Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 36: Người duy nhất hắn sợ

Tích Thư gào lên:

"Không,chú ấy chưa chết!"

Tích Thư không thể nào tin nổi điều đó.Cô sẽ không thể tin được điều đó.Cô vẫn chống chọi với thầy Thanh Minh bằng tất cả sức lực mà cô có...Thầy Thanh Minh không hiểu,có người trốn sau bức màn,cô đã nghe tiếng người ta rù rì to nhỏ khi cô bước vô căn phòng này lần đầu tiên...và chú Văn Kiệt chỉ là đang ẩn náu ở đâu đó,đơn giản là chú bị che khuất tầm mắt của mọi người thôi…

Tích Thư rống lên:

"CHÚ VĂN KIỆT! CHÚ VĂN KIỆT! CHÚ RA ĐÂY ĐI! CHÚ MAU RA ĐÂY ĐI!"

Thầy Thanh Minh cố gắng kềm giữ Tích Thư lại, giọng thầy nghẹn ngào:

"Chú ấy không bao giờ trở lại nữa đâu,Tích Thư à. Chú ấy không thể trở lại được...bởi vì chú ấy đã..."

Tích Thư gầm lên:

"THẦY NÓI BẬY! CHÚ ẤY VẪN CHƯA CHẾT! CHÚ ẤY ĐANG BỊ GIỮ LẠI! THẦY BUÔNG CON RA,CON PHẢI CỨU CHÚ ẤY..."

Chung quanh hai thầy trò cô vẫn diễn ra các chuyển động,những sự lăng xăng vô nghĩa, những tia nhá chớp nhoáng của nhiều bùa chú hơn được tung ra.Đối với Tích Thư bây giờ,tất cả đã trở thành những tiếng ồn vô nghĩa,những lời nguyền trật mục tiêu bay sợt ngang qua chỗ thầy trò cô...không đáng kể...chẳng còn gì đáng kể, ngoại trừ việc thầy Thanh Minh thôi giả đò rằng chú Văn Kiệt,người chỉ đứng cách vài bước sau bức màn cũ kia sẽ không hiện trở ra được nữa...sẽ chẳng bao giờ hất ngược mái tóc đen và hăm hở quay trở lại chiến trường một lần nào nữa…

Thầy Thanh Minh kéo Tích Thư tránh xa khỏi cái bục,Tích Thư vẫn nhìn trân trối cái cổng tò vò,giờ đây lại đâm ra giận chú Văn Kiệt là tại sao lại để cho cô phải chờ đợi và kêu gào lâu như vậy… Nhưng phần nào trong thâm tâm Tích Thư cũng nhận ra,mặc dù cô vẫn hết sức vùng vẫy để thoát khỏi tay thầy Thanh Minh.Có một sự thật là trước đây chú Văn Kiệt chưa bao giờ bắt cô phải chờ đợi…chú Văn Kiệt luôn luôn bất chấp mọi thứ để gặp cô,để giúp cô,để bảo vệ cô…nhưng nếu chú Văn Kiệt không xuất hiện trở ra từ cái cổng tò vò đó khi mà cô đã kêu gào tên chú như thể mạng sống của cô đang tùy thuộc vào điều đó thì chỉ có một lý do có thể giải thích duy nhất là chú ấy không thể nào trở lại được nữa…rằng chú ấy đã thực sự rời khỏi thế gian này rồi…

Cụ Âu Dương đã gom hầu hết bọn Tử thần Thực tử còn lại vô giữa phòng,dường như bọn chúng đều bị trói bằng những sợi dây thừng vô hình. Thầy Mắt Điên đã bước lê ngang qua phòng đến chỗ cô Tinh Tinh và cô Kiều đang nằm và thầy cố gắng thức tỉnh hai cô dậy.Đằng sau cái bục vẫn còn những tia sáng lóe lên,những tiếng càu nhàu, tiếng kêu la...chú Cao Kỳ đã chạy tới trước để tiếp tục cuộc đấu tay đôi thay cho chú Văn Kiệt với mụ Tử Nương.

"Tích Thư ơi!"

Nhất Thiên đã tuột xuống từng băng ghế đá một để đến chỗ Tích Thư đang đứng.Tích Thư không còn kháng cự lại thầy Thanh Minh nữa,dù vậy thầy vẫn cẩn thận nắm giữ cánh tay cô đầy cảnh giác.

Nhất Thiên mếu máo nói:

"Tích Thư ơi…tớ thật tình xin lỗi…Chú Văn Kiệt chết là lỗi của tớ! Nếu như tớ không lớn tiếng gọi tên cậu thì chú ấy đâu có bị phân tâm mà nhìn lại cậu và...chú ấy sẽ không bị mụ ta..."

Chân cẳng Nhất Thiên vẫn còn múa may loạn xạ.Cô đưa ánh mắt vô hồn và long lanh nước nhìn Nhất Thiên,cô không thể nói gì hơn được,ngay lúc này,cô không biết phải nói gì...Cô tất nhiên sẽ không thể nào trách Nhất Thiên được,gương mặt hối lỗi của Nhất Thiên cũng không đủ khiến cô phải nói điều gì đó an ủi cậu chàng, bởi vì chính cô cũng đang cần điều đó.....

Thầy Thanh Minh chĩa cây đũa phép của thầy vào chân Nhất Thiên,nói khẽ:

"Finite! (Chấm dứt!)"

Bùa phép được giải trừ.Chân cẳng Nhất Thiên duỗi thẳng và đứng im trên sàn.Mặt thầy Thanh Minh trắng bệch.

"Chúng ta hãy…hãy đi tìm mấy trò kia.Còn bao nhiêu trò nữa? Mấy trò ấy ở đâu,Nhất Thiên?

Thầy Thanh Minh vừa nói vừa quay lưng lại cái bục có cổng tò vò.Nghe như thể mỗi lời đều khiến cho thầy đau đớn.

Nhất Thiên nói:

"Dạ,còn sáu người nữa,ở đằng sau đó...năm người đều bị bất tỉnh,nhưng vẫn còn thở.Một bộ não tang đã tấn công Mẩn Nghi,nhưng con nghĩ nó không sao đâu…"

Một tiếng nổ to và một tiếng gào vang lên từ đằng sau cái bục.Tích Thư thấy chú Cao Kỳ văng xuống đất,gào lên đau đớn.Khi cụ Âu Dương ra roi thì mụ Tử Nương liền bỏ chạy.Cụ nhắm vào mụ phóng ra một thần chú,nhưng mụ gạt đi được.Lúc này mụ đã chạy được nửa đường lên những bậc thềm đá…

"TÍCH THƯ! ĐỪNG!"

Thầy Thanh Minh hét lên,Tích Thư đã thoát khỏi cánh tay vừa nới lỏng của thầy Thanh Minh...Cô chạy đi,trèo lên những băng ghế đá.Mọi người quát thét đằng sau lưng cô,nhưng cô không quan tâm.Lai áo chùng của mụ Tử Nương đã khuất ở phía trước và cô bám theo mụ trở lại căn phòng có những bộ não trôi lơ lửng…

Mụ phóng một lời nguyền qua vai.Cái bồn vọt lên không trung và lật úp.Dung dịch tanh tưởi bên trong bồn tưới ướt hết người cô.Những bộ não rớt ra và trượt qua người Tích Thư,bắt đầu quay tít những giải tua dài màu mè của chúng,nhưng Tích Thư hét:

"Wingardium Leviosa! (Văng nhùng bay nhằng!)"

Lũ tua bèn văng khỏi cô,bay vào không trung.Cô cứ chạy lên về phía cửa,dù trượt,dù tuột.Cô nhảy qua Hiểu Vân đang bất tỉnh nằm trên sàn.Phóng ngang qua cơ thể đang bất tỉnh của Tiểu Đan,chạy ngang qua hai anh em Kiến Văn và Thanh Hà,Kiến Văn vẫn còn nằm bất động,nhưng Thanh Hà đã tỉnh lại và ngồi thù lù một đống ở đó.

Thanh Hà kinh ngạc hỏi:

"Ê,Tích Thư,bạn...?"

Nhưng cô không trả lời mà vượt qua Thanh Hà.Vượt qua luôn Mẩn Nghi đang khúc khích cười khe khẽ,và Băng Liên vẫn còn bất tỉnh như ba người kia...Cô vặn cánh cửa mở vào căn phòng đen hình tròn và thấy Tống Tử Nương biến mất qua một cánh cửa ở phía bên kia căn phòng...xa hơn chút nữa là hành lang dẫn trở lại những cái thang máy.

Cô đuổi theo,nhưng mụ đã đóng cánh cửa lại sau lưng,và bức tường lại bắt đầu quay tít.Một lần nữa cô bị vây quanh bởi những vệt sáng xanh lam do những ngọn nến xoay nhanh tạo ra.

Khi bức tường khựng lại.Cô tức giận thét to:

"Đâu là lối ra? Lối ra ở đâu?"

Căn phòng dường như từ nãy giờ chỉ chờ đợi cô hỏi.Cánh cửa ngay đằng sau cô mở tung ra và xuất hiện một hành lang dẫn đến thang máy trải dài ngay trước mắt cô,trống vắng và được thắp sáng bằng ánh đuốc.Cô lại tiếp tục cắm đầu chạy…

Cô nghe tiếng thang máy kêu lanh canh phía trước mặt.Cô phóng lên lối đi,quanh qua góc tường,nắm tay dộng ầm ầm vào cái nút gọi thang máy.Cái thang máy kêu chói lói rồi hạ xuống càng lúc càng thấp,khung cửa lưới bằng vàng mở ra và Tích Thư nhào vô trong,lại dộng ầm ầm lên cái nút ghi chữ Vành Tai.Cánh cửa đóng lại và cô đang được nhấc lên cao…

Trước khi cái khung cửa lưới mở ra hoàn toàn,cô đã nhào ra khỏi thang máy và nhìn quanh.Mụ Tử Nương gần như đã đến được cái thang máy trạm điện thoại công cộng ở cuối hành lang,nhưng mụ ngoái nhìn lại và phóng thêm một thần chú nữa về phía cô khi cô lao về phía mụ.Cô nấp đằng sau Bồn phun nước Huynh Đệ Pháp Thuật để tránh,câu thần chú của mụ bay xẹt ngang qua cô,trúng vào cánh cổng được chế tác và trang trí bằng vàng ở tận cuối hành lang Vành Tai, khiến cho cánh cổng kêu lên như chuông rung.Có thêm nhiều tiếng bước chân vang lên.Mụ Tử Nương đã ngừng chạy.Tích Thư cúi lom khom phục sau quần thể tượng lắng nghe.

Mụ nhái giọng bi bô của em bé,gọi cô:

"Ra đây nào! Cô gái bé nhỏ Lâm Phong ơi!"

Giọng của mụ vang dội lại trên sàn gỗ bóng láng.

"Vậy thì mày chạy theo ta để làm gì hả? Ta tưởng mày theo ta đến đây là để báo thù cho thằng em họ của ta đó chứ?"

Tích Thư từ từ bước ra khỏi chỗ núp đằng sau bồn phun nước,đứng đối diện song song với mụ,cây đũa phép đang nắm chặt trong tay cô.

Tống Tử Nương the thé nói:

"Sao,Bé yêu? Mày thương hắn đến vậy sao,hả em bé Lâm Phong?"

Một nỗi căm hận mà trước đây cô chưa từng biết đến trào dâng trong người Tích Thư.Cô gào lên:

"Crucio! (Nhục Hình!)"

Mụ Tử Nương gào lên.Thần chú đã quật mụ ngã bật xuống sàn nhưng mụ không quằn quại rên la  trong đau đớn như Nhất Thiên mà cô đã từng thấy.Mụ gần như đứng dậy được ngay, thở không ra hơi,và không còn cười nữa.Mụ giơ đũa phép lên...Tích Thư nhào qua một bên,đòn phản bùa của mụ Tử Nương trúng ngay đầu của pho tượng anh chàng pháp sư đẹp trai khiến cái đầu bị nổ văng xa và rớt xuống sàn cách đó chừng sáu bảy thước,cạ xước mấy vệt trên sàn gỗ.

Mụ quát:

"Mày chưa từng sử dụng đến Lời Nguyền Tra tấn,đúng không,con nhóc?"

Mụ đã thôi nhại giọng em bé.

"Mày cần phải muốn,nhóc à.Mày phải thực sự muốn gây ra đau đớn,để lấy nó làm vui cho mày  kìa…Chỉ là một cơn giận chính đáng chẳng làm ta đau được lâu…Không sao,ta sẽ chỉ cho mày biết cách sử dụng nó? Ta sẽ dạy mày một bài học…"

Tích Thư từ nãy giờ đang mon men vòng theo bồn phun nước ở phía bên kia.

Mụ Tử Nương thét:

"Crucio! (Nhục Hình!)"

Tích Thư buộc lòng phải quay trở xuống nấp kỹ trong khi cánh tay của bức tượng nhân mã cầm cung bị văng xa và rớt xuống sàn một cái rầm, cách cái đầu bằng vàng của chàng pháp sư đẹp trai không xa lắm.

Mụ kêu to:

"Lâm Phong,mày không thể nào thắng được ta đâu!"

Cô nghe tiếng mụ di chuyển về bên phải,cố gắng tìm vị trí nhắm cô cho chính xác hơn.Cô lùi quanh bức tượng để tránh xa mụ,cúi lom khom đằng sau mấy cái chân của con nhân mã,đầu cô ngang tầm với đầu con gia tinh.Mụ Tử Nương vẫn ra rả:

"Ta đã từng và đang là đầy tớ trung thành nhất của Chúa tể Hắc ám.Ta đã học Nghệ Thuật Hắc Ám từ ngài,và ta biết những lời nguyền đầy quyền năng như thế thì mày...con nhóc đáng thương kia,mày không bao giờ có thể mơ đến chuyện thực hiện được..."

Tích Thư kêu lên:

"Stupefy! (Đánh Bật!)"

Cô đã mon men vòng quanh đến được vị trí con yêu tinh đang đứng tươi cười nhìn lên anh chàng pháp sư mất đầu,và cô đã nhắm ngay lưng mụ mà phóng bùa trong khi mụ đang ngó quanh bồn phun nước để tìm nó.Mụ phản ứng rất nhanh:

"Protego!"

Tia sáng đỏ phóng ta,Thần Chú Điểm Huyệt của chính Tích Thư bị dội ngược lại về chính cô.Tích Thư nhảy ra khỏi cái bồn phun nước và một trong hai cái tai nhọn hoắt của con gia tinh bay véo qua căn phòng.

Mụ vừa nhìn thấy Tích Thư thì liền giơ đũa phép ra:

"Crucio!"

Cô vừa tránh lời nguyền trong gang tấc vừa nhắm  đũa phép ngay ngực của mụ mà gầm lên:

"DIFFINDO!"

Mụ Tử Nương tuy là đã rất nhanh tránh bùa chú của Tích Thư nhưng không hoàn toàn...Tay phải đang cầm đũa phép của mụ phun ra chất lỏng màu đỏ.Nhân lúc mụ Tử Nương còn đang kinh ngạc nhìn xuống tay phải mình thì Tích Thư lại hướng đũa phép một lần nữa vào mụ ta:

"Expelliarmus!"

Cây đũa phép của Tống Tử Nương vụt ra khỏi tay đang nhuốm máu của mụ và bay thẳng về phía Tích Thư,cô giơ tay nắm gọn cây đũa phép của mụ trong sự kinh hãi của mụ Tử Nương. Không một động tác thừa,Tích Thư bẻ gãy cây đũa phép của mụ ra làm đôi và quăng nó trở lại dưới chân mụ... Tống Tử Nương lùi lại,tay trái đang ấn chặt vào vết thương ở tay phải đang không ngừng chảy máu.Ngay lúc cô giơ đũa phép lên và đang bận suy nghĩ là không biết sẽ dùng lời nguyền gì để ếm mụ thì một giọng nói khàn khàn và lạnh lẽo vang lên:

"Giỏi lắm,Lâm Phong!"

Tích Thư nhìn qua,gương mặt trắng bệch và hốc hác, trông giống như mặt rắn hết sức gớm guốc, ẩn bên dưới cái mũ màu đen,dáng cao,gầy,hai con mắt đỏ ngầu có con ngươi chẻ đôi đang trừng trừng nhìn…Chúa Tể Voldermort đã xuất hiện ngay giữa hành lang,cây đũa phép của hắn chĩa thẳng vào Tích Thư.Cô đứng ngây người như bị đông cứng,tay phải đang cầm đũa phép của cô vẫn còn đang chỉa vào Tống Tử Nương,cô hoàn toàn không thể nhúc nhích được gì.

Voldermort trừng trừng nhìn Tích Thư bằng đôi con mắt đỏ ngầu đầy nhẫn tâm đó,hỏi khẽ:

"Quả cầu tiên tri đâu,Lâm Phong?"

Tích Thư bây giờ mới có thể nhúc nhích trở lại,cô chuyển hướng đũa phép sang qua Voldermort và nói ngắn gọn:

"Bể rồi!"

Giọng nói của Voldermort hơi giận dữ,nhưng hắn vẫn phát ra giọng khẽ khàng và đều đều:

"Vậy là mày đã làm bể quả cầu tiên tri của ta?  Bao nhiêu tháng ròng rã chuẩn bị,bao nhiêu tháng ròng rã nỗ lực…và lũ Tử thần Thực tử của ta lại một phen nữa để cho Lâm Phong Tích Thư phá hoại hết…"

Mụ Tử Nương nức nở,nhào tấm thân của mụ xuống dưới chân của Voldermort trong khi hắn chậm rãi bước đến gần.

"Thưa chúa tể,xin hãy tha lỗi cho tôi...Chỉ tại vì...."

Voldermort thốt lên bằng giọng đe dọa:

"Đợi sau khi ta giải quyết Lâm Phong thì ta sẽ tính đến mi.Chỉ đối phó với một con nhóc 15 tuổi mà mi cũng không làm được,đã vậy còn bị nó tước mất vũ khí.Mi tưởng là ta đột nhập vào Bộ Pháp Thuật chỉ để nghe những lời tạ lỗi dối trá của mi thôi sao?"

"Nhưng thưa Chúc tể…chỉ vì tôi sợ làm bể quả cầu tiên tri,chứ nếu không thì...."

Voldermort chẳng thèm bận tâm.

Hắn lặng lẽ nói:

"Ta không còn gì để nói với mi nữa,Lâm Phong. Mi đã quấy rầy ta quá nhiều lần và quá lâu rồi.Giờ đã đến lúc ta phải giải quyết mi ra khỏi cuộc chơi. AVADA KEDAVRA!"

Tích Thư đồng thời cũng thét lên:

"AVADA KEDAVRA!"

Hai tia sáng xanh lá từ hai đầu đũa phép của cả hai đều phóng về phía đối phương,nhưng hai tia sáng xanh đó dường như bị dừng lại ở giữa hai người,tạo nên một luồng sáng xanh tròn trịa như trái banh khổng lồ.Tích Thư thấy ánh mắt của Voldermort có phần ngạc nhiên lẫn kích động,nhưng cô không quan tâm gì đến việc đó,tay cô nắm chặt cây đũa phép...Không biết là đã trải qua bao nhiêu lâu,trái banh khổng lồ màu xanh lá kia vẫn còn tồn tại giữa cô và Voldermort,hai con mắt rắn màu đỏ của hắn lại càng kinh ngạc và lần này đã có chút lo ngại.Cô không biết là cô sẽ trụ được bao lâu,và cô cũng chẳng bận tâm hay lo sợ rằng cô có chết ở đây hay không...Cô không sợ,mà dường như cô đã thoáng nghĩ là nếu như cô thật sự chết ngay bây giờ thì càng tốt,cô sẽ có thể được gặp lại cha mẹ cô và cả chú Văn Kiệt nữa,cô sẽ không còn phải đối mặt với những thứ tệ hại như bây giờ,những thứ mà cô đã và đang đối mặt....

Dòng suy nghĩ của cô bị ngắt quãng nửa chừng...Trái banh màu xanh khổng lồ ở giữa cô và Voldermort đột nhiên bay thẳng một phát lên phía trên đầu của họ.Một tiếng nổ lớn vang dội làm run chuyển cả tòa nhà lẫn mặt đất,trần nhà vỡ tan tành và nó tạo ra một cái lỗ hình tròn to tổ tướng,khói đen bốc ra nghi ngút từ cái lỗ tròn đó.

Tích Thư và Voldermort lẫn cả Tống Tử Nương đều ngước nhìn lên cái lỗ hình tròn đang bốc khói đen một cách sửng sốt và kinh ngạc.

"Tại sao....?"

Voldermort kêu lên,trừng mắt nhìn quanh.Và rồi hắn thở ra:

"Âu Dương!"

Tích Thư ngoảnh lại nhìn ra đằng sau mình,vụ Âu Dương đang đứng ngay trước cánh cổng bằng vàng.

Voldermort giơ cây đũa phép của hắn lên,tung ra một tia sáng xanh nữa nhắm vào cụ Âu Dương, cụ bèn xoay mình và biến mất trong một cái phất nhẹ vạt áo choàng.Một giây sau cụ lại xuất hiện ngay đằng sau Voldermort và vẫy cây đũa phép của cụ về phía những bức tượng còn lại trong bồn phun nước,những bức tượng này lập tức bừng lên sống động.Bức tượng mụ phù thủy chạy về phía mụ Tử Nương,mụ ta gào thét và phóng bùa chú liên tục vào bức tượng nhưng tất cả bùa chú đều bị trượt khỏi bức tượng,và nàng phù thủy tượng vàng nhào vô mụ Tử Nương kẹp chặt mụ ta xuống sàn.Cùng lúc đó,tên yêu tinh và con gia tinh hối hả chạy về phía các lò sưởi xây dọc bức tường,và con nhân mã độc thủ thì phóng nước đại lao vào Voldermort,hắn cũng biến mất ngay để sau đó lại hiện ra bên cạnh hồ nước.

Bức tượng chàng pháp sư mất đầu xô mạnh Tích Thư ra phía sau,tránh xa cuộc chiến đấu,trong khi cụ Âu Dương chặn đầu Voldermort và con nhân mã bằng vàng chạy nước kiệu quanh cả hai kỳ phùng địch thủ này.

Cụ Âu Dương điềm tĩnh nói:

"Thật là dại dột khi tới đây vào tối nay,Thần Phong à.Các Thần Sáng đang trên đường tới đây..."

Voldermort đốp chát lại:

"Đến lúc đó thì ta đã đi khỏi nơi đây và ngươi cũng chết ngắc rồi!"

Hắn tung ra một lời nguyền chết người khác vào cụ Âu Dương,nhưng thay vì trúng cụ Âu Dương thì nó lại đụng vào cái bàn làm việc của nhân viên bảo vệ an ninh khiến nó bốc cháy.

Cụ Âu Dương vẫy nhẹ cây đũa phép.Công lực của thần chú phát ra từ cây đũa mạnh đến nỗi Tích Thư mặc dù được bức tượng không đầu bảo vệ, vẫn cảm thấy tóc tai dựng đứng lên khi sức công phá lướt qua,và lần này Voldermort buộc phải làm phép gọi từ cõi hư không một tấm khiên bạc sáng lóa để gạt đỡ.Thần chú của cụ Âu Dương, chẳng biết là thần chú gì,gây hư hại thấy rõ cho cái khiên,mặc dù nó phát ra một tiếng kêu nghe như tiếng cồng trầm vang,một âm thanh gây ớn xương sống một cách kỳ quái… Đôi mắt đỏ ngầu của Voldermort nheo lại ngó qua đầu của cái khiên,hắn kêu lên:

"Ngươi không cố giết ta sao,Âu Dương ? Vượt lên trên bạo tàn vậy sao?"

Cụ Âu Dương bình thản đáp:

"Cả hai chúng ta đều biết rõ là có những cách khác để tiêu diệt một con người,Thần Phong à."

Cụ tiếp tục bước về phía Voldermort như thể không hề có một chút mảy may sợ hãi nào trên thế gian này,như thể không có sự cố gì xảy ra có thể ngăn cản bước chân thong thả của cụ đi lên hành lang.

"Ta thú nhận là…chỉ lấy đi mạng sống của ngươi thì không đủ thỏa mãn ta…"

Voldermort gầm gừ:

"....Chẳng có gì tồi tệ hơn cái chết đâu,Âu Dương à."

"Ngươi nhầm to rồi."

Cụ Âu Dương nói,vẫn tiến đến gần Voldermort hơn và nói năng dịu dàng như thể hai người đang thảo luận bên bàn trà.Tích Thư cảm thấy lo sợ khi thấy cụ cứ đi tới trước,trong khi chẳng có sự che chắn hay phòng vệ gì hết.Cô khẽ nhúc nhích và muốn tới gần đó hơn,nhưng bức tượng pháp sư không đầu cứ lôi ngược cô ra sau về phía bức tường,khóa hết mọi nỗ lực vùng vẫy thoát ra của cô.Cụ Âu Dương vẫn bình thản nói tiếp:

"Thật ra,chính việc không thể hiểu rằng có những điều còn tệ hại hơn cả cái chết đã luôn luôn là nhược điểm lớn nhất của ngươi…"

Một tia sáng xanh biếc nữa phóng ra từ phía sau cái khiên bạc.Lần này chính con nhân mã độc thủ đang phi nước kiệu trước mặt cụ Âu Dương lãnh đủ bùa chú và nổ tung thành trăm mảnh vụn văng tung tóe,nhưng trước khi các mảnh vụn kịp rơi xuống sàn,cụ Âu Dương đã thu hồi cây đũa phép của cụ,và vung vẩy nó như thể quất một cây roi. Một ngọn lửa mảnh và dài bay ra từ đầu cây đũa phép, quấn quanh Voldermort,cái khiên che cùng tất cả mọi thứ.Trong tíc tắc, tưởng như cụ Âu Dương đã chiến thắng,nhưng rồi sợi dây thừng lửa ấy bỗng buông thả Voldermort ra,và quay ngoắt lại,rít lên một cách giận dữ,con rắn chúa đối đầu với cụ Âu Dương. Voldermort biến mất.Con rắn thối lui trên sàn bọc hậu cho hắn,sẵn sàng tấn công…

Một ngọn lửa bùng cháy lên giữa không trung phía trên đầu cụ Âu Dương vừa đúng lúc Voldermort tái xuất hiện,đứng trên cái bệ tượng ở giữa hồ nước,chỗ trước đây có năm bức tượng.

Một tia sáng xanh biếc nữa từ đầu đũa phép của Voldermort nhắm thẳng vào cụ Âu Dương,còn con rắn thì đã tấn công…

Fawkes sà xuống phía trước cụ Âu Dương,há mỏ rộng,và nuốt trọn tia sáng xanh.Con phượng hoàng bốc cháy và rớt xuống sàn,nhỏ xíu,nhăn nheo,không bay lên được nữa.Cùng lúc đó,cụ Âu Dương vung cây đũa phép theo một chuyển động dài linh hoạt,con rắn chỉ còn xém tí xíu nữa là cắm phập răng nanh của nó vào cụ Âu Dương,lại bay vút trở lại không trung và biến mất trong một cụm khói đen,nước trong hồ bỗng dâng lên và bao phủ khắp người Voldermort như một cái kén bằng thủy tinh nấu chảy…

Trong vài giây,Voldermort chỉ còn được nhìn thấy như một hình thù không mặt mũi,vằn vện,đen đúa,lung linh,mơ hồ trên cái bệ tượng,rõ ràng là đang vùng vẫy để bứt đi cái khối bao bọc đang khiến hắn ngạt thở…Hắn biến mất,và nước lại trút xuống,đổ xuống hồ một cái rầm,tạo thành sóng dạt mạnh vào thành hồ,văng tóe cả ra ngoài mặt sàn láng bóng.

Tống Tử Nương thét lên:

"CHÚA TỂ!"

Chắc là xong hết rồi,chắc là Voldermort đã bỏ chạy...Tích Thư định chạy ra khỏi chỗ núp đằng sau bức tượng chàng pháp sư vệ sĩ của mình, nhưng cụ Âu Dương la to:

"Ở yên đó,Tích Thư!"

Lần đầu tiên,giọng cụ Âu Dương nghe có vẻ lo âu,Tích Thư chẳng hiểu tại sao cả.Hành lang hoàn toàn trống vắng,chỉ có mỗi thầy trò cô,mụ Tử Nương thì trắng bệch,đang thổn thức phía dưới bức tượng kẹp chặt mụ,máu ở tay phải vẫn còn đang chảy ra không ngừng,trên sàn thì con Fawkes đang phục sinh dưới dạng một con chim non kêu líp chíp yếu ớt… Và bỗng nhiên vết sẹo của Tích Thư bùng phát lên đau điếng.Cô tưởng đâu mình đã chết: đau đớn không thể tưởng tượng được, đau quá sức chịu đựng…

Tích Thư đã biến mất khỏi hành lang,cô đã bị nhốt trong một sinh vật có đôi mắt đỏ ngầu cuộn tròn,cuộn chặt đến nỗi cô không biết chỗ nào là chỗ kết thúc của cơ thể mình,chỗ nào là chỗ bắt đầu của sinh vật đó.Cả hai hòa quyện vào nhau, gắn kết nhau trong nỗi đau,và không có lối thoát nào hết…

Và rồi sinh vật đó nói,dùng cái miệng của Tích Thư,khiến cho cô cảm thấy xương hàm của mình cử động trong cơn đau thống thiết…

"Giết ta đi,Âu Dương!"

Mắt mờ dần và cảm thấy như đang chết dần, toàn bộ cơ thể nó kêu gào đòi được giải thoát.Tích Thư lại thấy sinh vật đó sử dụng cơ thể nó một lần nữa...

"Nếu cái chết chẳng có ý nghĩa gì thì…Âu Dương …hãy giết con nhóc đi…"

Tích Thư nghĩ: Hãy giết hết cả hai chúng tôi… Chấm dứt đi,thầy Âu Dương…Cái chết sẽ chẳng thấm thía gì đâu so với nỗi đau này…Và tôi sẽ được gặp lại chú Văn Kiệt…

Trong lúc trái tim của Tích Thư tràn ngập cảm xúc thương tâm thì vòng quấn của sinh vật đó nhẹ dần,cơn đau biến đi.Tích Thư nằm úp mặt xuống sàn,cô run cầm cập như thể đang nằm trên mặt băng chứ không phải sàn gỗ…

Rồi có tiếng người nói chuyện vọng vào hành lang,nhiều giọng nói đến mức...Tích Thư mở mắt ra,ngóc đầu dậy được vài phân thì nhận thấy cái mũi khoằm của cụ Âu Dương chỉ cách chóp mũi của cô có một tí.

"Con không sao chứ,Tích Thư?"

Tích Thư lắc đầu,vẫn còn run dữ dội đến nỗi cô không thể nào giữ cho cái đầu thẳng lên đàng hoàng được. Hành lang Vành Tai đầy nhóc người. Sàn hành lang đang phản chiếu những ngọn lửa màu xanh ngọc bích bây giờ đã bùng cháy lên trong tất cả các lò sưởi dọc theo một bức tường,và một dòng phù thủy cùng pháp sư từ những lò sưởi đó đang tuôn ra.Cụ Âu Dương đỡ cô đứng lên,nhưng cô lắc đầu tỏ vẻ không muốn,cô nhìn thấy bức tượng vàng nhỏ xíu của con gia tinh và con yêu tinh đang dẫn đường cho một ông Bùi Khuyến Học,mặt mày sửng sốt đi tới.

Một người đàn ông mặc áo chùng tía có mái tóc buộc thành đuôi ngựa chỉ vào cái đống đổ nát bằng vàng nằm ở phía đầu kia của hành lang,nơi mà trước đó mụ Tử Nương bị mắc kẹt,mà la lớn:

"Hắn đã ở đó! Tôi đã nhìn thấy hắn,thưa ông Bùi, tôi xin thề,hắn chính là Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy,hắn đã tóm lấy một mụ đàn bà và độn thổ mất rồi!"

Ông Bùi lắp bắp nói:

"Tôi biết,Ma Cao à.Tôi biết,tôi cũng thấy hắn mà!"

Ông Bùi đang mặc một bộ đồ ngủ và khoác một cái áo sọc đưa bên ngoài.Ông thở hổn hển như thể vừa chạy mấy dặm đường:

"Râu ria Quỷ thần ơi…Ở đây…ở tại đây,ngay trong Bộ Pháp Thuật!…Trời xanh vĩ đại trên cao…chẳng có vẻ gì là có thể…tôi nói…chuyện này làm sao có thể như vậy chứ?"

Cụ Âu Dương dường như hài lòng là Tích Thư không hề hấn gì,nên cụ bước tới trước để những người mới đến nhận ra lần đầu tiên sự hiện diện của cụ ở đó (một vài người trong đám mới đến này giơ cao đũa phép,những người khác chỉ tỏ ra ngạc nhiên.Bức tượng con gia tinh và tượng con yêu tinh vỗ tay,còn ông Bùi thì nhảy dựng lên kinh ngạc đến nỗi hai chân mang dép lê của ông hổng khỏi mặt sàn).Cụ Âu Dương nói:

"Ông Khuyến Học à,nếu ông xuống lầu và vào trong Sở Bảo Mật,ông sẽ thấy nhiều Tử thần Thực tử vượt ngục bị gom lại trong Phòng Tử Thần và đã được trói lại bằng Thần chú Chống Độn thổ đang chờ ông quyết định coi nên làm gì với bọn chúng."

Ông Bùi há hốc mồm,dường như không còn tự kìm mình được vì quá ngạc nhiên:

"Ông…ở đây…"

Ông thảng thốt nhìn sang những Thần Sáng tháp tùng,rõ ràng là ông chỉ còn tỉnh táo có một nửa khi la lên:

"Bắt ông ta!"

Cụ Âu Dương nói bằng một giọng vang như sấm:

"Ông Khuyến Học,tôi sẵn sàng đánh nhau với nhân viên của ông...và sẽ lại đánh thắng! Nhưng mới cách đây vài phút chính ông đã nhìn thấy bằng chứng,bằng con mắt của ông,rằng tôi đã nói với ông sự thật suốt cả năm trời nay.Chúa tể Hắc ám Voldermort đã trở lại,mười hai tháng qua ông đã săn đuổi nhầm người,và bây giờ đã tới lúc ông nên lắng nghe sự khôn ngoan tỉnh táo."

"Tôi…không…Hừ..."

Ông Bùi gầm gừ giận dữ,nhìn quanh quất như thể hy vọng ai đó sẽ bảo cho ông ta biết nên làm gì. Khi không ai bảo ban gì ông cả,ông nói:

"Thôi được…Cáp Hữu Nhân! Ma Cao! Đi xuống Sở Bảo Mật và coi…Âu Dương,ông…ông sẽ cần phải nói cho tôi biết chính xác…cái Bồn phun nước Huynh Đệ Pháp thuật…"

Ông trố mắt ngó xuống sàn còn ngổn ngang những mảnh vỡ của các bức tượng phù thủy pháp sư và nhân mã nằm tung tóe khắp nơi.Ông nói thêm bằng giọng rền rĩ:

"Chuyện gì đã xảy ra?"

Cụ Âu Dương nói:

"Chúng ta có thể thảo luận chuyện đó sau khi tôi đưa Tích Thư trở về trường Hogwarts."

"Tích Thư nào? Lâm Phong Tích Thư hả?"

Ông Bùi xoay người lại trừng mắt ngó Tích Thư,cô bây giờ đã ngồi bẹp xuống sàn,chân tay duỗi thẳng,tựa lưng vào bức tường ngay bên cạnh bức tượng đổ vốn là vệ sĩ của cô trong suốt cuộc chiến đấu giữa cụ Âu Dương và Voldermort.Tích Thư không nhìn vào ai cả mà chỉ chăm chăm nhìn vào một cõi vô định.Ông Bùi ngó Tích Thư muốn lồi con mắt của ông ra.Ông nói:

"Nó…ở đây? Tại sao…Tất cả chuyện này…nghĩa là sao?"

Cụ Âu Dương lặp lại:

"Tôi sẽ giải thích mọi chuyện,sau khi Tích Thư trở về trường."

Cụ đi từ hồ nước đến chỗ cái đầu của bức tượng pháp sư bằng vàng đang nằm lăn lóc trên sàn.Cụ chĩa cây đũa phép vào cái đầu tượng và lẩm bẩm:

"Portus! (Cảng hóa!)"

Cái đầu tượng bừng lên màu sáng xanh lơ và run lắc ầm ĩ trên sàn gỗ trong vài giây, rồi nằm im re trở lại.

Khi cụ Âu Dương lượm cái đầu lên và mang nó đi về phía Tích Thư.Ông Bùi nói:

"Nghe đây này,Âu Dương! Ông không có thẩm quyền nào đối với cái Khóa Cảng đó! Ông không thể nào làm những chuyện như vậy ngay trước mặt Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật.Ông…ông..."

Giọng của ông ta ngắc ngứ dần khi cụ Âu Dương nhướn mắt nhìn qua cặp kiếng nửa vầng trăng để chăm chú ngắm gương mặt của ông ta một cách uy phong.Cụ Âu Dương nói:

"Ông sẽ ra lệnh chuyển bà Mã Cẩm Hường ra khỏi trường Hogwarts.Ông sẽ bảo các Thần Sáng của ông ngừng truy lùng giáo viên bộ môn Chăm sóc Sinh vật Huyền bí để ông ấy có thể trở về trường làm việc.Tôi sẽ dành cho ông…"

Cụ Âu Dương rút từ trong túi áo chùng của cụ ra một cái đồng hồ có mười hai kim và nghiên cứu nó.

"...nửa giờ trong thời gian của tôi tối nay,để trong thời gian đó,tôi nghĩ chúng ta có thể bàn tới nhiều chuyện quan trọng hơn là chỉ giải thích những chuyện đã xảy ra ở đây.Sau đó,tôi sẽ cần điều hành ngôi trường của tôi.Nếu ông cần tôi giúp đỡ nhiều hơn,thì dĩ nhiên ông sẽ luôn được tiếp đón và xin mời liên hệ với tôi ở trường Hogwarts.Thư từ đề gửi Ông Hiệu Trưởng tất sẽ đến được tay tôi."

Ông Bùi càng thộn ra tệ hại hơn bao giờ hết. Miệng của ông ta há hốc còn gương mặt tròn vo của ông ta thì càng trở nên đỏ hồng hơn dưới mái tóc xám bù xù.

"Tôi…ông…"

Cụ Âu Dương quay lưng lại ông ta đối diện với Tích Thư,cô lúc này mới gượng người đứng lên.Cụ nói:

"Tích Thư,cầm cái Khóa Cảng này."

Cụ đưa ra cái đầu tượng vàng chóe, Tích Thư đặt bàn tay của cô lên đó trong vô thức như người mất hồn, không cần bận tâm việc cô sẽ làm sau đó hay nơi cô sẽ đi tới.

Cụ Âu Dương khẽ nói:

"Thầy sẽ gặp lại con trong nửa giờ nữa.Một… hai…ba…"

Tích Thư cảm thấy cơn chấn động quen thuộc của một cái móc xốc mạnh đằng sau rốn.Mặt sàn gỗ bóng láng biến mất dưới chân cô...hành lang Vành Tai,ông Bùi,cụ Âu Dương, tất cả đều biến mất,và cô thì đang bay tới trước trong một cơn lốc màu sắc và âm thanh…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: