Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 70

Liêm Y ngẩng đầu nhìn về phía Tân Nô, tựa hồ không tin nổi Tân Nô lại có bản lĩnh này. Hắn hơi suy tư, hạ bút viết: "Thù nhà chỉ mong tự mình báo, cơ đừng liên lụy vào, nếu cơ gặp nạn, y nhất định vượt lửa vượt sông, có chết cũng không từ!"

Tân Nô phát hiện thiếu niên thường ngày vô thanh vô tức này thật ra lại vô cùng thông tuệ, nhanh như vậy đã nhìn ra nàng đắn đo về bí mật của hắn, lại có thể dùng lời nói dịu dàng nhắc nhở nàng đừng hiếu kỳ.

Sau khi viết xong một hàng này, thiếu niên không nhìn nàng mà chỉ cầm lấy mấy cuộn thẻ tre, đặt chúng vào lư hương chưa tắt, đợi đến khi chúng đều biến thành than cốc mới đậy nắp lại, quay đầu nhìn về phía Tân Nô.

Trước đây, Tân Nô luôn cảm thấy thiếu niên này có chút u ám, khiến nàng liên tưởng tới thời niên thiếu của người kia, nên mới cố tình xa cách. Hiện giờ biết được thân thế của hắn, cũng minh bạch nguyên do tại sao hắn luôn có vẻ âm trầm. Tuy nàng đồng tình với cảnh ngộ của hắn, nhưng cứ nhìn vào đôi mắt trải đầy gió sương kia. Nàng lại cảm thấy không thoải mái.

Lại nói, qua vài lần giáo huấn, Tân Nô cảm thấy làm kinh thương mà tin tưởng người không đáng tin chính là tối kỵ. Từ nhỏ, nàng đã sống trong cốc, ăn, mặc, ở, đi lại đều do Vương Hủ giám thị, loại lõi đời nơi phố phương này nàng có tích lũy cả đời cũng không đủ.

Nhưng Liêm Y lại khác, hắn lưu lạc dân gian từ lâu, là loại người biết nhìn sắc mặt người khác. Quan trọng hơn, hắn cũng không phải tâm phúc của Vương Hủ, lại mang lòng biết ơn với mình, Tân Nô hiện giờ thân cô thế cô, cũng chỉ có thể quyết định thử một lần.

Tuy đã bị thiếu niên vạch trần nhưng nàng hoàn toàn không hoảng hốt, thản nhiên nói: "Thứ ta có thể giúp ngươi cũng chỉ là tài vật, ngươi cũng biết ta có tích trữ da trâu, muốn làm nên sinh ý hạng nhất, nếu chuyện này thành, ta hứa sẽ chia một phần lợi nhuận cho ngươi! Có vàng trong tay, ngươi mới có thể mưu đồ đại sự."

Ánh mắt Liêm Y chợt lóe, hắn đương nhiên biết Tân Nô trong kinh thương cũng có chút mắt nhìn, tuy rằng chỉ được chia một phần lợi nhuận, nhưng nếu chuyện thành, một phần này tuyệt đối cũng không phải con số nhỏ.

Hắn cũng không từ chối hứa hẹn số tiền lớn của Tân Nô, chỉ khẽ nói: "Nguyện nghe Tân Cơ chỉ điểm...."

"Ngươi lấy danh nghĩa mua nguyên liệu tổ chức yến hội mà tiến vào nước Ngụy, thu nạp một đám thiếu niên giỏi bơi lội về, sau này sẽ cần dùng tới." Tân Nô thấp giọng dặn dò Liêm Y.

Đợi đến khi hai người thương nghị xong, tiếng mưa bên ngoài đã dần dần nhỏ lại. Tân Nô lúc này mới đứng dậy rời đi.

Chờ đến khi hồi phủ mới phát hiện Bạch Khuê luôn buôn bán ở xa lại tới đây, đang mật đàm trong thư phòng với Vương Hủ.

Tân Nô đánh giá, Bạch Khuê du tẩu khắp nơi, tin tức linh hoạt, hẳn là đang báo lại chuyện quân sự tìm hiểu được với Vương Hủ. Thật ra, lần này nàng không hề lo lắng nước Tề sẽ thua. Thân là bạn tốt của quý nữ Tề quốc Quỳ Khương, Vương Hủ sẽ tự mình ra trận chỉ đạo, mưu kế nham hiểm e là không thiếu.

Ngẩng đầu nhìn canh giờ, có vẻ sắp đến giờ cơm chiều rồi. Mấy ngày nay Tân Nô tiêu tiền như nước, đồ vật có thể cầm đều đem đi cầm hết, lại muốn tìm Vương Hủ xin thêm một ít.

Lại thêm lí do đau răng, Vương Hủ nhìn bộ dạng héo rũ của nàng lại sinh lòng trắc ẩn, hôm qua lộ ra chuyện mấy ngày tới Bạch Khuê sẽ đến phủ, có mang theo chút vàng, đến lúc đó sẽ phát cho nàng một ngàn lượng để làm tiền vốn vận chuyển da trâu lần đầu.

Tân Nô cảm thấy mình nên hiểu chuyện, tỏ ra cảm kích một chút, mấy ngày nay sẽ ngoan ngoãn tâm sự với Vương Hủ, miễn cho gia chủ lại hỉ nộ vô thường. Chẳng hạn như hôm nay về sớm, nàng muốn tự mình chuẩn bị bữa tối cho Vương Hủ và Thần Tài Bạch Khuê.

Nhiều ngày trước, Vương Hủ cho người làm vài mẫu vườn rau ở đình viện, tự tay trồng hạt giống mạ non, đều là do Khương Vân Quân mang về từ dị vực khi đi ngang qua Khuyển Nhung, nghe nói thu hoạch xong chính là mỹ thực.

Trong đó có loại trái cây chia thành từng tép, gọi là "Hồ tỏi", bóc vỏ xong, giã nát thịt quả sẽ đem lại cảm giác cay xót, dùng để ướp với thịt cá, bỏ vào miệng đúng là mỹ vị khó có thể miêu tả bằng lời.

Tân Nô ăn không quen, nhưng Vương Hủ lại rất thích mùi vị hăng nồng này, khu đất kia đến một nửa là trồng hồ tỏi. Đáng tiếc, do lần đầu trồng trọt nên chọn sai phương pháp, mạ non chết hơn phân nửa, không thì Tân Nô còn muốn trồng hết cả khu đất, sau đó đem ra chợ mời chào hết mới vừa lòng.

Tuy thế nhưng Khương Vân Quân đưa tới rất nhiều, hồ tỏi thu hoạch quả thực không thiếu.

Tân Nô lụi cụi trong bếp, dưới sự trợ giúp của đám tỳ nữ, chọn một khúc giò heo thật lớn, loại bỏ xương đùi, đem miếng chân giò luôn chính, sau đó dùng đũa vớt ra, lại dùng dao cắt thịt chính thành khối lớn, đặt trong thau đồng, bỏ thêm một chén trúc hồ tỏi để ướp, canh thịt còn lại thì thêm rau và gia vị, dùng để làm nước chấm cho bánh bao.

Tân Nô nếm thử, điều chỉnh tốt hương vị của canh thịt, cảm thấy hơi nhạt liền thả thêm ít rau thơm. Nghĩ tới thịt heo béo ngậy dễ ngán, nàng muốn đến vườn rau nhỏ của Vương Hủ đào thêm mấy cây rau xanh thanh mát, lát nữa lấy lá cải cuốn lấy thịt heo ăn cùng hồ tỏi thì còn gì tuyệt bằng?

Vườn rau nhỏ của Vương Hủ gần thư phòng hắn. Tất cả tôi tớ đều phải đi qua thư phòng mới có thể đến vườn rau.

Nhưng trước đây Liêm Y đã chỉ cho Tân Nô một con đường khác cũng thông đến vườn rau __ hóa ra một căn phòng khác bên sườn thư phòng cũng có một cái cửa nhỏ nối thẳng ra vườn rau.

Do Vương Hủ không định sống lâu dài ở Tề quốc nên khu nhà này có rất nhiều chỗ không được sửa chữa, căn phòng liền trở thành nơi chất đồ đạc lung tung không dùng tới. Lúc trước cũng là Tân Nô chỉ đạo Liêm Y tới vườn rau lấy đồ, hắn mới lén chỉ cho nàng cánh cửa bí mật trong phòng này, đỡ mất công phải đi thêm một đoạn đường vòng.

Hiện giờ nghĩ lại, đây vốn từng là nhà của thiếu chủ Liêm Y, hắn đương nhiên quen cửa quen nẻo với các cơ quan ám đạo, có lẽ hắn và muội muội khi còn nhỏ còn lấy ám đạo để chơi trốn tìm cũng nên.

Tân Nô cầm rổ, đẩy cửa phòng ra, cẩn thận tránh đi đống đồ đạc ngổn ngang trong phòng bước về phía cánh cửa ngầm. Sau khi theo ám môn ra vườn rau, phía bên này cánh cửa là một khóm trúc xanh, nàng nhẹ chân bước vào khu đất trồng rau, đào lên một ít rau xanh.

Có lẽ vì mẫu thân thích trồng lan nên Vương Hủ cũng rất thích làm việc ruộng vườn. Bất kể là gieo trồng thảo dược hay rau xanh, hắn đều làm rất tốt, thậm chí còn từng kéo Tân Nô cùng hưởng thụ thú vui điền viên này.

Nhiều ngày nay phải tính toán chuyện tiền bạc tục vật, hôm nay mới có thể thanh nhàn tự tay đào rau xanh, quả thật là vô cùng thích ý.

Rau xanh bóng mượt do vừa được tưới nước mát, từng giọt nữa còn đọng lại trên ngón tay mảnh khảnh của nàng. Tân Nô đào rau xong, trong lòng còn tính toán có nên hái thêm chút lê để bày biện món ăn không.

Đúng lúc này, trong thư phòng phía sau rừng trúc truyền đến tiếng nói chuyện mơ hồ, âm thanh vô cùng quen thuộc, một người là Vương Hủ, người còn lại chính là Bạch Khuê từng thuộc về nước Ngụy.

Chỉ nghe được Bạch Khuê nói: "Mật thám ta sắp xếp và Đại Lương hồi báo lần này Bàng Quyên sai người canh giữ biên quan chặt chẽ, bất cứ người Ngô nào cũng không được đặt chân vào nước Tề. Vệ quốc đã dâng lên quốc thư, nguyện làm nước phụ thuộc của Ngụy. Triệu quốc do vô ý xuất binh nên đã bị Ngụy chiếm mấy trăm dặm. Lần này, Bàng Quyền quả thực là quyết tâm đánh hạ nước Triệu, củng cố địa vị bá chủ của Ngụy Vương.

Vương Hủ lười biếng nói: "Hắn tự mình lãnh binh?"

"Chưa từng, nhưng mà ..... nhãi ranh kia hình như phái mật thám tới nước tề, hỏi thăm chuyện Tân Cơ và ngài...."

Vương Hủ hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì. Chỉ nghe Bạch Khuê tiếp tục: "Hắn đã biết được thân thế của Tân Cơ, nhất định cũng ủ mưu từ lâu, năm lần bảy lượt muốn bắt Tân Cơ, thỉnh ân sư đề phòng nhiều hơn...."

Lời này khiến tay Tân Nô lập tức run lên, nàng chậm rãi đứng thẳng dậy, rón rén bước đến gần cửa sổ bên rừng trúc, nghiêng tai lắng nghe.

"Hắn nhất định là nghe được từ miệng tiện tì Thân Ngọc kia. Ngươi nói xem, hắn còn biết gì nữa?"

"....Hắn phái người đến quê nhà của ngài, hỏi thăm người già ở đây về tình huống của mẫu thân ngài. Lúc đầu vì không biết đầu đuôi câu chuyện nên chỉ phái người truyền ra mấy lời đồn vô vụ, muốn chọc ngày tức giận..... Nhưng sau đó, dường như hắn đã biết được chuyện phụ thân của ngài chính là Tân Tử...."

Tân Nô nghe được lời này chỉ cảm thấy máu toàn cơ thể xông thẳng lên đầu, cả người lung lay sắp ngã.

Bạch Khuê đang nói nhăng nói cuội cái gì? Phụ thân của Vương Hủ lại là Tân Tử? Là phụ thân của nàng? Hắn hồ ngôn loạn ngữ, ăn nói bậy bạ! Nếu thật như thế, Vương Hủ và nàng.... Chẳng phải là..... Hoang đường! Thật sự hoang đường!

Dù sao trải qua một đoạn thời gian sóng gió cũng không hẳn uổng phí, Tân Nô chỉ ngơ ngẩn một lúc, nghe được Vương Hủ tiếp tục hỏi, thậm chí còn không hề phản bác lời của Bạch Khuê, chỉ đàm luận về quân tình Tề - Ngụy, nàng mới chậm rãi cầm rổ quay về lối cũ, theo ám môn trở về bếp.

Nàng ngơ ngơ ngẩn ngẩn, rau xanh mới đào cũng không bày biện trên khay, bị nàng thuận tay ném vào sọt tre đựng rau vụn đổ cho gà vịt sau bếp.

Không bao lâu sau, Vương Hủ phân phó người mang cơm lên. Tỳ nữ thấy Tân Nô còn đang ngơ ngẩn nên không dám gọi nàng, chuẩn bị đem đồ ăn vào thư phòng.

Nhưng Tân Nô đã nhanh chóng duỗi tay ngăn lại, hít một hơi thật sâu, tự mình bưng đồ ăn lên.

Người trong thư phòng quả nhiên chỉ có Bạch Khuê và Vương Hủ. Sau khi nói xong chuyện quan trọng, lại hứng thú bừng bừng bày ra bàn cờ, chuẩn bị chơi một ván.

Vương Hủ thấy Tân Nô bưng đồ ăn lên, thấy đồ ăn trên mâm được bày theo hình quạt liền biết là do nàng tự làm, cũng chỉ có Tiểu Nô mới có loại hứng thú này, ngay cả một lát thịt cũng phải bày biện ra hình ra dạng, không hề cẩu thả tùy ý.

Hắn cười nói: "Bạch Khuê ngươi đúng là có lộc ăn, vừa đến đã được thưởng thức mỹ thực của người lười xuống bếp thế này."

Bạch Khuê cũng cười, tự nhiên đi tới trước bàn, giúp Tân Nô đặt đồ ăn trên án thư.

Nhưng Tân Nô nào còn tâm tư đùa giỡn, chỉ ngây ngốc nhìn về phía Vương Hủ.

Gương mặt kia vẫn luôn anh tuấn bức người như thế, mũi cao mà thẳng. Từ nhỏ nàng đã cảm thấy Vương Hủ đẹp hơn so với người khác, chỉ là không thể nói rõ nguyên do tại sao.

Hiện tại, gương mặt này đã bớt đi phần ngây thơ thuở thiếu thời, tăng thêm vẻ trầm ổn, nhưng cẩn thận nhìn kỹ lại, chẳng phải là có vài phần tương tự với phụ thân nàng sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro