Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 7

Sau khi ăn xong , Lam Nguyệt đứng dậy chấp tay lạnh nhạc nói :« đa tạ hai vị khoảng đãi , có cơ hội ta sẽ mời ,ta còn có việc bận ,  cáo từ ». Nói xong dẫn theo Linh nhi rời đi .

Hai người nhìn nhau , Lam Nguyệt này cũng thật lãnh a .Xong , hai người cũng không nói gì , cùng nhau rời đi , về Đông Phương gia .Vì Các gia tộc phân bố chủ yếu , không cùng một nước , cũng chỉ có được những chi nhánh , nên Hàn Thiên Khanh Đông Phương gia , nhà của mình bạn tốt làm khách.

Lam Nguyệt cùng Linh nhi sau khi rời khỏi cũng không đi đâu khác , trở về học viện .

Nhìn Linh nhi vui vẻ , Lam Nguyệt cũng chỉ ngồi khen nàng một chút , sau đó tiếp tục tu luyện  , đến tối , nàng mặc vào bộ bạch y , theo xe ngựa đi hoàng cung .

Cung nữ dẫn nàng đến một ngôi đại điện , xung quanh là các công vương quý tộc đang đứng từng nhóm trò chuyện , lúc này hoàng đế còn chưa đến , thấy vật nàng bước ra đại điện , đi dạo xung quanh .

Nơi đây không hổ là hoàng cung , bên ngoài chính điện là một vườn đào , nay đúng mùa hoa nở , như một tiên cảnh , hoa đào theo làng gió rơi xuống tạo thành một cơn mưa mang sắc hồng , phối hợp với ánh đèn , lắp lóe , tạo nên sự xinh đẹp lạ thường , ở đây cũng có những thiên kim tiểu thư, công tử  đang tạo thành từng nhóm nhỏ.

Bỗng nhiên , nghe được tiếng kêu tên nàng , không cần quay lại nàng cũng biết là Đông Phương Hồng Thiên . Thanh âm nam nhân mà lại mị hoặc như vậy , thật là làm người khác không thoải mái .
Xuất hiện trước mặt mọi người là hai thiếu niên , một hồng một lam . Hai thiếu niên ,tuy có hai màu sắc khác nhau , nhưng đứng chung lại vô cùng hòa hợp , tựa như bức tranh , làm các thiếu nữ hô hấp loạn nhịp , nhưng khi thấy được hai thanh niên đi về phía Lam Nguyệt , trong mắt mọi người hiện lên một đạo kinh diễm , chỉ thấy thiếu nữ một thân bạch y , tóc dài xỏa xuống , được vấn nhẹ vài lọn bởi cây trâm ngọc bích tinh xảo ,nàng đứng giữa cơn mưa hoa , vừa xinh đẹp vừa thanh lãnh , làm mọi người hô hấp như ngừng dập.

Đông Phương Hồng Thiên và Hàn Thiên Khanh nhìn nàng cũng ngây người , thấy vậy nàng nhẹ ho khan một tiếng , như kéo lại linh hồn của mọi người .
« thật đẹp »
« nàng là tiểu thư nhà ai ? hảo đẹp ».

Đông Phương Hồng Thiên bước đến nhìn nàng , cười cười nói:« Lam Nguyệt đúng là một mỹ nhân a ». Lam Nguyệt cũng không nói gì nhiều , chỉ nhìn hai người , lạnh nhạc « đa tạ ».

Nhìn nàng ,Hàn Thiên Khanh  trong lòng suy nghĩ , hai tỷ muội thật không giống nhau , tính cách đối lập như vậy , nhớ về Linh nhi , hắn khoé miệng giơ lên một nụ cười ôn nhu .

Nhìn ba người như vậy thân quen , mọi người mỗi người mỗi cảm xúc , người ghen ghét , người tò mò , người hâm mộ , .....có đầy hết .
Không để ý đến ánh mắt mọi người nàng quay vào bước vào đại điện , thấy vậy Đông Phương Hồng Thiên và Hàn Thiên Khanh cũng theo sau tiến vào .

Nàng đi đến an tọa ở vị trí dành cho Linh Phong học viện , cũng chính là dưới hoàng đế một bậc bên tay phải  ,trùng hợp là Đông Phương Hàn hai nhà ở bên tay phải nàng .

Mọi người nhìn nàng ngồi xuống , một trận kinh sợ., ra nàng là người của Linh Phong học viện.

Nhìn nàng không nói gì , Đông Phương Hồng Thiên cười nói « chúng ta rất có duyên a , ta ....... »« trùng hợp »chưa đợi hắn dứt lời nàng lại lạnh nhạc mở miệng .Nhìn một màng này , Hàn Thiên Khanh một bộ vui sướng khi người gặp họa . Đông Phương Hồng Thiên thấy vậy , liếc hắn một cái , làm hắn đổ một trận mồ hôi .

Một tiếng the thé âm thanh vang lên :« hoàng thượng đến , hoàng hậu nương nương đến , Thanh Lâm công chúa đến, Thanh Ca , Thanh Hạ công chúa đến ». Hoàng đế và hoàng hậu bước vào  , theo sau là ba thiếu nữ , một vàng , một hồng , một lục ,Thanh Ca , Thanh Hạ nhìn đến Lam Nguyệt , trong lòng thầm nghĩ , ngươi hôm nay cũng phải hành đại lễ với bản công chúa thôi , ha ha , một thường dân cũng dám chống đối ta .

Nhưng lại làm hai vị công chúa này thất vọng rằng , Lam Nguyệt chỉ đứng dậy , chấp tay không làm gì hơn .

Nhìn đến cảnh này hoàng đế Vân Thanh Diễn cũng nhíu mày , cũng không nói gì , dù gì cũng là Linh Phong học viện đại diện người sao có thể đắc tội .Nhưng hai nữ nhi của ông lại không nghĩ vậy :« Lam Nguyệt , ngươi to gan , thấy phụ hoàng mẫu hậu tại sao không hành đại lễ ».

Một câu nói, làm cho tất cả mọi người kinh ngạc , thì ra nàng không chỉ là Linh Phong học viện đại diện người , còn là Phong viện trưởng đồ đệ , Lam Nguyệt .

Nghe vậy , hoàng đế sắc mặt trầm xuống , đứa con này thật đúng là không hiểu lý lẽ .Đang định mở miệng , đã bị lạnh nhạc âm thanh cắt ngang :« Vân Thanh quốc có một luật lệ , đó là linh giả hoặc vỏ giả chỉ cần tới thánh cấp , không cần hành lễ , không biết đúng hay không ?». Nàng lạnh nhạc nhìn Vân Thanh Diễn , hỏi .
Nghe được câu nói của nàng , mọi người sợ ngay người , chẳng lẽ nàng ......

Vân Thanh Diễn trả lời :« đúng ». « vậy ta là một Linh thánh ,không cần đi ?» dù biết nàng định nói gì , nhưng mọi người ở đây cũng không tránh khỏi khiếp sợ khi từ chính miệng nàng nói ra , nàng mới bao nhiêu , mười bảy tuổi linh thánh , ai tin ?

Chưa đợi mọi người hoàng hồn , Vân Thanh Hạ đã mở miệng khinh bỉ :« Linh thánh , ngươi.sao , một tia linh lực cũng không có , còn tự nói mình là Linh thánh , đừng tưởng ngươi là viện trưởng đồ đệ muốn làm gì thì làm ».

Mọi người cũng suy nghĩ , lời công chúa có lý ,nhưng cũng có người tin như Đông Phương Hồng Thiên, Hàn Thiên Khanh và hoàng đế .

Không trả lời , nàng đứng dậy tha ra uy áp linh thánh lực lượng , làm những người tư vi thấp , người người ngã xuống , còn phun ra một ngụm máu .
Mọi người trong mắt sợ hãi , nàng thật sự là linh thánh cường giả .
Lúc sau , nàng thu lại uy áp , ngồi xuống .

Lúc.này đây , hai công chúa sắc mặt trắng bệch , không thể tin nhìn nàng , hai người tu luyện cỡ nào , nay cũng chỉ là một Linh sư cấp thấp và cao cấp .
Còn được xem là một thiên tài .

Hoàng đế nhìn nàng , cười từ ái hỏi :«không biết Phong viện trưởng dạo này như thế nào ?».« rất khoẻ »nàng mở miệng .

Yến hội nhanh chống kết thúc dưới sự yên tĩnh , hôm nay , ai cũng chịu một đả kích quá lớn rồi , phải về nghĩ ngơi .

Đi ra tới cửa hoàng cung , nàng chuẩn bị lên ngựa thì nghe được tiếng nói :« Lam Nguyệt ».« chuyện gì ?».
Đông Phương Hồng Thiên đứng trước mặt nàng , ngượng ngùng hỏi :« ngươi ....mai ngươi có rảnh không , thực hiện lời hứa trước, được chứ ?». « lời hứa ?»
« chính là sẽ mời chúng ta một bữa ». Làm như sợ nàng không nhớ , hắn lại mở miệng gấp gáp nói . « được , tạm biệt ». Nói xong nàng lên xe , về học viện .

Về tới trúc viện cũng đã nửa đêm , nàng tiến vào , thay đồ , bước tới giường ngủ .

Sáng sớm , chưa ngủ dạy , đã nghe bên ngoài có tiếng đập cửa , Linh nhi tiến vào , nói :« tỷ tỷ , là Hồng Thiên ca và Thiên Khanh ca đến tìm , họ đang đợi ở chính phòng ». « được , muội về chuẩn bị chút , chúng ta đi Ngọc Hương lâu »

Linh nhi nghe đến Ngọc Hương lâu vui vẻ , thức ăn ở đó rất ngon , bữa trước đã không thể ăn ngon nay phải ăn thỏa thích :« vâng ». Nói xong chạy ra ngoài .

Lam Nguyệt xuống giường , rửa mặt , chải đầu , thay đồ , bước ra chính phòng , nhìn hai thiếu niên :« đã đợi lâu ». « không lâu , không lâu ». Đông Phương Hồng Thiên , cười nói .

Sau khi Linh nhi tới , bốn người cùng đi dạo , từ từ đến Ngọc Hương lâu .

Trên đường , các cửa hàng bán đủ các loại trang sức , đồ ăn , rau quả , .....Linh nhi cười tít mắt , lôi kéo nàng đi xem xung quanh .
Lam Nguyệt vẫn giữ một bộ lạnh nhạc , lâu lâu sẽ cười với nàng một chút .

Bỗng nhiên có một chiếc xe ngựa bị lao đến chỗ Lam Nguyệt cùng Linh nhi  , Đông Phương Hồng Thiên cùng Hàn Thiên Khanh lo lắng , bay đến chắn trước mặt hai nàng ,quên luôn cả bản thân có linh lực , Lam Nguyệt trong lòng ấm áp ,nắm lấy hai người định phi thân lên , nhưng nhìn đến phía sau có một phụ nữ mang thai , bỏ đi ý định , nắm lấy hai người xô ra hai bên , vận dụng linh lực tạo vòng bảo hộ , con ngựa đang lao tới bị phản lại lực , hí hí hai tiếng bật ngược trở lại , lôi theo chiếc xe ngã nhào xuống đất .

Trong xe , bò ra một nam tử , vẻ mặt aý náy :«xin lỗi các vị, con ngựa này không biết bị cái gì , mới vào tới trong thành đã nổi điên, làm hại đến các vị , còn nữa đa tạ đã ra tay cứu giúp ». Nói xong khom người , chấp tay trước mặt Lam Nguyệt .

Nhìn nam tử, Lam Nguyệt không nói gì , chỉ quay sang nhìn một chút con ngựa , dùng linh hồn truyền âm nói cho hắn biết con ngựa bị người khác động tay chân .
Nam tử ánh mắt hiện lên kinh ngạc , đây là ...
Rốt cuộc , nam tử cũng hiểu , cung kính đối Lam Nguyệt :«đa tạ cô nương cứu giúp , đây là ta lệnh bài có thể đi vào ta thành trì, cáo từ ». Nói xong mua một con ngựa khác rời đi .

Lúc này, Đông Phương Hồng Thiên đã hoàn toàn hồi hồn , hắn chạy đến trước mặt nàng , lo lắng hỏi :« Lam Nguyệt , ngươi có sao  không ? Có bị thương ở đâu không ? ».«nhìn hắn lo lắng ánh mắt , bỏ đi một chút lạnh nhạc , nàng cười cười :« không sao , ngược lại là các ngươi , ăn vào đi ». Nàng lấy ra hai viên đan dược chữa thương , nói .

Sau đó , bốn người lại tiếp tục đi đến Ngọc Hương lâu dùng bữa .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro