Chương 3 - Trở lại trang trại Hang Sóc
Ngày hôm sau,vào lúc mười hai giờ,cái rương đựng đồ đi học của Tích Thư đã được chất đầy các thứ đồ dùng học tập và tất cả những vật sở hữu quý giá của cô,như tấm áo khoác tàng hình mà cô thừa kế của cha mình,cây chổi thần Tia Chớp mà cô nhận được từ chú Văn Kiệt,tấm bản đồ trường Hogwarts đã được phù phép mà Kiến Phát và Kiến Minh đã nhượng cho cô hồi niên học trước.Cô đã dọn trống cái kho tàng thực phẩm bí mật của mình dưới tấm ván lót sàn dưới gầm giường,kiểm tra kỹ lưỡng mọi xó xỉnh và khe kẽ trong căn phòng ngủ của cô để không bỏ sót lại một cuốn sách thần chú hay cây viết lông ngỗng nào,đồng thời gỡ xuống tấm bàng đếm ngược ngày đến mùng một tháng chín mà cô dùng để gạch bỏ từng ngày còn lại,tính cho chóng đến ngày trở về trường Hogwarts.Không khí bên trong căn nhà số 4 đường Privet Drive cực ký căng thẳng.Việc một đám phù thủy quái dị sắp sửa đến ngôi nhà của họ làm cho cả gia đình Trần Phong bồn chồn lo lắng và cáu kỉnh.Dượng Chí Kiên tỏ ra cảnh giác cao độ ngay khi Tích Thư báo cho dượng biết gia đình Huỳnh sẽ đến đón cô vào lúc 5 giờ chiều chủ nhật.
Dượng càu nhàu ngay tức thì:
“Tao hy vọng mày nói trước với bọn người đó làm ơn ăn mặc cho đúng đắn.Tao đã từng thấy kiểu cách cả lũ tụi bây ăn mặc ra sao rồi.Mấy người đó nên biết điều mà ăn mặc theo kiểu thông thường thì tốt hơn.Vậy thôi.”
Tích Thư có một linh tính lờ mờ về một điềm chẳng lành.Cô hiếm khi nào nhìn thấy ông và bà Huỳnh mặc bất cứ thứ quần áo gì mà dượng Chí Kiên gọi là “thông thường” cả.Con cái nhà Huỳnh có thể mặc đồ Muggle vào những ngày nghỉ lễ, nghỉ hè,nhưng ông bà Huỳnh thì thường mặc áo chùng dài với nhiều mức độ xộc xệch,cũ kỹ khác nhau.Tích Thư không phiền hà gì chuyện hàng xóm của nhà Trần Phong sẽ nghĩ gì,nhưng cô rất lo lắng,không biết gia đình Trần Phong có thể đối xử thô lỗ với gia đình Huỳnh đến mức nào nếu như họ xuất hiện giống những hình ảnh tồi tệ nhất mà dân Muggle nghĩ về phù thủy. Dượng Chí Kiên đã mặc vô bộ -lê xịn nhất của dượng.Đối với một số người,điều này mang ý nghĩa một sự nhiệt liệt chào mừng,nhưng Tích Thư biết tỏng dượng Chí Kiên làm vậy chỉ nhằm gây ấn tượng oai vệ và đáng nể.Ngược lại,Chí Huy trông có vẻ co ro lại phần nào.Ấy không phải vì vụ ăn kiêng rốt cuộc cũng có hiệu quả,mà vì nhờ Chí Huy khiếp hãi quá.Chí Huy đã biết sợ từ lần nó gặp một phù thủy người lớn hẳn hoi và bị khuyến mãi cho lần gặp gỡ đầu tiên là một cái đuôi heo quăn tít thò ra dưới đũng quần,rồi dượng Chí Kiên cùng dì Minh Nguyệt đã phải đem nó tới bệnh viện,tốn khối tiền để giải phẫu cắt bỏ cái đuôi đó đi.Vì vậy cũng không đáng ngạc nhiên lắm khi thấy Chí Huy cứ chốc chốc lại lo lắng đưa tay ra sau sờ mông,và len lén đi từ phòng này qua phòng khác,để mà khỏi phải luôn luôn trình ra cái bia cũ cho kẻ thù ngắm vào.
Bữa ăn trưa gần như là một bữa ăn lặng lẽ.Chí Huy thậm chí cũng không phản đối mấy món ăn (phô mai không béo làm từ sữa đã gạn kem và cầy tây xay nhuyễn).Dì Minh Nguyệt hầu như không ăn uống gì cả,hai tay của dì Minh Nguyệt khoanh lại,môi thì mím chặt,cà có vẻ như dì đang nhai chính cái lưỡi của dì,như thể nuốt ngược những lời chửi bới giận dữ mà dì chỉ muốn trút lên đầu Tích Thư mà thôi.
Dượng Chí Kiên quát qua bàn ăn:
“Chắc là họ lái xe hơi đến hả?”
Tích Thư đáp:
“Ơ…”
Tích Thư đã quên nghĩ tới chuyện đó.Làm thế nào mà gia đình Huỳnh đi đón cô đây? Họ đâu còn chiếc xe nào nữa,kể từ khi chiếc Ford Anglia cũ rích mà họ sở hữu bỏ đi hoang trong khu Rừng cấm ở Hogwarts.Nhưng mà năm ngoái ông Huỳnh đã mượn được xe của Bộ Pháp Thuật thì cũng có thể hôm nay ông cũng làm như vậy chăng?
Tích Thư nói mà cũng không chắc chắn với câu trả lời:
“Dạ...con nghĩ...chắc là vậy rồi đó dượng.”
Dượng Chí Kiên khọt khẹt sau hàm ria rậm rạp. Thông thường,dượng Chí Kiên m sẽ hỏi ông Huỳnh sẽ lái loại xe gì,dượng có khuynh hướng đánh giá con người dựa theo cái xe mà họ lái to cỡ nào và mắc bao nhiêu. Nhưng Tích Thư ngờ rằng nếu mà ông Huỳnh có lái một chiếc xe hơi xịn hiệu Ferrari thì cũng chưa chắc được dượng Chí Kiên đánh giá cao.
Gần hết buổi trưa đó,Tích Thư ở miết trong phòng ngủ của mình.Cô không thể nào chịu đựng được cảnh dì Minh Nguyệt cứ chốc chốc lại dòm qua khe màn cửa nhìn ra đường như thể mới được nghe thông báo rằng có một con tê giác đã sổng chuồng.Cuối cùng,lúc 5 giờ kém 15,Tích Thư đi xuống cấu thang,vào phòng khách.Dì Minh Nguyệt đang dựng thẳng mấy cái gối dựa lên với một vẻ bất đắc dĩ.Dượng Chí Kiên thì giả đò đọc báo,nhưng đôi mắt nhỏ ti hí của dượng không hề chuyển động,và Tích Thư chắc mẻm là dượng đang thực sự cố hết sức để lắng nghe âm thanh của một chiếc xe hơi đang đến gần.Chí Huy thì cố nhét toàn thân nó cho lọt vô cái ghế bành,những ngón tay ú na ú nần của nó luồn xuống dưới,ôm chặt cái mông.Tích Thư không thể chịu được sự căng thẳng,cô bỏ căn phòng đi ra và đến ngồi trên bậc thềm của hành lang dẫn đến cửa ra vào,mắt ngó chừng đồng hồ và tim đập dồn dập vì hồi hộp và lo lắng.
Nhưng năm giờ…rồi quá năm giờ...Dượng Chí Kiên,toát mồ hôi trong bộ -lê của dượng,phải mở cửa chính,thò đầu ra dáo dác nhòm lên nhòm xuống con đường,rồi nhanh chóng thụt đầu vô.
Dượng sừng sộ với Tích Thư:
“Họ tới trễ quá đó!”
Tích Thư nói:
"Dạ...con không biết.Có thể...Ơ...có thể là gặp vấn đề...hay có chuyện gì đó không chừng."
Năm giờ mười...rồi năm giờ mười lăm...Tích Thư bắt đầu cảm thấy bây giờ chính cô cũng bắt đầu lo lắng.Lúc năm giờ rưỡi,cô nghe dượng Chí Kiên và dì Minh Nguyệt nói chuyện rù rì một cách căng thẳng với nhau trong phòng khách:
“Thật không biết nể nang ai hết.”
“Lỡ như chúng ta có một cái hẹn với ai khác thì sao?”
“Có lẽ họ tưởng là họ đến trễ thì chúng ta sẽ mời họ ăn tối luôn chắc!”
“Hừm,đừng có mà hòng.”
Dượng Chí Kiên nói,Tích Thư nghe tiếng dượng đứng lên và bắt đầu đi qua đi lại trong phòng khách:
“Họ sẽ nhận con nhỏ và đem đi,sẽ không có chuyện cà kê dê ngỗng ở đây.Đó là nói chuyện họ có đến.Không chừng họ nhầm ngày.Anh dám nói loại người như họ không biết đến cái sự đúng giờ đâu.Cho dù là lý do đó hay vì họ lái một chiếc xe cà tàng đang bị hỏng...ÁÁÁÁAAAAAAAAA!”
Tích Thư nhảy dựng lên.Từ bên kia cánh cửa phòng khách vọng ra tiếng gào của cả ba người nhà Trần Phong đang cuống cuồng hoảng hốt bấn loạn ở một góc phòng.Chỉ trong tích tắc sau đó là Chí Huy phóng như bay ra hành lang với vẻ kinh hoàng lộ rõ trên nét mặt.
Tích Thư hỏi:
“Chuyện gì vậy?”
Nhưng Chí Huy không có vẻ gì là còn có thể mở miệng ra nói được,hai tay vẫn còn vòng ôm đít, nó lạch bạch đi thật nhanh vô trong nhà bếp.Tích Thư vội vã đi vô phòng khách.Ở đó,từ đằng sau cái lò sưởi đã bị bịt kín lại bằng ván,vốn chỉ còn mấy cục than giả gắn điện ở phía trước,những tiếng giộng thình thịch và những tiếng cào xột xoạt vang lên không ngớt.
Dì Minh Nguyệt đã lùi lại sát tường,hoảng sợ,ngó trừng trừng cái lò sưởi đã bị xây bít,thở hổn hển:
“Cái gì vậy? Cái gì vậy anh Chí Kiên?”
Nhưng mà họ chỉ bị hoang mang trong vài giây mà thôi.Từ bên trong lò sưởi vang lên tiếng nói:
“Ui da! Kiến Phát! Đừng...trở lại,trở lại đi,có sự nhầm lẫn gì đây rồi nè...Biểu Kiến Minh đừng... Ối! Kiến Minh! Đừng,ở đó không có chỗ,trở lại ngay,và kêu Thanh Hà...”
“Cha ơi,không chừng Tích Thư có thể nghe tiếng chúng ta...biết đâu nó có thể giúp chúng ta ra...”
Có tiếng nắm đấm dộng mạnh vào tấm ván phía sau ngọn lửa điện.
“Tích Thư! Tích Thư,bạn có nghe tiếng tụi này không?”
Hai vợ chồng nhà Trần Phong quay lại dồn Tích Thư như hai con sói dồn mồi chúng đang săn.
Dượng Chí Kiên gầm gừ:
“Cái gì vậy? Chuyện gì đang xảy ra hả?”
Tích Thư cố gắng nén một trận cười như điên để giải thích:
“Họ...họ đến đây bằng bột Floo.Họ đi bằng lửa... nhưng mà dượng đã xây bít lò sưởi lại và...Ôi,không...”
Tích Thư đi đến gần lò sưởi và gọi xuyên qua mấy tấm ván bít:
“Bác Kiến Phàm ơi? Bác có nghe con nói không?”
Tiếng giộng ầm ầm ngừng lại.Ai đó bên trong ống khói lò sưởi nói:
“Suỵt!”
“Bác Kiến Phàm ơi,con là Tích Thư đây...Lò sưởi đã bị bít kín rồi,bác không thể nào đi xuyên qua được đâu.”
Tiếng ông Kiến Phàm vang lên:
“Khỉ gió! Mắc mớ gì mà họ lại đi bít kín cái lò sưởi lại kia chứ?”
Tích Thư giải thích:
"Ờ.Có sự cải tiến hơn.Họ dùng lò sưởi điện.”
Giọng ông Kiến Phàm trở lên thích thú:
“Vậy hả? Con nói điện hả? Có đồ cắm điện phải không? Hay quá,bác phải coi tận mắt cái đó mới được...Để nghĩ coi...À,Thanh Hà!”
Bây giờ nghe được giọng Thanh Hà lẫn trong giọng những người khác:
“Chúng ta làm gì dồn cục ở đây vậy? Bộ có cái gì trục trặc sao?”
Kế đến là Kiến Phát,đầy vẻ châm biếm:
“Ôi,đâu có gì đâu,Thanh Hà.Đây chính xác là nơi chúng ta muốn đến mà.”
Giọng của Kiến Minh nghe hơi nghèn nghẹn như thể nó bị ép bẹp dí vô bức tường:
“Ừ,chúng ta đang bước vào đoạn đời khốn đốn đây.Làm ơn khó thở quá nè."
Ông Kiến Phàm phân vân nói:
“Thôi các con...cha đang nghĩ xem có cách gì...Ừ, phải...chỉ còn một cách...Tích Thư,con đứng lùi lại đi.Lùi lại thật xa nghe."
Tích Thư lùi ra sau cái ghế nệm dài.Nhưng dượng Chí Kiên lại di chuyển về phía trước.
Dượng hét vô cái lò sưởi:
“Chờ một chút! Chính xác là mấy người định làm cái gì...”
ẦM!
Cái lò sưởi bằng điện văng mạnh,bắn ngang qua căn phòng khi tấm ván đóng bít lò sưởi bung ra, tống ông Kiến Phàm,Kiến Phát,Kiến Minh và Thanh Hà ra cùng với một đám mây gạch vụn và bần mạt cưa.Dì Minh Nguyệt thét lên và ngã bật ra té xuống cái bàn để uống cà phê.Dượng Chí Kiên kịp đỡ dì Minh Nguyệt trước khi dì lăn xuống sàn nhà,há hốc mồm,thở hổn hển,trừng mắt ngó và nói không nên lời với cha con nhà Huỳnh, người nào người nấy đầu tóc đều đỏ hoe,kể cả Kiến Phát và Kiến Minh,hai đứa giống hệt nhau đến cái tàn nhang chót.
Ông Kiến Phàm cũng thở hổn hển,vừa phủi tro bụi bám trên cái áo chùng màu xanh lá cây của ông,vừa đeo cặp mắt kiếmg ngay ngắn lại:
“Tốt hơn rồi! A,chắc hẳn ông bà chị đây là dì dượng của cháu Tích Thư hả?”
Ông Kiến Phàm di chuyển cái thân hình gầy gò cao lêu nghêu và sói sọi về phía dượng Kiến Phàm,bàn tay ông giơ thẳng ra,nhưng dượng Chí Kiên lùi lại nhiều bước,kéo theo dì Minh Nguyệt. Dượng Chí Kiên không thể thốt lên được lời nào. Bộ -lê bảnh nhất của dượng phủ đầy bụi vụn vôi vữa,bụi bám cả trên mái tóc và râu ria khiến cho dượng trông có vẻ như vừa già thêm ba chục tuổi.
Ông Kiến Phàm hạ tay xuống,ngoảnh nhìn lại cái lò sưởi banh ta lông:
“Ơ...Thiệt tình...xin lỗi về cái vụ đó nha.Lỗi tại tôi hết.Hồi nào tới giờ tôi chưa từng gặp cái chuyện là mình vô đầu này mà không ra được đầu kia. Ông anh hiểu không,tôi đã nối lò sưởi của ông anh vô mạng Floo...chỉ một buổi trưa thôi,để tụi tôi có thể đón Tích Thư.Lò sưởi của dân Muggle thì đúng ra không được phép nối mạng, nói nghiêm túc đó.Nhưng mà tôi đã có một cuộc tiếp xúc khá được việc với Ủy ban Điều phối Floo và họ đã nối mạng giùm tôi.Tuy nhiên đừng lo lắng quá,tôi sẽ dàn xếp lại đâu ra đó trong nháy mắt thôi mà.Tôi sẽ nhóm lại ngọn lửa để đưa mấy đứa nhỏ về,và rồi tôi sẽ sửa lại lò sưởi cho ông anh trước khi tôi độn thổ."
Tích Thư biết chắc là dì dượng Trần Phong chẳng hiểu một chút xíu gì trong những điều ông Kiến Phàm vừa nói.Hai người ấy vẫn còn há hốc mồm nhìn ông Kiến Phàm,hoảng sợ chết đứng luôn.
Dì Minh Nguyệt tuy đã gượng đứng lên được nhưng vẫn còn núp sau lưng chồng.
Ông Kiến Phàm vui vẻ nói:
"Chào con,Tích Thư! Con đã chuẩn bị rương hòm đồ gì sẵn sàng chưa?”
Tích Thư cố nín cười,nói:
“Dạ,xong rồi.Con để ở trên phòng..."
Kiến Phát nói ngay:
“Để tụi anh đi lấy cho.”
Kiến Phát và Kiến Minh đi ra khỏi phòng sau khi nháy mắt với Tích Thư.Tụi nó biết phòng của Tích Thư ở đâu,bởi vì tụi nó đã từng giải thoát Tích Thư một lần vào lúc đêm hôm khuya khoắt.Tích Thư ngờ là Kiến Phát và Kiến Minh muốn kiếm cơ hội ngó qua cậu Chí Huy một cái,bởi vì tụi nó đã nghe Tích Thư kể nhiều về cậu ấm này.
Ông Kiến Phàm nói,trong khi hai tay hơi vung vẩy, cố gắng tìm lời phá tan sự im lặng khó chịu trong căn phòng:
“Chà...chỗ của ông anh bà chị đây rất ư...A...sạch sẽ và thoáng mát hé."
Bởi vì căn phòng thường khi sạch bóng này bây giờ đã ngổn ngang bụi vụn vôi vữa,nên lời khen tặng này không được vợ chồng nhà Trần Phong hào hứng đón nhận lắm.Gương mặt dượng Chí Kiên một lần nữa lại trở lên tím ngắt,và dì lại bắt đầu nhai nhai cái lưỡi của dì.Tuy nhiên cả hai dường như quá sợ hãi đến nỗi không nói được lời nào cho ra lời.
Ông Kiến Phàm nhìn ngắm xung quanh.Ông vốn rất khoái mọi thứ liên quan đến dân Muggle.Tích Thư thấy ông háo hức muốn xem xét cái máy truyền hình và cái đầu máy video.
Ông nói với vẻ hiểu biết:
“Mấy thứ này chạy bằng điện,phải không? Ờ, đúng rồi.Có mấy đồ cắm điện đây nè.Tôi sưu tầm ổ cắm điện,ông anh à...”
Ông Kiến Phàm nói thêm với dượng Chí Kiên:
“...Và pin nữa.Tôi có một bộ sưu tập pin lớn lắm. Bà vợ tôi tưởng tôi điên,nhưng mà kệ bả.”
Dượng Chí Kiên hiển nhiên nghĩ là ông Kiến Phàm điên.Dượng nhích nhè nhẹ về bên phải,che khuất dì Minh Nguyệt khỏi tầm nhìn của ông Kiến Phàm như thể dượng cho là ông Kiến Phàm có thể bất thình lình tấn công họ vậy.Chí Huy bỗng nhiên chạy vô phòng khách,Tích Thư nghe tiếng lục cục lạch cạch của cái rương của cô trên cầu thang,và chắc là tiếng động đó đã làm cho Chí Huy hoảng hồn chạy ra khỏi nhà bếp.Chí Huy nép sát tường,giương đôi mắt hãi hùng nhìn chòng chọc ông Kiến Phàm,cố gắng men tới bên cha mẹ nó để núp bóng.Không may là tấm thân bò mộng của dượng Chí Kiên tuy đủ để che dì Minh Nguyệt còm nhom,nhưng không thể nào bao bọc luôn cả Chí Huy.
Ông Kiến Phàm dũng cảm khơi mào một cuộc trò chuyện nữa:
“A,đây chắc hẳn là người anh họ của con hả,Tích Thư?”
Tích Thư làm ra vẻ người lớn,nói:
“Dạ đó là Chí Huy.”
Tích Thư và Thanh Hà trao đổi nhau một cái nhìn thật nhanh rồi tránh không nhìn nhau mà nhìn đi chỗ khác ngay,cố gắng nín cười muốn chết luôn. Chí Huy vẫn còn dùng hai tay bịt chặt cái mông như thể sợ nó rớt mất.Tuy nhiên ông Kiến Phàm hình như không quan tâm thực lòng đến hành vi đặc biệt của Chí Huy.Thật ra,căn cứ vào cái giọng mà ông Kiến Phàm nói với Chí Huy,Tích Thư tin chắc là ông nghĩ Chí Huy là thằng điên,y như kiểu gia đình Trần Phong nghĩ về ông Kiến Phàm vậy, có khác chăng là ông Kiến Phàm cảm thấy cảm thông thằng nhỏ chứ không sợ hãi.
Ông ôn tồn hỏi:
“Nghỉ hè vui không,Chí Huy?”
Chí Huy bật khóc thút thít.Tích Thư thấy hai tay Chí Huy siết chặt hơn cái mông bè bè của nó.Kiến Phát và Kiến Minh đã trở lại phòng khách,mang theo cái rương của Tích Thư,cả cái lồng trống không của con Strawberry và con mèo Bảo Bảo.Khi bước vào phòng,hai đứa đảo mắt nhìn quanh và thấy Chí Huy.Gương mặt tụi nó cùng phát tỏa nụ cười quái quỷ y chang nhau.
Ông Kiến Phàm nói:
“Thôi xong rồi,bây giờ đi thôi.”
Ông xắn tay áo chùng lên và rút ra cây đũa phép. Tích Thư thấy cả nhà Trần Phong lùi sát tường và dồn thành một cục.
Ông Kiến Phàm chĩa cây đũa phép vào cái lỗ trên bức tường phia sau ông.Những ngọn lửa xanh lập tức bùng lên trong lò sưởi,reo vui lép bép như thể lửa vẫn cháy cả giờ đồng hồ từ nãy đến giờ.Ông Kiến Phàm lại móc từ trong túi áo chùng ra một cái bị rút dây,tháo dây ra,bốc một nhúm bột trong túi ra,thảy vào ngọn lửa,khiến lửa bùng sáng lên màu ngọc bích và ngọn lửa vươn lên cao hơn.
Ông Kiến Phàm nói:
“Kiến Phát,con đi trước đi.”
Kiến Phát nói:
“Đi ngay.Ý mà...xí quên...”
Một bịch kẹo rớt ra khỏi túi áo của Kiến Phát văng tung tóe xuống sàn,mấy viên kẹo tròn to ngon lành gói trong giấy màu rực rỡ lăn đi bốn phương tám hướng.Kiến Phát lồm cồm bò quanh sàn,hốt mớ kẹo cho vô túi áo,rồi vui vẻ vẫy tay chào gia đình Trần Phong,ôm theo con mèo Bảo Bảo cùng với cái lồng con cú,bước tới trước,đi thẳng vô ngọn lửa,hô to:
“Trang trại Hang Sóc.”
Dì Minh Nguyệt há hốc miệng và khẽ giật bắn người lên.Chỉ nghe một tiếng vút là Kiến Phát biến mất.
Ông Kiến Phàm nói:
“Bây giờ đến Kiến Minh,con và cái rương.”
Tích Thư giúp Kiến Minh khiêng cái rương đi vào ngọn lửa và dựng cái rương đứng lên để cho Kiến Minh tiện tay giữ nó chắc hơn.Thế rồi một tiếng vút thứ hai vang lên,Kiến Minh vừa nói “Trang trại Hang Sóc” là biến mất.
Ông Kiến Phàm nói:
“Tới con đó,Thanh Hà.”
Thanh Hà vui vẻ nói với gia đình Trần Phong:
“Hẹn gặp lại.”
Cô nàng cười toét miệng với Tích Thư và bước vào ngọn lửa,hét to: “Trang trại Hang Sóc” rồi biến luôn.
Bây giờ chỉ còn lại ông Kiến Phàm và Tích Thư.
Tích Thư cũng mỉm cười,nói:
"Tạm biệt mọi người."
Gia đình Trần Phong không nói tiếng nào.Tích Thư đi tới gần ngọn lửa,nhưng cô vừa tới mép lửa thì ông Kiến Phàm đưa một bàn tay hộ pháp ra nắm lưng áo cô kéo lại.
Ông Kiến Phàm nhìn ra đình Trần Phong với vẻ ngạc nhiên:
“Tích Thư chào tạm biệt gia đình mình đó,ông anh với bà chị đây bộ không nghe thấy hay sao?”
Tích Thư nói nhỏ với ông Kiến Phàm:
"Không sao đâu bác.Đây là cách chào hỏi đặc biệt của dì dượng đối với mà."
Ông Kiến Phàm vẫn không buông bàn tay ra khỏi vai Tích Thư.
Ông nói với dượng Chí Kiên một cách phẫn nộ:
“Mãi tới mùa hè năm sau ông anh mới gặp lại cháu gái đáng yêu của mình.Chắc chắn là ông muốn nói lời dặn dò tạm biệt cháu nó chứ!”
Gương mặt dượng Chí Kiên co thắt tức tối.Cứ nghĩ là dượng đang bị lên lớp bởi một thằng cha vừa làm nổ tung một nửa căn phòng khách của mình cũng đủ làm cho dượng tức trào máu. Nhưng cây đũa phép vẫn nằm trong bàn tay của ông Kiến Phàm,dượng Chí Kiên đành nói,một cách hết sức bồn chồn sốt ruột,sau khi liếc nhanh đôi mắt ti hí qua cái đầu đũa phép:
“Ờ...Tạm biệt.”
Tích Thư đặt một bàn chân vô ngọn lửa xanh biếc,cảm thấy dễ chịu như hít một hơi thở ấm áp.
Cô lại mỉm cười,nói:
“Hẹn gặp lại.”
Nhưng,ngay lúc đó,một tiếng nôn ọe òng ọc chợt vang lên ngay sau lưng Tích Thư,và dì Minh Nguyệt phát gào thét hãi hùng.Tích Thư xoay người lại.Chí Huy không còn đứng đằng sau cha mẹ nó nữa,nó đang quỳ bên cạnh cái bàn cà phê, nôn ọe và khạc ra một vật nhầy nhụa màu tím dài chừng ba tấc đang thòi ra từ trong miệng nó.Sau một giây ngơ ngác,Tích Thư mới nhận ra cái vật dài ba tấc đó chính là cái lưỡi của Chí Huy,và trên sàn nhà,trước mặt Chí Huy là một miếng giấy màu sắc rực rỡ dùng để gói viên kẹo bơ cứng.Dì Minh Nguyệt nhào ngay xuống cạnh Chí Huy, nắm cái chót lưỡi sưng vù của cậu quý tử,cố gắng kéo nó ra khỏi miệng, không có gì đáng ngạc nhiên là Chí Huy lại càng la làng và khạc nhổ,phun phì phì một cách thê thảm hơn bao giờ hết,rồi thằng nhỏ tìm cách vùng ra khỏi tay bà mẹ. Dượng Chí Kiên thì gào thét và vung vẩy tứ tung hai cánh tay,còn ông Kiến Phàm thì cũng ra sức hét thật là to cốt để cho mọi người đều nghe được:
“Đừng có lo! Để tôi giải quyết cho!”
Ông Kiến Phàm vừa hét vừa giơ cây đũa phép thẳng tới trước và đi về phía Chí Huy,nhưng dì Minh Nguyệt càng gào thét khủng khiếp hơn rồi nhào lên mình Chí Huy để che chắn cho nó khỏi bùa phép của ông Kiến Phàm.
Ông Kiến Phàm nản chí,kêu lên:
“Không! Thiệt mà! Chỉ cần một phương pháp đơn giản thôi...Chỉ tại viên kẹo bơ cứng...của thằng Kiến Phát con trai tôi...một trò đùa quái đản thôi...Chỉ là bùa Sưng Tù Vù thôi mà...Ít nhất,tôi nghĩ là nó...Xin làm ơn để tôi giải bùa...”
Nhưng chẳng những không được chấn an,cả gia đình Trần Phong càng thêm bấn loạn,dì Minh Nguyệt khóc lóc như điên như khùng,kéo giựt cái lưỡi của Chí Huy như muốn giật phứt nó ra cho rồi.Chí Huy có vẻ như chết ngạt tới nơi vì sức ép của cả mẹ nó lẫn cái lưỡi.Dượng Chí Kiên thì hoàn toàn mất bình tĩnh,chụp một cái bình sứ đặt trên đầu tủ tuýp-phê,chọi thật mạnh vô ông Kiến Phàm.Ông Kiến Phàm thụp đầu tránh được,khiến món đồ trang trí xinh đẹp ấy bể tan tành trong đống gạch vụn của lò sưởi đã bị nổ trước đó.
Ông Kiến Phàm tức giận vung cây đũa phép loạn xạ:
“Nghe đây! Thiệt tình! Tôi đang cố gắng để giúp đỡ các người mà!"
Dượng Chí Kiên gào thét như một con hà mã bị thương,tay dượng lại chụp một món đò trang trí khác.
Ông Kiến Phàm bèn la to:
“Tích Thư! Con đi đi! Con cứ đi trước đi! Để bác xử lý xong vụ này đã."
Cây đũa phép của ông chĩa vào dượng Chí Kiên:
“Tôi sẽ giải quyết vấn đè này!”
Tích Thư không muốn bỏ lỡ cuộc vui chút nào hết,nhưng món đồ sứ xinh đẹp thứ hai của dượng Chí Kiên chỉ xém chút xíu là trúng vô đầu cô,bay véo sướt qua tai trái của cô và khi cô lấy lại được thăng bằng,cô nghĩ tốt nhất là cứ để mặc tình hình này cho ông Kiến Phàm xoay sở.Tích Thư bước vô ngọn lửa,ngoái đầu lại nhìn một cái rồi hô “Trang trại Hang Sóc!”
Cảnh cuối cùng của căn phòng khách trượt nhanh qua mắt mà Tích Thư còn thấy được là ông Huỳnh dùng cây đũa phép làm nổ cái bình trang trí thứ ba của dượng Chí Kiên ngay trong tay dượng.Dì Minh Nguyệt rống lên và nằm đè lên Chí Huy để che chở cho nó,còn cái lưỡi của Chí Huy thì lè ra ngúc ngoắc quanh quẩn như một con trăn nhầy nhụa bự bành ki nái.Nhưng ngay sau đó,Tích Thư bắt đầu xoay tít cực nhanh, phòng khách nhà Trần Phong vút qua khỏi mắt cô trong một đợt lửa xanh ngọc bích bừng mạnh lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro