Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 3

Trên đường mòn vào trấn, một nam một nữ đang giằng co kịch liệt. ''Ngươi đừng đi theo ta nữa có được hay không!'' Cận Dĩnh nhanh chóng chạy, muốn đem cái đuôi đặc biệt sau lưng bỏ lại thật xa. ''Không được.'' Diễn Hạo trầm giọng nói, không thể để nàng đi một mình được. ''Ngươi thật là kỳ quái, nếu không quan tâm ta, lại đi theo ta là ý gì?'' Cận Dĩnh cố ý buông lời khích hắn. ''Ta muốn bảo vệ nàng.'' Nàng là sứ mạng của hắn. ''Ta mới không cần được bảo vệ.'' Cận Dĩnh chép miệng, làm mặt quỷ với hắn. ''Ta muốn đi để khảo nghiệm quá khứ trước đây của ngươi, làm ơn đừng can thiệp tự do của ta.'' Mặt Diễn Hạo trầm xuống: ''Ta là ca ca của nàng, có trách nhiệm bảo vệ nàng.'' ''Tự ta có thể bảo vệ ta.'' Cận Dĩnh quật cường thẳng thắn lườm hắn, chỉ cần nghĩ đến việc hắn vẫn còn kiên trì nói hắn là ca ca của nàng, trong bụng nàng liền đầy lừa giận. Rõ ràng là hắn cũng rất yêu nàng, không phải sao? Sao lại dám đem tình yêu mãnh liệt đè nén thành tình thân vậy? ''Ngươi cho rằng đây là cách ngươi bảo vệ ta, thật ra thì chẳng qua là ngươi làm tổn thương ta, ngươi có biết hay không? Chân chính bảo vệ ta chính là đem ta ôm trong ngực và nói ngươi yêu ta, ngươi làm được sao?'' Tâm tình kích động lên đến não, Cận Dĩnh bình tĩnh nhìn hắn, đem lời trong lòng nói ra: ''Không làm được thì cái gì cũng đừng nên nói!'' ''Dĩnh nhi.... ...... ....''Diễn Hạo kinh ngạc nhìn nàng, trong khoảng thời gian ngắn không biết nói gì. ''Thôi, ta không muốn tiếp tục tranh luận với ngươi, ta muốn hành tẩu giang hồ thoải mái, sảng khoái, tự nghiệm.'' Cận Dĩnh điều chỉnh lại cảm xúc, không để cho mình càng lúc càng buồn bã. ''Điều đầu tiên là.... .....'' Nàng đảo tròn con mắt: ''Ngươi nói ngươi từng là đứa an mày nhỏ phải không? Nếu như vậy, tự nhiên ta cũng muốn thử một lần!'' ''Cận Dĩnh!'' Trong lòng Diễn Hạo phức tạp rống to. ''Dù sao thì ngươi cũng đã đồng ý với cha sẽ không đụng chạm ta, cho nên ngươi đừng có bắt ta, hạn chế tự do của ta.'' Cận Dĩnh cười đắc ý, nhìn chân mày hắn nhíu lại, trán nổi gân xanh. Hừ, lần này đừng mơ cản ta! Nàng muốn bỏ địa vĩ cao quý cảu mình đi! Là tiểu thư khuê các, làm gì có lợi đâu! Chỉ bức hắn lui mà thôi! Thay vì như vậy, nàng thà khiến mình trở nên giống hắn, sau đó để hắn phát hiện, giữa bọn họ thật sự không có khoảng cách, để cho hắn không còn tự ti nữa! ****************************************************** Kết quả, cuộc sống làm khất cái của Cận Dĩnh chính là cuộc sống phú quý! Không phải là nàng không có cố gắng sắm vai nhân vật. Trên thực tế, nàng đã rất nghiêm túc học tập tinh thần tráng sĩ, đem bỏ hết tiền tài tùy thân của mình, hơn nữa còn dùng bùn đen trát lên khiến cho mình vừa bẩn vừa hôi thúi, sau đó đến chợ chọn một vị trí trải nghiệm cuộc sống ăn xin. Vừa bắt đầu rất thuận lợi, nàng rất nhanh có thu nhập, hơn nữa số tiền thu nhập của nàng.... .....Khi nàng len lén quan sát ngân lượn bên trong chén cơm tên khất cái cách vách, dường như số tiền thu nhập của nàng có hơi nhiều khác thường. Sau đó nàng từ từ phát hiện ra chỗ không đúng, chính là.... ..........Những nhân sĩ ném ngân lượng cho nàng, chính là người của Vô Danh sơn trang, mặc dù người trong Vô Danh sơn trang nhiều đến mức không thể khiến cho người ta nhớ ra ai với ai, nhưng nhìn khuôn mặt luôn có ấn tượng, dĩ nhiên là nàng nhớ những người này đều là thuộc hạ của hắn. Tiếp tục như vậy còn là trải nghiệm cái gì chứ? Căn bản là hắn ngăn chặn người khác đến gần nàng, trước mặt nàng đi tới đi lui đều là thủ hạ của hắn, làm gì còn ai có cơ hội đến gần nàng? Hơn nữa, đừng nói là trải nghiệm cuộc sống của khất cái, chính là trải nghiệm cuộc sống của Đại tiểu thư được ủng hộ ra sao! Thảm hại hơn lại không phải là chuyện này, mà là khi nàng bình tĩnh xác định lại, mới phát hiện tên khất cái đồng hành cũng là thủ hạ của hắn, còn trải nghiệm cái gì nữa! Chắc hắn không nghiêm chỉnh tới mức mua lại chợ chứ? Hắn làm như vậy thật sự rất quá đáng, không thể đem nàng nuôi thành hoa mẫu đơn trong vườn được! ''Chủ nhân của các người đâu?'' Cận Dĩnh nổi giận đứng dậy kéo áo đồng nghiệp bên cạnh, tức giận hỏi. Nam nhân này không thừa nhận yêu nàng còn chưa tính, tại sao phải ngăn cản đường của nàng? ''Ta.... .....Không có.... .........'' Hỏng bét, bị phát hiện, dáng dấp hắn dễ nhận biết như vậy sao? ''Cái gì mà không có?'' Cận dĩnh buồn bực không biết nên làm thế nào cho phải. ''Ta.... ...''Người cải trang thành tên khất cái không biết ứng phó như thế nào. ''Cài gì mà ta với ngươi? Hắn dâu?'' Cận Dĩnh nổi giận đùng đùng. ''Hắn.... ....ta.... ........ta không biết.... ...... ....tiểu thư.... ...... .......''Rốt cục chân tướng cũng lộ ra. ''Được, được.'' Dù sao hắn cũng đang ở chỗ không xa. Cận Dĩnh hung hăng cắn răng, quyết định: ''Nếu hắn dám phá hư trải nghiệm làm khất cái của ta, ta sẽ làm chiêu ác hơn!'' Đã nghe qua bán mình chôn cha, chắc chưa nghe qua bán mình chôn ca ca đâu nhỉ? Thật sự là nàng ước gì có thể đem cái danh nghĩa huynh trưởng của hắn đem chôn đi! ********************************************************** ''Đáng chết, đến tột cùng là nàng muốn làm cái gì?'' Nhìn thấy nàng cầm ngân lượng mà hắn phân phó thuộc hạ ném vào cái chén rách nát, chạy đến cửa hàng y phục, mua một bộ quần áo tang mặc vào, Diễn Hạo hổn hển xuất hiện trước mặt nàng. ''Bán mình chôn ca ca.'' Cận Dĩnh lạnh lùng lườm hắn một cái, vòng qua người hắn đi về phía trước. ''Bán mình chôn ca ca?'' Diễn Hạo giận đến mức muốn đem nàng úp xuống, đánh một trận vào mông nàng. ''Đúng vậy.'' Cận dĩnh cố ý trưng ra bộ dạng vô tội cười thật đẹp: ''Người khác bán mình chôn cha, ta bán mình chôn ca ca, có phải là cảm động hơn không? Ngay cả ca ca ta cũng nguyện ý đem mình đến để chôn hắn, loại chân tình này nhất đinh có thể chấn động thiên địa quỷ thần.'' ''Nàng.'' Diễn Hạo hung hăng trợn mắt nhìn nàng, cả buổi không thể nói ra câu nào. Từ khi bắt đầu đêm kia, nàng cũng không còn là cô gái nhỏ nghe theo hắn mọi chuyện nữa, mà biến thành tiểu nữ nhân đối nghịch mọi chuyện với hắn, chọc hắn tức giận. ''Ngươi tức giận sao?'' Cận Dĩnh cười ngọt ngào, cố ý muốn chọc hắn: ''Ngươi không nên tức giận, ca ca, ta nói với ngươi nha, mặc dù hiện tai chẳng qua là ta đang diễn, nhưng nếu như ngươi thật sự xảy ra chuyện gì, mà nhà chúng ta lại trở nên rất nghèo, ta nhất định cũng sẽ bán mình chôn ngươi!'' Nghe vậy, Diễn Hạo không kiềm chế được nữa, phát ra âm thanh như sư tử rống: ''Cái bộ dạng này của nàng còn ra thể thống gì nữa!'' Nàng thật đáng chết, bây giờ càng lúc càng quá đáng! Cho tới bây giờ hắn cũng chưa bao giờ tức giận với nàng, không! Phải nói là cho tới bây giờ nàng cũng chưa làm chuyện gì hoang đường khiến cho hắn tức giận! ''Ta chính là như vậy.'' Cận Dĩnh cười mà không cười: ''Ta vốn không phải là tiên nữ, mà là một người bình thường không hoàn mỹ! Ngươi muốn đem ta trở thành cái gì?'' Nàng cố ý khích hắn. Thật ra thì hắn luôn cho rằng không xứng với nàng. Nếu hắn cũng cứ cố chấp như vậy, nàng cũng chỉ có thể tiếp tục cố chấp đem hết phần tác yêu tác quái trong người nàng ra dùng. ''Nàng!'' Diễn Hạo nặng nề nhíu mày. ''Ta không có nói nàng là tiên nữ, nhưng nàng làm như vậy thật.... .........thật.... ...... ....'' ''Ngươi nghĩ thế nào cũng được, tốt nhất ngươi nên thay đổi cách nói ta không xứng với ngươi đi. Nếu ngươi thật sự sẽ nói như vậy, ta sẽ nghiêm túc suy nghĩ về chuyện trở thành thê tử.'' Ngoài miệng thì Cận Dĩnh cười cười nói, nhưng trong lòng thật sự nghiêm túc. ''Ta vĩnh viễn sẽ không nói nàng không xứng với ta!'' Diễn Hạo vội vàng rống lên, phát hiện ra mình luống cuống, mới nhanh chóng đổi lời: ''Nhanh chóng về nhà đi!'' ''Không muốn!''Cận Dĩnh trả lời không cần suy nghĩ. ''Ta sẽ không trở về nhà với ngươi, mà ngươi bây giờ cũng không có quyền đem ta trở về, không phải sao?'' Nàng lại lấy lời phụ thân giao phó làm bùa hộ mạng lần nữa. ''Ta quyết định bán mình táng ca ca, thì sẽ bán mình táng ca ca. Nếu như ngươi không bắt đầu ghét ta, không chân chính thừa nhận ngươi yêu ta, thì ta sẽ không từ bỏ quyết định này!'' Thân thể mềm mại của nàng tự như một làn khói biến mất trước mặt hắn, mà Diễn Hạo chỉ có thể nắm chặt hai bàn tay thành nắm đấm, trong lòng muốn giết người! Đáng chết, sao nàng lại biến thành người hắn không có cách nào khống chế như thế này? Nhưng mà, càng đáng chết hơn, hắn lại bị vẻ kiêu kỳ mạnh mẽ của nàng hấp dẫn, cái loại tình cảm đó, chắc chắn không phải là tình thân giữa huynh muội. Không được, không phải là như vậy, không phải là như vậy! Khi hắn muốn cầm thứ gì đó thật chặt, đem tất cả mọi thứ khống chế trong tay, mọi người và sự vật, bao gồm cả chính lòng hắn, thì lại không thể khống chế được nữa! *************************************************************** ''Đứng lên.'' ''Không muốn!'' ''Nàng đứng lên cho ta.'' ''Không muốn!'' Náo nhiệt cả một khu chợ, mà tâm điểm chính là Dĩnh nhi cùng Diễn Hạo. Thuộc hạ của Diễn Hạo vây thành vòng tròn bên ngoài, ngăn cản đám đông chằng chịt xung quanh. ''Chết tiệt! Tại sao nàng lại không chịu đứng lên?'' Diễn Hạo nhíu mày, căm giận muốn đưa tay kéo người nhưng lại không dám ra tay. ''Tại sao ta lại phải muốn đứng lên? Ta rất vất vả mới có thể biến mình thành như vậy, hơn nữa đã đến nơi này sao lại phải đứng lên? Ngược lại là ngươi, ngươi vây hãm nhiều người ở nơi này như vậy, hại ta không có ai đến nhìn, đến bây giờ cũng không có ai chịu đến mua ta!'' Cận Dĩnh căm hận nhìn hắn chằm chằm. ''Nàng!'' Vừa nghĩ tới việc nàng làm ra loại ý đồ quỷ quái này, hắn đã rất muốn bắt nàng lại sửa chữa một phen. ''Đến tột cùng là tại sao nàng lại làm ra loại chuyện này? Làm đại tiểu thư an toàn ở trong sơn trang có cái gì không tốt?'' ''Dĩ nhiên là không tốt, ta ở trong sơn trang làm đại tiểu thư sẽ không lấy được người yêu, vậy không bằng ta ra ngoài bán mình chôn ca ca một lần, xem có một chút cơ hội có thể khiến ngươi yêu ta hay không.'' Cận Dĩnh cau mày. ''Ngươi cho rằng ta thích bán mình chôn ca ca sao? Ngươi không biết loại việc này rất ngu xuẩn sao? Ngươi cho rằng vì sao ta phải bán mình chôn ca ca, còn không phải là vì ngươi?'' Nói tóm lại, nếu đầu óc hắn tiếp tục ngu ngốc nữa, nàng sẽ không ngại cực khổ tiếp tục làm thêm mấy trò vui đùa nữa, dù sao tất cả cũng là để cứu vớt đầu óc hắn. ''Vì ta? Nàng vì ta mà bán mình chôn ca ca?'' Diễn Hạo nhướng mày, cố ý xuyên tạc ý nàng: ''Đến tột cùng là nàng vì ta cái gì? Rủa ta chết sao?'' ''Rủa ngươi chết?'' Vừa nghe tới mấy lời mới mẻ này của hắn, tâm tình giao động, lập tức mở miệng ngăn cản hắn: ''Thật sự là ta rất muốn đem đầ óc chết bầm của ngươi đi chôn!'' Rống một câu, nàng tức giận xoay đầu, trừng đám thuộc hạ ở phía sau lưng nàng: ''Mau tránh ra!'' Thuộc hạ của hắn sững sờ một chút, đành phải lui về phía sau một bước. ''Không cho phép!'' Khi hắn ra lện, thuộc hạ của hắn lại tiến lên hai bước. Bây giờ lại dựa gần nàng, thật là chướng ngại vật đáng ghét trên đường! ''Mau tránh ra!Bổn đại tiểu thư muốn qua, nếu các ngươi còn dám cản trở ta như vậy, ta lập tức gửi thư về nhà, mời cha tới giúp ta!'' Nàng trực tiếp mang cha ra. Lần này thuộc hạ của Hiễn Hạo lâm vào tình thế khó xử, biết không nên nghe chủ tử ra lệnh, mà là nghe uy hiếp của muội muội chủ tử. ''Không được! Nếu không các người liền chờ đó đến khi nàng gửi thư về nhà đi.'' Cận Diễn Hạo lại quát nạt, khiến cho đám thuộc hạ ngoan ngoãn đứng yên không dám động đậy. ''Mau tránh ra!'' ''Không cho!'' ''Mau tránh ra!'' ''Không cho!'' Hai người lại tiếp tục ta tranh ngươi đấu, ai cũng không chịu thua, khiến cho Cận Dĩnh thật sự quá mệt mỏi, tất cả ủy khuất bị hắn hung hăng áp chế rốt cuộc cùng phát, nàng không thể nhịn được nữa lên tiếng khóc lớn. ******************************************************** Giữa tiếng ồn ảo của chợ, khi truyền ra âm thanh khóc lớn của cô gái liền khiến cho mọi người bu tới. ''Nơi đó đang xảy ra chuyện gì?'' Tất cả mọi người đi ngang qua đều tự động bon chen vào bức tường người. ''Cho qua, cho qua.'' Những người đi dường kia sống chết một phen, dùng hết sức lực của mình, chen chú đẩy hết người của Vô Tranh son trang vào sát trong. ''Nàng đừng khóc mà, Dĩnh nhi.... ...... ...''Tâm điểm bên trong, Diễn Hạo tay chân luống cuống cố gắng khuyên nhủ Cận Dĩnh đang thút thít không dứt. Nói thật, cái gì hắn cũng không sợ, chỉ sợ duy nhất nước mắt của nàng. Lúc nàng thút thít, cho dù hắn có muốn ngăn cản thế nào cũng không thể nói ra, chỉ cầu nàng không khóc. Cho nên, khi còn bè đã dạy nàng không được khóc, lâu ngày, nàng cũng tạo thành thói quen không dễ dàng khóc, nên khó có thể khiến cho hắn hoảng loạn. Chẳng qua là gần đây, dường như nàng càng lúc càng thích khóc, mỗi lần khóc sẽ khiến cho hắn không biết nên làm thế nào cho phải, giống như bây giờ, cho dù nàng muốn treo biển hiệu bán mình chôn ca ca lên lưng hắn, chỉ sợ hắn cũng phải ngoan ngoãn gật đầu. ''Ô....ô.... .........ô.... ....''Dĩ nhiên là Cận Dĩnh phát hiện ra hắn đang hoảng hốt, vì vậy càng khóc lơn hơn. ''Vị cô nương này, nàng sao thế?'' Vị cô nương xinh đẹp như vậy lại đang khóc tất nhiên sẽ chạm tới lòng người qua đường ất, bính, giáp..., tất nhiên sẽ vội vàng tiến đến hỏi thăm. ''Nàng không có sao.'' Diễn Hạo dùng ánh mắt sắc bén quét hết một vòng người đứng xung quanh. Bình thường chỉ cần dùng ánh mắt này hắn cũng có thể dọa lui người, nhưng vấn đề là vào lúc này, mọi người lại không chút đụng đậy, vì nơi này còn có một thứ hấp dẫn hơn khiến bọn họ lưu lại. Ngay cả tiếng khóc thút thít của cô gái này cũng có thể xinh đẹp như vậy. ''Ô.... .....oa.... ...... .....''Cận Dĩnh nhận ra rằng mình trở thành tiêu điểm của mọi người, lập tức dùng sức khóc lớn hơn. ''A, bán mình chôn ca ca?'' Cuối cùng cũng có người không cẩn thận nhìn thấy bảng hiệu sau lưng Cận Dĩnh. ''Nàng muốn bán mình chôn ca ca.'' ''Cô nương, nàng thật có hiếu, ngay ca ca mà nàng cũng nguyện ý bán mình chôn hắn.'' Mọi người giả bộ cảm động, nhưng một mặt lại bắt đầu lựa tiền. ''cút ngay.'' Tiếng hô của Diễn Hạo mặc dù kinh người, nhưng vấn đề là trước mắt có một cô gái tuyệt sắc khóc thê thảm khiến mọi người khó có thể kháng cự sức hút của nàng, đến nỗi hoàn toàn không có người nghe lời của hắn. ''Vậy đi, ta trả năm mươi lượng, nàng theo ta có được hay không?'' Mở miệng kêu trước, người qua đường Giáp dường như muốn nhanh cơ hội này đem nàng đi. ''Ta ra một trăm lượng.'' Nói sau chưa chắc thua! Huống chi người qua đường Ất không muốn thua, mỹ nhân trước mắt này muốn làm cho người ta thèm nhỏ dãi. ''Ba trăm lượn.'' Người qua đường Bính không đếm xỉa gì. ''Năm trăm lượng!'' ''Bảy trăm lượng!'' ''Chín trăm lượng!'' ''Một ngàn lượng!'' Giá cả không ngừng tăng lên, không khí càng lúc càng sôi động, cho đến khi Diễn Hạo nổi cơn điên móc ra hai mươi vạn lượng ngân phiếu, ném xuống đất trước mặt nàng. ''Nàng, ta muốn! Các ngươi đừng mong giành được!'' Hai mươi vạn lượng ngân phiếu vừa xuất hiện, đoàn người trợn tròn mắt, một dám người đứng yên nơi đó, nhìn Diễn Hạo một chút, lại nhìn đến đám ngân phiếu trên mặt đất, sau lại nhìn mỹ nhân khuynh thành thêm chút nữa, mặc dù cảm thấy không cam lòng nhưng phải suy nghĩ một chút. Người ta ném ra hai mươi vạn lượng, bọn họ không có, làm sao có thể so bì với hắn? Nhưng mà nếu muốn bọn họ phủi mông rời đi, bọn họ cũng không nguyện ý, dù sao cũng có thể nhìn mỹ nhân lâu một chút. Dĩ nhiên là bọn họ cũng muốn xem kịch vui. ''Hai mươi vạn lượng?'' Cận Dĩnh ngồi xổm xuống, nhặt đám ngân phiếu lên, sau đó chậm chạp đứng dậy. ''Nô tỳ trị giá nhiêu đây sao? Đại gia ngài chớ nới đùa.'' Nàng đem toàn bộ ngân phiếu nhét vào trong tay Diễn Hạo. Sắc mặt Diễn Hạo đã khó coi tới mức không từ ngừ nào hình dung nổi. ''Vị đại thẩm này, người vừa mới ra giá bao nhiêu?'' Cận dĩnh đi về phía số ít nữ giới trong hiện trường,ánh mắt của nữ nhân này không giống những nam nhân kia, dường như mỗi người bọn họ muốn lột sạch y phục của nàng, có lẽ sẽ tương đối an toàn. ''Ba ngàn lượng.'' ''Được rồi, vậy ta đi cùng người.'' Cận Dĩnh nói không chút lưỡn lự, hoàn toàn không biết nàng đem mình bán cho một nơi có nhiều đàn ông hơn. Không sai, vị đại thẩm này là má mì Danh, nơi mà nàng ta muốn dẫn Cận Dĩnh đi, ngoại trừ kỹ viện, thì không còn nơi nào khác.

Dường như yêu có điểm phức tạp. Từ chối không để mình thành trách nhiệm của ngươi. Lại cam tâm tình nguyện Làm gánh nặng ngọt ngào cả đời của ngươi. Phát hiện ra mình lại đi vào đại bản doanh của sắc quỷ này, đầu tiên, Cận Dĩnh tức giận mình tại sao lại không chọn nơi an toàn nhất, sau đó lại nghĩ lại, như vậy cũng tốt, để nàng vào nơi này có thể tự trải nghiệm cuộc sống tốt hơn. Hơn nữa, rõ ràng là nàng tuyệt đối sẽ không có bất kỳ nguy hiểm nào, bởi vì có một nam nhân nhất định sẽ ra mặt bảo vệ nàng! Nàng còn khẩn trương làm gì? Tốt nhất là an tâm ở đây cắn hột dưa uống trà. Cắn hột dưa uống trà? Đó là tất nhiên! Vốn là cô nương nào khi đến đây đều phải học tập các loại tay nghề, mới có thể đi ra gặp khác, nhưng mà nàng vốn là tài nữ tinh thông tất cả cầm kỳ thi họa, ngay cả sư phó do kỹ viện mời tới cũng thua kém nàng, vậy nàng còn phải học sao? Còn về phần kỹ xảo hầu hạ nam nhân? Má mì Vương Đại Dung nói rằng nàng là cô nương xinh đẹp, trong sạch, càng không xun xoe, nam nhân càng yêu, cho nên nàng không cần bắt chước học gì cả, cỉ cần ở chỗ này cắn hột dưa uống trà. Xem ra nàng thật sự là có số làm Đại tiểu thư, ngay cả đi tới kỹ viện mà mạng cũng tốt như vậy, có thể quá khoa trương hay không? Trải nghiệm cuộc sống? Nàng chỉ cảm thấy cuộc đời nàng thật sự quá tốt, một chút bi thảm cũng không có. Nhưng như vậ thì cũng chẳng có gì tốt, mục tiêu tìm hiểu cuộc sống trước kia của hắn hoàn toàn sụp đổ. Nhưng mà dù sao cũng không có quan hệ gì nữa! Dù sao thì nàng cũng khiến hắn nổi giận lôi đình, chỉ cần khiến lửa giận của hắn tới cực điểm làm hắn muốn nổ tung, phải thừa nhận là hắn rất yêu nàng, là được rồi! ****************************************************** Bình thường đã có nhiều người đến kỹ viện Thiên Hương Lâu, nhưng hôm nay còn tụ tập nhiều hơn nữa chỉ vì tin đồn là hôm nay cô nương nổi danh quốc sắc thiên hương sẽ ra đón khách, hơn nữa còn để cho mọi người tham gia ra giá tại Thiên Hương Lâu để được dêm đầu tiên của nàng. Giờ phút này, bên trong Tiền viện của Thiên Hương lâu náo nhiệt cực kỳ, không phù hợp không khí tản mát vi thương tỏa ra từ một người, đó là Diễn Hạo. Hắn lạnh lùng mím môi, không nói một lời, trong lòng lửa cháy rừng rực. Hàng thật sự bán mình đi, còn ngay trước mặt hắn! Đáng chết! Đáng chết! Từ trước đến nay nàng đều là một muội muội tốt, khéo léo lại biết nghe lời, từ khi nào trở nên lớn mật như thế, dám đem mình bán vào kỹ viện! Tối hôm nay hắn không dạy dỗ nàng một bữa thật tốt, hắn không gọi là Cận Diễn Hạo! ''Năm trăm lượng!'' ''Một ngàn lương!'' Một ngàn năm trăm lượng!'' ''Hai ngàn lượng!'' Thanh âm ra giá của mọi người kéo hắn từ trong cõi thần tiên trở về thực tại, ngước mắt nhìn lên khán đài, nàng dám cười với một đám nam nhân khác! Đáng chết! Tại sao nàng lại cười với nam nhân khác? Đáng chết! Đám nam nhân này có tư cách gì mà nhìn nàng cười? Ngọn lữa chiếm hữu mạnh mẽ cháy lên trong lòng hắn, sắc mặt Diễn Hạo không thay đổi, nhìn một đám hỗn loạn trước mắt, trong bàn ta nắm chặt kia hé ra một góc tờ ngân phiếu hai mươi vạn lượng. ĐÁng chết, khi đó nàng không chọn mà bỏ tấm ngân phiếu lại vào trong tay hắn, sau đó chọn một nữ nhân trong mắt tràn ngập tiền để bán mình! Hiện tại hắn sẽ dùng hai mươi vạn lượng này mua nàng! Đang lúc mọi người còn huyên náo, một tờ ngân phiếu đã được dùng lực phi qua tất cả mọi người dừng lại trước mặt Cận Dĩnh, sức mạnh kia vừa nhìn cũng biết không phải người nào cũng làm được. Mọi người định thần nhìn lại, lại là hai mươi vạn lượng ngân phiếu! Nhiêu đó đã đủ mua lại cả kỹ viện này! Mọi người hoảng sợ, vội vàng theo hướng ngân phiếu bay tìm người đã phi tờ ngân phiếu đó. Một nam nhân lẻ loi, tuấn mỹ cực kỳ, gương mặt lạnh như băng tràn đầy sức lực mở miệng: ''Hai mươi vạn ngân lượng, mua đêm nay của nàng! Còn nữa, chuộc nàng về!'' Giọng nói khí thế của hắn vừa hé ra, mọi người rối rít nhượng bộ lui binh, tự động mở đường về phái trước nhường hắn, để hắn chậm rãi bước lên phía trước. ''A, công tử?'' Lão bản cũng đã nhận ra hắn là người muốn mua Cận Dĩnh, vội vàng tươi cười: ''Hôm nay chúng ta chỉ nói đến đêm đầu tiên của nàng, không có nói đến chuyện chuộc thân của nàng.'' ''Bây giờ nói.'' Diễn Hạo hoàn toàn không chấp nhận lời nói khác. ''Công tử, chuyện này.... ......'' Lão bản bị thái độ kiên quyết của hắn làm lúng túng. ''Ngươi có thể.......'' ''Không thể.'' Diễn Hạo phủ quyết nhanh chóng. ''Như vậy không ổn đâu đại gia.'' Lão bản vẫn còn mê mang đầu óc, ngay lúc hết đường xoay sở, chỉ duy nhất người kiềm chế được Diễn Hạo là Cận Dĩnh cười , ra mặt thương lượng: ''Cảm tạ sự yêu thương của ngài đối với tiểu nữ, tiểu nữ có thể bồi ngày ngủ một đêm cũng được, nhưng thật sự nếu muốn chuộc thân........Người đem đến mười hai vạn ngân phiếu lại không đổi ra, nếu tiểu nữ cứ đi theo người như vậy, sau đó dại nương mới phát hiện ngân phiếu này là giả, vậy người khác sẽ cho rằng tiểu nữ với người thông đồng lừa gạt để ăn uống ở đây.'' ''Tấm ngân phiếu này sao có thể là giả?'' Tính hung hăng của Diễn Hạo lại bùng phát. ''Đây là ngân phiếu của Vô Danh sơn trang!'' ''Uy tín của Vô danh sơn trang mọi người đều biết, nhưng vẫn nên có tâm phòng bị người khác, hơn nữa tấm ngân phiếu này của ngài có giá trị lớn như vậy, ta bồi ngài ngủ một đêm liền lỗ vốn, nếu ta bỏ đi theo ngài, không phải là đại nương thua thiệt lớn sao?'' Đoán rằng người bình thường chưa từng gặp các đại thiếu gia đại danh đỉnh đỉnh của Vô Danh sơn trang, nên Cận Dĩnh to gan lớn mật không thèm chừa chút mặt mũi nào cho hắn. ''Nàng.... .....''Diễn Hạo giận đến mức muốn giết người. ''Đúng vậy, công tử, nếu muốn đem nàng chuộc về, sáng sớm ngày mai trở lại rồi chúng ta nói chuyện, tối nay sẽ để cho ngươi đưa nàng vào phòng được không?'' Má mì chỉ cầu sao cho có thể nhanh chóng đuổi cái vị khách so với thiên vương còn khó giải quyết hơn này đi. Diễn Hạo im lặng không lên tiếng, chẳng qua là dùng ánh mắt sắc bén nhìn chòng chọc vào Cận Dĩnh. Cận Dĩnh thấy hắn trầm mặc không nói, vội vàng lên tiếng: ''Đại nương, xem ra vị đại gia tức giận rồi, tối nay cũng không muốn ai bồi hắn, vậy có cần ... ...... ....'' Đã đến ranh giới của sự bộc phát, Diễn Hạo không cho nàng cơ hội nói xong lời của mình, hắn nhíu mày, bước thẳng lên trên, lướt qua má mì ôm lấy thắt lưng nàng. ''Không có gì nữa! Tối nay, ta muốn nàng!'' *********************************************************************** Dường như hắn rất tức giận! Rất tức giận! Đến mức không thở được! Cận dĩnh nhìn vẻ mặt đằng đằng sát khí của hắn, trong lòng nàng ngược lại càng muốn ăn mừng. Từ sau khi nàng rời khỏi Vô Danh sơn trang, càng lúc càng nhìn thấy nhiều vẻ mặt tức giận của hắn, trước kia chỉ cần hắn hơi giận, nàng liền sợ hắn không thích nàng, nhưng bây giờ nàng càng tốn hết tâm tư chọc giận hắn, bởi vì nàng biết, khi hắn tức giận liền cho thấy thật ra hắn rất quan tâm nàng. Hơn nữa không phải là loại tình huynh muội, mà là một loại khác.... ... ''Ngươi ôm ta như vậy làm gì? Ngươi muốn ôm ta đi đâu?'' Ngoài mặt Cận dĩnh giãy dụa không ngừng nghỉ, nhưng trong lòng thì hoàn toàn không phải vậy. Oa, thật ấm áp nha! Oa, rất có phong độ nha! Oa, thật là giỏi nha! ''Câm miệng!'' Diễn Hảo đi thẳng về phía gian phòng mà má mì an bài cho nàng. ''Ủa, làm sao ngươi biết phòng ta ở chỗ nào? A nhất định là ngươi âm thầm theo dõi ta, tại sao ngươi có thể làm như vậy!!!'' Cận Dĩnh không biết sống chết cố gắng náo loạn hắn một trận, dù sao thì mục đích chính của nàng cũng là làm cho hắn tức giận tới mức cực điểm. ''Tại sao ta không thể như thế?'' Diễn Hạo không cầm được cơn giận lớn tiếng quát, hoàn toàn không nhớ thân phận gì khác. Ý thức trách nhiệm về việc hắn là ca ca, nàng là muội muội đã sớm bị hắn quăng lên chín tầng mây. ''Sao ngươi lại có thể cưỡng ép ôm ta đi như vậy, còn mua một đêm của ta?'' Hắc hắc hắn đã mở cửa ra. ''Rõ ràng ngươi chính là ca ca mà!'' Diễn Hạo đã tức đến mức không còn cảm giác gì khi nghe nàng nói vậy. Hắn chỉ cần vừa nghĩ đến chuyện nàng làm trò khoa trương như vậy, để cho nhiều nam nhân chảy nước miếng, hắn liền hận không thể đem giết tất cả mọi người cho hả giận! ''Ca ca? Ca ca cái gì? Trong mắt nàng khi nào thì có người ca ca này?'' Diễn Hạo thẳng thay ném nàng lên giường. ''Ai da! Bởi vì ngươi không giống ta, ta mới không thèm loại ca ca này!'' Cận Dĩnh kêu lên một tiếng, ngoài mặt giả vờ như rất đau, nhưng trong lòng lại rất mừng rỡ. Xem ra hắn thật sự giận, rất giận! ''Không giống nhau? Ai nói ta không giống?'' Tức giận của hắn đã đạt cảnh giới cao nhất. ''Loại chuyện đáng chết như vậy mà nàng cũng làm ra.... ......''Hắn giận tới mức chẳng biết nói như thế nào, sải bước đến bên mép giường bước lên. ''Ta làm ra loại chuyện gì cũng không có quan hệ gì với ngươi, uy, ngươi đừng tới nha.'' Cận Dĩnh giả vờ lo sợ núp ở trong góc giường, trong lòng đã bắt đầu đốt pháo để ăn mừng. ''Không cho phép!'' Sắc mặt Diễn Hạo bình tĩnh tiến vào, kéo nàng vào trong ngực của mình. ''Ta không mướn cùng ngươi làm cái kia nữa, rõ ràng ngươi chính là ca ca của ta, ta muốn cùng với nam nhân khác.... .....'' Lời Cận Dĩnh chưa nói hết, một nụ hôn nóng bỏn đã rơi xuống, lược bỏ hoàn toàn những lời phản kháng của nàng. ''Ta không cần biết nàng có phải là muội muội của ta hay không, tối hôm nay, ta muốn nàng!'' Ha ha ha phép khích tướng thật sự có hiệu quả, nàng muốn hắn là như thế! ''Ta.... .....''Mặc dù trong đầu Cận Dĩnh rất vui vẻ, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ như không muốn. Nhưng mà, nàng còn chưa kịp nói gì, đã bị hắn đẩy ra nằm trên giường, mà y phục trên người cũng bị hắn xé rách không còn gì. ''Ngươi........ngươi muốn làm gì?'' Cận Dĩnh vừa nói xong đã hận không thể cắn đầu lưỡi mình! Trên thực tế, động cơ của hắn đã quá rõ ràng. ''Nàng là của ta! Chỉ có thể là của ta!'' Lời nói vừa dứt, hắn quỳ gối ở phía sau lưng nàng, cứng rắn nhét tiểu đệ của mình vào bên trong hoa huyệt còn khô của nàng vì ham muốn. ''A.... .........'' Cận Dĩnh dùng hết khả năng thả lỏng cơ thể, nhưng vẫn chưa chuẩn bị xong tình huống tiếp nhận xâm nhập của hắn, cảm giác như vừa bị lửa đốt vừa đau đớn. ''Ca.'' ''Ta không cho nam nhân khác chạm vào nàng! Nàng chỉ có thể là của ta, có nghe hay không?'' Bị nàng ép tới trạng thái điên cuồng, Diễn Hạo đã quên mất cái gọi là thương hoa tiếc ngọc, chảng qua là không ngừng mượn cớ giải phóng cơ thể để đoạt lấy nàng. ''A.... ....ca.... ......ca ca.... .........''Trên mặt Cận Dĩnh tràn ngập đau đớn, nhưng trong lòng vẫn vui mừng không dứt. Nàng hiểu hắn để ý đến nàng cỡ nào. Khi hắn rút ra đưa vào, lực đạo mạnh mẽ cùng chiếm lĩnh, như cố gắng bắt lấy.... ......... Trong đầu vừa nghĩ được đến đây, cộng thêm việc hắn không ngừng rút ra tiến vào, vốn là đang khô khốc, hoa nguyệt đã trở nên ấm áp và ướt át, theo sự kịch liệt của hắn, thân thể mềm mại của nàng dần dần cảm nhận đươc cảm giác vui thích, bắt đầu rên rỉ âm thanh trầm bổng. ''Ca ca.... .......a.... .....'' ''Dĩnh nhi, Dĩnh nhi.... ...... ...''Không ngừng rút ra tiến vào, lửa giận trong lòng Diễn Hạo từ từ bị thay thế bởi tư vị tuyệt vời khi cùng nàng quấn quít. Mỗi lần vào sâu trong hoa huyệt yêu kiều của nàng, tiểu đệ hắn sẽ chạm vào một vòng non nớt tận sâu bên trong, khi rút ra tiến vào thì sẽ được ma sát bởi tầng tầng hoa điệp ( Thiên Di: Điệp: nếp nhăn, nàng nào hiểu thì hiểu )cảm giác sung sướng không dứt! ''Ca.... ......a.... ...... .....a.... ........Ta không nhanh được.... ...... ...'' Tối nay hắn giống như một loại mãnh thú, dường như trực tiếp đánh bật sự e lệ của nàng, qua mỗi lần lên đến đỉnh, hắn lại tiếp tục thăm dò, khiến cho hoa huyệt của nàng chống đỡ không nổi, rất nhanh vì cao trào liên tục mà rên rỉ cầu xin tha thứ. ''Nhớ, nàng là của ta, cả đời này chỉ có thể là của ta!'' Ngay cả khi nàng đã liên tục cầu xin, hắn vẫn không ngừng xâm nhập nàng, cho đến khi nàng bất tỉnh , hắn mới gieo trọn vẹn vào trong thân thể mềm mại của nàng.... ....... **************************************** ''Đừng gọi ta dậy, ta muốn ngủ, ta muốn ngủ nữa!'' Tối qua bị hắn sửa chữa hết sức thê thảm nên sáng ngày hom sau, nàng chẳng còn sức mà rời giường. Hết lần này đến lần khác Diễn Hạo ước gì có thể nhanh chóng mang nàng ra khỏi cái nơi quỷ quái này, không hỏi một tiếng liền giúp nàng mạc y phục, sau đó lôi nàng ra khỏi giường. ''Bây giờ phải đi!'' Diễn Hạo không thèm nói, ra lệnh luôn. ''Không muốn.... ...... ....Tại sao phải đi bây giờ, nơi này rất tốt mà.'' Cận Dĩnh biến lồng ngực rộng rãi của hắn làm ổ, ngủ thoải mái. ''Tại sao lại không thể đi bây giờ? Chẳng lẽ nàng còn muốn ở lại đây sao?'' Sắc mặt Diễn Hạo lại kém đi nhiều. ''Ở chỗ này rất tốt mà, có sao đâu?'' Cận Dĩnh nửa tỉnh nửa mê đáp bừa, không biết rằng lời nàng vừa nói khiến hắn tức giận. ''Nàng.... ...''Diễn Hạo lắc nàng mạnh mẽ. ''Đến tột cùng là có muốn ta sống không hả? Cận Dĩnh Nhi!'' Hử? Cận Dĩnh bị hắn lắc cho không thể ngủ, đột nhiên lại nghe thấy hắn gọi tên đầy đủ của nàng, không khỏi kinh ngạc trợn to mắt, ngơ ngác nhìn hắn. Nàng lại làm chuyện gì khiến hắn tức giận sao? Lần đầu tiên hắn gọi tên đầy đủ của nàng, điều này thật là lạ! ''Đi!'' Bây giờ hận ta đi, ta nhất định phải đem nàng chuộc về!'' Mặc dù ngoài miệng Diễn Hạo nói là đi cùng hắn nhưng trên thực tế còn không để cho chân nàng chạm xuống đất, hay nói cách khác, nàng nàng đang trong trạng thái mơ màng bị hắn xách đi. ''A.... .....''Thì ra là lúc nãy nói cái này sao? Ai da, thật là muốn ngủ quá! ''Nàng không muốn đi? Diễn Hạo nhìn bộ dáng rã rời của nàng, nhíu mắt nói: ''Ta cảnh cáo nàng, nếu nàng dám trốn về, ngay lúc nàng trở lại đây kỹ viện này sẽ bị ta san phẳng!'' ''A?'' Xem ra đêm qua kích thích hắn rất lớn, hahaha, chơi thật vui. ''Còn nữa.'' Thấy nàng trợn to mắt, Diễn Hạo không yên tâm tiến hành dặn dò kỹ lưỡng: ''Nàng không được cho ta chơi loại trò chơi bán mình này nữa, sau này nếu nàng cả gan xuất hiện ở kỹ viện, ta sẽ dùng mọi biện pháp khiến cho kỹ viện đó đóng cửa chỉ sau một đêm!'' ''À.... ....''Cận Dĩnh gật đầu ra vẻ nghe được, bề ngoài xem ra rất bình tĩnh, thật ra bên trong vui điên cuồng. Xem ra hắn thật sự bị nàng kích thích đến trình độ không còn chịu được rồi! Nàng vô cùng tin tưởng, nếu nàng thật sự dám ''ngựa quen đường cũ'', khẳng định là chắc chắn trong thời gian ngắn nhất hắn sẽ làm được điều mình nói!

Ngươi làm gì nữa thế? Ngươi buông ta ra! Buông ta ra! Rõ ràng là phụ thân nói ngươi không thể hạn chế hành động của ta! Ngươi mau buông ta ra!'' Cận Dĩnh gào khóc điên cuồng. Hắn dùng tốc độ so với ông trời thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn đem chuộc khế ước bán thân của nàng về, sau đó liền kéo nàng cửa hàng thời trang, rồi lại đem nàng đến một nhà trọ. Nàng hỏi hắn muốn làm gì, hắn lại không nói, nàng buồn bực muốn chết, định kêu la điên cuồng trên đường. Mặc dù khi nàng kêu la là có thể giành được sự đồng tình từ người khác, nhưng mà cũng rất hiển nhiên, hắn so với bao công mặt còn đen hơn, dọa sợ tất cả người qua đường muốn cứu vớt nàng, căn bản là bọn họ còn không dám đến gần hắn nửa bước, ngay cả chủ nhà trọ cũng lo sợ, chỉ ngại một khi tính khí hắn không tốt liền đem toàn bộ nhà trọ phá hủy. Cho nên nàng không thể làm gì khác hơn là không thèm để ý hình tượng, tiếp tục kêu loạn, muốn hắn thả nàng xuống. Nàng vừa kêu loạn vừa cảm thấy thú vị, trước kia khi hai người bọn họ sống chung, loại tình trạng như bây giờ cực xuất hiện, từ sau khi nàng rời khỏi Vô Danh sơn trang, mọi thứ liền trở nên khác hẳn. Nàng trước nay đều nghe lời, thì bây giờ trong máu đã có phần tử phản nghịch xuất hiện, còn hắn luôn chững chạc từ trước tới nay có thể tức giận đến mức đấy, điều này thật sự là rất có ý nghĩa. Mà cực hạn là ở đâu? Nàng rất muốn khiêu chiến thử xem. ''Mặc vào.'' Cuối cùng Diễn Hạo cũng thả nàng xuống, đồng thời ném túi y phục mới mua cho nàng. ''Đợi một chút, đây là y phục của nam nhân, sao ta phải mặc y phục của nam nhân?'' Cận Dĩnh nhìn chằm chằm túi quần áo kia, trong lòng thật sự không hiểu. Sắc mặt Diễn Hạo bình tĩnh:''Không có lý do, mặc nó vào.'' Không có lý do gì sao ta phải cải trang thành nam nhân?''Cận Dĩnh còn lâu mới chịu nghe lời mà cải trang. ''Dù gì thì ta cũng là một đại mỹ nữ!'' ''Thay!'' Một câu của nàng đánh trúng nỗi đau của Diễn Hạo, gương mặt đẹp trai trở nên chán nản. ''Không đổi!''Cận Dĩnh cũng kiên trì.''Trừ phi ngươi nói cho ta biết lý do muốn ta thay nam trang.'' Nàng cũng không tin là hắn không có lý do gì. ''Không đổi? Vậy ta giúp nàng!'' Diễn Hạo tức quá liền tự ra tay giải quyết vấn đề. Cận Dĩnh vội vàng dùng hai tay che ngực, lùi một bước dài về phía sau. ''Ngươi dám giúp ta thay quần áo, ta liền khóc cho ngươi xem!'' Nàng xuất chiêu ra, vẻ mặt nghiêm túc khiến người ta có cảm giác nàng nói được làm được. ''Nàng.... .....''Khí thế của Diễn Hạo bến mất hoàn toàn. Vừa nghĩ tới cảnh nàng khóc thút thít, hắn liền mềm lòng, không dám ức hiếp nữa, chỉ nhẹ nhàng đưa lên:''Mặc nó vào.'' Thậm chí ngay cả giọng nói cũng trở nên dịu dàng. ''Ngươi phải nói cho ta biết lý do tại sao trước.'' Thì ra là trong ba chiêu một khóc hai náo ba treo cổ có tác dụng nha, trong đó chiêu thứ nhất là có tác dụng nhất ! Nàng phải học thêm mới được. Cận diễn Hạo nhíu mày, không vui nhìn nàng:''Trang phục hiện tại trên người nàng còn ra thể thống gì nữa?'' ''Trang phục của ta?'' Cận Dĩnh suy nghĩ một cái liền hiểu ra. Y phục trên người nàng là quần áo từ kỹ viện mà ra, mặc dù đã kín nhất trong số những bộ đồ ở đó nhưng vẫn còn lộ thân hơi nhiều, khó trách từ đầu tới cuối hắn đều ôm chặt nàng vào ngực, không để cho nàng cơ hội thoát ra, chắc là không muốn cho người khác nhìn thấy nàng. ''À.... ....Ngươi tức là vì bộ y phục này sao? Vậy tại sao không mua y phục nữ cho ta mặc?'' Nàng mơ hồ biết nguyên nhân nhưng cố ý khích hắn nói ra. ''Hừ.'' Diễn Hạo lạnh lùng hừ một tiếng. ''Ngươi không nói lời nào làm sao ta biết được, mà không biết thì làm sao ta đổi?'' Cận Dĩnh học được chiêu uy hiếp từ hắn. ''Nàng......''Diễn Hạo tức đến mức định cầm y phục mặc luôn cho nàng. ''Ngươi dám làm loạn ta khóc cho ngươi xem!'' Cận dĩnh lại xuất tuyệt chiêu. ''Nàng.... ........''Quả nhiên, toàn bộ khí thề của hắn lại biến mất. ''Mau nói cho ta biết tại sao lại muốn ta mặc nam trang, không cho ta mặc nữ trang, chẳng lẽ ngươi sợ nam nhân khác nhìn ta sao?'' Cận Dĩnh mỉm cười hứng thú. thuận miệng đoán, không nghĩ rằng hắn lại giật mình, sắc mặt trở nên quái dị. ''Trên đường đi, nam nhân giống như là muốn nuốt sống nàng, bọn họ không có tư cách nhìn nàng!'' Cuối cùng Diễn Hạo cũng chịu nói. ''Không đâu, ta cảm thấy không có gì cả, tại sao ngươi lại tức giận như vậy? Không phải là trên đường cũng có một đống nhữ nhân nhìn ngươi như vậy sao?'' Cận Dĩnh thản nhiên nói. ''Không giống nhau!'' Diễn Hạo hậm hực nói. ''Ai nói không giống nhau? Ta cảm thấy rất giống mà.'' Cận Dĩnh nhíu mày, nghi ngờ tiêu chuẩn của hắn. ''Những nam nhân kia muốn lột y phục của nàng ra, ăn luôn nàng!'' Cặp mắt Diễn Hạo bốc lửa, dường như là rống lên. ''Ta thấy những nữ nhân kia cũng không phải là sói đội lốt cừu sao?'' ''Ta có thể bảo vệ mình, nàng thì không!'' Diễn Hạo rõ ràng dứt khoát nói thẳng ra điểm khác biệt giữa hai người. ''Ai nói ta thì không? Lập trường của ta rõ ràng hơn, xem đi, cho tới bây giờ ta đều không giấu diếm việc ta chỉ thích một mình ngươi, chuyện ta chỉ muốn gả cho ngươi là thật, ngươi thì sao? Ngươi có sao?'' Nói tới chỗ này, đổi lại thành nàng tức giận. Rõ ràng tối hôm qua còn ngọt ngào như vậy, thế mà vừa rời giường đã trở thành người khác rồi sao? Thật là một nam nhân hai mặt, tức nhất là không muốn cưới nàng trở về! ''Ta.... .......''Diễn Hạo mở miệng, muốn nói nhưng lại bị nghẹn ở cổ họng: ''Nếu nàng không ăn mặc như vậy, những nam nhân kia dám cả gan nhìn nàng, từng ánh mắt một ta sẽ không để lại! Nàng tự nghĩ một chút đi, nàng mặc như không mặc gì vậy!'' Hắn hổn hển quăng đại vài lời, sau đó nhanh như gió đi ra khỏi phòng, để Cận Dĩnh đang run sợ ở lại. Hắn, dường như bị nàng chọc cho tức, dám nói ra lời đe dọa như vậy, thật là làm nàng khó có thể tưởng tượng nổi. Có thể thấy ở một mặt khác thì hắn rất tuyệt, hơn nữa còn làm cho nàng thương hắn hơn mà thôi! Nhưng mà, đến tột cùng là nàng có muốn hay không muốn là trái ý hắn đây? Xem ra còn chưa tốt lắm, tránh cho từng nam nhân trên đường bị hắn móc mắt, đến lúc đó hắn bị bỏ tù, nàng có thể sẽ là oán phụ! Cùng hắn giằng co, chọc hắn tức giận cũng phải có một giới hạn, nàng thông minh, nhưng cũng tức thời! *************************************************** Thật ra thì thay nam trang cũng là một thử nghiệm mới, Cận Dĩnh nhảy cẫng trên đường, trong đầu có suy nghĩ này. Nếu như không phải là hắn vẫn không cho nàng mặc nữ trang, cưỡng bức nàng thay nam trang thì không chừng nàng đã sớm giở hết thủ đoạn rồi. ''Thay nam trang, dường như có thể đi kỹ viện ngắm cảnh một cái, thử nghiệm phong tình cũng được nha.'' Cận Dĩnh nhẹ nhàng dùng giọng nam nói, giống như là tự nói chuyện một mình, nhưng mà quan trọng nhất là còn nói cho nam nhân bên cạnh nghe. ''Nàng dám!'' Quả nhiên vừa nghe xong diễn Hạo đã thay đổi sắc mặt. ''Ừ, chắc là không phải ngươi đang nói với ta chứ? Bây giờ ta đã thay nam trang, rất an toàn, không có nam nhân để ý ta.'' Lúc này Cận Dĩnh mới quay lại nói chuyện với hắn. Nói đến mới thấy buồn cười, sau khi nàng thay nam trang, có rất nhiều thiếu nữ nhìn nàng, chẳng lẽ nàng thay nam trang xong có thể hấp dẫn đến vậy? ''Không có nam nhân nhìn nàng nhưng nữ nhân sẽ nhìn nàng! Nàng dám không nghe lời ta đi đến kỹ viện, ta sẽ.......'' Diễn Hạo nổi giận đến mức gân xanh đầy trán, nói không nên lời. ''Kỳ lạ, nữ nhân nhìn ta thì ngươi để ý làm gì?'' Cận dĩnh nhíu mày:''Không phải là nữ nhân cũng nhìn ngươi sao?'' Nàng không ngại, hắn để ý cái quái gì chứ? ''Ta không muốn người khác nhìn thấy nàng!'' Diễn Hạo tức giận thốt lên, sau đó mới phát hiện sự ham muốn giữ lấy nàng lớn đến mức nàng. ''Cho nên mặc nữ trang không được, mặc nam trang cũng không được?'' Cận Dĩnh chăm chú suy nghĩ tìm cách chọc giận hắn, hiển nhiên không có phát hiện hắn đang suy nghĩ phức tạp. ''Vậy ta sẽ dứt khoát cởi hết y phục trên đường cái rồi đi bộ là tốt nhất, như vậy sẽ không sợ người khác nhìn ta, có đúng hay không?'' Nàng cố ý cười cười nói, thoạt nhìn thì giống như rất trong sáng đơn thuần. ''Nàng.... ......''Suýt nữa Diễn Hạo tăng xông máu. Nàng có biết nàng đang nói gì không? Ra đời đi thám hiểm không phải chỉ để thế chứ? ''Như vậy thật là tốt mà.'' Hiển nhiên là Cận dĩnh cười hiền. ''Ngươi xem, mặc nam trang nữ nhân nhìn, mặc nữ trang nam nhân nhìn, nếu vậy không mặc gì, có phải là không có ai nhìn đúng không? Ừ, có thể, ta quyết định muốn thử một lần.'' Nói xong nàng làm bộ như đang cởi y phục ra. Diễn Hạo nhanh tay kéo tay nàng lại: ''Ngươi dám!'' ''Tại sao ta lại không dám?'' Trên thực tế nàng dám mới lạ! Nhưng mà nàng đang muốn kích hắn tức giận:''Dù sao bây giờ ta cũng chỉ là đang nghe lời ngươi nói thôi mà, ngươi không muốn nam nhân nhìn ta, lại không muốn nữ nhân nhìn ta, vậy ngươi bảo ta làm sao bây giờ? Đương nhiên là cởi hết y phục, sẽ không có người nhìn nữa!'' ''Đáng chết, đến tột cùng là nàng có biết đến lúc đó toàn bộ thiên hạ nhìn nàng không?'' Diễn Hạo không kiềm chế được quát lên. ''A?''Cận Dĩnh giả vờ như không biết, trợn to hai mắt lên. ''Có thật không?'' ''Nói nhảm đương nhiên là thật!'' Diễn Hạo hừm hừm nói. ''Hình như thế chơi tốt hơn, để cho khắp thiên hạ nhìn ta cũng là một loại trải nghiệm.'' Cận dĩnh kích động nói: ''Vậy ta sẽ cởi quần áo để khắp thiên hạ thấy được!'' ''Nàng......'' Diễn Hạo muốn ngất tới nơi rồi:''Nàng dám?'' ''Tại sao ta lại không dám?'' Cận Dĩnh bày ra bộ mặt không sợ trời không sợ đất. ''Như vậy sẽ không có nam nhân yêu nàng!'' Diễn Hạo tức giận rất nhiều, nhưng cũng tràn đầy lo lắng. ''vậy thì sao? dù sao nam nhân ta yêu cũng không yêu ta, ta còn để ý nam nhân khác có yêu ta hay không làm gì?'' Cận Dĩnh nói một câu hai nghĩa:''Hơn nữa, nói không chùng đến lúc đó nam nhân khắp thiên hạ nhào đến muốn yêu ta!'' ''Nàng.... ...''Diễn Hạo tức đến mức không nói nên lời. ''Ngươi rất giận sao? Cảm thấy ta không phải là tiên nữ trong lòng ngươi sao?'' Cận dĩnh cười cười nhìn như thiên thần nhưng thật sự là ác quỷ, đôi mắt tinh anh nhìn hắn:''Ta vốn không phải là tiên nữ thánh thiện, ta chỉ là một người bình thường, ngươi vẫn luôn cảm thấy ngươi không xứng với ta, nhưng àm, nhất định ta sẽ làm cho ngươi biết, ý tưởng đó quá ngu xuẩn!'' Nói xong, nàng lập tức bước nhanh, định bỏ hắn lại một chỗ suy nghĩ những lời nàng nói, nhưng mà hắn lại lập tức đuổi theo nàng.

''Ngươi không cần khẩn trương như thế nữa!'' Dọc đường đi, Diễn Hạo giống như là nhắm mắt theo sát Cận Dĩnh, ngay cả lúc nàng muốn vào nhà vệ sinh, Diễn Hạo cũng nhất quyết canh giữ ở phía ngoài, hắn sợ chỉ cần thả lỏng không trông coi, nảng sẽ diễn trò cởi truồng đó. ''Ta đã nói với ngươi, bây giờ ta sẽ không cởi quần áo, ngươi không cần nhìn ta chòng chọc vậy được không? Ngươi làm cho hứng thú ăn mứt quả của ta cũng mất!'' Cận Dĩnh đem xâu mứt quả đã ăn được một nửa bỏ trên tay hắn. Cận Diễn Hạo nhìn xâu mứt quả đột nhiên xuất hiện kia, hơi bị sửng sốt. Kín đáo đưa mứt quả cho hắn, chẳng lẽ muốn hắn ăn sao? Mặc kệ, xâu mứt quả này không phải là điều quan trọng, quan trọng nhất là.... ...... ... ''Nàng quyết định không cởi quần áo?'' Diễn Hạo không nhíu mày nữa. ''Ta nói, bây giờ ta sẽ không cởi quần áo.'' Trên thực tế là vĩnh viễn sẽ không nhưng nhìn hắn khẩn trương như vậy, nàng để mặc cho hắn khẩn trương hơn nữa. ''Bây giờ nàng sẽ không cởi quần áo?'' Diễn Hạo lại nhíu chặt mày. ''Đúng vậy! Bây giờ ta sẽ không cởi quần áo.'' Cận Dĩnh cố gắng kích thích khẩu vị của hắn: ''Ăn đi, sao ngươi không ăn mứt quả? Không ăn mà cầm trên tay như vậy, rất lãng phí.'' Nàng dạy dỗ hắn, không thèm nghĩ rằng người mua rồi chỉ ăn một nửa thật ra chính là nàng. ''Ta ăn mứt quả?'' Diễn Hạo cảm thấy không giải thích được. Đột nhiên trong tay hắn có một xâu mứt quả đã quá mức kỳ quái rồi, bây giờ lại bị nàng yêu cầu ăn mứt quả khiến cho người ta không hiểu nổi. ''Tại sao lại muốn ta ăn mứt quả? Rõ ràng là chúng ta đang thảo luận chuyện của nàng.'' Huống chi, hắn đường đường là một đại nam nhân, ăn mứt quả không phải là kỳ quái quá chứ? Cận dĩnh bị hắn hỏi tại sao, bất chợt liền muốn thấy hắn ăn mứt quả:''Ngươi không ăn mứt quả, ta sẽ không tiếp tục chuyện chúng ta đang thảo luận.'' ''Nàng.... .........'' Diễn Hạo bị nàng uy hiếp như vậy, đầu tiên là tức giận trợn tròn mắt, sau đó không cưỡng lại được, buồn buồn cắn xâu mứt quả. ''Hắc, ngươi ăn mứt quả cũng rất tuấn tú.'' Cận Dĩnh nhìn hắn ăn mứt quả, tâm tình rất tốt. ''trước kia ở trong trang, ta cũng không nghĩ tới sẽ có ngày ngươi sẽ ăn mứt quả cho ta nhìn.'' Diễn Hạo buồn buồn đão cặp mắt:''Nàng có gì để nói không?'' Vừa nghĩ tới việc ở trước mặt nàng ăn loại đồ chơi của con nít này, hắn liền nổi giận trong bụng. ''Ta phải nói gì? À việc quần áo kia sao?'' Cận Dĩnh làm như đột nhiên nghĩ đến việc đó. ''Bây giờ thì ta nhớ ra việc phải làm rồi, nhưng mà ngươi phải ăn thêm một miếng mứt quả nữa thì ta mới suy nghĩ có làm hay không.'' ''Nàng.... .......''Hắn lại bị uy hiếp lần nữa! Diễn Hạo tức giận trợn mắt, định nổi giận với nàng. Cận Dĩnh giả vờ sợ hãi vuốt ngực:''Oa, ngươi trợn hai mắt khiến ta sợ hãi nha, một khi ta sợ ta sẽ cảm thấy nóng, mà đã nóng thì ta sẽ muốn cởi quần áo, mà đã cởi quàn áo, ngay cả cởi bao nhiêu ta cũng sẽ không biết đâu.'' ''Nàng.... .........''Diễn Hạo bị nàng uy hiếp tiếp, nhất thời khí thế xìu xuống: ''Được rồi.'' Hắn trưng bộ mặt như thể không thèm so đo với đứa con nít như nàng thật là dễ thương. Cận dĩnh thầm khen trong lòng:''Vậy ngươi phải ăn mứt quả, ta mới có thể cảm thấy ngươi thân thiên, cảm thấy ngươi rất dễ nghe lời, không làm ta nghĩ đến kế hoạch cởi quần áo.'' Diễn Hạo liếc nàng một cái, không cam tâm tình nguyện nuốt tiếp một viên mứt quả:'' Bây giờ thì sao?'' ''À đúng rồi, ta muốn nói là, bây giờ ta không có ý định cởi quần áo, nên đang tính toán xem nên cởi lúc nào đây?'' Cẫn Dĩnh giả vờ như đang rất suy tư. ''Lúc nào là sao?'' Dĩ nhiên là Diễn Hạo chú ý tới vế sau của nàng. Cận Dĩnh nghiêng đầu, cố gắng suy tư một lúc lâu:''Ta quên mất, nếu ta có thể thấy ngươi ăn thêm một viên mứt quả mới có thể nhớ.'' ''Cận Dĩnh Nhi!'' Rõ ràng là nha đầu này muốn chỉnh hắn! Cận Dĩnh giả vờ như bị khi dễ:''A, ngươi thật hung dữ nha. Ngươi dữ dội như vậy ta sẽ bị giật mình, bị giật mình ta sẽ đổ mồ hôi lạnh, đổ mồ hôi lạnh ta sẽ muốn.... .......'' ''Dừng!'' Diễn Hạo hoàn toàn có thể nghĩ ra được những lời nàng định nói phía sau, nhất định là lại quan hệ đến việc đó:''Ta ăn là được.'' Hắn dứt khoát ăn sạch xâu mứt quả. Cận dĩnh thấy hắn vừa bất đắc dĩ vừa giận giải quyết cho xong xâu mứt quả, trong đầu vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng mà chỉnh hắn là sở trường cũng như niềm vui nho nhỏ trong cuộc sống hằng ngày của nàng, dĩ nhiên là nàng không thể dễ dàng bỏ qua cho hắn như vậy. ''Oa, ta không có mứt quả!'' Cận dĩnh giả vờ kinh ngạc trợn to mắt:''Tại sao ngươi lại ăn hết mứt quả của ta? Ai cho ngươi làm thế?'' Nàng làm như thể bị giành mất món đồ chơi yêu thích. ''Ta.... ....''Diễn Hạo thật quá vô tội. Rõ ràng là nàng cố ý tra tấn hắn! ''Ngươi phải mua cho ta xau mứt quả! Ngươi phải đền xâu mứt quả cho ta!'' Cận dĩnh dùng giọng nói mềm nhũn đòi đền. ''Được được được.'' Diễn Hạo nhẹ giọng thở dài một cái. Bị nàng nháo loạn như vậy, hắn không có cách khác! Dù sao cái yêu cầu này cũng không tính là khó. Hắn theo nàng vào trong chợ, nhanh chóng mua xâu mứt quả khác cho nàng. Đưa xâu mứt quả được gói kỹ lưỡng cho nàng, nàng lại nhanh chóng đưa trở lại cho hắn. ''Ngươi ăn.'' Cận Dĩnh nói như thể ra lệnh. Rốt cuộc đây là cái gì? tại sao lại muốn hắn ăn? Diễn Hạo nghi ngờ nhìn nàng:''Không phải là nàng khóc trách ta ăn xâu mứt quả của nàng sao?'' ''Không phải! Ta khóc vì ngươi ăn hết xâu mứt quả nhanh quá, ta không kịp xem.'' Cận Dĩnh nhón chân lên, ghé môi anh đào sát tai hắn, nhẹ giọng nói:''Ngươi biết không? Dáng vẻ ngươi ăn mứt quả rất đẹp đấy!'' ''Nàng!'' Rõ ràng là lại muốn chỉnh hắn mà! Cận Diễn Hạo khóc không ra nước mắt, ngọn lửa thổi bùng trong lòng, nhưng lại không dám phát tiết, để tránh cho nàng lại làm bộ làm tịch đòi cởi quần áo nữa. Ai, bây giờ hắn thật sự rất nhớ cô gái nhỏ kia. ''Ngươi từ từ ăn nó, không được ăn nhanh nha, từ từ ăn xong, sau đó ta nói cho ngươi biết! Cận Dĩnh nũng nịu nói. Diễn Hạo thật sự là không còn cách, không thể làm gì khác hơn là bắt đầu ăn tiếp. ''Chờ một chút! Chờ một chut!'' Cận dĩnh cố ý chỉnh hắn tới mức cao nhất. ''Rõ ràng là ta đã bảo ngươi không được ăn nhanh, tại sao ngươi vẫn như vậy?'' ''Ta vốn ăn như vậy mà.'' Rốt cuộc không kiềm chế được Diễn Hạo cãi lại nàng một câu:''Như vậy đâu có nhanh.'' ''Rõ ràng là rất nhanh!'' Cận Dĩnh nhíu mày, dùng tốc độ sét đánh nói:''Ta nói mau chính là mau, nếu như ngươi không nghe lời ta, vậy ta sẽ không để ý đến ngươi.'' Nói xong nàng dẩu môi muốn đi. Diễn Hạo vội vàng vươn cánh tay ra, bắt lấy con mèo nhỏ trở lại. ''Ta ăn, ta ăn.'' Trời ạ, cả đời hắn chưa có lúc nào như thế này. Diễn Hạo hoàn toàn đầu hàng, hắn thề, đây là trình độ nhai nuốt chậm nhất mà hắn từng có, tuyệt đối là chỉ có lần này. ''Chậm một chút, chậm một chút nữa!'' Rõ ràng biết hắn ghét nhất là mứt quả mà nàng còn cố ý bắt hắn ăn thật chậm. Cứ như vậy, chỉ một xâu mứt quả mà đến cả nửa tiếng mới ăn xong.... ...... ''Ăn xong rồi!'' Cận Dĩnh hưng phấn nói:''Dáng vẻ ngươi ăn mứt quả thật không phải là đẹp bình thường.'' ''Ta đã ăn xong rồi, giờ thì sao?'' Diễn Hạo cau mày thật chặt, hoàn toàn từ chối bình luận về việc hắn ăn. Trời ạ, hắn đường đường là một nam tử hán lại vì nữ nhân mình yêu mến mà ăn tới hai xâu mứt quả. Khoan đã, nữ nhân hắn yêu mến? Toàn thân Diễn Hạo cứng đờ! Trước tới giờ hắn cũng chưa từng muốn nàng tới mức như vậy..... ''Tốt!'' Cận Dĩnh chủ động dán sát thân thể cao lớn vững chắc của hắn, ngửa đầu nói:''Ta phát hiện ngươi làm ta rất vừa lòng, như vậy ta sẽ càng muốn xâm nhập trải nghiệm cuộc sống, nhanh chóng lấy được lòng của ngươi, làm sao bây giờ?'' ''Nàng.... ......''Diễn Hạo nghe thấy mấy chữ trải nghiệm cuộc sống.......liền biến sắc. ''nhưng mà ngươi yên tâm đi, thật sự ta sẽ không cởi quần áo ở chỗ này, người quá ít, sẽ không trở thành tâm điểm được, như vậy cũng sẽ không thú vị!'' Cận Dĩnh vô cùng nghiêm túc nói xong câu đó thì sắc mặt Diễn Hạo cũng khó coi đến cực điểm. Nàng không sợ chết tiếp tục nói:''Cho nên, ta quyết định sẽ tìm một nơi có nhiều người nhất, sau đó mới cởi quần áo!~'' Nàng hô một tiếng, mở bản đồ ra. ''Người ở đâu nhiều nhất vậy?'' Cận Dĩnh nhìn lên bản đồ, chỉ chỉ vào:''Được, chính là chỗ này!'' Nàng khép bản đồ lại, bắt đầu đi đến nơi nàng vừa chỉ. Cái nơi nàng vừa chỉ đó, rất đơn giả, chính là kinh thành! ''Cận Dĩnh Nhi!'' Diễn Hạo tức giận gào thét tên nàng. ''Nếu tức giận như vậy, thì nghĩ cách để làm ta bỏ ý nghĩ đó xem!'' Cận Dĩnh nhanh chóng cười một cái, khiêu khích nói:''Nhưng mà, dùng bạo lực bắt ta cũng vô dụng thôi! Điều đó chỉ làm cho ta muốn nhiều hơn mà thôi, sẽ khiến cho ngươi tức đến chết.... ......''


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: