Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

"Hoa Hạ Tinh, Hội nghị Toàn Thể lần thứ 572 sẽ được tổ chức long trọng vào ngày 13 tháng này!"

"Bảo vật của Hoa Hạ, cơ giáp công trình sư đỉnh cấp Phạm Văn đem cơ giáp cải tiến đến cấp SS, đây sẽ là một bước tiến trọng đại trong lịch sử cơ giáp Hoa Hạ!"

"Ngày 16 tháng 8 này! Buổi biểu diễn đầu tiên trong tour lưu diễn khắp hành tinh của Hứa Thanh Thanh sẽ mở màn tại Sân vận động Thủ Đô!"

"Tin nóng! Streamer 6 sao trên Tinh Võng có thu nhập cao nhất lên đến 60 triệu tinh tệ! Vung tiền như rác, mua chung cư cao cấp tại Thiên Nguyên Tinh!"

"Buồn thay! Thượng tướng của Đế Quốc - Cố Vệ Đức bất hạnh ra đi trong tuổi thanh xuân, toàn hành tinh đau xót tưởng nhớ!"

.............Truyện được edit tại wattpad @RengokuKumiho .............

Đường Triều đọc lướt qua những tin tức hot nhất trên Tinh Võng một cách nhanh chóng nhất xong liền thoát ra.

Không thể không thừa nhận...... Cậu xuyên không rồi, xuyên đến thời đại tinh tế xa lạ này. (Thực ra ở đây bản gốc để là "trọng sinh" cơ, nhưng mà mình thấy trường hợp của thụ phải gọi là "hồn xuyên" mới đúng, nên đã tự ý sửa lại.)

Là một quản lý cấp thấp của Cục Quản Lý Dự Báo Khí Tượng, cậu chỉ vô ý ngủ gật trong lúc đang họp thôi mà! Ai ngờ lại xuyên thành một thiếu niên cùng tên cùng họ "xanh mơn mởn".

Phải biết rằng cậu sinh ra vào cuối thập niên 80, đến giờ cũng đã được ba mươi mấy gần bốn mươi tuổi đầu rồi!

Thế mà trong giây lát liền trở nên "tươi xanh" như vậy...

Đường Triều cạn lời.

Sau đó liền xoa xoa bả vai ê ẩm, đi dép lê đến trước cái gương ở đầu giường.

Cậu nghiêng người, nghiêm túc đánh giá cơ thể xa lạ này.

Tóc đen dài quá vai rối như tơ vò, nhìn như hơn nửa tháng rồi chưa gội đầu vậy. Sau đó là đến 2 cái quầng thâm mắt thật lớn. Toàn bộ diện mạo đều nhìn rất sa sút, khiến người ta ghét đến mức không muốn lại gần. Tóm lại là lôi thôi không chịu nổi.

Điều khiến cho Đường Triều rối rắm nhất chính là, toàn bộ phía bên phải khuôn mặt từ khóe mắt trở xuống là một vết bớt màu xanh lá to đùng. Tất cả hợp lại khiến diện mạo thiếu niên trở nên vô cùng âm u khó gần.

Nếu không..... Nhìn độ cung khuôn cằm duyên dáng kia, nguyên chủ lớn lên cũng được coi là một thiếu niên đẹp trai ngời ngời.

.............Truyện được edit tại wattpad @RengokuKumiho .............

"Triều Triều! Cháu dậy rồi à? Đây là trứng gà mẹ Lưu Sâm đem tới, bà đã luộc chín rồi, cháu đến ăn một chút đi!" Lúc Đường Triều còn đang mơ màng, ở ngoài cửa phòng vang lên một giọng nói khẽ khàng.

Đường Triểu đi đến mở cửa phòng, liền thấy một bà cụ đầu tóc bạc phơ đứng ở trước cửa, trong tay còn cầm 2 cái trứng gà lớn.

Hiện tại khoa học kỹ thuật vô cùng phát triển, đủ loại dịch dinh đưỡng đa dạng được ùn ùn sản xuất, đã có thể thay thế được các loại rau củ, hoa quả, thịt trứng, này nọ. Hơn nữa, điều kiện gia đình nhà Đường Triều về cơ bản là không thể ăn được loại "thực phẩm nguyên thủy" này.

Xuyên đến đây đã được mấy ngày, Đường Triều cũng nắm rõ tình hình, nguyên chủ hiện đang là học sinh lớp 11 của trường trung học phổ thông số 12. Đây cũng là trường cấp 3 duy nhất ở khu Khánh Hoa này.

Mà khu Khánh Hoa chính là khu dân nghèo nổi tiếng trong thành phố.

Như vậy liền có thể đoán được chất lượng học sinh trong trường là như thế nào.

Nguyên chủ chính là vì mấy hôm trước đánh nhau với  bạn cùng lớp, không cẩn thận ăn một gậy, kết quả là hôn mê bất tỉnh.

Vì vậy liền đổi thành Đường Triều hiện tại.

Đúng vậy, tên bạn cùng lớp đập cho nguyên chủ một gậy chính là Lưu Sâm, đã bị phạt kiểm điểm.

Mẹ Lưu Sâm hôm trước đã đem qua mấy bình dịch dinh dưỡng, lúc đó Đường Triều vẫn còn đang hôn mê chưa tỉnh, không ngờ là hôm nay còn đem sang đến 2 quả trứng gà.

Đường Triều nhận trứng gà, lại nhìn qua bà cụ đứng trước cửa, đột nhiên hỏi: "Bà à, bà chưa ăn phải không? Bà cũng ăn 1 quả đi."

Nói xong liền lấy một quả trứng gà đưa cho bà.

"Bà không ăn đâu, bà uống dịch dinh dưỡng là được rồi." Đường Kim Tú có chút thụ sủng nhược kinh, Đường Triều từ sau khi tỉnh lại ngày hôm qua, cư xử rất khác so với lúc trước, đối với bà cũng vô cùng ngoan ngoãn lễ phép.

Đường Kim Tú cảm thấy không quen lắm.

Đường Triều không nhiều lời, đem trứng gà trực tiếp nhét vào tay của bà, nói: "Bà à, lần này cháu bị hôn mê, cũng hiểu ra được nhiều điều. Trước kia là cháu không đúng, việc quá khứ không nhắc lại. Cháu và bà về sau sống nương tựa lẫn nhau, cháu sẽ hiếu thảo với bà thật tốt, được không ạ?"

Đối với Đường triều mà nói thì nguyên chủ không chỉ là làm không đúng thôi đâu.

Nguyên chủ là được người bà này nhặt được từ trong bãi rác, sau đó bà làm lụng vất vả bằng nghề sửa quần áo cho người ta mới cực khổ nuôi được nguyên chủ lớn lên. Nguyên chủ lúc nhỏ còn dễ bảo, biết được là phải hiếu thuận với bà.

Ai ngờ, càng ngày càng lớn, nguyên chủ dần biết được chính mình lai như thế nào, cộng thêm việc trên mặt còn có vết bớt xanh chẳng khác nào bị hủy dung, tính tình cũng dần dà trở nên táo bạo.

Hơn nữa trong trường học, nguyên chủ bị bạn bè xa lánh, không khác gì người vô hình. Cậu ta tuy rằng không có động tay động chân đối với bà, nhưng cũng thường xuyên cư xử  lạnh nhạt.

Lần này bị đập hôn mê cũng là cậu ta tự làm tự chịu. Ai bảo cậu ta đụng ngã con gái nhà người ta lại còn không chịu xin lỗi làm gì?

Đường Triều kiếp trước là cô nhi, đừng nói là cha mẹ ruột, ngay cả cha mẹ nuôi cũng chưa từng có! Cho nên cậu càng hiểu được tình thân đáng quý như thế nào.

Mấy ngày nay cậu vẫn luôn suy nghĩ, có nên đem sự thật nói ra hay không, nhưng sau khi đắn đo thật lâu, cậu vẫn chọn không nói.

Cậu đối với thời đại tinh tế này chính là dốt đặc cán mai, tốt nhất vẫn là xem tình hình trước rồi tính sau.

.............Truyện được edit tại wattpad @RengokuKumiho .............

"Triều Triều, con thật sự nghĩ như vậy sao?" Đường Kim Tú nghe cậu nói vây liền vô cùng vui vẻ.

"Đúng vậy, bà à." Đường Triều tiến lên một bước, ôm chầm lấy bà.

"Tốt quá, tốt quá! Triều Triều hiểu chuyện là tốt rồi!" Đường Kim Tú mừng đến mức nói năng lộn xộn.

Trời biết bà hoài niệm bé Triều Triều lạc quan vui vẻ trước kia biết bao nhiêu. Nhưng hiện tại Triều Triều đã hiểu chuyện, vẫn chưa muộn.

"Bà ơi, bà ăn trứng gà đi!" Đường Triều lột vỏ trứng gà rồi đút cho Đường Kim Tú, nếu cậu không làm vậy, chắc chắn bà sẽ giữ trứng gà lại cho cậu, bản thân bà thì lại không ăn đâu.

"Ngon, ngon lắm! Triều Triều cũng mau ăn đi!" Đường Kim Tú nhẹ nhàng cắn một miếng, sau đó liền hối thúc Đường Triều ăn.

Đường Triều có hơi bất đắc dĩ, chỉ đành ngoan ngoãn lột vỏ trứng, ăn!

Tuy rằng trong thời đại này trứng gà được coi là hàng xa xỉ, nhưng Đường Triều vào buổi sáng trước khi xuyên qua vừa mới ăn xong 2,3 cái trứng tráng!

Hiện tại cậu không thèm ăn mấy cái trứng gà này.

 Huống chi trứng gà này trông thì đáng yêu, nhưng nhìn từ trên xuống dưới thì rõ ràng là trứng gà công nghiệp, không có chút tự nhiên nào!

.............Truyện được edit tại wattpad @RengokuKumiho .............

Đường Triều chờ Đường Kim Tú ra ngoài rồi mới quay trở lại nằm xuống giường, bắt đầu sầu não về vấn đề tương lai của bản thân.

Hiện tại cậu đã là học sinh lớp 11 rồi, sang năm sẽ là lớp 12. Ngày hôm qua vừa vặn chính là ngày cuối cùng của năm học, may mắn cậu không cần lo lắng chuyện đến trường, cậu còn tận 2 tháng rãnh rỗi.

Đường Triều lấy sách vở ở đầu giường ra lật xem 1 chút.

{ Lịch sử tinh tế Hoa Hạ}

{Nguyên lý cấu tạo cơ giáp}

{Lý luận về không gian đa chiều}

{Sổ tay nghề nghiệp: Quân nhân}

{Tinh tế ký lục}

.............Truyện được edit tại wattpad @RengokuKumiho .............

Tốt rồi, nhờ vào ký ức của nguyên chủ, Đường Triều có thể nhận biết được hết các mặt chữ trong sách giáo khoa, còn nội dung sách viết cái gì thì cậu không biết!

Nguyên chủ rõ ràng là một tên đội sổ!

Đọc tới đọc lui mấy lần, Đường Triều cũng không hiểu nổi 1 dòng, đành phải để sách qua 1 bên.

.............Truyện được edit tại wattpad @RengokuKumiho .............

Rà quét hoàn tất.

Họ tên ký chủ: Đường Triều

Tuổi: 17

Cấp bậc: Thường dân

Cấp bậc vị diện: Hoa Hạ Tinh, cấp E

Các hạng mục khác: 0

Quét mặt hoàn tất.

Phù hợp yêu cầu trói định.

"Tích!"

Trói định hoàn tất.

.............Truyện được edit tại wattpad @RengokuKumiho .............

Đường Triều vừa mới đóng sách lại, bên tai liên vang lên âm thanh thông báo liên tiếp không ngừng.

Lúc Đường Triều còn đang hoảng loạn, trước mắt cậu đọt nhiên tối sầm lại, ngay sau đó, Đường Triều liên xuất hiện trong một cái quảng trưởng thật lớn.

Bốn phía là những bức tranh cuộn nhiều không đếm xuểđang lơ lửng trong không trung.

Mênh mông vô bờ, thời khác này, Đường Triều cảm giác được nhân loại nhỏ bé đến mức nào.

Cảnh tượng trước mắt này, hoàn toàn vướt xa ra khỏi nhận thức của Đường Triều!

"Xin chào? Có ai ở đây không?" Một lát sau, sau khi lấy lại được bình tĩnh, Đường Triều dáo dác nhìn bốn phía xung quanh, cất tiếng hỏi.

Ngay cả chuyện xuyên không cậu cũng đã trải qua rồi, chuyện trước mắt này cũng có thể nhanh chóng thừa nhận.

Hơn nữa, trong cái hoàn cảnh hiện tượng siêu nhiên này, nếu như cái âm thanh lúc nãy thật sự muốn làm hại Đường Triều, cậu hoàn toàn không có cách phản kháng.

.............Truyện được edit tại wattpad @RengokuKumiho .............

"Xin chào ngài, ký chủ! Ta là hệ thống Streamer Chuyên Nghiệp số hiệu M30, chúc mừng ngài đã hoàn thành trói định. Bây giờ, xin ngài hãy chọn ra 1 trong số những bức tranh cuộn quanh đây và hoàn thành nhiệm vụ đúng hạn. Chúc ngài may mắn!"

Một âm thanh lạnh lẽo của máy móc vang lên.

"Hệ thống Streamer Chuyên Nghiệp? Đó là cái gì? Ngươi tên gọi là M30 phải không? Vì sao lại chọn ta làm ký chủ?" Đường Triều nghe được có tiếng trả lời, liền hỏi lại một lần nữa.

"Xin chào ngài, ký chủ! Ta là hệ thống Streamer Chuyên Nghiệp số hiệu M30, chúc mừng ngài đã hoàn thành trói định. Bây giờ, xin ngài hãy chọn ra 1 trong số những bức tranh cuộn quanh đây và hoàn thành nhiệm vụ đúng hạn. Chúc ngài may mắn!"

Được rồi... Đúng là có tiếng trả lời, nhưng câu trả lời này so với cậu lúc nãy hoàn toàn giống y hệt, ngay cả ngắt câu cũng không thay đổi!

Đường Triều lại hỏi thêm vài câu, nhưng vẫn nhận được câu trả lời y như cũ.

Cái hệ thống M30 này thiệt là quá cao lãnh rồi.

Đường Triều không hỏi thêm gì nữa, cậu đi loanh quanh 1 vòng để xem xét tình hình, nhưng bất kể là cậu đi xa đến mấy, xung quanh vẫn đầy những bức tranh cuộn che kín.

Cuối cùng, Đường Triều chỉ có thể từ bỏ.

Cậu đành cắn răng làm liều, thôi kệ vậy, dù sao sinh mệnh này của cậu cũng là vô tình nhặt được từ người khác. Nếu tiếp tục đi thêm nữa, chỉ sợ là ngay cả đường ra cũng không còn.

Chỉ là thật xin lỗi bà của nguyên chủ mà thôi.

Nghĩ đến đây, Đường Triều lập tức chộp lấy quyển tranh cuộn ở gần cậu nhất.

Theo như lời của cái hệ thống M30 kia, thì đây chính là biện pháp thoát thân duy nhất!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro