Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 27: Nhân Mã và chỉ điểm

"Tôi cá rằng giờ bạn ước bạn chưa hề bỏ môn Tiên Tri,phải không,Băng Liên?"

Parvati cười điệu hỏi.

Đó là vào giờ ăn sáng,hai ngày sau vụ sa thải Giáo sư Mễ,Parvati đang uốn cong đôi lông mi bằng cây đũa phép và kiểm tra kết quả ở mặt sau cái thìa.Chúng sẽ có bài học đầu tiên với thầy Firenze vào sáng nay.

Băng Liên lãnh đạm trả lời,cô nàng đang đọc tờ Nhật báo Tiên tri.

"Không hẳn.Tôi thực sự chưa bao giờ thích ngựa lắm."

Băng Liên giở sang trang khác và đọc lướt qua các mục.Trâm Anh nói giọng khá sốc:

"Thầy ấy không phải một con ngựa,thầy ấy là một nhân mã!"

Parvati thở dài.

Một nhân mã tuyệt đẹp."

Băng Liên nói nhạt nhẽo:

"Cách khác,tôi thấy vẫn có bốn chân.Dù thế nào đi nữa,tôi nghĩ hai bạn đều buồn bã vì cô Mễ đã đi,phải không?"

Trâm Anh quả quyết:

"Ừ,có chứ! Tụi mình đã tới văn phòng để gặp cô. Tụi mình mang tới cho cô vài bông hoa thuỷ tiên,không phải mấy bông kêu như còi ô tô của cô Xa đâu,đó là những bông thật đẹp."

Tích Thư hỏi:

"Vậy đã ổn hơn chưa?"

Trâm Anh nói một cách thông cảm:

"Không khoẻ lắm,thật tội nghiệp.Cô khóc và nói rằng cô thà muốn rời khỏi lâu đài hơn là ở lại nơi có Mã,và tôi không trách cô,vì Mã đã đối xử quá kinh khủng với cô,phải không?"

Băng Liên ủ ê nói:

"Tôi có cảm giác rằng Mã chỉ mới bắt đầu trở nên khủng khiếp."

Thanh Hà bàng hoàng nói,cô đang ăn ngon lành một đĩa trứng và thịt xông khói lớn:

"Như vậy mà còn chưa đủ khủng khiếp sao?"

Băng Liên gấp tờ báo lại,nói:

"Bạn hãy nhớ lời tôi nha,bà ta sẽ muốn trả thù cụ Âu Dương lắm vì cụ đã bổ nhiệm một giáo viên mới mà không hề bàn bạc với bà...Đặc biệt lại là một kẻ nửa người khác.Mấy bạn đã thấy cái nhìn trên mặt bà ta khi bà thấy Firenze rồi đó."

Sau bữa sáng Băng Liên rời đi tới lớp Số Học của cô nàng khi Tích Thư và Thanh Hà theo Parvati cùng Trâm Anh vào Đại Sảnh Đường,tiến tới lớp Tiên Tri.

Thanh Hà hỏi,trông khá băn khoăn khi Parvati đi vòng qua dãy cầu thang cẩm thạch.

"Bộ không đi lên Tháp Bắc hả?"

Parvanti nhìn khinh khỉnh vào Thanh Hà qua vai cô bé.

"Bạn trông chờ Firenze trèo lên cái thang đó như thế nào? Giờ tụi mình học trong phòng số mười một,nó được thông báo trên bảng ngày hôm qua."

Phòng học số 11 nằm trên tầng trệt dọc theo hành lang bắt đầu Lối vào Đại sảnh từ mặt kia với Đại Sảnh Đường.Tích Thư biết nó là một trong những phòng học không thường xuyên được sử dụng,và vì thế nó hơi có cảm giác lôi thôi lếch thếch của một cái tủ ly hay một cái nhà kho.Khi nó bước vào ngay sau Thanh Hà,và nhận thấy mình đang ở giữa một khoảng rừng trống,cô kinh ngạc ngay lập tức.

"Cái gì..."

Nền lớp học đã trở nên phủ đầy rêu và cây cối đang nảy nở ra từ đó,những cái cành rậm lá vươn ra ngang qua trần nhà và cửa sổ,làm cho căn phòng tràn ngập những tia sáng nghiêng xanh, mềm mại và lốm đốm.Các học sinh đã vào lớp đang ngồi trên nền nhà trống trơn,dựa lưng vào thân cây hoặc những tảng đá,tay cuộn quanh đầu gối hay khoanh trước ngực.Tất cả đều nhìn khá căng thẳng.Giữa khoảng rừng,nơi không có cái cây nào cả là thầy Firenze.

"Lâm Phong Tích Thư."

Ông nói,giơ tay ra khi Tích Thư bước vào.

Tích Thư nói,bắt tay nhân mã,người đang chăm chú quan sát cậu qua cặp mắt xanh đầy kinh ngạc nhưng không hề mỉm cười.

"Dạ...chào! Rất vui được gặp thầy!"

Nhân mã nói,cúi mái đầu vàng sáng xuống.

"Và cô...Nó đã được đoán trước rằng chúng ta sẽ gặp lại nhau."

Tích Thư nhận ra rằng có một vết thâm tím hình móng guốc trên ngực Firenze.Khi cô quay lại nhập bọn cùng các bạn trong lớp,cô thấy tất cả chúng đều đang nhìn lên nó trong sự sợ hãi,như thể bị ấn tượng sâu sắc rằng cô đã dám nói chuyện với Firenze,người mà chúng dường như thấy rất đáng kinh sợ. Khi cánh cửa được đóng lại và học sinh cuối cùng đã ngồi yên trên một gốc cây cạnh thùng giấy lộn,Firenze ra hiệu quanh lớp học.

"Giáo sư Âu Dương đã rất tốt bụng sắp xếp lớp học này cho chúng ta..."

Firenze nói,khi tất cả học sinh đã yên vị.

"...trong sự mô phỏng môi trường sống tự nhiên của tôi.Tôi thực sự thích dạy các trò trong Khu Rừng Cấm hơn,nơi mà...cho đến hôm Thứ Hai là nhà của tôi....nhưng giờ nó không thể nữa."

"Thưa...ơ...thầy..."

Parvati nín thở nói, giơ tay lên.

"...tại sao không vậy thầy? Chúng em vẫn học trong đó cùng thầy Thái,chúng em không sợ gì cả!"

"Đó không phải là một câu hỏi về lòng dũng cảm của trò..."

Firenze nói.

"...nhưng về quan điểm của tôi,tôi không thể quay trở lại Khu rừng được.Bầy đàn đã trục xuất tôi."

"Bầy đàn?"

Trâm Anh nói trong giọng bối rối,và Tích Thư  biết cô bé đang nghĩ đến những con bò.

"Cái gì...ồh!"

Sự lĩnh hội loé ra trên khuôn mặt cô bé.Cô bé nói, khá sửng sốt.

"Vậy là còn có nhiều người giống như thầy?"

Đổng Tuyền háo hức hỏi:

"Thầy Thái có nuôi dưỡng thầy,như những con Thestral không thầy?"

Firenze rất chậm rãi quay đầu sang đối mặt với Đổng Tuyền,nó dường như nhận ngay ra rằng nó đã nói một điều rất xúc phạm.

"Em không...Ý em là...em xin lỗi"

Nó kết thúc trong giọng lặng thinh.

Firenze nói:

"Nhân mã không phải là đầy tớ hay đồ chơi của con người."

Có một lúc chững lại,và sau đó Parvati giơ tay một lần nữa.

"Thưa thầy...Vì sao những nhân mã khác lại trục xuất thầy vậy?"

Firenze nói:

"Bởi vì tôi đã đồng ý làm việc cho Giáo sư Âu Dương.Họ xem đó như là một sự phản bội đồng loại."

Tích Thư nhớ lại,gần bốn năm trước, nhân mã Bane đã quát Firenze như thế nào vì việc cho phép Tích Thư cưỡi trên lưng chạy trốn,ông ấy đã kêu Firenze là một "con la tầm thường". Cô băn khoăn tự hỏi liệu có phải Bane là nguời đã đá vào ngực Firenze không.

"Chúng ta hãy bắt đầu nào..."

Firenze nói.Ông vút cái đuôi ngực dài màu sáng, vẫy cây đũa phép lên về phía vòm kính rậm lá trên đầu,sau đó chậm rãi hạ thấp nó xuống,và khi ông làm,ánh sáng trong căn phòng mờ đi,khiến họ giờ như đang ngồi trong một khoảng rừng lúc chạng vạng sáng, và những ngôi sao lấp lánh trên trần nhà.Có những tiếng ồ và thở hổn hển và Ron nói rõ ràng.

"Ồ!"

Firenze dịu dàng nói:

"Tất cả hãy nằm xuống,và quan sát những khoảng trời.Nó đã được viết xuống,cho những ai có thể nhìn thấy,vận mệnh của chúng ta."

Tích Thư duỗi lưng ra và nhìn chăm chú lên trên trần nhà.Một ngôi sao đỏ lấp lánh nhấp nháy với cậu từ bên trên.Giọng nhẹ nhàng của Firenze lại cất lên:

"Tôi biết rằng các trò đã được học tên các hành tinh và mặt trăng của chúng trong môn Thiên Văn Học,và các trò đã vạch ra được cuộc hành trình của những ngôi sao ngang qua bầu trời.Nhân mã đã làm sáng tỏ bí mật của những chuyển động này qua hàng thế kỷ.Sự khám phá của chúng tôi dạy ta rằng tương lai có thể thoáng hiện ra trên bầu trời đó..."

Parvati thích thú nói,giơ tay về phía trước sao cho nó vướng lên trong không khí khi cô nằm.

"Giáo sư Mễ dạy chúng em thuật chiêm tinh.Sao Hoả gây ra những tai nạn và thiêu cháy và một vài việc như vậy,và khi nó tạo ra một góc với Sao Thổ,như bây giờ..."

Cô nàng mô tả một góc vuông phía trên.

"...thì nghĩa là con nguời cần cẩn thận hơn khi cầm vật dụng nóng..."

"Cái đó..."

Firenze êm ả nói:

"...là lời nói vô lý của con người."

Cánh tay Parvati ẻo lả rơi xuống. Firenze nói,khi móng vuốt của ông rơi thịch trên nền nhà phủ đầy rêu:

"Những vết thương không đáng kể, những tai nạn nhỏ xíu.Đó chẳng có một ý nghĩa nào hơn là một bầy kiến chạy nhốn nháo tới vũ trụ rộng lớn, và không bị ảnh hưởng bởi những chuyển động của hành tinh."

Parvati bắt đầu,giọng bị thương và phẫn nộ:

"Giáo sư Mễ,là một con người."

Firenze đơn giản nói.

"Và do đó bị che đi và ràng buộc bởi những giới hạn của con người."

Tích Thư hơi quay đầu sang nhìn Parvati.Cô bé nhìn rất bị xúc phạm,cũng như một vài người xung quanh đó.

"Mễ Xuyến Chi có thể được nhìn thấy,tôi không biết."

Firenze tiếp tục,và Tích Thư nghe tiếng ông vụt đuôi một lần nữa khi ông đi lên và xuống cạnh chúng.

"Nhưng cô ấy đang uổng phí thời giờ,trong cái chính là, trên lời nói vô lý tự khen mình mà loài người gọi là bói toán.Tuy nhiên,tôi ở đây để giải thích sự thông thái của nhân mã, cái khách quan và công bằng.Chúng tôi theo dõi bầu trời cho những điều không may lớn hay sự thay đổi thỉnh thoảng được chỉ ra ở đó.Chúng tôi có lẽ phải mất muời năm để chắc chắn về cái chúng tôi đang thấy."

Firenze chỉ vào ngôi sao màu đỏ ngay phía trên Tích Thư.

"Trong thập kỷ trước,những dấu hiệu rằng phù thuỷ đang sống qua không gì hơn là một thời kỳ yên ổn ngắn giữa hai cuộc chiến tranh. Sao Hoả, kẻ gây ra chiến tranh,chiếu sáng rực rỡ trên đầu chúng ta, ám chỉ cuộc chiến sẽ sớm nổ ra một lần nữa.Sớm như thế nào, nhân mã có thể cố gắng tiên đoán bằng sự thiêu cháy của những loài thảo mộc và lá đặc biệt bằng sự quan sát lửa và khói..."

Đó là tiết học đặc biệt nhất mà Tích Thư đã từng tham gia.Chúng quả thực đã đốt cây xô thơm và cây cẩm quỳ ngọt trên nền lớp học,và Firenze bảo chúng tìm những hình dáng và ký hiệu nhất định trong hơi khói cay xè,nhưng dường như ông hoàn toàn không quan tâm rằng chẳng đứa nào trong số chúng có thể nhìn thấy bất cứ dấu hiệu nào mà ông đã miêu tả,và nói với chúng rằng con nguời hầu như không hề khá trong việc này, rằng nhân mã mất hàng năm và năm để trở nên thành thạo,và kết thúc bằng việc nói với chúng rằng dù thế nào đi nữa, thật là ngu ngốc khi đặt quá nhiều niềm tin vào những thứ như vậy,bởi vì ngay cả nhân mã thỉnh thoảng cũng đọc sai chúng.Ông ấy không giống bất cứ giáo viên nào Tích Thư đã từng có.Dường như ưu thế của ông không phải là để dạy chúng những thứ ông biết,mà thực sự là để in sâu vào chúng rằng chẳng có cái gì,không kể học thức của nhân mã, là đáng tin cậy.

Thanh Hà nhỏ giọng,khi chúng dập tắt ngọn lửa cây cẩm quỳ ngọt:

"Thầy ấy không quá chắc chắn về bất cứ thứ gì, phải không? Ý là tôi có thể làm cùng với thêm một chút chi tiết về cuộc chiến chúng ta sẽ có, phải không?"

Chuông reo ngay bên ngoài lớp học và cả lớp nhảy lên.Tích Thư hoàn toàn quên mất họ vẫn đang ở trong lâu đài,và thực sự tin rằng mình đang ở trong Khu Rừng.Cả lớp nối đuôi nhau ra ngoài,trông hơi bối rối.

Tích Thư và Thanh Hà đang bắt đầu đi theo các học sinh khác thì Firenze gọi lại.

"Chờ đã,Lâm Phong Tích Thư!"

Tích Thư quay lại.Người thầy nhân mã hơi tiến về phía cô một chút.Thanh Hà lưỡng lự.Firenze nói với cô nàng:

"Trò có thể nán lại.Nhưng vui lòng đóng hộ cửa lại."

Thanh Hà vội vã làm theo.Firenze hỏi:

"Lâm Phong Tích Thư,trò là bạn của Thái Đức Nghĩa,phải không?"

Tích Thư trả lời:

"Dạ,phải!"

"Vậy thì hãy giúp thầy gửi đến ông ấy một lời cảnh báo.Nỗ lực của ông ấy không hề làm việc. Ông ấy tốt hơn là bỏ nó đi."

Tích Thư ngây ra lập lại:

"Nỗ lực của thầy ấy không làm việc?"

"Và ông ấy tốt hơn là bỏ nó đi...."

Firenze gật đầu nói:

"...Tôi nên tự mình cảnh báo Đức Nghĩa,nhưng tôi đã bị trục xuất,nên sẽ rất ngu ngốc nếu giờ tôi đi quá gần tới Khu Rừng...Đức Nghĩa đã có đủ phiền phức mà không cần thêm một trận đánh của nhân mã nữa rồi."

Tích Thư căng thẳng hỏi:

"Nhưng...bác Đức Nghĩa đang cố gắng làm gì?"

Firenze bình thản nhìn Tích Thư,nói:

"Đức Nghĩa gần đây đã giúp đỡ tôi rất lớn,và ông ấy đã dành được lòng tôn trọng của tôi kể từ rất lâu vì việc chăm sóc tất cả những sinh vật sống mà ông ấy đã chỉ ra.Tôi sẽ không thể tiết lộ bí mật của ông ấy.Nhưng ông ấy phải biết điều phải trái.Nỗ lực không hề làm việc.Nói với ông ấy như vậy,Lâm Phong Tích Thư.Chúc một ngày tốt lành."

Niềm hạnh phúc Tích Thư cảm thấy trong kết quả của bài phỏng vấn tờ Kẻ Ngụy Biện cách đây đã lâu sớm tan biến.Khi Tháng Ba xám xịt che mờ Tháng Tư bão tố,cuộc sống của nó dường như lại một lần nữa trở thành một chuỗi ngày dài lo lắng và đầy những vấn đề.

Giáo sư Cẩm Hường tiếp tục tham gia tất cả các tiết học Chăm Sóc Sinh Vật Huyền Bí nên cô thực sự rất khó để chuyển lời cảnh báo của Firenze tới bác Đức Nghĩa.Cuối cùng,Tích Thư thành công giả vờ cô đã đánh mất bản sao của Những Con Thú Kỳ Quái Và Tìm Chúng Ở Đâu,và chạy trở lại sau giờ học vào một ngày.Khi cô nhắc lại lời Firenze,bác Đức Nghĩa nhìn chằm chằm vào cô trong một lúc qua đôi mắt sưng phù và đen sẫm của bác, hình như hơi lùi lại.Sau đó bác dường như lấy lại được bình tĩnh.

Bác Đức Nghĩa cộc cằn nói:

"Chàng trai khá lắm,Firenze.Nhưng hắn không biết hắn đang nói về cái gì đâu.Nỗ lực đang tiến tới rất tốt."

Tích Thư nghiêm nghị nói:

"Bác Đức Nghĩa,rốt cuộc thì bác đang tính làm gì? Dù sao thì bác cũng nên cẩn thận hơn đi,nhìn vào tấm gương của cô Mễ.Nếu bác hỏi con,thì bây giờ bà ấy đang ở trên một cái văn kiện.Nếu như bác đang làm bất cứ thứ gì bác không nên làm, bác sẽ bị..."

Bác Đức Nghĩa nói, mặc dù đôi tay ông hơi run rẩy khi ông nói và một cái bồn đầy những phân chim Knarl đâm sầm vào mặt đất.

"Sự nghiệp không phải là thứ quan trọng nhất đâu,Tích Thư.Con đừng lo lắng về bác,giờ chỉ lo sống tốt thôi,có một chàng trai tốt đó....Mà nè,bác nghe đâu đó phong phanh là con đang hẹn hò với cậu nam sinh nào,đúng không?"

Tích Thư ngây người ra.Bác Đức Nghĩa nhìn cô nghiêm nghị:

"Tích Thư nè,dù sao đi nữa thì con lúc nào cũng phải giữ cho đau đầu óc thật sáng suốt nghe,coi chừng bị lợi dụng đó,nghe chưa."

Tích Thư gật đầu,rồi bác Đức Nghĩa quay lưng lại với cô,cô đành phải rời bác Đức Nghĩa khi bác đang thu dọn đống phân ô uế trên nền một mình, nhưng cô cảm thấy hoàn toàn chán nản khi nó lê bước quay trở về lâu đài.

Trong lúc ấy,khi các giáo viên và Băng Liên bền bỉ nhắc nhở chúng về Kỳ thi Thường Đẳng đang đến gần hơn.Tất cả những học sinh năm thứ năm đang đau đớn trải qua tâm trạng căng thẳng quá mức,nhưng Ngô Ngọc Nhi là người đầu tiên nhận Liều thuốc Điềm tĩnh từ Bà Phi sau khi cô bé oà khóc trong tiết Thực Vật và nức nở rằng cô quá dốt để làm bài kiểm tra và muốn rời khỏi trường ngay bây giờ.

Nếu đó không phải là cho những tiết học của nhóm DA,Tích Thư nghĩ rằng cô sẽ cực kỳ buồn khổ.Thỉnh thoảng cô cảm thấy cô đang sống hàng giờ đồng hồ trong Căn Phòng Yêu cầu,làm việc chăm chỉ nhưng hoàn toàn thích thú cùng một lúc,căng lên đầy tự hào khi nó nhìn quanh những thành viên nhóm DA và xem xét họ đã tiến xa như thế nào.Quả thực,Tích Thư thỉnh thoảng băn khoăn giáo sư Cẩm Hường sẽ phản ứng thế nào khi tất cả các thành viên nhóm DA đạt được điểm "Oustanding” (Nổi Bật) trong kỳ thi thường đẳng môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám.Chúng cuối cùng bắt đầu học về Thần Hộ Mệnh,cái mà mọi người đều tỏ ra rất thích thú thực hành, mặc dù vậy, khi Tích Thư tiếp tục nhắc nhở họ,tạo ra một Thần Hộ Mệnh ở giữa căn phòng được chiếu sáng ngời khi chúng không bị đe doạ là rất khó hơn việc tạo ra nó khi đối mặt với thứ gì đó như là một tên Giám Ngục.

"Cũng không khó lắm!"

Tiểu Đan mỉm cười nói,ngắm nhìn Thần Hộ Mệnh hình con gấu trúc đỏ bạc của cô nàng bay vút lên xung quanh Căn Phòng Yêu Cầu trong bài học cuối cùng của họ trước Lễ Phục Sinh.

Tích Thư nhướng mắt nói:

"Gấu trúc đỏ à? Khá hợp với màu tóc của cô đó,Nana!"

Tiểu Đan cười khì.Trâm Anh giận dữ nói,cô bé đang bắn những luồng hơi nước bạc ra khỏi đầu cây đũa phép.

"Tôi vẫn không thể tạo ra nó!"

Nhất Thiên cũng đang gặp phiền phức.Khuôn mặt nó nheo lại để tập trung,nhưng chỉ có những làn khói bạc mỏng manh thoát ra từ đầu cây đũa phép của nó.

Tích Thư nói:

"Điều cậu cảm thấy hạnh phúc nhất."

"Ừ.Tớ đang cố..."

Nhất Thiên khổ sở nói,nó đang cố gắng hết sức,khuôn mặt tròn của nó thực sự đang sáng lên cùng mồ hôi.

"Tích Thư,tôi nghĩ là tôi đang làm được."

Giao Nhi hét lên,nó được đưa đến buổi họp mặt DA đầu tiên của nó hôm nay bởi Đổng Tuyền.

"Nhìn nè...à...nó đi mất rồi....nhưng nó chắc chắn là một thứ gì đó có lông."

Thần Hộ Mệnh của Băng Liên là một con đại bàng bạc sáng ngời,đang nô đùa xung quanh cô nàng.Tích Thư rất ngạc nhiên là Kiến Văn lại có cùng một Thần Hộ Mệnh với cô,con hổ bạc chạy quanh Kiến Văn thành vòng tròn.

Cánh cửa Căn phòng Yêu cầu chợt mở ra, rồi đóng vào.Tích Thư nhìn quanh xem ai vừa mới bước vào,nhưng dường như không có ai ở đó cả.Một lúc trước khi cô nhận ra rằng người đóng cửa lại đang im lặng.Điều tiếp theo cô biết là,thứ gì đó đang giật mạnh áo choàng của cô chỗ gần đầu gối.Cô nhìn xuống và thấy,cực kỳ ngạc nhiên,Dobby con gia tinh đang nhìn chăm chú lên Tích Thư từ bên dưới tám cái mũ len thông thường của nó.

Tích Thư nói:

"Dobby,sao bạn tới đây? Bộ có chuyện gì sao?"

Cặp mắt con gia tinh mở rộng ra vì sợ hãi và nó đang run lập cập.Những thành viên trong nhóm DA gần với Tích Thư nhất chìm trong im lặng,mọi người trong căn phòng đều đang nhìn Dobby.Một vài Thần Hộ Mệnh mọi người đã gọi ra được dần dần biến mất vào màn sương bạc,để lại căn phòng tối hơn cả lúc trước.

Con gia tinh kêu the thé,run từ đầu tới chân.

"Quý cô Lâm Phong Tích Thư....Dobby đến để cảnh báo cho quý cô....như những gia tinh khác đã răn đe không được nói..."

Nó chạy đập đầu vào tường.Tích Thư, đã có một vài kinh nghiệm về những thói quen tự trừng phạt mình của Dobby,phải tóm lấy nó,nhưng Dobby chỉ đơn thuần nhảy vụt ra khỏi bức tường đá,được lót nệm bởi tám cái mũ của nó.Băng Liên và một vài bạn nữ khác phát ra những tiếng rít lên vì sợ hãi và thương cảm.

Tích Thư hỏi nhanh và chộp lấy cánh tay bé xíu của con gia tinh và giữ nó khỏi bất cứ thứ gì nó có thể tự làm đau mình.

"Dobby,đừng có tự làm đau bản thân nữa.Nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Quý cô Lâm Phong....bà ta...bà ta...."

Dobby đấm mạnh nắm tay ko bị giữ vào mũi.Tích Thư cũng chộp lấy nó luôn,cô kích động hỏi:

"Ai là bà ta?"

Nhưng Tích Thư nghĩ cô biết,chắc chắn chỉ có "bà ta" mới có thể làm Dobby sợ hãi đến như vậy? Con yêu tinh nhìn lên Tích Thư,hơi lé mắt,và không nói nên lời.Tích Thư kinh hãi nói ra từng chữ một:

"Mã...Cẩm...Hường?"

Dobby gật đầu,sau đó cố gắng đập đầu nó vào đầu gối Tích Thư.Tích Thư giữ lấy nó bởi chiều dài cánh tay,cô lay mạnh Dobby,vừa tức giận vừa sợ hãi:

"Bà ta thì sao,Dobby? Bà ta chưa phát hiện ra chuyện này,đúng không? Về căn phòng,về chúng ta,hay là DA?"

Tích Thư đọc câu trả lời trên khuôn mặt kinh sợ của con gia tinh,tay được giữ chắc bởi Tích Thư, con gia tinh cố gắng đá bản thân và ngã xuống nền nhà.Tích Thư lặng lẽ hỏi:

"Nếu đã bị lộ...Bà ta đang tới đây,đúng không?"

Dobby phát ra một tiếng rú,và bắt đầu dẫm mạnh chân xuống đất.

"Dạ đúng,thưa quý cô Lâm Phong! Dạ đúng! Dạ đúng!"

Tích Thư đứng thẳng lên và nhìn quanh bất động, tất cả sợ hãi nhìn chằm chằm vào con gia tinh đang tự đánh mình.Tích Thư gầm lên:

"TỤI BÂY CÒN NHÌN CÁI GÌ? TẤT CẢ GIẢI TÁN HẾT! MAU LÊN!"

Tất cả vắt chân lên cổ chạy tới lối ra ngay lập tức, tạo ra một cuộc hỗn độn lớn ở đây cửa,sau đó cùng ào ra.Tích Thư có thể nghe thấy tiếng bước chân vội vã của chúng dọc theo hành lang và hi vọng không có đứa nào cố gắng chạy hết con đường về nhà ngủ chung.Đó là mười ăn chín,nếu chúng có thể trốn trong thư viện hay Tổ Cú, cả hai đều ở gần hơn.

Băng Liên thét lên từ giữa nhóm người đang tranh giành để thoát ra.

"Tích Thư,đi mau!"

Tích Thư nói với con gia tinh đang run rẩy:

"Dobby,nếu còn coi tôi là bạn,thì ngay bây giờ hãy quay trở lại nhà bếp cùng những con gia tinh khác đi.Hãy nói "không" nếu như bà ta hỏi bạn bất cứ điều có thể gây hại cho bạn nếu bạn nói "có",được chứ?..."

Cô nói thêm:

"...Và tôi cấm bạn tự làm đau bản thân!"

Cô thả con gia tinh ra khi nó cuối cùng đi qua ngưỡng cửa và đống sầm cánh cửa lại sau lưng.

"Cảm ơn,quý cô Lâm Phong Tích Thư!"

Dobby the thé rít lên,và nó phóng vụt đi.Tích Thư liếc nhìn bên trái và phải, những người khác đều đang chạy đi thật nhanh,cô chỉ còn thấy những cái gót chân thoáng bay qua cuối hành lang trước khi chúng biến mất.Tích Thư bắt đầu chạy sang phải,có một nhà vệ sinh nữ ở phía trước,cô có thể giả vờ rằng cô đã ở trong đó suốt thời gian chỉ cần cô có thể tiến tới đó được...

"Aaargh!"

Có thứ gì đó đã tóm được mắt cá chân Tích Thư và khiến cô ngã một cú ngoạn mục,lộn về phía trước sáu feet trước khi dừng lại.Ai đó sau lưng đang cười nhăn nhở,cô quay đầu lại và thấy Thượng Quan Anh đang trốn trong một hốc tường bên dưới lọ hoa hình rồng khủng khiếp.

Thượng Quan nói:

"Bất ngờ chứ hả,Lâm Phong? Giáo sư ơi! Giáo sư! Em bắt được một đứa rồi!""

Giáo sư Cẩm Hường hối hả tới từ góc nhà đằng xa,không kịp thở nhưng mỉm cười rạng rỡ.

Bà sung sướng nói khi nhìn thấy Tích Thư nằm trên sàn nhà.

"Quá xuất sắc,trò Anh.Xuất sắc! Tốt lắm! 50 điểm cho nhà Slytherin! Giờ tôi sẽ đưa cô ta đi...đứng lên,Lâm Phong!"

Tích Thư đứng lên giận dữ nhìn vào cả hai,cô chưa bao giờ trông thấy bà ta hạnh phúc như vậy. Bà ta tóm lấy cánh tay cô giữ chặt như mỏ kẹp và quay đi,tươi cười rạng rới với Thượng Quan.

Bà Cẩm Hường nói:

"Trò hãy chạy dọc theo hành lang và tìm xem còn trò nào nữa không,trò Anh."

"Nói với những trò khác tìm trong thư viện,bất cứ đứa nào thở hổn hển,toát nhiều mồ hôi,kiểm tra cả phòng vệ sinh nữa.Cô Mai có thể tìm trong phòng của nữ.Cậu đi đi.Và cô..."

Bà ta nói trong giọng ngọt ngào đáng sợ nhất,khi Thượng Quan đã đi.

"...cô có thể đi với ta tới văn phòng ngài Hiệu Trưởng,Lâm Phong."

Họ đang ở miệng bằng đá trong vòng vài phút.Tích Thư tự hỏi bao nhiêu người trong số chúng đã bị bắt.Cô nghĩ tới Thanh Hà,bà Ánh Ngọc sẽ giết nó mất,và Băng Liên sẽ cảm thấy thế nào nếu cô nàng bị đuổi ra khỏi trường trước cả khi làm bài kiểm tra thường đẳng.Và đó là buổi họp đầu tiên của Giao Nhi...và Nhất Thiên đã làm tốt hơn rất nhiều....

"Fizzing Whizzbee (Ong xì xèo)"

Giáo sư Cẩm Hường hát,cái miệng đá nhảy sang một bên,bức tường đằng sau mở tách ra,và họ trèo lên cầu thang đá tự động.Họ tiến đến cánh cửa tao nhã cùng nắm gõ cửa hình con sư tử đầu chim,nhưng bà Cẩm Hường không thèm gõ cửa, bà ta sải bước vào thẳng bên trong,vẫn giữ chặt Tích Thư.

Căn phòng chật kín người.Cụ Âu Dương đang ngồi sau bàn,khuôn mặt bình thản,tay cụ chụm lại.Giáo sư Phó đứng cứng rắn bên cạnh cụ, khuôn mặt bà cực kỳ căng thẳng.Bùi Khuyến Học,Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật đang đu đưa những ngón chân bên cạnh ngọn lửa,nhìn vô cùng thoả mãn với tình hình,chú Cao Kỳ và một thầy phù thuỷ trông rất khắc nghiệt cùng mái tóc ngắn thô và xoắn,người Tích Thư không biết,đang đứng một bên cửa như lính gác,và hình dáng đeo kính, đầy tàn nhang của Huỳnh Kiến Tường thích thú lảng vảng cạnh bức tường, trong tay cầm bút lông và một cuộn giấy da dê,sẵn sằng ghi chép. Bức chân dung các ông bà hiệu trưởng không còn giả vờ ngủ tối nay nữa,tất cả đều trông rất nghiêm nghị và cảnh giác,theo dõi chuyện gì đang diễn ra bên dưới.Khi Tích Thư bước vào, một vài bay sang bức tranh bên cạnh và thì thầm vào tai nhau khẩn cấp.Tích Thư giật mạnh tay ra khỏi bà Cẩm Hường khi cánh cửa đu đưa đóng sầm lại sau lưng.Bùi Khuyến Học đang nhìn trừng trừng vào cô cùng sự thoả mãn xấu xa trên khuôn mặt.Ông Bùi nói:

"Tốt! Tốt lắm...."

Tích Thư ném cái nhìn về phía ông Bùi bằng cái nhìn căm ghét nhất.Trái tim cô đập thình thịch điên cuồng bên trong,nhưng não cô vẫn bình tĩnh và rõ ràng một cách kỳ quặc.

Bà Cẩm Hường nói,có một sự thích thú gắn liền vào trong giọng nói của bà, cùng cái niềm sung sướng nhẫn tâm khi bà nhìn Giáo sư Mễ đầm đìa nước mắt trong Đại Sảnh Đường.

"Cô ta đang trên đường quay lại Tháp Gryffindor.Cậu Thượng Quan giúp tôi bắt cô ta lại."

Ông Bùi nói một cách khen ngợi.

"Ồ,có thật không? Tôi phải ghi nhớ để nói với Vương Phi mới được.Ờ,cô Lâm Phong...Tôi cho rằng cô biết vì sao cô ở đây rồi chứ?"

Tích Thư hoàn toàn định trả lời "đúng" một cách bướng bỉnh,miệng cô mở ra và từ ngữ ra đến một nửa thì cô bắt gặp khuôn mặt cụ Âu Dương,cụ không nhìn trực tiếp vào Tích Thư,cặp mắt của cụ tập trung vào một điểm trên vai cô,nhưng khi Tích Thư nhìn chăm chú vào cụ,cụ lắc đầu một phần inch.

Tích Thư thay đổi câu trả lời ngay lập tức:

"Tôi không biết!"

Ông Bùi hỏi:

"Cái gì?"

Tích Thư lập lại một cách chắc chắn:

"Tôi không biết!"

"Cô không biết vì sao cô ở đây?"

Tích Thư trả lời cộc lốc:

"Không!"

Ông Bùi nhìn hoài nghi từ Tích Thư tới Giáo sư Âu Dương,Tích Thư tranh thủ khoảnh khắc ông ta không chú ý nhìn trộm thật nhanh về phía cụ Âu Dương,cụ gật đầu với cậu chút xíu và kèm theo cái nháy mắt.

Ông Bùi nói,giọng hoàn toàn lún xuống vì mỉa mai.

"Vậy là cô không biết gì...vì sao Giáo sư Mã lại mang cô tới văn phòng này? Cô không nhận thấy là mình đã vi phạm bất cứ luật lệ nào của trường sao?"

Tích Thư nói:

"Luật lệ của trường?"

Ông Bùi tức giận sửa lại:

"Hay Nghị định của Bộ Pháp Thuật?"

Tích Thư thản nhiên nói:

"Tôi không thấy."

Tim cô đập thình thịch rất nhanh.Thật đáng nói những lời nói dối này để nhìn áp suất máu của ông Bùi tăng lên,nhưng cô không thể hiểu làm thế quái nào cô có thể thoát khỏi bọn chúng.Nếu kẻ nào đó đã cảnh báo về nhóm DA với bà Cẩm Hường thì cô,đứa cầm đầu,tốt nhất là nên đi gói ghém hành lí ngay bây giờ.

Ông Bùi nói,giọng ông ta đầy tức giận:

"Ra vậy,đó là tin tức mới cho cô,phải không? Rằng một tổ chức học sinh phi pháp đã bị phát hiện trong trường?"

Tích Thư nói,đưa một cái nhìn ngạc nhiên ngây thơ kém thuyết phục trên mặt.

"Có chuyện đó nữa sao?"

Bà Cẩm Hường nói ngọt xớt bên cạnh cô:

"Thưa Bộ trưởng,tôi nghĩ là chúng ta có thể tìm hiểu rõ hơn nếu tôi đưa người cung cấp tin tức ra."

"Đúng! Đúng! Làm ngay đi!"

Ông Bùi gật đầu nói,và ông ta liếc cái nhìn hiểm độc vào cụ Âu Dương khi bà Cẩm Hường rời khỏi phòng.

"Không có thứ gì tốt hơn một nhân chứng,phải không,ngài Âu Dương?"

"Hoàn toàn không thứ gì cả,Khuyến Học."

Cụ Âu Dương trang nhiêm nói,cúi nhẹ đầu xuống.
Tất cả chờ đợi trong một vài phút,không ai nhìn ai,sau đó Tích Thư nghe tiếng cửa mở sau lưng.Bà Cẩm Hường đi vượt qua cô vào phòng, giữ chặt vai cô bạn gái của Kiến Văn,Diệp Hữu Tuệ giờ đang núp khuôn mặt trong đôi tay.

"Đừng sợ,đừng sợ gì cả..."

Giáo sư Cẩm Hường nói ngọt ngào,vỗ nhẹ vào lưng cô bé.

"...Giờ mọi thứ đều ổn rồi.Cô đã làm một việc rất đúng.Ngài Bộ trưởng rất hài lòng về cô.Ngài ấy sẽ nói với mẹ cô rằng cô là một cô bé ngoan như thế nào.Mẹ của Hữu Tuệ,thưa ngài Bộ trưởng..."

Bà ta nhìn lên ông Bùi nói thêm:

"...chính là bà Điêu ở Văn phòng Chuyên chở Pháp thuật,Hệ thống Floo,bà ấy đã giúp chúng ta kiểm soát những ngọn lửa của trường Howgart, ngài biết đó."

Ông Bùi nồng nhiệt nói.

"Tốt lắm! Tốt lắm! Ờ,đến đây nào,đừng ngượng ngùng gì cả,hãy nghe xem chúng ta có gì đây, buông tay ra nào!"

Khi Hữu Tuệ ngẩng đầu lên,ông Bùi nhảy giật lùi lại vì sốc,gần như rơi vào ngọn lửa.Ông ta nguyền rủa và dẫm lên mép chiếc áo choàng,nơi đã bắt đầu bốc khói.Hữu Tuệ khóc rền rĩ và kéo cổ áo choàng lên tới tận mắt,nhưng mọi người đều đã kịp thấy khuôn mặt biến dạng khủng khiếp của cô bé với một chuỗi những nốt mụn đỏ tía sít vào nhau ngang qua mũi và má tạo thành chữ "Kẻ tố giác".

Bà Cẩm Hường sốt ruột nói:

"Mặc kệ mấy cái nốt đó đi,chỉ cần bỏ áo choàng ra và nói cho ngài Bộ Trưởng..."

Nhưng Hữu Tuệ lại phát ra một tiếng khóc rền rĩ bị nghẹt lại và lắc đầu như điên.

Bà Cẩm Hường ngắt lời:

"Ồ,được thôi,cô bé ngốc nghếch,ta sẽ nói với ông ấy..."

Bà ta lại bắt đầu mỉm cười độc địa và nói:

"Thưa ngài Bộ Trưởng,cô Diệp đây đã tới văn phòng của tôi không lâu sau bữa tối hôm nay và kể rằng cô ấy có vài thứ muốn nói với tôi.Cô bé nói rằng nếu tôi đi đến một căn phòng bí mật trên tầng 7,được biết đến như Căn phòng Yêu cầu,thì tôi sẽ phát hiện ra vài thứ có lợi.Tôi đã hỏi cô bé thêm chút nữa và cô ấy thừa nhận rằng có vài loại cuộc họp sai trái ở đó.Đáng tiếc là,cái bùa này..."

Bà ta nôn nóng vẫy về phía khuôn mặt Hữu Tuệ đang che đi.

"...bắt đầu hiện ra và khi cô bé nhìn thấy khuôn mặt mình trong gương,nó trở nên quá lo sợ và không nói thêm chút gì nữa cho tôi."

Ông Bùi nói,nhìn Hữu Tuệ với cố gắng thật giống một cái nhìn thân thiện và hiền hậu như người cha.

"Con đã làm một việc thật chính xác. Giờ thì con có thể nói với ta cái gì diễn ra trong buổi họp được không? Mục đích của nó là gì? Và những ai đã ở đó?"

Nhưng Hữu Tuệ không nói gì cả,cô bé đơn thuần lắc đầu một lần nữa,đôi mắt mở rộng đầy sợ hãi.

"Chúng ta không có một cái bùa giải sao?..."

Ông Bùi sốt ruột hỏi bà Cẩm Hường,chỉ về phía khuôn mặt Marietta.

"...Để cô ấy thoải mái nói hơn?"

"Tôi vẫn chưa tìm ra được cái nào."

Bà Cẩm Hường miễn cưỡng thừa nhận,và Tích Thư tràn lên niềm tự hào về năng lực ếm bùa của Băng Liên.

"Nhưng không vấn đề gì nếu cô ấy không nói,tôi có thể tiếp tục câu chuyện ở đây.Ngài còn nhớ chứ,thưa Ngài bộ trưởng,tôi đã gửi một bản báo cáo tới ngài vào Tháng Mười rằng Lâm Phong có gặp mặt một số học sinh tại Quán rượu ở Hogsmead..."

"Và bằng chứng của bà là gì?"

Giáo sư Phó cắt ngang.Bà Cẩm Hường nói:

"Tôi có bằng chứng từ Willy Widdershins,Cẩm Đào,người đã ở trong quán bar cùng lúc đó.Ông ấy bị băng bó kín đặc,thật sự là vậy,nhưng thính giác của ông ấy vẫn hoàn toàn chính xác...Ông ấy nghe từng từ Lâm Phong đã nói và vội vã đi tới trường để thuật lại với tôi..."

Giáo sư Phó nhướn lông mày lên:

"Ồ,ra đó là lí do ông ấy bị truy tố vì đã dựng lên tất cả những cái bệ xí nôn ra đó! Thật là một sự sáng suốt thú vị trong hệ thống luật pháp của chúng ta!"

Bức chân dung vị phù thuỷ mũi đỏ to béo trên bức tường sau bàn cụ Âu Dương gầm lên.

"Sự tham nhũng rành rành.Bộ Pháp thuật không hề cắt bớt sự đối xử với những phạm nhân tốt thời của tôi, không thưa ngài,họ không hề!"

Cụ Âu Dương nhẹ nhàng nói:

"Cảm ơn,Fortescue,cái đó sẽ có ích."

Bà Cẩm Hường tiếp tục:

"Mục đích cuộc họp của Lâm Phong cùng những học sinh này là để thuyết phục chúng tham gia vào một hội bất hợp pháp,mà mục đích là để học những câu thần chú và lời nguyền Bộ Pháp thuật đã quyết định rằng không thích hợp với tuổi đi học..."

"Tôi nghĩ rằng giáo sư đã sai ở đây, Cẩm Hường."

Cụ Âu Dương nói,nhìn chăm chú vào bà ta qua cặp mắt kính trăng khuyết trên sống mũi.

Tích Thư nhìn chằm chằm vào cụ,cô không thể hiểu cụ Âu Dương sẽ đưa cô ra khỏi việc này như thế nào,nếu Willy Widdershins đã thực sự nghe từng lời cô nói ở quán rượu thì đơn giản là không còn đường thoát nữa.

Ông Bùi nói,nhún lên nhún xuống trên xương chân.

"Vậy,hãy nghe câu chuyện bịa đặt mới nhất được sáng chế để kéo Lâm Phong Tích Thư ra khỏi rắc rối! Nào,tiếp đi.Âu Dương,nói xem...
Willy Widdershins đang nói dối,phải không? Hay là đó là đứa chị em sinh đôi của Lâm Phong tại Quán rượu ngày hôm đó? Hay là có một lời giải thích đơn giản như bình thường dính líu tới sự quay ngược thời gian,một người đàn ông đã chết sống lại và một cặp Giám ngục vô hình?"

Huỳnh Kiến Tường cười nồng nhiệt.

"Ồ,hay lắm,Ngài Bộ trưởng,hay thật đó!"

Tích Thư chỉ muốn đấm vào mặt Kiến Tường một cái.Rồi cô vô cùng ngạc nhiên thấy cụ Âu Dương vẫn mỉm cười dịu dàng.

"Khuyến Học,tôi không phủ nhận,và tôi chắc chắn rằng Tích Thư cũng vậy,rằng trò ấy đã ở trong Quán rượu ngày hôm đó,cũng không phủ nhận rằng trò ấy đang cố gắng tuyển thêm học sinh vào nhóm Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám.Tôi đơn thuần muốn chỉ ra rằng Cẩm Hường đã sai khi ám chỉ một nhóm như vậy vào thời gian đó là bất hợp pháp.Nếu ngài còn nhớ,Đạo luật của Bộ Pháp Thuật cấm tất cả các hội học sinh chưa hề có hiệu lực cho tới khi hai ngày sau buổi gặp mặt tại Hogsmeade của Tích Thư,vì thế trò ấy hoàn toàn không vi phạm bất cứ luật lệ nào trong Quán Rượu."

Kiến Tường nhìn như thể nó vừa bị đấm một cú vào mặt bởi vật rất nặng. Ông Bùi vẫn còn đứng bất động giữa cái nhún chân,miệng há to.

Bà Cẩm Hường bình tĩnh lại đầu tiên, bà ta mỉm cười ngọt ngào nói:

"Nhưng giờ chúng ta đã gần sáu tháng sau khi Đạo luật Giáo dục số Hai Mươi Tư được đưa ra.Nếu cuộc gặp đầu tiên không phạm pháp,thì tất cả những buổi họp sau tất nhiên là phạm pháp."

Cụ Âu Dương nói,nhìn kỹ bà ta với sự thích thú quan tâm trên đỉnh các ngón tay đan vào nhau.

"Tất nhiên là như vậy,nếu như chúng đã tiếp tục sau khi Đạo luật có hiệu lực.Giáo sư có bằng chứng về việc bất cứ buổi họp nào như vậy đã tiếp diễn không?"

Khi cụ Âu Dương nói,Tích Thư nghe thấy một tiếng sột soạt sau lưng và nghĩ chú Cao Kỳ đang thì thầm gì đó.Cô cũng có thể thề rằng cô đã cảm thấy thứ gì đó chạm nhẹ vào lưng,một thứ gì đó mềm mại như làn gió hay cánh chim,nhưng khi nhìn xuống nó chẳng thấy gì cả.

Bà Cẩm Hường nhắc lại với nụ cười rộng khủng khiếp như con cóc.

"Bằng chứng à? Ngài không lắng nghe sao,Âu Dương? Vậy ngài nghĩ cô Diệp ở đây để làm gì?"

Cụ Âu Dương nói:

"Ồ,trò ấy có thể nói cho chúng ta về sáu tháng họp mặt được không? Tôi có cảm tưởng rằng trò ấy chỉ tường thuật lại cuộc họp tối nay mà thôi."

Bà Cẩm Hường nói ngay lập tức.

"Cô Diệp,nói cho chúng ta biết những cuộc họp này đã kéo dài trong bao lâu.Con chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu,ta chắc chắn rằng những cái nốt đó sẽ không trở nên tệ hơn đâu.Có phải những cuộc họp này đã diễn ra đều đặn sáu tháng qua không?"

Tích Thư thấy một cảm giác hẫng hụt khủng khiếp trong bụng cô.Chính là cái đó,chúng đã đánh trúng vào đường cùng với bằng chứng sắt đá,ngay cả cụ Âu Dương cũng không thể thoái thác sang một bên được.

Bà Cẩm Hường nói ngọt ngào với Hữu Tuệ.

"Chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu thôi.Nói đi,nó sẽ không kích hoạt cái bùa đâu."

Tất cả mọi nguời trong căn phòng đều nhìn chăm chú lên khuôn mặt Hữu Tuệ,chỉ duy nhất đôi mắt cô ta hiện ra giữa chiếc áo choàng được kéo lên và viền tóc xoăn.Có lẽ đó là do ánh sáng ngọn lửa,nhưng đôi mắt cô ta trông ngây dại một cách kỳ quặc.Và sau đó,với sự sửng sốt tuyệt đối của Tích Thư,Hữu Tuệ lắc đầu.

Bà Cẩm Hường liếc nhanh tới ông Bùi,rồi nhìn lại Hữu Tuệ.

"Ta nghĩ con không hiểu câu hỏi,phải không, cưng? Ta đang hỏi là liệu con có đi đến những buổi họp trong sáu tháng gần đây không? Con đã đi,phải không?"

Một lần nữa,Hữu Tuệ lắc đầu.

Bà Cẩm Hường gắt gỏng hỏi.

"Cái lắc đầu là có ý gì hả?"

Giáo sư Phó nói khắc nghiệt:

"Tôi nghĩ là ý nghĩa của trò ấy khá là rõ ràng.Không hề có một cuộc họp bí mật nào trong vòng sáu tháng qua.Phải không,trò Diệp?"

Hữu Tuệ gật đầu.

Bà Cẩm Hường tức giận nói:

"Nhưng có một buổi họp tối nay.Có một buổi họp tối nay.Trò Diệp,trò đã nói với tôi như vậy,trong Căn phòng Yêu cầu,và Lâm Phong là đứa cầm đầu,phải không? Lâm Phong đã thành lập nó,Lâm Phong...vì sao cô lắc đầu hả?"

Giáo sư Phó lạnh lùng nói:

"Ừm,thường thì khi một người lắc đầu,họ có ý nói là "không",vậy thì trừ khi trò Diệp đang sử dụng một loại ngôn ngữ ký hiệu con người chưa biết đến..."

Giáo sư Cẩm Hường tóm lấy Hữu Tuệ,quay cô ta lại đối mặt với bà ta và bắt đầu lay cô ta rất mạnh.Một nửa giây sau cụ Âu Dương đứng dậy, cây đũa phép của cụ giơ lên,chú Cao Kỳ tiến tới phía trước và bà Cẩm Hường nhảy lùi lại khỏi Hữu Tuệ,vẫy vẫy tay trong không trung như thể chúng vừa bị đốt cháy.

"Tôi không thể cho phép giao sư cư xử thô bạo với học sinh của tôi,Cẩm Hường."

Cụ Âu Dương nói,và lần đầu tiên cô thấy cụ thực sự tức giận.Chú Cao Kỳ nói,trong giọng chậm rãi và sâu thẳm của chú.

"Bình tĩnh lại đi,bà Mã.Bà không muốn gặp phiền phức chứ."

"Không!"

Bà Cẩm Hường nói không kịp thở,nhìn lên hình dáng mạnh mẽ của chú Cao Kỳ.

"Ý tôi là,đúng...ông nói đúng,Cao Kỳ...Tôi...Tôi đã mất bình tĩnh."

Hữu Tuệ đang đứng đúng nơi bà Cẩm Hường vừa thả cô ta ra.Cô ta dường như chẳng hề lo sợ vì sự tấn công bất ngờ của bà Cẩm Hường,cũng không yên lòng vì được thả ra,cô ta vẫn giữ chặt áo choàng lên tới tận đôi mắt ngây dại và nhìn chằm chằm về phía trước.

Một sự nghi ngờ bất chợt,nối với lời thì thầm của chú Cao Kỳ và thứ cô đã cảm thấy bắn qua người,xuất hiện trong đầu Tích Thư.

Ông Bùi nói,với không khí cố gắng giải quyết việc gì đó cho dứt khoát.

"Cẩm Hường! Cuộc họp tối nay này... cái mà chúng ta biết chắc chắn rằng đã diễn ra..."

Bà Cẩm Hường nói,bình tĩnh lại.

"Phải...ừ...cô Diệp đã cảnh báo với tôi và tôi tới tầng bảy ngay lập tức,đi cùng những học sinh đáng tin cậy để bắt quả tang những trò trong buổi họp.Tuy nhiên,hình như chúng đã được báo trước tôi sắp đến,bởi vì khi chúng tôi tới tầng bẩy, tất cả đều đang chạy đi mọi hướng.Tuy nhiên, không sao cả.Tôi có tên tất cả các trò ấy ở đây, Cô Mai đã chạy vào Căn phòng yêu cầu để tìm xem nếu chúng có để sót lại vật gì không.Chúng tôi cần bằng chứng và căn phòng đã cung cấp."

Và với sự khiếp sợ của Tích Thư,bà rút từ túi ra một bản danh sách tên thành viên được ghim lên tường Căn Phòng Yêu Cầu và đưa nó cho ông Bùi.Bà Cẩm Hường nói mềm mại:

"Khoảnh khắc tôi nhìn thấy cái tên Lâm Phong Tích Thư được phong làm đội trưởng của nhóm DA trên danh sách,tôi đã biết chúng ta đang phải giải quyết với cái gì."

Ông Bùi nói,nụ cười nở rộng trên khuôn mặt.

"Quá tốt,Cẩm Hường.Và....ôi chao..."

Ông ta ngước lên nhìn cụ Âu Dương,người vẫn đang đứng cạnh Hữu Tuệ,cây đũa phép của cụ giữ lỏng lẻo trong tay.

Ông Bùi nói:

"Xem chúng đã đặt tên nhóm là gì này? Quân đội của Âu Dương."

Cụ Âu Dương tiến đến và cầm lấy mảnh da dê từ
Bùi.Cụ nhìn chăm chú vào tiêu đề được viết nghuệch ngoạc bởi Băng Liên mấy tháng trước và trong một lúc dường như không thể nói được lời nào.Sau đó cụ nhìn lên,mỉm cười.Cư nói đơn giản:

"Tốt,cuộc chơi đã kết thúc.Ngài có muốn một bản nhận tội từ tôi không,Khuyến Học? Hay một lời trình bày trước những nhân chứng này là đủ?"

Tích Thư thấy giáo sư Phó và chú Cao Kỳ nhìn nhau,có sự sợ hãi trên cả hai khuôn mặt.Cô không hiểu chuyện gì đang diễn ra,và dường như ông Bùi cũng vậy.

Ông Bùi chậm rãi nói:

"Lời trình bày? Cái gì...Tôi không...?"

"Quân đội của Âu Dương,Khuyến Học..."

Cụ Âu Dương nói,vẫn mỉm cười khi cụ vẫy vẫy tờ danh sách trước mặt ông Bùi.

"...Không phải quân đội của Lâm Phong,mà chính xác là Quân đội của Âu Dương."

"Nhưng...nhưng..."

Sự thấu hiểu cháy dữ dội bất chợt trên khuôn mặt ông Bùi.Ông bước lùi lại sợ hãi,kêu lên,và nhảy ra khỏi ngọn lửa một lần nữa.

Ông Bùi thì thầm,lại dẫm lên chiếc áo choàng cháy âm ĩ.

"Ông?"

Cụ Âu Dương vui vẻ nói:

"Đúng vậy!"

"Ông thành lập cái này?"

Cụ Âu Dương nói:

"Là tôi."

"Ông tuyển mộ học sinh cho...cho quân đội của ông?"

Cụ Âu Dương gật đầu nói:
"Tối nay là buổi họp mặt đầu tiên.Đơn thuần để xem liệu học sinh có thích thú tham gia với tôi không.Tất nhiên,giờ tôi thấy rằng thật là sai lầm khi mời cô Diệp đây."

Diệp Hữu Tuệ gật đầu.Ông Bùi nhìn từ cô ta tới cụ Âu Dương,ngực phồng lên.Ông Bùi kêu lên:

"Vậy là ông âm mưu chống lại tôi?"

Cụ Âu Dương mỉm cười nói:

"Đúng vậy."

Tích Thư hét lên:

"Thầy..."

Chú Cao Kỳ loé lên một cái nhìn cảnh báo tới cô, giáo sư Phó mở rộng đôi mắt sợ hãi,nhưng cô bất chợt hiện ra trong Tích Thư là cụ Âu Dương dự định làm gì,và cô không thể để chuyện đó xảy ra.

"Thưa thầy...thầy không thể..."

"Yên lặng,Tích Thư.Hoặc ta sợ rằng trò sẽ phải rời khỏi văn phòng của ta."

Cụ Âu Dương nói bình tĩnh.

"Đúng đó,im mồm đi,Lâm Phong!"

Ông Bùi sủa,kẻ vẫn đang nhìn hau háu vào cụ Âu Dương cùng sự sung sướng đáng sợ.

"Tốt,tốt,tốt...Ta đến đây tối nay dự định sẽ trục xuất Lâm Phong,nhưng bây giờ thì thay vào đó..."

"...Thay vào đó ông bắt được tôi..."

Cụ Âu Dương nói,vẫn mỉm cười.

"...Như là mất một đồng Knut và tìm được một đồng Galleon,phải không?"

Ông Bùi hét lên,giờ rõ ràng rung lên cùng sung sướng.

"Huỳnh! Cậu đã ghi hết xuống chưa, mọi thứ ông ta nói,lời nhận tội,đã có hết chưa?"

Kiến Tường háo hức nói,mũi nó dính lấm chấm mực từ tốc độ ghi chép của nó.

"Dạ rồi,thưa ngài.Tôi nghĩ là có đủ tất cả."

"Phần ông ta cố gắng xây dựng quân đội chống lại Bộ Pháp thuật và làm việc để tôi bị mất ổn định?"

Kiến Tường nói, đọc lướt qua những lời ghi chép một cách thích thú.

"Có hết rồi,thưa ngài."

Ông Bùi nói,khuôn mặt giờ rạng lên vì vui sướng:

"Tốt lắm! Sao lại một bản nữa,Huỳnh.Và gửi một bản tới tờ Nhật Báo Tiên Tri ngay lập tức.Nếu chúng ta gửi một con cú nhanh thì chúng ta có thể cho xuất bản vào sáng mai!"

Kiến Tường lao ra khỏi phòng,đóng sầm cánh cửa lại sau lưng.Ông Bùi quay lại nhìn cụ Âu Dương,nói:

"Giờ ông sẽ được hộ tống tới Bộ Pháp thuật,nơi ông sẽ chính thức bị buộc tội,và sau đó sẽ được gửi tới Azkaban đợi cho đến phiên toà xử!"

Cụ Âu Dương nói hoà nhã:

"À,được! Được! Tôi nghĩ chúng ta có thể làm nó hơi có chút trục trặc."

Ông Bùi nói,giọng vẫn rộn ràng cùng sự vui sướng.

"Trục trặc? Tôi không thấy trục trặc nào cả,Âu Dương."

Cụ Âu Dương nói:

"Ờ...Tôi sợ là tôi thấy có."

"Ồ,thật chứ?"

"Thôi được...hình như ngài chỉ dốc sức dưới ảo tưởng ám ảnh rằng tôi sẽ...nói thế nào đây?...Đi một cách im lặng.Tôi sợ rằng tôi sẽ hoàn toàn không đi yên lặng đâu,Khuyến Học.Tôi hoàn toàn không có ý định được gửi tới Azkaban.Tất nhiên là tôi có thể trốn thoát...nhưng thật là phí thời gian,và thực sự thì tôi có thể nghĩ ra hàng đống thứ tôi nên làm hơn."

Khuôn mặt bà Cẩm Hường trở nên đỏ dần lên,bà ta nhìn như thể đang bị đổ đầy nước nóng.Ông Bùi nhìn chằm chằm vào cụ Âu Dương với một nét mặt rất ngu ngốc,như thể là ông ta vừa bị đánh bật bởi một cú đấm bất ngờ và không thể tin được nó đã xảy ra.Ông phát ra một tiếng nghẹt mũi nhỏ,sau đó nhìn quanh vào chú Cao Kỳ và người đàn ông cùng mái tóc xám ngắn,người duy nhất trong căn phòng vẫn hoàn toàn im lặng cho tới nay.Người đó gật đầu bảo đảm với ông Bùi và tiến về phía trước một chút, tách ra khỏi bức tường.Tích Thư nhìn thấy tay ông ta giãn ra, hầu như là tình cờ,về phía túi áo.

Cụ Âu Dương nói nhẹ nhàng:

Đừng có ngốc vậy,Hữu Nhân.Ta chắc chắc rằng cậu là một Thần Sáng xuất sắc...Ta vừa nhớ ra cậu đã đạt được điểm "Oustanding" (Nổi bật) trong tất cả các kỳ kiểm tra thường đẳng... nhưng nếu cậu cố gắng để...ờ...đưa ta đi bằng vũ lực,thì ta chắc chắn cũng sẽ đáp lại như vậy."

Người đàn ông tên Hữu Nhân nháy mắt khá ngu ngốc. Ông ta lại nhìn vào ông Bùi,nhưng lần này dường như đang hi vọng một manh mối làm gì tiếp theo.

Ông Bùi cười khẩy,bình tĩnh lại.

"Vậy thì...Ông định đơn phương độc mã đánh lại Hữu Nhân,Cao Kỳ,Cẩm Hường và cả tôi nữa sao,Âu Dương?"

Cụ Âu Dương mỉm cười nói.

"Không! Không! Trừ khi ông quá ngu ngốc để bắt tôi phải làm như vậy."

"Ngài ấy sẽ không đơn phương độc mã đâu!"

Giáo sư Phó nói to,thọc tay vào túi.

Cụ Âu Dương nói mạnh mẽ:

"Ồ,không.Hogwarts cần giáo sư!"

"Vớ vẩn đủ rồi đó!..."

Ông Bùi nói,lôi cây đũa phép ra.

"...Hữu Nhân! Cao Kỳ! Bắt lấy ông ta!"

Một làn ánh sáng mờ bạc loé lên quanh căn phòng,có một tiếng nổ vang như của tiếng súng và nền nhà rung lên,một bàn tay tóm lấy cổ Tích Thư và đè cô xuống nền nhà khi ánh sáng mờ bạc thứ hai biến mất,vài bức chân dung hét lên, Fawkes kêu rít và một đám bụi tràn ngập không gian.Ho sặc sụa trong khí bụi,Tích Thư nhìn thấy một bóng dáng tối đen đổ xuống nền nhà cùng một tiếng sầm ngay phía trước cô,có tiếng la thét và tiếng uỵch cùng ai đó đang khóc. "Không!", và sau đó là tiếng kính vỡ,tiếng bước chân ẩu đả điên cuồng,tiếng rên rỉ.....và im lặng.

Tích Thư cố gắng len qua xung quanh để nhìn ai đã suýt bóp nghẹt cô và thấy Giáo sư Phó núp bên cạnh cô.Bà đã kéo cô và Hữu Tuệ ra khỏi chỗ nguy hiểm.Bụi vẫn lơ lửng nhẹ nhàng xuống chúng qua không khí.Thở hổn hển,Tích Thư thấy một hình dáng rất cao đang tiến về phía chúng.

"Mọi người ổn chứ?"

Cụ Âu Dương hỏi.Giáo sư Phó nói,ngồi dậy và kéo Tích Thư cùng Hữu Tuệ lại với bà.

"Tất cả đều ổn!"

Bụi sáng dần.Khung cảnh tan hoang của căn phòng hiện ra lờ mờ trong tầm mắt,chiếc bàn của cụ Âu Dương đã bị lật đổ,những dụng cụ bằng bạc của họ đều vỡ tan thành mảnh.Ông Bùi,bà Cẩm Hường,chú Cao Kỳ và Hữu Nhân nằm bất động trên sàn nhà.Con phượng hoàng Fawkes bay vút lên thàn vòng tròn bên trên chúng,hát dịu dàng.Cụ Âu Dương nói nhỏ:

"Thật không may,tôi phải ếm bùa lên cả Cao Kỳ. Nếu không thì sẽ rất bị nghi ngờ.Cậu ấy thông minh một cách xuất sắc,thay đổi ký ức cô Diệp Hữu Tuệ khi tất cả đều đang nhìn đi hướng khác...Cảm ơn cậu ấy hộ tôi,được không,Cẩm Đào? Bây giờ,tất cả họ sẽ sớm tỉnh dậy và tốt nhất là họ không biết rằng chúng ta đã có thời gian để nói chuyện...Mọi người phải xử sự như là chưa giây phút nào trôi qua,như là tất cả họ chỉ vừa bị đánh xuống sàn nhà,họ sẽ không nhớ đâu..."

Giáo sư Phó thì thầm:

"Ngài sẽ đi đâu,cụ Âu Dương? Quảng trường Grimmauld sao?"

Cụ Âu Dương mỉm cười nói:

"Ồ,không.Tôi sẽ không đi trốn ở đâu cả.Bùi Khuyến Học sẽ sớm ước rằng ông ấy chưa hề đuổi tôi ra khỏi Hogwart.Tôi chắc chắn."

Tích Thư nói:

"Thầy Âu Dương..."
Cô không biết nói gì trước,muốn xin lỗi như thế nào vì cô đã lập ra nhóm DA đầu tiên và gây ra tất cả những phiền phức này,hay cô cảm thây kinh khủng thế nào khi cụ Âu Dương ra đi để cứu cô khỏi bị trục xuất? Nhưng cụ Âu Dương đã cắt ngang trước khi cô có thể nói một từ nào.

"Con nghe đây,Tích Thư..."

Cụ nói khẩn cấp.

"...Con nhất định phải học cho được Bế Quan Bí Thuật với hết sức của con,con có hiểu không?Làm mọi thứ mà giáo sư Đặng kêu con và thực hành nó thường xuyên mỗi buổi tối trước khi đi ngủ sao cho con có thể che giấu tâm trí lại khỏi những giấc mơ không tốt...con sẽ sớm hiểu vì sao,nhưng con phải hứa với ta..."

Người đàn ông tên Hữu Nhân động đậy.

Cụ Âu Dương cầm lấy cổ tay Tích Thư.

"Hãy nhớ...phải che giấu tâm trí..."

Nhưng khi những ngón tay cụ Âu Dương chạm vào da thịt Tích Thư thì một cơn đau bắn lên qua vết sẹo trên trán cô và cô lại cảm thấy một lần nữa sự khao khát mãnh liệt khủng khiếp muốn tấn công cụ Âu Dương như con rắn,muốn cắn cụ, muốn làm cụ bị thương...

"...Rồi con sẽ hiểu."

Cụ Âu Dương thì thầm.Fawkes bay vòng quanh căn phòng và sà xuống trên cụ.Cụ Âu Dương thả Tích Thư ra,giơ tay lên và nắm chặt cái đuôi vàng dài của con phượng hoàng.Có một tia lửa loé lên và cả hai biến mất.

"Ông ta đâu rồi?..."

Ông Bùi hét lên,gọi người bên cạnh dậy.

"...Ông ta đâu rồi?"

"Tôi không biết!"

Chú Cao Kỳ hét lên,cũng đứng dậy.Bà Cẩm Hường la lên:

"Hừm,ông ta không thể Độn Thổ được! Ông ta không thể làm vậy trong ngôi trường này được...."

"Cái cầu thang!"

Hữu Nhân hét lên,và ông ta lao người lên cánh cửa,giật mạnh nó mở ra và biến mất,theo sát sau là chú Cao Kỳ và bà Cẩm Hường.Ông Bùi chần chừ,rồi cũng đứng lên chậm chạp,phủi bụi từ vạt áo trước.Có một sự im lặng dài đau đớn.

Ông Bùi nói ghê tởm,kéo thẳng cái tay áo sơ mi rách.

"Hừm,Cẩm Đào.Tôi sợ rằng đây là đoạn kết cho người bạn Âu Dương của bà đó."

Giáo sư Phó nói khinh bỉ.

"Ông nghĩ vậy?"

Ông Bùi dường như không nghe thấy lời cô Phó. Ông ta đang nhìn quanh căn phòng tan hoang. Một vài bức chân dung huýt sáo chê bai ông ấy; một hay hai người còn còn làm những cử chỉ tay giận dữ.

"Tốt hơn hết là bà đưa hai đứa này đi ngủ đi."

Ông Bùi nói,nhìn trở lại Giáo sư Phó cùng cái gật đầu thô bạo về phía Tích Thư và Hữu Tuệ.Giáo sư Phó không nói gì cả,nhưng dẫn Tích Thư và Hữu Tuệ ra cửa.

Khi cô đóng lại sau lưng họ,Tích Thư nghe thấy giọng nói của cụ Tống Văn Thành nói:

"Ngài biết đó,ngài Bộ trưởng.Tuy tôi không đồng ý với Âu Dương ở rất nhiều điểm,nhưng tôi không thể phủ nhận ông ấy có lý do..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: