Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tuổi học trò.


Khoảng trời xanh.

Gửi gia đình 11a2. Gửi thời thanh xuân đẹp đẽ của chúng ta.

Cơn mưa mùa hạ vội đến, vội đi trong sự bất an của lòng người. Ai đó từng nói rằng, mùa hoa phượng là mùa gặp gỡ, cũng đồng nghĩa với sự chia xa cận kề. Quả thực, chúng ta như vừa mới quen nhau hôm qua đây thôi, vậy mà hôm nay chúng ta như giật mình thảng thốt bởi thời gian bên nhau còn lại bao nhiêu. Ừ thì, mới đây còn bao bỡ ngỡ ,xa lạ, mới đây lướt qua nhau chẳng hề quen biết, nhưng tự lúc nào dòng chảy thời gian xô kéo chúng ta lại gần nhau đến như vậy. Thoắt cái cũng gần 2 năm bên nhau, có cãi vã, có giận hờn, có niềm vui, có hạnh phúc. Đủ đầy mọi cung bậc cảm xúc trong ngần ấy thời gian- nói dài chẳng dài, nói ngắn không ngắn. Cuộc đời cũng thật đẹp, khéo léo sắp xếp cho mấy mươi đứa học sinh từ đồng quê, đến huyện nhỏ, cho tới thành phố, để cho những nhóc nghịch ngợm chúng ta gặp gỡ, trở thành những đứa con của một tập thể. Đây hẳn là khoảng thời gian, ừ thì gọi là thanh xuân, khoảng thời gian đẹp nhất cuộc đời, lớn chưa đủ lớn, nhưng đã qua thời trẻ con. Mọi sự chúng ta mới chớm trưởng thành, nhưng vốn học sinh mà , mấy đứa vẫn đùa vui, vẫn trẻ con, vẫn bày trò quậy phá, vô lo vô nghĩ. Chúng ta cùng nhau đi qua và trải nghiệm nhiều kỉ niệm đáng nhớ và nên nhớ trong màu áo trắng cvp.

Thực sự, t rất vui vì được gặp gỡ với chúng m, bọn quỷ ạ. Mấy đứa con trai cứ mãi vô tâm chả chịu lớn, còn mấy nhỏ gái xinh xắn, đáng yêu- đấy là cm tự nhận thế- thì lại như mấy bà cụ non vừa lắm chuyện vừa già đầu mộng mơ. Kể cũng vui, lắm lúc tụ tập cùng hội bàn đào chém gió xuyên lục địa, vượt qua cả đại dương. Đâu đâu chỉ mấy câu chuyện nội dung cũ mèm, xong ấy vậy mà câu chuyện có dứt được bao giờ. Có lúc t còn tự thắc mắc, sao trời sinh chúng bay dị vậy, con gái gì kì kì, ăn to nói lớn, tính tình hổ báo, đàn ông chả bù cho mấy trai gì cả. Ế cũng ế tập thể nữa, đã vậy còn hay mộng mộng mơ mơ, ôm mớ ảo tưởng viển vông về cái gì mà soái ca, phi công hay gì gì mà chồng con rõ vớ vẩn. Thực chả hiểu nổi. Bài vở thì chả đâu vào đâu, thơ văn chả nhớ, nhưng lời bài hát hay phim các kiểu lại rành đến thế cơ chứ. Đầu óc tụi mình chắc được thiết kế đặc biệt chút. Hihi. Lại nói cái chợ nhỏ của lớp ạ ,lên 12 rồi nhé, lớn hơn chút xíu rồi, tem tém lại chút lo mà học đi rồi mấy má đậu vào mấy trường ngất ngây, lấy quả chồng hoàn hảo thế thì sau này còn nhờ vả được nhau chứ. Thực ra nói vậy, nhưng mà năm cuối cấp rồi, có nhiều thì nhiều kỉ niệm, nhưng xem ra vẫn còn ít lắm, thế nên tranh thủ để mà cùng đi chơi, cùng nhau tạo ra thật nhiều, thật nhiều kỉ niệm nha tụi bay.😊😊😊😊😊

Chúng ta- từ xa lạ trở thành những người quen thân, có khi còn hơn cả ruột thịt ấy chứ. Mặc dù, mặc dù, có những đứa chưa 1 lần nói chuyện, có những đứa chẳng ưa gì nhau cho nổi, có những lời cảm ơn chưa kịp ngỏ, có những lời xin lỗi nơi đầu lưỡi chưa thành hình, có những cái nắm tay chưa dám... Chúng ta có thể đã bỏ lỡ rất nhiều thứ, rất nhiều trải nghiệm cùng nhau, có thể còn nhiều hối tiếc, còn nhiều mâu thuẫn nhưng suy cho cùng chúng ta vẫn là một gia đình, một gia đình trẻ con, nhiều cãi vã, nông nổi, nhiều xích mích. Mọi chuyện nhất định rồi sẽ qua, thời gian đâu còn nhiều để cho chúng ta cứ mãi trẻ con như thế. Bởi có lẽ, đâu có sự gì trên đời này là hoàn hảo, là vẹn tròn, là đầy đặn, cái đĩa tròn còn có lúc sứt mẻ, trăng rằm còn bị mây che huống chi chúng ta nổi loạn là vậy. 36 con người- 36 tính cách, 36 cái đầu và 36 trái tim. Chúng ta vốn là nhưng cá nhân riêng lẻ, nhưng vì lỡ đập chung một nhịp nên trở thành gia đình. Đâu có gia đình nào tự nó hạnh phúc cơ chứ, hạnh phúc cần quá trình vun đắp mà, phải không? Vậy thử hỏi, sao chúng ta vun đắp lâu quá vậy, thời gian đâu chờ chúng ta, đâu đủ cho quá trình chuẩn bị lâu tới vậy. Đã đến lúc chúng ta nhìn lại khoảng trời đã qua và trân trọng thời gian sắp tới. Mọi sự rồi sẽ ổn mà, phải không?

Trời mưa rồi, cơn mưa mùa hạ đến nhanh, đi cũng nhanh. Nhưng tiếng mưa lại làm bình ổn tâm trạng của chúng ta, ít nhất là thế. 2 năm trôi qua, dẫu biết rằng có thể sẽ là sến súa nhưng có một điều t muốn nói là: Dù sao đi nữa, sự có mặt của chúng m làm cho thanh xuân của t đẹp hơn rất nhiều. Cảm ơn tất cả, cảm ơn vì tất cả. Có một thời gian, t rất muốn mình lớn thật nhanh, tự mình vẽ lên bức tranh cuộc đời mình. Nhưng cho đến bây giờ, thực sự t chẳng muốn lớn thêm chút nào nữa, muốn cứ mãi như vậy, mãi trẻ con, vô lo, vô nghĩ, mãi có thể quậy phá, nổi loạn như bây giờ. Thời học sinh đáng quý quá để bây giờ khi không còn nhiều thời gian nữa mới chợt nhận ra. Có phải sắp qua thì con người ta mới trở nên muối tiếc và trân trọng. Một năm nữa sẽ đến, nhanh thôi, chúng ta sẽ tự do tung cánh trên bầu trời, nhanh thôi, chúng ta sẽ xa nhau, cứ nghĩ tới lại thấy buồn vô tả. Để khỏi phải nuối tiếc, một năm còn lại này, chúng ta sẽ cùng nhau vẽ nó thật tròn và tô màu thật đẹp, được chứ?

Chúng ta sẽ có một năm vẹn tròn và ý nghĩa, cùng nhau tạo nên nhiều kỉ niệm đẹp, đáng nhớ, nhé?

Hi vọng 36 trái tim luôn bình an và vui vẻ. Mọi sự đều như ý. Đặc biệt, sang năm nhất định phải đỗ vào trường mong muốn, nha?

Yêu mọi người. Chào 12a2.

------------------------Mây------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro