#1
So với anh trai mình là Lam Hi Thần, thì Lam Vong Cơ có đoạn tình duyên thuận lợi hơn rất nhiều.Yêu nhau(thật ra là thầm mến) từ hồi còn cấp sách học sơ trung, hai con người đó từ nhỏ đã dính lấy nhau, người này trêu chọc, người kia im lặng để cho tên kia trêu chọc. Quấn quít, chọc ghẹo nhau ấy vậy mà qua tận 13 năm mới chính thức ngỏ lời yêu. Lam Khải Nhân – thúc phụ của hai người phải nói là lúc ấy tức đến độ ngất xỉu tại chỗ.
Lam Hi Thần biết đến Giang Trừng là nhờ Ngụy Anh. Hắn vẫn nhớ lần đầu tiên Ngụy Anh sang chơi với Vong Cơ, theo đằng sau chân Ngụy Anh là một bóng dáng be bé cáu kỉnh, miệng nhỏ lúc nào cũng lầm bầm như đang ủy khuất gì. Lam Hi Thần lúc đó 15 tuổi, lớn hơn Giang Trừng 3 tuổi. Thầm mến con người ấy từ cái nhìn đầu tiên. Nhìn một lần mà hình dáng đã ở trong tim qua tận chục năm trời.
Tuy nhiên, Lam Hi Thần và Giang Trừng là hai người mang trọng trách và kì vọng từ nhỏ. Chính là người nối nghiệp của hai gia tộc lớn, ấy vậy mà thời gian gặp nhau thì chỉ đếm trên đầu ngón tay. Bởi vì vậy mà ban đầu ấn tượng của Giang Trừng về Lam Hi Thần chỉ là một thiếu niên điển trai cùng với nụ cười ôn nhu tựa gió xuân, không hơn không kém.
Đến tận sau này, khi cả hai đã trở thành tổng giám đốc, đã được vinh danh là một trong những người đàn ông độc thân giàu có nhất nước. Thì Lam Hi Thần mới quyết tâm theo đuổi người thương. Ròng rã thêm suốt mấy năm trời, Giang Trừng mới chấp nhận đoạn tình cảm này với Lam Hi Thần.
Ngày Giang Trừng gật đầu đồng ý lời tỏ tình của mình, Lam Hi Thần thực sự đã khóc. Ôm chầm lấy Giang Trừng mà dựa đầu vào hõm cổ người kia rơi nước mắt. Từng giọt nước mắt hạnh phúc của người đàn ông trưởng thành, đó là minh chứng rõ ràng nhất cho việc Giang Trừng quan trọng như thế nào trong lòng của hắn.
"Vãn Ngâm, cảm ơn em. Cảm ơn em vì đã mở lòng ra. Cảm ơn em vì đã cho phép anh yêu em"
"Tên ngốc này" - Giang Trừng vành mắt đỏ hoe, trong lòng thầm mắng người, nhưng động tác ôm lấy người kia lại càng dùng sức, tựa hồ sợ khi buông ra, người kia sẽ chạy đi mất.
"Ừm, tốt nhất là anh nên làm như những gì mà anh đã nói, nếu không...thì coi chừng cái chân của anh"-Giang Trừng đỏ mặt, nhẹ giọng mà đe dọa người kia.
"Đừng nói là chân, cả cái mạng này anh đều cũng có thể cho em".
"Lại nói nhăng nói cuội"- Giang Trừng vùi đầu vào vai người kia, nén nụ cười hạnh phúc.
"Anh không hề nói nhăng nói cuội. Vãn Ngâm, anh yêu em"
"Ừm...cũng yêu anh"-Giang Trừng lí nhí trả lời, mặt đã hồng đến tận mang tai, cực kì chọc người yêu thương.
Buổi tối hôm ấy tại Lam gia. Ngụy Vô Tiện được Lam Vong Cơ đón về sau khi tan làm, hai tay dung dăng dung dẻ bước đi, trong khi đó người đằng sau của y lại là tình trạng tay cầm hai túi đồ ăn vặt lớn mua từ trong siêu thị. Giang Trừng đang ngồi trên sopha đưa mắt nhìn tên huynh đệ nhà mình. Vẻ mặt không khỏi đắc ý khi nhìn thấy biểu cảm từ ngạc nhiên sang hóa đá của tên kia, trong lòng đặc biệt cao hứng.
"Giang Trừng, sao lại....."- Ngụy Vô Tiện không tin vào mắt mình. Chả phải nay Giang Trừng bảo có việc nên tan ca sớm sao, sao giờ lại ngồi ở đại sảnh Lam gia đây.
"Sao trăng gì ở đây ?"
"Sao ngươi không về Giang gia mà lại ở chỗ này ????"
"Vong Cơ, Vô Tiện, hai đứa về rồi "- Lam Hi Thần từ bếp đi ra, trên tay là dĩa trái cây được cắt tỉa gọn gàng, hắn để xuống bàn, đôi tay thon dài thuận tiện xiên một miếng táo đưa cho Giang Trừng.
"Vì sao ngươi ở đây thì được còn ta thì ngươi lại bảo ta về ?"- Giang Trừng miệng nhai miếng táo người kia vừa đút, một bên đấu khẩu với sư huynh nhà mình.
"Vì đây là nhà Lam Trạm, là người yêu của ta !!! Còn ngươi nếu không phải qua đây bàn công việc, vậy ở đây làm gì ?? Một lát sư huynh sẽ về bồi ngươi mà" - Ngụy Vô Tiện khó hiểu nói, trong đầu ngoài việc sư muội nhà hắn không qua đây bàn công việc thì chắc là vì mình rồi.
"Ngụy Anh, mỗi ngày"- Lam Vong Cơ đứng bên cạnh nghe người kia đòi một lát quay về Giang gia liền không vui.
"Hảo hảo, mỗi ngày, mỗi ngày"- Ngụy Vô Tiện cười khổ trong lòng, kiểu này chắc không thoát nổi rồi.
"Thật là mất giá"- Giang Trừng ngồi dựa vào ghế sofa, thỉnh thoảng há miệng để Lam Hi Thần đút trái cây, cực kì giống như vương tử quý tộc, phục vụ tận răng.
"Quay lại chuyện chính. Sao ngươi lại ở đây ?"
"Thì cũng giống ngươi thôi. Ngươi ở đây làm gì thì ta làm ấy "
"0-0 Hả"- Ngụy Vô Tiện há hốc mồm, còn Lam Vong Cơ bên cạnh cũng chẳng kém bao nhiêu, hai mắt mở lớn, ngạc nhiên đến mức không thể ngờ được.
"Ngươi và Lam Đại ca, yêu nhau !!!!!"- Ngụy Vô Tiện nói gần như thét lên, ngạc nhiên với sự thật rằng sư muội ngạo kiều nhà mình đã có người hốt.
"Đúng vậy!"- Lam Hi Thần cười sáng rỡ, như thay lời muốn nói rằng, tháng ngày ăn cẩu lương của em trai cùng em "dâu" đã chấm dứt. Bây giờ anh cũng đã có thể đi phát cẩu lương rồi.
À thì, trong Lam gia ngoài thúc phụ còn đang cô đơn lẻ bóng ra, thì anh nghĩ anh còn có thể phát cẩu lương được cho ai đây, Lam đại ca .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro