nhìn người yêu, còn tâm tình đùa giỡn mình như vậy thì chắc bọn nhỏ đã an toàn rồi. Đối với tính cách nhân ái của người yêu mình, Giang Trừng thừa biết nếu bọn trẻ đó có chuyện gì thì tâm tình của anh cũng sẽ không bình tĩnh như lúc này đâu.

"Bọn nó đang bảo vệ một cụ già khỏi một đám côn đồ gần đó. Em có tin được không, hai đứa nhóc mới có 8,9 tuổi, thân hình thì gầy guộc. Mà đám côn đồ thì tận 4,5 tên cao gấp đôi bọn nhỏ. Vậy mà hai đứa nhóc đó lại chẳng thèm sợ hãi, còn nói gì các người là người xấu, không được bắt nạt cụ già vô tội. Giọng hai đứa lớn đến nỗi anh với Vong Cơ gần đó phải giật mình luôn"

"Thực là hai đứa nhóc nghĩa khí"

"Không những vậy, bọn nhỏ còn bảo gì mà các người là đồ vô lại, cụ già đã lớn tuổi như vậy, hi sinh vì đất nước đã nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao. Bọn họ đáng được nhận sự tôn trọng, các người không nên vì cụ ấy nhặt ve chai mà sỉ nhục cụ ấy"

"Dũng cảm đấy. Mà đám côn đồ kia cũng thực thất đức, cả một cụ già lớn tuổi cũng đối xử như vậy"

"Đúng vậy. Đám côn đồ ấy còn định xông lên đánh hai tên nhóc con đó rồi. Anh và Vong Cơ mà không ngăn lại thì không biết bọn nhỏ phải làm sao?"

" Sau đó thế nào, bọn nhỏ có phải sợ hú vía rồi hay không ?"

"Không những không sợ, một đứa trong hai nhóc đó còn nhào vào định tham gia với bọn anh ngăn đám côn đồ gây sự nữa chứ"

"Thật là một tên nhóc không biết sợ trời sợ đất. Đáng khen đấy !!"- Giang Trừng vẻ mặt tán thưởng nói.

"Đúng vậy!! Lam Vong Cơ rất thích hai đứa đó, anh cũng vậy !! Hai tên nhóc đó khi lớn lên sẽ thành những người tốt!!"

"Ừm! Hai đứa nhóc đáng khen như thế, hi vọng sẽ có một gia đình thật tốt nhận nuôi tụi nhỏ"

"Em nói đúng"- Lam Hi Thần gật đầu tán thành, sau đó không biết nghĩ gì mà quay đầu lại, vì đang ngồi dưới đất còn Giang Trừng thì đang ngồi trên giường mà mặt hắn chỉ có thể dựa trên đùi người yêu. Ngước mặt lên nhìn Giang Trừng.

"A Trừng, tụi mình nhận nuôi một đứa đi"

"Hả!!!"- Giang Trừng ngạc nhiên nhìn hắn.

"Hai người chúng ta, nhận nuôi một trong hai đứa nhóc đó đi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro