Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 6

Khi thấy được Linh nhi , nàng đang tranh cải với một thiếu nữ chừng mười lăm tuổi . 
« ngươi đừng quá đáng , phòng này rõ ràng là lão sư phân cho ta ». « ta muốn ở đây , ngươi hãy chuyển đi phòng khác đi thôi , đây là tiền phòng »thiếu nữ thanh âm mềm mại , thả ra 100 kim tệ rơi đầy mặt đất , đối Linh nhi nói .Thiếu nữ này là nhị công chúa Vân Thanh quốc tên là Vân Thanh Hạ , ỷ thế là công chúa được sủng ái luôn kêu căng , tự đại , chèn ép người khác .Nhưng hôm nay nàng đã ức hiếp sai người rồi .

Lam Nguyệt không bao giờ đi sợ loại ngực to não tàn như thế bao giờ , vả lại bây giờ nàng là viện trưởng đồ đệ , hoàng đế  thấy nàng cũng phải cho viện trưởng mặt mũi , kính nàng ba phần , huống chi là một công chúa nho nhỏ .

Lam Nguyệt đi đến trước mặt Thanh Hạ công chúa , chắn trước mặt Linh nhi :« công chúa đây là muốn làm gì ?».

Thanh Hạ công chúa nhìn trước mắt bạch y thiếu nữ , ánh mắt loé ra ghen ghét :« ngươi là ai , dám xen vào chuyện của bản công chúa?».« ta là tỷ tỷ nàng , ngươi dành phòng của muội muội ta , ta không nên xen vào sao ?».Lam Nguyệt lạnh nhạc nơi .

« bản công chúa muốn , nàng đương nhiên phải nhường ». Thanh Hạ công chúa nhìn nàng có chút tức giận nói.

Lam Nguyệt vẫn một bộ lạnh nhạc :« đây là Linh Phong học viện , không phải hoàng cung , mọi người đều bình đẳng , ngươi muốn cứ trở về hoàng cung của mình mà ở».

Thanh Hạ công chúa chỉ vào mặt nàng ,một bộ giận dữ :« ngươi ...được lắm , đừng trách ta cho ngươi biết đâu là tôn ti trật tự ». Nói xong xong ,giơ lên tay phải , dự định cho nàng một tác , nhưng lại bị người bên cạnh ngăn cản :« công chúa , nàng là viện trưởng đồ đệ , ở đây không thể ».

Thanh Hạ công chúa nhìn Lam Nguyệt , suy nghĩ , sau đó nói :« được , hôm nay ta tha ngươi một mạng , hừ , chúng ta đi ».

Linh nhi lo lắng :« tỷ tỷ, nàng sẽ không bỏ qua đâu , cũng tại muội , đừng tranh với nàng là tốt rồi ». Lam Nguyệt nhu hòa cười :«không sao , binh đến tướng chặn , đi , ta đưa muội đến chỗ ở mới của chúng ta ». Nói xong kéo tay nàng đi. « nhưng đây là lão sư phân cho ta chỗ , nó .....» « không sao , ta sẽ nói với Thanh lão sau , đi thôi ».

Lúc sau , hai người đi đến trúc viện của nàng , phân phó Linh nhi một phòng kế phòng nàng .

Một tiếng gõ cửa , bước vào là bạch y lão nhân Phong Vân Hiên , lão nhìn hai người , hỏi :« đây là muội muội ngươi ? Thiên phú không tệ , ha ha »

Linh nhi đứng dậy , lễ phép làm lễ :« Linh nhi gặp qua viện trưởng».
Lam Nguyệt cũng cười cười :« đúng , lão sư , ngươi tìm ta có chuyện gì sao ?».« đây là thư mời yến hội hoàng cung ba ngày sau , vi sư ngày này có chút chuyện , ngươi thay vi sư đi thôi ».Phong Vân Hiên nhìn nàng cười híp mắt nói.Lão muốn mượn cơ hội lần này để khoe một chút đồ đệ a.

Lam Nguyệt nghĩ nghĩ, nhìn thấy ánh mắt lão sư mình hàm chứa ý cười , một bộ tiếc nuối:« được.... nhưng ta  không thích lắm chỗ đông người , nó làm ta không thoải mái lắm , lão sư a». Phong Vân Hiên sắc mặt co giật , ngươi không thích , còn không thoải mái , đó là hoàng cung, có người muốn còn không được , nàng lại ....

Phong lão giả một bộ nịnh nọt :« đồ đệ bảo bối à ...».
Lam Nguyệt nhìn lão giả cười cười nói :« có điều , nếu có gì đó hấp dẫn một chút , đồ nhi nguyện ý đi nha ». Lão nhân này kêu mình đi chắc có dụng ý , không thể bỏ qua cơ hội tốt này đâu, ha ha .
Phong lão giả ,khóe miệng co rút , đồ nhi này đây chính là đang đòi phí đầy mà , cả sư phụ cũng không tha , tức chết ta , sau đó lão mở miệng :« được , nếu ngươi đi , vi sư sẽ cho ngươi một món báu vật cuả vi sư, được?».« hảo , vậy đa tạ lão sư a».« hừ , nha đầu ngươi được lắm, dám tính toán cả vi sư ta ».Nói xong hừ hừ rời đi , đăng̀ sau vang lên tiếng cười của Lam Nguyệt làm lão xeḿ tí vấp ngã , bây giờ mới biết được mình thu là một bảo bối không dễ dụ a.

Lam Nguyệt nhìn lão giả rời đi , quay sang Linh nhi cười , đưa nàng vào Thần khí giới. Qua chuyện hôm nay , sự quan tâm thiên vị của Phong Vân Hiên, nàng cũng từ chấp nhận người sư phụ này , bỏ đi vẻ ngoài lạnh nhạc .

Ba ngày trôi qua , trong những ngày này, sáng nàng cùng Linh nhi đi tìm lão sư , đến chiều lại về phòng tu luyện ,bây giờ nàng cũng tăng lên một linh thánh trung cấp.Linh  nhi cũng tới trung cấp đại linh sư .

Sáng , nàng cũng như thường đi tìm viện trưởng , đến nơi nhìn thấy lão một bộ dạng nhàn hạ uống trà, đi đến :« lão sư , ta tưởng người thật bận rộn a ».
Lão giả bị những lời của nàng làm giật mình , nha đầu này không phải đi yến hội sao , sao còn ở̉ đây , chẳng lẽ nàng hối hận. Lão quay sang nhìn nàng :« Nguyệt nhi , sao lại tìm ta ?».« tất nhiên là đến học a ». Nàng tỉnh bơ trả lời .

« ngươi không muốn đi yến hội sao ?». « sao có thể , bảo bối a, ta lòng nào bỏ ».« vậy ngươi không đi chuẩn bị ,còn tìm ta học ?». Nói đến đây , lão lại nghiến răng , không biết gia tộc như nào lại dạy ra nàng , hỏi gì nàng cũng trả lời được ,  còn phân giải rất rỏ ràng , cũng đã luyện được dan dược cao cấp , nói nàng đến học , ai tin chứ .
Lam Nguyệt nghi hoặc :« chuẩn bị ?».
« đúng , đi yến hội hoàng cung không thể lơ là , ngươi cũng phải cho vi sư chút mặt mũi chứ ». Nghe vậy , nàng ánh mắt chợt lóe , bộ dạng nghiêm túc :« ta thấy rất tốt , chuẩn bị phải tốn tiền a  , lão sư ta rất nghèo ».Lão giả khóe miệng co rút ,  Nàng nghèo , ai không biết luyện dược sư là cây hái tiền , hừ rõ ràng đang đòi tiền lão phu .Lão giả xuất ra tấm thẻ , đưa cho nàng :« trong đây , có mấy vạn kim tệ , chuẩn bị cho tốt , hừ ». Thu đồ đệ thật tốn kém .

Nhìn lão giả buồn bực , nàng lấy ra một bình ngọc đưa cho lão, mùi hương dược thơm ngát , làm cho người cảm giác thoải , cười nói:« đây , ta bồi thường cho ngài , còn không được sao »
Lão giả ngửi được hương dược , xác định là một bình phá vương đan , vui vẻ nói :« ha ha , đồ nhi tốt , đồ nhi tốt ». Tuy này dược đối lão không tác dụng , nhưng là cao cấp đan dược , hiệu quả còn tốt như vậy , quý hơn kim tệ không phải một lần .
Lam Nguyệt nhìn lão giả vui vẻ , cười nói :« vậy ta cáo lui , lão sư».nói xong rời đi .

Trở  về , nàng dẫn theo Linh nhi đi ra khỏi Linh Phong học viện .

Trên đường cái bây giờ , xuất hiện hai thiếu nữ ,một bạch y xinh đẹp trích tiên , tỏa ra khí chất thanh thản , một lam y xinh đẹp , đáng yêu , thu hút sự chủ ý của mọi người .

Họ đi đến một tòa lầu , tên là Ngọc Hương lâu , bước vào đã có một tiểu nhị chạy đến , lễ phép chào hỏi :« xin chào hai vị tiểu thư , không biết hai vị muốn mua gì ?». « ta muốn xem một chút quần áo cuả quý lâu » Lam Nguyệt lạnh nhạc trả lời .« được ,  hai vị mời theo ta ». Nói xong đi trước dẫn hai nàng lên lầu ba .

Lầu ba , là nơi bán quần áo của Ngọc Hương lâu , có đầy đủ tất cả những loại đồ nam nữ theo độ tuổi.

Bước vào , đã có một số người dang chọn đồ , đa số là các tiểu thư , Lam Nguyệt cùng Linh nhi bước vào cũng không ai chú ý tới họ , các nàng cũng cho tiểu nhị lui xuống , bước lên chọn quần áo . Linh nhi dù sao cũng chỉ là một nữ hài , nàng thấy rất nhiều đồ đôi mắt cũng sáng lên , tiến lên xem , Lam Nguyệt lại đứng im nhìn nàng , cuối cùng dưới sự kêu gọi của Linh nhi , nàng tiến đến trước một dãy treo đầy những bộ bạch y , nhìn một chút , thấy được trong đó có một bộ bạch y có thêu lên những con bướm bây lượn  được làm bằng thiên tơ tầm , vừa tao nhã vừa cao qúy .s

Lam Nguyệt giơ lên ngọc thủ dự định đem bộ đồ lấy xuống , thì một bàn tay khác đã lấy được bộ bạch y , làm tay nàng dừng giữa không trung , thiếu nữ đưa bộ đồ trước mặt chưởng qũy phòng bán đồ :« ta muốn mua cái này ».

Lam Nguyệt quay đầu nhìn lại đã thấy được một thiếu nữ bằng tuổi nàng , có mấy phần tương tự Thanh Hạ công chúa , nàng nội tâm cười đúng là có duyên , nhưng trên mặt vẫn bộ lạnh nhạc , đi đến bên người thiếu nữ :« công chúa , bộ này ta đã chọn , ta lấy ». Nói xong giơ tay định đưa kim tệ cho chưởng qũy.

Vân Thanh Ca nhìn nàng :« ngươi nhận thức bản cung ? Còn nữa , đây là của ta , ngươi đã biết ta là công chúa còn muốn tranh ?». Đúng vậy , đây là thân tỷ tỷ cuả Thanh Hạ công chúa , Vân Thanh Ca .Nói xong nàng quay sang chưởng qũy :« đây là tiền bộ bạch y này ».

Chưởng qũy nhìn hai người sau đó một bộ không cao ngạo không nịnh nọt nói :« công chúa , đây là vị cô nương này chọn trước , đáng lý của nàng ». Nhìn chưởng qũy  , Lam Nguyệt cười cười , đúng là nàng nhìn không lầm , thế lực đằng sau Ngọc Hương lâu đúng là không nhỏ , một chưởng qũy nho nhỏ cũng dám đắc tội công chúa , cũng vì vậy khi nàng ta tranh , nàng cũng không nói nhiều , chi muốn̉ thử một chút chưởng qũy này.

Thanh Ca công chúa nhìn chưởng qũy bộ dạng thập phần giận dữ :« ngươi , ta muốn lấy , ngươi dám không bán »chưởng quỹ này thật không biết tốt xấu , một chưởng qũy nho nhỏ cũng muốn chống đối nàng , hừ.

« cho dù ngươi là công chúa , ở Ngọc Hương lâu ta cũng chỉ là một khách hàng , phải có thứ tự trước sau »«ngươi ....»

Chưởng qũy nhìn Lam Nguyệt :« cô nương , mời tính tiền ». Thấy vậy Lam Nguyệt kêu Linh nhi đem đồ tới , chọn thêm vài bộ bạch y , tính tiền , nhìn chưởng qũy sai người gói lại , sau đó phân phó đem tới Linh Phong học viện .Bước ra , cùng Linh nhi đi dạo .

Thanh Ca công chúa nhìn nàng một bộ thanh thuần trích tiên , trong lòng càng thêm ghen ghét , đố kị .
Tỳ nữ bên người nàng đi đến :« công chúa , vậy .......».« không mua nữa , hồi cung ». Thanh Ca công chúa tức giận quát.

Đi ra khỏi Ngọc Hương lâu , Lam Nguyệt cùng Linh nhi đi đến tửu lâu lớn nhất Thanh thành Tuý Nguyệt lâu , vô đến , tiểu nhị chạy đến , lễ phép hỏi :« mời hai vị cô nương , không biết hai vị cần gì ?». «  cho ta một gian phòng thượng hạn ». Lam Nguyệt lạnh nhạc nói.
Tiểu nhị nghe vậy , một bộ tiếc nuối nói:« xin lỗi hai vị , phòng đã hết rồi ạ ».

Lam Nguyệt định mở miệng nói , có thể ở ngoài sảnh cũng được , thì một thanh âm mị hoặc của thiếu niên vang lên :« nếu hai vị không ngại , có thể ngồi cùng tại hạ ». Lam Nguyệt nhìn lại , chỉ thấy đi trước là một hồng y thiếu niên , bộ dạng , ngã ngớn , phong lưu , đang mở miệng nói , đi sau là một lam y thiếu niên bộ dạng thập phần tuấn tú , hai người chừng hai mươi , đi vào làm bao thiếu nữ nhìn với ánh mắt mê ́ say, đi đến trước mặt Lam Nguyệt cùng Linh nhi , chấp tay giới thiệu :« tại là Đông  Phương Hồng Thiên , là Đông Phương gia chi nhất đại thiếu gia». Nói xong nhìn về phía lam y thiếu niên :« Vị này là ta bạn tốt , Hàn Thiên Khanh , Hàn gia chi nhất nhị thiếu gia , không biết hai vị xưng hô thế nào ? »  .

Lam Nguyệt lạnh nhạc đánh giá hai người , nghe nói Đông Phương gia đại thiếu gia cùng Hàn gia nhị thiếu gia , cùng là một dạng thiên tài , nay hai mươi tuổi đã tới linh vương cấp thấp , hai người một người phong lưu , một người ôn nhu như ngọc là một trong các nam thần của Linh Phong học viện.

Thấy Lam Nguyệt không mở miệng , Linh nhi đành tiến lên cười , lễ phép nói :« đa tạ hai vị , ta là Lam Linh , đây là ta tỷ tỷ Lam Nguyệt , nhưng chúng ta có thể .......». Linh nhi chưa nói hết câu đã bị âm thanh của Lam Nguyệt ngăn lại :« hảo , vậy làm phiền hai vị đây ».

Linh nhi một bộ khó hiểu tỷ tỷ lại sao đây , không phải không thích giao tiếp với người lạ sao ? Đây là muốn làm gì ?

Nghe vậy Đông Phương Hồng Thiên cười cười ,nói :« có thể dùng bữa chung với hai vị tiểu thư xinh đẹp như này là phúc phận của tại hạ , hai vị mời ». Nói xong làm tư thế mời , dẫn đường đi trước , Hàn Thiên Khanh cũng cười đi theo .

Bốn người đi đến một nhã gian , bước vào là một căn phòng  hết sức xa hoa , được trang trí bởi những bình cổ , bức họa hết sức đẹp mắt , kể cả ở dưới sàn cũng được trải một tấm thảm .Vì Đông Phương Hồng Thiên là khách quen và tự bao cho mình một phòng nên tự nhiên có sẵn , muốn ăn thì đến không cần đặt trước .
Khoảng nửa nén nhang thời gian sau khi các nàng vào an tọa , tiểu nhị tiến vào , đưa ra một bảng các món ăn , châm trà :« xin hỏi các vị dùng gì ?». « hai vị cứ dùng gọi tự nhiên không cần ngại ».Đông Phương Hồng Thiên nhìn nàng cùng Linh nhi nói .

Lam Nguyệt lạnh nhạc nói« đa tạ , Đông Phương công tử » nghe vậy Đông Phương Hồng Thiên nhìn nàng ,cười nói :« hai vị cứ bảo ta Hồng Thiên là tốt rồi » « đúng , tại hạ Thiên Khanh là được » Hàn Thiên Khanh cũng ôn nhu nói .

Lam Nguyệt nghĩ nghĩ , nói « hảo , kêu ta Lam Nguyệt , gọi nàng Linh nhi là được » « hảo »

Sau đó , thức ăn được dọn lên , mọi người cùng nhau dùng bữa , cũng không nói gì thêm , không khí có chút ngượng ngùng .chỉ có Lam Nguyệt vẫn lạnh nhạc ngồi ăn , còn ba người còn lại ăn có chút không nếm được mùi vị .


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro