Chương 15b
Ngụy Vô Tiện kéo Lam Vong Cơ vào một tửu lâu, Lam Vong Cơ vốn không phải là người quá khách sáo, dưới sự mời mọc của Ngụy Vô Tiện, liền gọi tên vài món ăn.
Những món ăn này đều là những món ăn cay nồng, Ngụy Vô Tiện nghe xong đã muốn chảy nước miếng. Gần đây khẩu vị của hắn càng ngày càng nặng, mà Ôn Tình ngày ngày nhìn chằm chằm hắn, không cho hắn ăn quá chua quá cay, sợ tổn thương dạ dày. Thế mà không ngờ hôm nay lại còn có thu hoạch ngoài dự kiến.
Đứa nhỏ trong bụng đột nhiên nhúc nhích, Ngụy Vô Tiện cảm giác như nó xoay tròn một vòng. Hắn lặng lẽ đặt bàn tay trái của mình lên bụng, thầm nói: Ta biết ngươi rất vui mừng khi thấy phụ thân của ngươi, đợi lát nữa ăn cơm cho đàng hoàng, đừng để ta nôn hết ra.
Hai mắt hắn sáng lấp lánh nhìn Lam Vong Cơ, giống như nhìn vị cứu tinh: "Được nha Lam Trạm, ta còn tưởng rằng người Cô Tô các ngươi đều là khẩu vị thanh đạm. Uống rượu không?"
Ánh mắt vốn đang nhìn chăm chú trên mặt hắn của Lam Vong Cơ bỗng nhiên vụt nhìn sang một bên như con chim hoảng hốt.
Ngụy Vô Tiện thầm mắng mình lỡ lời, nói không chừng Lam Trạm vẫn còn nhớ rõ rõ ràng ràng chuyện lần trước y uống rượu gây ra thì sao, mình làm thế nào có thể để cho người ta nhớ tới chuyện hồ đồ đó? Hắn vội vàng tiếp lời: "Úi chà, ta quên mất gia huấn không uống rượu của ngươi, vậy thì không uống rượu."
Đồ ăn rất nhanh đã được đưa lên, mùi thơm nức mũi, nhìn một bàn ăn đỏ rực mà ngón tay Ngụy Vô Tiện hăng hái. Lam Vong Cơ nhìn lướt qua mặt bàn, lại ngẩng đầu hỏi: "Sao không uống rượu?"
Ngụy Vô Tiện trong lòng cười điên: Bởi vì con trai ngươi! Hắn cố nén cười, tùy tiện tìm một lý do: "Một mình tự rót tự uống, không thú vị."
Bàn tay bưng chén trà của Lam Vong Cơ khựng lại, đôi môi mím thành một đường thẳng muốn nói lại thôi.
"A Uyển, ngồi đến bên chỗ ta." Ngụy Vô Tiện thấy Ôn Uyển dính vào bên cạnh Lam Vong Cơ, chen chúc khiến Lam Vong Cơ ăn cơm không tiện, mở miệng gọi nó, "Ngươi cản trở người ta ăn cơm rồi."
Có lẽ là vì đối với trẻ con, Lam Vong Cơ nhìn về phía Ôn Uyển đang cầm con bướm nhỏ lẩm bẩm "Ta thích ngươi", giọng nói hiếm khi nhu hòa: "Không sao, cứ để nó ngồi."
Ôn Uyển nghe xong, rất vui vẻ xoay người ôm lấy đùi y. Ngụy Vô Tiện dở khóc dở cười, gõ vào chén chè Lam Vong Cơ đặc biệt gọi cho nó và kêu: "A Uyển, mau tới đây, ăn món ngon mà người cha mới nhận của ngươi cho ngươi nè."
Ôn Uyển lúc này mới xoay người lại một chút, dùng thìa nhỏ múc chè ăn. Ăn hai miếng, lại như dâng bảo vật đút cho Ngụy Vô Tiện nếm thử: "Tiện ca ca ăn, ngon lắm."
Ngụy Vô Tiện được trải nghiệm sớm niềm vui làm cha mẹ, vẻ mặt hưởng thụ ăn một miếng, nói: "Không tệ! Còn biết hiếu thảo với ta."
Lam Vong Cơ nói: "Ăn không nói."
Để Ôn Uyển hiểu, y lại dùng lời lẽ thẳng thắn nói: "Ăn cơm không được nói chuyện."
Ôn Uyển được dạy dỗ, liên tục gật đầu, không nói nữa. Ngụy Vô Tiện xoay đũa trong tay, nói: "Há có lý này, ta phải nói rất nhiều lần nó mới nghe lời, sao ngươi vừa mở miệng nó lại làm theo."
Lam Vong Cơ vẫn là vẻ mặt lãnh đạm: "Ăn không nói, ngươi cũng vậy."
Nghe y nói xong, Ngụy Vô Tiện ngẩn ra, phảng phất như lại nhìn thấy ô cửa sổ khắc hoa văn của Cô Tô.
"Lam Trạm, ngươi vẫn giống như trước đây, một chút cũng không thay đổi," trên mặt hắn hiện lên một nụ cười hoài niệm, "..... Thật tốt nha."
Thế sự đảo lộn hơn cả một ván cờ, Liên Hoa Ổ vẫn là Liên Hoa Ổ đó, nhưng lại không còn là Liên Hoa Ổ của hắn nữa; Những người quen biết ngày xưa gặp hắn, cũng đều đã thay đổi vẻ mặt. Chỉ có Lam Vong Cơ, mặc kệ Ngụy Vô Tiện hắn là danh sĩ thế gia hay là tà ma ngoại đạo, y vẫn là tiểu nghiêm túc luôn nhắc nhở gia quy Lam thị với hắn, trong suốt hơn mười năm qua.
Y tốt hơn hết mãi mãi là tấm gương tiên môn như vậy, mãi mãi là tuyết trắng trên đỉnh núi được người ta kính ngưỡng —— không liên quan đến hắn, quả nhiên là lựa chọn tốt nhất.
Ngụy Vô Tiện uống không được trà, bèn múc một chút canh làm nước uống thay trà. Canh ấm áp làm ruột gan hắn cảm thấy dễ chịu, hắn lại nói: "Ngươi không biết gặp được một người quen nhìn thấy ta mà không tránh né khó đến mức nào đâu, sắp nghẹn chết ta rồi. Gần đây bên ngoài có chuyện gì lớn không?"
Lam Vong Cơ nói: "Kim Giang kết thông gia."
Chiếc muỗng múc canh trong tay Ngụy Vô Tiện rơi vào trong chén 'cạch' một tiếng: "Cái gì? ...... Chuyện xảy ra lúc nào? Lễ thành hôn khi nào?"
Lam Vong Cơ nói: "Bảy ngày sau."
Ngụy Vô Tiện nhất thời trong lòng trống rỗng, nhất thời lại chất chứa không biết là tức giận, khiếp sợ, buồn bực hay là bất đắc dĩ, nặng nề đến nỗi sắp đè lên dạ dày.
Cổ họng chợt dâng lên cảm giác buồn nôn cuồn cuộn, hắn vội vàng nắm tay đặt lên miệng, kềm nén cơn buồn nôn. Lam Vong Cơ thấy sắc mặt hắn đột nhiên khó coi, nhíu mi nói: "Sao vậy?"
Nhưng sắc mặt Ngụy Vô Tiện lại càng tệ hơn, hắn đưa tay lấy từ trong ngực ra một lá bùa cảnh báo, mà lá bùa lúc này đã phựt cháy lên.
"Không tốt, trên núi xảy ra chuyện rồi." Ngụy Vô Tiện ẵm Ôn Uyển lên chạy đi, "Lam Trạm, xin lỗi không tiếp chuyện được nữa!"
Ngụy Vô Tiện vài bước đã vọt ra đường, Ôn Uyển vội vàng ở trong ngực hắn vặn vẹo tới lui: "Tiện ca ca, không thể ẵm ta!"
Ôn Uyển nói xong, Ngụy Vô Tiện đành phải tạm thời thả nó xuống. Hắn đương nhiên không thể nào ẵm Ôn Uyển chạy trở về suốt cả đoạn đường, nhưng nếu đợi dắt Ôn Uyển từng bước đi về, thì Loạn Táng Cương cũng không biết sẽ thành cái dạng gì.
Ngụy Vô Tiện hiếm khi không nghĩ ra cách gì, hắn cố gắng tiếp tục đi về phía trước: "Chuyện này muốn ta làm sao đây hả ....."
Đang khó khăn, trước mắt chợt lướt qua một bóng áo trắng, Lam Vong Cơ đuổi theo: "Sao không ngự kiếm?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Quên mang theo!"
Lam Vong Cơ không nói một lời, ẵm Ôn Uyển bên cạnh hắn, kéo hắn cùng nhau bước lên Tị Trần.
Tị Trần của Lam Vong Cơ cực kỳ ổn định, như đi trên mặt đất bằng phẳng, bởi vậy ngay cả Ôn Uyển cũng không chút sợ hãi. Nhưng Ngụy Vô Tiện thì sợ tới mức lông tơ toàn thân sắp dựng đứng cả lên: Lúc lên Tị Trần là Lam Vong Cơ ôm ngang eo hắn mang lên, hiện tại Ngụy Vô Tiện dán ở trước người Lam Vong Cơ, cánh tay Lam Vong Cơ vòng qua eo hắn, ngón tay cách bụng hắn chỉ một li, hắn sợ tiểu bằng hữu trong bụng động đậy, khiến Lam Vong Cơ phát hiện ra khác thường.
May mà tiểu hài tử thông cảm cho người cha này, suốt trên đường đi an an ổn ổn, không hề có động tĩnh gì. Vừa đáp xuống đất, Ngụy Vô Tiện khẩn cấp nhảy ra khỏi vòng tay Lam Vong Cơ. Kết quả thiếu chút nữa đụng phải Ôn Tình.
Ôn Tình giờ phút này tóc tai rối tung, trước mặt là Ôn Ninh đang phát cuồng ném hung thi, nàng lớn tiếng quát: "A Ninh! Dừng tay!"
Ngụy Vô Tiện còn chưa mở miệng, Lam Vong Cơ đã giúp hắn xử lý hung thi. Hai người kết hợp đàn sáo chiến đấu một trận. Ôn Ninh bị áp chế quỳ rạp xuống đất, lúc ngẩng đầu lên lần nữa, trong mắt đã là con ngươi màu đen. Giọng của y là chất giọng khào khào lâu rồi không dùng: "Ngụy, Ngụy công tử ..."
Ôn Tình hét lớn một tiếng, vừa khóc vừa cười, nhào tới ôm đệ đệ: "A Ninh! A Ninh à!"
Chuyện của Ôn Ninh cuối cùng cũng thành công, Ngụy Vô Tiện thở phào nhẹ nhõm. Hắn biết bọn họ lúc này tất nhiên cần một chút thời gian riêng tư, hắn cười mời Lam Trạm: "Đến cũng đã đến rồi, có muốn đi vào ngồi một chút hay không?"
Giống như năm đó giải thích cái tên Tùy Tiện, Ngụy Vô Tiện lại dùng cái tên Phục Ma Động làm cho Lam Trạm nghẹn thêm một lần nữa. Và cũng giống như trong Xạ Nhật Chi Chinh, Lam Vong Cơ hỏi hắn: "Ngươi thật sự, khống chế được sao?"
Dưới ánh sáng âm u do Huyết Trì phản xạ lên, sắc mặt Ngụy Vô Tiện có chút nhợt nhạt bất lực: "Cái người này ..... " Hắn nhịn xuống cơn choáng váng buồn nôn đang siết chặt ở lồng ngực mình, chậm rãi nói, "Ta vốn đã chuyển đề tài rồi, ngươi lại cứ phải kéo trở về."
Hoàng hôn đã đến, hơn một nửa bầu trời trên Loạn Táng Cương đều bao phủ bởi những đám mây đen, chỉ còn lại chút ráng chiều rực rỡ cuối cùng ở phía tây, những tia nắng mạnh mẽ trước khi vụt tắt.
Ngụy Vô Tiện dắt Ôn Uyển, ánh chiều tà kéo dài chiếc bóng đơn bạc của y, hắn đuổi theo Lam Trạm: "Ngươi đi à? Ta tiễn ngươi."
Ôn Uyển ngẩng mặt lên nhìn Lam Vong Cơ: "Ca ca không ở lại ăn cơm sao?"
Giữa hai hàng lông mày Lam Vong Cơ hiện ra một chút ấm áp, y đưa tay sờ sờ đầu Ôn Uyển.
Ngụy Vô Tiện thay y trả lời: "Trong nhà ca ca này có cơm ăn, không ở lại đâu."
Ôn Uyển thất vọng cúi đầu.
Hai người dắt đứa nhỏ lặng lẽ đi suốt đoạn đường, thẳng đến chân núi, bọn hắn không hẹn mà cùng dừng bước.
Một lúc lâu sau, vẫn là Ngụy Vô Tiện mở miệng trước. "Lam Trạm, hôm nay ngươi hỏi ta, trước kia cũng từng hỏi rất nhiều lần .... " Hắn cười khổ, "Ta cũng đã trả lời ngươi rất nhiều lần, ta nghĩ, những lời nói đó, ngươi hẳn vẫn luôn nhớ rõ đúng không. Tôi không muốn nói lại lần nữa."
Đôi mắt màu lưu ly của Lam Vong Cơ gần giống như muốn hòa tan vào hoàng hôn. Những lời đó y tất nhiên là nhớ kỹ, là khắc ở trong lòng, hiện tại vẫn còn vang vọng:
"Đúng sai ở mình, phán xét do người, không bàn được mất."
Ngụy Vô Tiện lại nói: "Chẳng lẽ trên đời này có thể có một con đường dương quan dễ đi dành cho ta sao? Một con đường không cần tu quỷ đạo, cũng có thể bảo vệ được người mà mình muốn bảo vệ."
Không có cách nào hết.
Họ nhìn nhau trong im lặng, biết rằng câu trả lời đã được chứng thực.
Ngụy Vô Tiện khẽ thở ra một hơi: "Cám ơn .... hôm nay ngươi có thể ở cùng ta, cũng cám ơn ngươi nói cho ta biết chuyện của sư tỷ,"
Hắn dừng một chút, nhớ tới năm tháng nữa sẽ đến lúc đứa nhỏ ra đời, cảm thấy đây là chuyện đáng để cảm ơn nhất, "Bất kể thế nào, ta đều cảm ơn ngươi."
Trên mặt Lam Vong Cơ lại giống như bao phủ bởi những đám mây đen của Loạn Tán Cương, y hơi xoay đầu đi, nhắm mắt lại.
Y quay người đi xuống dưới chân núi, còn Ngụy Vô Tiện nắm tay Ôn Uyển ở nguyên tại chỗ.
Chung quy không phải cùng đường.
Hắn nhìn bóng dáng màu trắng của Lam Vong Cơ càng lúc càng xa, càng lúc càng mờ dần, cuối cùng biến mất trong tầm mắt của hắn.
Rừng rậm Loạn Táng Cương, lại trở về dáng vẻ chỉ có màu xám và màu đen.
***
Ngụy Vô Tiện kỳ thật cũng không trông mong Lam Vong Cơ uống cùng hắn, trực tiếp ngửa đầu uống hết chén rượu. Ai ngờ, Lam Vong Cơ yên lặng nhìn hắn, bỗng nhiên khẽ xắn ống tay áo, rót cho mình một chén rượu, quyết định một cái, cũng nâng chén uống hết.
Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên cảm thấy một màn này vô cùng xa lạ, nhưng lại giống như đã từng rất quen thuộc, hắn nói: "Hàm Quang Quân ngươi .... ngươi cũng quá chu đáo rồi."
Lam Vong Cơ ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt lấp lánh ánh nước sau khi uống rượu, khiến trái tim Ngụy Vô Tiện nóng lên. Sau đó, y nhắm mắt lại, đỡ trán, và ngủ thiếp đi.
------------------------------------------
Lời tác giả:
Nội dung của chương này đã được tôi suy nghĩ trong hai năm, nhưng vẫn chưa thể viết hết những gì tôi muốn.
Tôi muốn viết nguyện vọng ban đầu về đứa con:
Khi Ngụy Vô Tiện có thể nói là bị bao vây tứ phía, khi tất cả mọi người đều hoài nghi hắn có phải đã có thay đổi lớn về tính tình hay không —— thay đổi thành hung tàn, khát máu, thì đứa nhỏ này gửi gắm tất cả tình yêu và sự ấm áp, tất cả hy vọng và động lực kỳ vọng vào tương lai của hắn.
Khác với sự không tin tưởng mà Lam Vong Cơ khiến hắn cảm nhận, cũng khác với tình huynh đệ với Giang Trừng mà cuối cùng cũng đi trên con đường khác nhau, có thể nói mối quan hệ mà Ngụy Vô Tiện tưởng tượng với đứa nhỏ này, là tình yêu cùng với sự tín nhiệm không hề giữ lại không chút nghi ngờ. Là ánh sáng mặt trời nhỏ soi sáng thời kỳ ở Loạn Tán Cương của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro